Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Halloween trôi qua trong tiếng cười nói.

Bá Viễn cũng được "nghỉ làm" sau một thời gian dài vất vả làm việc.

Sau khi phẫu thuật xong, anh nhìn hai người rõ ràng nhỏ tuổi hơn, nhưng lại gây ra nhiều rắc rối đến mức không nói nên lời trước mặt mình. Một lúc sau, anh nhấp một ngụm trà hoa cúc rồi mới phát hỏa, rít lên hai chữ: "Giỏi lắm."

Trương Gia Nguyên cảm thấy có lỗi, trợn trắng mắt nhìn Châu Kha Vũ.

"Anh giỏi lắm."

Truyền lại nguyên văn cho Châu Kha Vũ.

Phẫu thuật tuyến thể nói thì dễ nhưng làm thì khó. Nếu không nhờ tài năng và kiến ​​thức của Bá Viễn về lĩnh vực này, dù ba ngày ba đêm, chưa chắc đã có thể cứu vãn. Cũng phải đến khi trời sáng bác sĩ Bá Viễn mới bước xuống bàn mổ.

Việc phải lao tâm khổ trí này người bình thường cũng khó mà làm được, dù Bá Viễn vốn có tâm lý rất tốt cũng không chịu nổi phải xin nghỉ phép hàng năm sớm để được nghỉ ngơi.

Trương Gia Nguyên cũng lười để ý xem Châu Kha Vũ sống hay chết, sau một giấc ngủ thoải mái cậu mới thể hiện sự "quan tâm" mang tính tượng trưng.

Châu Kha Vũ vốn rất thản nhiên, nhưng khi nhìn thấy Trương Gia Nguyên đi tới, ánh mắt không hề di chuyển, gắt gao nhìn cậu.

Trương Gia Nguyên tự động bỏ qua, vừa nhìn vết khâu tuyến thể, vừa nhìn vết thương do súng bắn, vô cùng kinh ngạc.

Đúng là Alpha có khác. Rõ ràng vừa phẫu thuật xong, vậy mà trông vẫn rất khỏe mạnh.

"Đau không?"

Trương Gia Nguyên chọc chọc vào vết thương, dáng vẻ giống hệt một tên ác bá.

Châu Kha Vũ nghĩ cậu quan tâm mình, vô cùng vui vẻ nhưng cũng không quên giả bộ đáng thương, trầm mặc gật đầu: "Đau."

"Đau thì tốt!" Trương Gia Nguyên hoàn toàn không bị lừa, nhìn Châu Kha Vũ mặt không cảm xúc, "Đau mới nhớ lâu."

Châu Kha Vũ ôm đầu, làm như không hiểu.

"Anh cũng không làm gì sai..."

Cậu đang chuẩn bị rời đi, nghe xong liền quay lại: "Anh thật sự ngốc hay giả ngu vậy? Chúng ta đã ly hôn rồi, anh còn vì em mà làm chuyện này. Anh đang mưu tính cái gì?"

"Mưu tính em."

Châu Kha Vũ nói không chút do dự, giống như một chú cún bị chủ nhân bỏ rơi, đôi mắt ướt nhẹp.

Trong lòng Trương Gia Nguyên đã mềm nhũn, nhưng lại xua tay giả bộ thờ ơ: "Dẹp đi, anh muốn đi đâu thì đi, đừng có xuất hiện trước mặt em nữa..."

Nói xong, cậu liền tránh khỏi tầm mắt của Châu Kha Vũ.

Lúc trước Châu Kha Vũ luôn bị mất trí nhớ trong kỳ dịch cảm, bây giờ Trương Gia Nguyên ít nhiều cũng đã biết nguyên nhân. Nói là đau lòng cũng không phải, càng không phải hận, đứa bé cũng không sao, thân thể đang ngày một hồi phục. Cho dù cậu và Châu Kha Vũ trở thành bạn bè cũng không phải không thể. Chỉ là không thể qua được cửa ải của việc lừa dối.

Ai biết Châu Kha Vũ có đang nói thật hay không? Trương Gia Nguyên không thể đánh cược được. Người ta nói quá tam ba bận, cậu đã tin anh hơn chục lần rồi, lại bị anh lừa nữa thì chẳng khác nào thằng ngốc.

Lâm Mặc nghe nói Châu Kha Vũ đang ở đây cũng không có vẻ gì là kinh ngạc, khoanh chân ngồi trên giường Trương Gia Nguyên gặm lê, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng lảm nhảm: "Nếu mày muốn anh nói, thì để cho Châu Kha Vũ ở lại chăm sóc cho mày xem sao. Có tin tức tố của cậu ta, phản ứng mang thai của mày cũng sẽ đỡ hơn rất nhiều, ăn ngon, ngủ cũng thoải mái. Chưa kể cậu ta còn nhẫn nhục chịu khó, mày chỉ hướng Đông cũng không dám đi hướng Tây, muốn sao cũng không dám cho trăng, mày không hài lòng cứ việc vứt bỏ, người ta vẫn vui vẻ theo sau hỏi han ân cần. "

Trương Gia Nguyên cảm thấy không nói nên lời, hất Lâm Mặc ra khỏi giường: "Lăn sang một bên đi, toàn nghĩ ra ý đồ gì đâu."

"Yo, đau lòng rồi?" Lâm Mặc nhảy xuống giường, trêu tức.

"Đã ly hôn rồi còn dây dưa với chồng cũ để cho người khác chế giễu chắc!"

"Đơn ly hôn đâu? Đưa tao xem nào." Lâm Mặc thản nhiên đưa tay ra.

Trương Gia Nguyên ngay lập tức nghẹn lời, cô chỉ nói rằng bà đã cử người đến tìm Châu Kha Vũ để đòi ly hôn, nói với anh rằng từ bây giờ anh đã được lấy lại tự do, nhưng cụ thể thì cậu không biết.

"Không có? Vậy thì còn vấn đề gì, mời người ta đến ở cùng đi."

Trương Gia Nguyên trợn trắng mắt, biết ngay là cậu không nên nói chuyện với anh.

Rất nhanh đã đến bữa trưa, y tá tới đưa đồ ăn, lúc mở cửa, Trương Gia Nguyên liếc mắt nhìn thấy một bóng người.

Cũng không biết đã đứng đó bao lâu rồi...

Cậu đang ăn trưa thì nghe thấy Jack nói chuyện với người nọ ở cửa.

"Hey, sir, what are you doing? Why are you squatting here?"

"I'm a bad dog. My master doesn't want me anymore. I'm waiting for him to take me home."

( "Anh ơi, anh đang làm gì vậy? Sao anh lại ngồi xổm ở đây thế?"

"Anh là một chú cún tồi. Chủ nhân của anh không muốn anh nữa. Anh đang đợi em ấy mang anh về nhà.")

......

Trương Gia Nguyên đột nhiên mở cửa khiến hai người ở ngoài giật nảy mình. Châu Kha Vũ hốt hoảng nhanh chóng đội chiếc mũ cừu vui vẻ vào đầu, Jack chỉ vào cậu, nói với vẻ khó có thể tin: "Úi! Anh Đừng nói với em chủ nhân của anh là anh trai kỳ lạ này nhé!"

Trương Gia Nguyên nghe thấy vậy liền chuẩn bị dạy cho đứa trẻ này một bài học. Châu Kha Vũ lại nhẹ nhàng xoa đầu Jack, đính chính: "Em ấy không kỳ lạ, thậm chí còn rất thông minh, em ấy vừa là 'chủ nhân' vừa là người anh yêu tha thiết."

Jack che miệng chạy đi, cười khanh khách đến không ngậm được miệng lại.

Trương Gia Nguyên vô cùng bất đắc dĩ, nhìn "Cừu vui vẻ" còn đang ngồi chồm hỗm, cậu tức giận: "Còn đội cái mũ này làm gì? Cảm thấy em dễ bắt nạt?"

"Cừu vui vẻ" chỉ lắc đầu, nhẹ nhàng cầm tay cậu, thấy hơi lạnh liền kéo vào tay mình xoa xoa: "Anh sợ em không muốn nhìn mặt... anh nên chỉ có thể giả làm thần tượng của em."

Cuối cùng sợ cậu hiểu lầm còn nói thêm: "Không có ý đóng giả đỉnh lưu, anh, anh nghĩ em sẽ thích."

"Phụt," Trương Gia Nguyên không nhịn được cười, "Cái mớ hỗn độn này anh học ở đâu vậy?"

Châu Kha Vũ chỉ cười ngây ngô, gãi gãi đầu.

"Thế anh cứ trực trước cửa phòng em làm gì?"

"Không, anh không muốn đi chỗ nào khác, em cũng sắp nghỉ trưa rồi. Anh sợ em không ngủ được ... Anh định chờ em nghỉ ngơi, mở cửa ra phóng tin tức tố cho em." Anh nghiêm túc nói, giọng điệu có chút ngốc nghếch.

Trương Gia Nguyên im lặng một lúc, sau đó đột nhiên nhớ đến nửa đêm hôm đó cậu thấy "Cừu vui vẻ" ngoài cửa, sau đó chính mình cũng tự trở về phòng ngủ một cách không thể hiểu được. Lần đó không phải ngẫu nhiên, chẳng lẽ mỗi đêm anh đều như thế này ...

Cậu đột nhiên nhấc chiếc mũ của cừu vui vẻ lên, búng vào trán Châu Kha Vũ, rồi quay người vào phòng.

"Vào đi."

Châu Kha Vũ nơm nớp lo sợ bước vào phòng, tuy rằng không phải lần đầu tiên tới đây, nhưng chỉ biết nhìn quanh, sợ Trương Gia Nguyên không vui lại đuổi mình ra ngoài.

Cậu nhìn dáng vẻ này của Châu Kha Vũ không khỏi tức giận, cái người khôn khéo không sợ trời không sợ đất lúc trước đâu rồi? Sao lại biến thành người rụt rè nhút nhát như vậy.

"Em cũng không ăn thịt anh. Hừ, chỉ có một cái sô pha, muốn ngủ thì ngủ, không ngủ thì thôi."

Trương Gia Nguyên tự nhiên nằm xuống giường, có lẽ bởi vì có hơi thở của Kha Vũ, vừa chạm vào giường liền bắt đầu mơ màng.

Châu Kha Vũ nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sô pha, Trương Gia Nguyên xoay người rồi ném một tấm chăn mỏng về phía anh. Có vẻ cậu vẫn thường dùng nó, bên trên còn sót lại hơi ấm của cậu.

Châu Kha Vũ nâng niu cầm lấy, ôm trong tay tỉ mỉ xem xét, lại xoa xoa, không biết phải làm sao.

"... Cái này cho anh đắp." Trương Gia Nguyên lạnh nhạt nói.

Châu Kha Vũ nghe vậy lập tức giật mình, liên tục trả lời "Ừ" vài lần mới nằm lên ghế sofa.

Nói là nghỉ trưa, nhưng anh lại nhìn chằm chằm gáy Trương Gia Nguyên, không nhúc nhích cũng không chớp mắt, giống như sợ rằng chỉ cần nhắm mắt lại một giây, cậu sẽ biến mất trước mắt mình.

Trương Gia Nguyên không được nghỉ ngơi thì Châu Kha Vũ cũng vậy, không biết bao nhiêu đêm mất ngủ, cho dù uống cả một chai rượu cũng không thể ngủ được. Bác sĩ hết lần này đến lần khác thông báo bệnh tình trở nên nguy kịch, nhưng Châu Kha Vũ chưa bao giờ để trong lòng- anh đã mất Trương Gia Nguyên rồi, còn sống thì có ý nghĩa gì?

Cha mẹ anh đều đã mất, cha nuôi, người có công ơn nuôi dưỡng anh cũng đi du lịch khắp các đất nước chẳng bao giờ hỏi đến chuyện của anh. Trên đời này chỉ có Trương Gia Nguyên là tiếc nuối duy nhất của anh.

Vì vậy, hôm đó khi nhận được cuộc gọi từ Trương Gia Nguyên vì quá đau đớn mà mất đi tri giác, đã thắp lại cho anh hy vọng sống.

Dù anh sợ đến gần như mất hồn khi nghe giọng nói đau như sắp ngất đi của cậu.

Sau đó anh gọi điện cho cả bệnh viện, nhờ bố nuôi mượn máy bay trực thăng, tức tốc đến bệnh viện ngay trong đêm. Anh không dám xuất hiện trước mặt cậu, vì vậy chỉ có thể tìm một bộ trang phục cừu vui vẻ để ngụy trang.

Sau đó, anh nhìn thấy Trương Gia Nguyên suýt ngã, trái tim như bị bóp nghẹt. May mắn thay, cậu không cảnh giác với tin tức tố đã bị tổn thương của anh, thậm chí có thể nói rằng cậu rất thích nó, hoặc có thể do cơ thể anh đang dần hồi phục, tuyến thể cũng đã thay đổi theo.

Vì vậy, anh đã học nấu ăn và mỗi ngày thay đổi những món ăn bổ dưỡng cho cậu. Lại sợ sau này không còn cơ hội liền chuẩn bị lễ Halloween thật long trọng, một mặt để bù đắp những tiếc nuối với cậu, mặt khác là nhân cơ hội này để loại bỏ tuyến thể, chế tạo thành nước hoa cho Trương Gia Nguyên.

Nhưng mọi thứ dường như dần đi chệch hướng quỹ đạo, Trương Gia Nguyên phát hiện ra anh và cũng không xua đuổi anh.

Cho nên bây giờ Châu Kha Vũ bắt đầu có những ý nghĩ tham lam.

Có phải chỉ cần cố gắng hơn, nghiêm túc hơn là có thể ở bên cạnh Gia Nguyên mãi mãi?

Với sự giúp đỡ của Châu Kha Vũ, cuộc sống sinh hoạt của Trương Gia Nguyên cũng trở nên vui vẻ thoải mái hơn. Tốc độ hồi phục bệnh nhanh không nói, cậu còn tăng được mấy cân.

Nhà họ Trương biết Châu Kha Vũ đang ở đây cũng giảm bớt số lần đến thăm cậu, chỉ có Trương lão gia thỉnh thoảng đến đây nói vài câu với Châu Kha Vũ. Cô nhỏ nhìn thấy anh vẫn giống như gặp phải kẻ thù, nhưng làm loạn xong rồi lại thôi.

Tin tốt là Trương Gia Nguyên đã nhận được thư nhập học mà cậu hằng mơ ước. Lúc trước cậu đã từng nộp hồ sơ vào trường này trong kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng chỉ vì một tình yêu hão huyền mà từ bỏ, may mắn thay, cô nhỏ đã tìm "mối quan hệ" để cậu được nhận vào.

Giấc mộng bị trì hoãn mấy năm cuối cùng cũng có cơ hội thành hiện thực, Châu Kha Vũ càng trở nên hợp mắt hơn chút.

Sự xuất hiện của thư báo nhập học đồng nghĩa với việc Trương Gia Nguyên nên xuất viện.

Châu Kha Vũ giúp cậu thu dọn đồ đạc, nhưng tâm trạng lại vô cùng thấp thỏm.

Trong khoảng thời gian này, ngoài việc sống chung dưới một mái nhà cũng chỉ nói chuyện với nhau vài câu, điều đó có nghĩa là không có sự tiến triển nào trong khoảng thời gian này.

"Ngày em báo danh, anh sẽ đi cùng em."

Trương Gia Nguyên không từ chối, không chỉ vì thời tiết càng ngày càng lạnh mà bụng của cậu cũng ngày càng lớn, đi lại không tiện, cần có người chăm sóc.

Cô tìm cho cậu một căn biệt thự chỉ cách trường học mười phút, không chỉ đầy đủ tiện nghi mà còn có một tầng hầm được thiết kế riêng cho Trương Gia Nguyên.

Cậu chuyển đến đúng vào ngày trời mưa, công ty chuyển nhà đến sớm hơn cậu một chút, vừa vào nhà đã thấy ấm áp.

Trong khoảng thời gian Châu Kha Vũ xuất hiện, Lâm Mặc liền trở về Trung Quốc. Trương Gia Nguyên không thích quá nhiều người nên chỉ một mình thu dọn đồ đạc. Rõ ràng chỉ mấy tháng không thấy nhưng rất nhiều thứ lại trở nên xa lạ, chẳng hạn như chiếc két sắt kia ...

Cậu thử mở bằng ngày sinh của mình, không ngờ lại có thể mở ra, bên trong là sổ hộ khẩu và nhẫn cưới.

... Hóa ra, đúng là chưa ly hôn?

Trương Gia Nguyên cảm thấy kỳ lạ, nhìn thấy cây đàn ghi ta của mình, mở nó ra xem ...

Bỗng nhiên, một tờ giấy dính đầy máu rơi ra.

Tờ giấy mà Châu Kha Vũ nhét vào tay cậu ngày hôm đó.

Cậu vô thức cầm lên xem, bên trên viết hai hàng chữ lớn.

Sau này không gặp lại,

Anh yêu em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro