Chương cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông nước Y quả thật kéo đến bất ngờ như lời đồn, sau những ngày mưa kéo dài liên tục, cả thị trấn đều bị sương mù bao vây, gió bắc gào thét thổi bay hết chút ít lá cây còn sót lại.

Dù thời tiết có xấu hơn đi chăng nữa thì những người đi làm hay đi học cũng không có ngoại lệ được nghỉ.

Trương Gia Nguyên càng ngày càng trở nên uể oải, một mặt là do thời tiết lạnh dần, nước Y không phải nơi thích hợp để trú đông cũng không phải lời nói dối. Bác sĩ tư nhân Trương gia đã thuê một căn nhà ở khu vực gần đó trực sẵn. Trương Gia Nguyên thỉnh thoảng cũng hỏi bác sĩ Bá Viễn cách điều chỉnh tâm lý của mình.

Câu trả lời mà Bá Viễn đưa ra rất đơn giản - "Để Châu Kha Vũ sống cùng cậu đi, đảm bảo cậu ta còn căng thẳng hơn."

Nửa câu đầu tạm thời không đề cập đến, nửa câu sau hoàn toàn không sai. Châu Kha Vũ dường như chỉ một đêm đã được giải phóng trở lại như trước. Dường như anh sẽ không bao giờ yên tâm nếu Trương Gia Nguyên không xuất hiện trong tầm mắt. Có lần còn gọi điện cho cậu vào lúc nửa đêm, nói rằng anh gặp ác mộng thấy cậu sẽ bị sảy thai, lan man  cằn nhằn về những tình huống nguy hiểm có thể xảy ra. Trương Gia Nguyên đang ngủ ngon bị đánh thức tất nhiên sẽ tức giận, mắng cho anh một tràng rồi cúp máy. Hôm sau đi ra ngoài thì thấy Châu Kha Vũ ngồi trước cửa nhà, cả đêm không dám nhắm mắt.

Trương Gia Nguyên không nói nên lời, lại cảm thấy có chút thông cảm. Đứa trẻ này có ý nghĩa rất lớn đối với họ. Châu Kha Vũ quá mức căng thẳng cũng có thể hiểu ... Nhưng vào thời điểm đó, Châu Kha Vũ lại kiểm soát chặt chẽ việc ăn kem của Trương Gia Nguyên khiến cậu tức giận đến nỗi phớt lờ anh cả một tuần.

Có điều, Châu Kha Vũ cũng ngồi trực trước cửa như vậy trong một tuần.

Suy cho cùng, Trương Gia Nguyên không phải người tâm địa sắt đá,  trong thời tiết lạnh giá như vậy, cậu cũng không còn cách nào khác ngoài đón Châu cún con đáng thương về nhà.

Dù chỉ một đêm.

Đêm hôm ấy, Trương Gia Nguyên cho phép anh ngủ cùng phòng với mình nhưng chỉ được nằm dưới sàn nhà, dù sao phòng cậu cũng có sưởi đủ ấm. Cậu không muốn thấy Châu Kha Vũ bị cảm lạnh, chỉ tiếc là lúc đó anh đã có chút yếu ớt, nằm co quắp trên sàn rồi ngủ thiếp đi.

Ca cao nóng hổi mà Trương Gia Nguyên vừa mang ra không còn cách nào khác ngoài vào bụng chính cậu.

Có bài tập về nhà trên trường, ban nhạc của cậu cũng đang bận rộn làm bài hát mới, Trương Gia Nguyên đương nhiên không thể ngủ sớm. Nên khi nghe thấy Châu Kha Vũ đột nhiên gọi tên mình, cậu có chút kinh ngạc, liền đi tới gần nghe thử.

"Nguyên Nhi, Nguyên Nhi. . . . . ."

Trương Gia Nguyên biết anh đang nói mớ, nhưng vẫn đáp lại một tiếng mang tính tượng trưng, ​​bởi vì dáng vẻ của anh nhìn rất đau đớn.

"... Em không sao là tốt rồi." Châu Kha Vũ đang ngủ dường như nghe thấy lời đáp lại này, khẽ hạ lông mày như trút được gánh nặng.

"..."

Không biết im lặng bao lâu, Trương Gia Nguyên mới nhẹ giọng nói: "Đồ ngốc".

Nhưng ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Châu Kha Vũ đã biến mất. Anh trở nên bận rộn hơn, chỉ có thể liên lạc với cậu mỗi ngày qua WeChat, nhưng đúng là "ngốc nghếch" như Trương Gia Nguyên đã nói - ngay cả khi trời mưa như trút nước, bão tuyết dữ dội, sương mù vây quanh hay bầu trời quang đãng, Châu Kha Vũ vẫn có thể đúng giờ xuất hiện trước cửa nhà cậu.

Bởi vì mỗi ngày Trương Gia Nguyên lại có những mong muốn khác nhau, chẳng hạn khi trò chuyện với Châu Kha Vũ, cậu chỉ đề cập đến: "Hôm nay trời lạnh quá, đột nhiên rất muốn ăn lẩu uyên ương."

Ngày hôm sau, Châu Kha Vũ sẽ chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu để làm lẩu cho Trương Gia Nguyên, thậm chí cậu không cần làm gì, chỉ cần há miệng chờ thịt ăn.

Lại ví như, có một đêm Trương Gia Nguyên không thể ngủ được, xem video blogger ẩm thực làm xong vô cùng thèm bánh mì kẹp thịt Tây An. Trong mơ hồ, cậu còn đăng tin lên vòng bạn bè nhưng cũng không để trong lòng, kết quả ngày hôm sau Châu Kha Vũ đã tự mình dâng lên món ăn nóng hổi.

Đương nhiên Trương Gia Nguyên cảm thấy rất bất ngờ, khẽ chớp mắt hỏi anh kiếm từ đâu ra?

Châu Kha Vũ dù đã buồn ngủ đến díu cả mắt, nhưng vẫn mỉm cười xua xua tay, lúc vào cửa cũng không nhắc tới một câu: "Ở siêu thị gần đây không có bán món này nên anh tự làm."

Trương Gia Nguyên nhìn chiếc bánh mì kẹp thịt bốc hơi nghi ngút trên tay mà sinh ra cảm xúc không rõ, nhưng chưa kịp nói cảm ơn thì điện thoại của Châu Kha Vũ đổ chuông, thậm chí còn chưa kịp nói một câu "chào buổi sáng" người đã đi mất.

Sau đó, Trương Gia Nguyên đã xem lại video của blogger ẩm thực kia một lần nữa, cậu phải luyện tập ròng rã cả một tuần mới có thể thành công, không khỏi kinh ngạc sao Châu Kha Vũ lại làm được.

○ không bình thường: Bánh mì kẹp thịt rất ngon. [ Mắt long lanh. GIF]

Trương Gia Nguyên sửa đi xóa lại một thời gian dài mới gửi tin nhắn này đến WeChat của Châu Kha Vũ, nhưng đợi đến tận trưa mới nhận được câu trả lời của anh:

Daniel: Ừ. Em thích là tốt rồi. : )

Trương Gia Nguyên nhìn hộp thoại, không biết là giận vì Châu Kha Vũ lâu không trả lời, hay là cứng họng với mặt cười cũ kỹ kia, cuối cùng vẫn không gửi đi câu "Vất vả rồi" đã bị xóa nhiều lần.

Châu Kha Vũ dường như cũng không quan tâm Trương Gia Nguyên có cảm ơn hay không, anh chỉ quan tâm mong muốn của cậu có được thỏa mãn không. Trương Gia Nguyên cũng đã dần quen với kiểu "một bên hy sinh" sánh ngang với ông già Noel này.

Tóm lại, họ dường như đã đạt đến một sự hiểu ngầm- kiểu vừa mở cửa đã thấy "người" kia.

Vì vậy, vào ngày thời tiết xấu như hôm nay, lúc Trương Gia Nguyên mở cửa và phát hiện ra không có ai đang đợi mình, thậm chí còn nghi ngờ rằng mình hoa mắt.

Cậu lấy điện thoại ra theo bản năng, hộp thoại vẫn là cậu muốn ăn dâu tây, nhưng không có bất kỳ hồi đáp nào.

Một ngọn lửa không tên đột nhiên trỗi dậy trong lòng Trương Gia Nguyên - cậu không nghĩ rằng đó là việc gì khó.

Châu Kha Vũ có biết ngày hôm nay trời có khả năng có tuyết không? Tại sao anh không thể dành chút thời gian nhắc nhở cậu một câu.

Vào những ngày mưa, Châu Kha Vũ sẽ lái xe đến đón cậu, sẽ nhắc nhở cậu hôm nay phải mặc gì bên trong để giữ ấm, phải đi giày chống thấm nước, trên tay còn chuẩn bị sẵn bữa sáng...

Trương Gia Nguyên càng nghĩ càng giận, nhưng vẫn dựa theo trí nhớ tìm được một chiếc ô, đi giày một cách tùy ý.

Cậu thừa nhận mình được nuông chiều mà trở nên kiêu ngạo rồi.

Không nghĩ tới trời cũng không chiều lòng người, vừa đi được hai bước thì đổ cơn mưa. Gió cũng nổi lên, thổi đến mức Trương Gia Nguyên sắc mặt tái nhợt. Cậu muốn bắt xe, nhưng phát hiện ở đây xe cũng ít.

Cây đàn sau lưng trước đây lúc nào cũng ở trên người Châu Kha Vũ, nhưng bây giờ đổi lại là chính mình, thậm chí cậu còn tự hỏi liệu có phải Châu Kha Vũ bí mật thêm vài viên gạch vào trong lúc cậu không chú ý không, nếu không thì sao lại nặng như vậy được?

Nói tóm lại, hành trình mười phút ngắn ngủi này khiến tâm trạng Trương Gia Nguyên vô cùng tồi tệ.

Vừa bước vào lớp, cậu theo thói quen ngồi ở cuối cùng thì quả như dự đoán một anh chàng con lai mắt xanh tóc đen tiến đến gần, dùng tiếng Trung không thành thục nói đùa, "Yuan! Chồng em đâu? Lẽ nào cuối cùng hai người cũng ly hôn rồi! "

Trương Gia Nguyên nghe thấy từ "ly hôn" không hiểu sao càng trở nên tức giận. Cậu vốn dĩ rất ôn hòa, nhưng bây giờ gần như chỉ vào mũi anh ta nói: "Jason! Shut up!"

Âm thanh này khiến cả lớp sợ hãi, đặc biệt là Jason. Omega đến từ phương Đông này khiến anh vô cùng thích thú ngay từ lần đầu gặp. Mặc dù cậu đã kết hôn, trên người còn có đánh dấu nhưng trực giác của một Alpha nói với anh ta rằng cuộc hôn nhân của cậu không được hạnh phúc, thậm chí tràn đầy mâu thuẫn. Vậy tại sao anh ta không thử theo đuổi cậu? Dù sao thì cậu cũng rất hấp dẫn.

"Okay. . . Calm down." Jason cố gắng dùng tay ra hiệu cho cậu giữ bình tĩnh, nhưng Trương Gia Nguyên quay đầu qua chỗ khác phớt lờ anh ta.

Jason nheo mắt, sờ sờ cằm. Tính tình của Yuan rất tốt, hôm nay tức giận như vậy chắc hẳn có liên quan mật thiết đến người đàn ông không xuất hiện kia ...

Cho đến khi giáo sư bước vào lớp, Trương Gia Nguyên mới bình tĩnh lại, cậu tự nhủ "Điều gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác". Việc khiến cho Jason lúng túng cũng chỉ do ngoài ý muốn, tự nhiên cũng có chút ảo não .

Còn nhớ ngày báo danh, cậu đã nhận thấy Jason có ý đồ với mình, đặc biệt là Châu Kha Vũ đi cùng cậu liên tục trừng mắt với Jason. Anh vẫn luôn nhẹ nhàng và lịch sự, nhưng lại lạnh lùng với người lần đầu gặp, còn căn dặn Trương Gia Nguyên không nên coi trọng một tên đàn ông cà lơ phất phơ như vậy.

Lúc đó cậu còn đùa rằng: "Thế anh sau kỳ dịch cảm liền không nhận ra người ta thì có được coi là đàn ông tốt không?"

Châu Kha Vũ sờ sờ mũi, nhưng vẫn bướng bỉnh đáp: "Nguyên ca, anh sai rồi...... Anh, anh sẽ chứng minh."

Hôm nay Trương Gia Nguyên nhớ lại chuyện này không khỏi cười lạnh.

Cũng không biết đã chứng minh đến đâu, ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.

Nói chung, Trương Gia Nguyên mất tập trung suốt cả tiết học âm nhạc, còn gảy đàn sai vài lần, giáo sư cũng không nhịn được nhìn cậu mấy lần.

Tan học, Jason dường như hoàn toàn không để tâm đến náo loạn nhỏ trước giờ học, khoác vai Trương Gia Nguyên, tinh thần phấn chấn nói: "Hey, can I take your night?"

Trương Gia Nguyên không thèm để ý đến anh ta, đi về phía trước tự nhiên như không.

"No."

"Wait, wait.... Ngày mai là Christmas, anh know ngày mai em sẽ ở cùng hắn, đêm nay không thể cùng anh sao?"

Jason nói ngắt quãng, nhưng lại khiến Trương Gia Nguyên sửng sốt, cậu lấy điện thoại ra xem ngày, hôm nay đúng là đêm Giáng sinh ...

Cậu bỗng đồng ý, dù phía chân trời đã bắt đầu có tuyết rơi.

Jason mừng rỡ kéo cậu đến nơi phồn hoa nhất của thị trấn nhỏ này.

Phố lớn, ngõ nhỏ rực sáng ánh đèn, ban nhạc chơi đàn organ múa hát trước mặt người đi đường, các đôi trai gái ngắm pháo hoa đằng xa hôn nhau đắm đuối. Vài ba người bạn trong phòng nâng ly rượu chúc mừng năm mới. Thậm chí các trung tâm mua sắm cũng đang thi nhau giảm giá. Ông già Noel đứng bên đài phun nước trung tâm, tặng những món quà nhỏ cho mọi người và hét lên "Merry Christmas" .

Trương Gia Nguyên nhìn cảnh tượng trước mắt, nhất thời sửng sốt, nhưng giây tiếp theo đã bị Jason kéo vào một cửa hàng phụ kiện.

Anh ta có vẻ thích một chiếc vòng cổ, yêu cầu người bán hàng lấy nó ra xem thử.

"Tên của em là Jia Yuan, tôi know tiếng Trung Quốc means home, Earth này có lẽ sẽ phù hợp với em."

Trương Gia Nguyên cầm lên xem, đó là một chiếc "địa cầu" bạc nguyên chất, trông cũng khá đẹp, lại không hề nữ tính.

"Ừ, không tệ."

Jason vô cùng vui vẻ, liền mua nó ngay lập tức.

"Anh......"

Jason che miệng Trương Gia Nguyên, tinh nghịch nháy mắt: "Anh know người châu Á các em is so polite, nhưng hôm nay hãy nhận lấy."

Cậu bất lực mỉm cười, đành phải chấp nhận.

Với khúc nhạc dạo này, tối nay cả hai cuối cùng đã giao lưu nhiều hơn. Jason đưa Trương Gia Nguyên đi ăn tối, mặc dù không phải là món ăn Trung Quốc chính thống, nhưng cũng khá thoải mái, vì Jason liên tục kể những câu chuyện cười bằng tiếng Trung Quốc bập bõm của mình để làm cậu vui.

Sau đó, anh ta đưa cậu ra ngoại ô để đốt pháo, tuy chỉ một chút thoáng qua nhưng tâm trạng buồn bực cả ngày nay của Trương Gia Nguyên đã khá hơn.

"Hey, cuối cùng thì em cũng cười rồi." Jason vui mừng nói.

Trương Gia Nguyên sững người, sau đó cười nhạo: "Tôi rất ít cười sao?"

"Ít nhất hôm nay là như vậy."

Trương Gia Nguyên nhún vai: "Thì sao?"

"Vì vậy, anh nghĩ mình không còn cơ hội." Jason trông có vẻ bất lực, nhưng vẫn mỉm cười.

Trương Gia Nguyên thoáng trầm mặc: "Tại sao?"

"Yuan, I hope you can face your heart."

Trương Gia Nguyên đã từ chối yêu cầu đưa cậu về nhà của Jason.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, Trương Gia Nguyên bước đi về phía trước không mục đích, cậu thậm chí không muốn về nhà, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh một mình lẳng lặng.

"Đối mặt với trái tim của mình" - Cậu vẫn nhớ câu nói vừa rồi của Jason, câu nói này tưởng chừng như đơn giản nhưng có vẻ như ít người có thể làm được.

Trương Gia Nguyên cũng vậy.

Giống như một đứa trẻ sáu tuổi luôn coi ước mơ của mình là cao cả nhất, một cậu bé mười sáu tuổi luôn nói lời cay nghiệt với cô gái bàn trước mà cậu phải lòng, và một người đàn ông hai mươi sáu tuổi thì luôn lạc lối bên bàn rượu ... Châu Kha Vũ hai mươi hai tuổi đứng dưới ngọn đèn đường nhưng chỉ có thể nhìn Trương Gia Nguyên từ xa.

"Châu Kha Vũ."

Cậu đột nhiên gọi anh.

Người được gọi chấn động, khi anh ngẩng đầu nhìn về hướng người đang tới, đôi mắt ảm đạm dần biến thành dải ngân hà sáng chói, đôi tay vụng về lần mò từ trong túi áo lấy ra một túi giấy, sau đó vui vẻ mỉm cười.

"Anh đã tìm thấy dâu tây mà em muốn rồi."

"Tiếc là bây giờ không phải mùa dâu. Anh đi cả đêm về nước để mua cho em, vẫn còn rất tươi, em yên tâm."

"Anh sợ em không thích ăn, phải đi mấy tỉnh tìm ... Lẽ ra sáng nay trở về rồi, nhưng công ty lại họp thường niên, anh phải đến công ty sắp xếp những công việc liên quan cho bọn họ, nên đã trễ nải một chút thời gian. "

"Anh nghĩ em đã lâu không được ăn thủy sản ở Dinh Khẩu nên đã tìm người vận chuyển một ít tới đây, vừa tới nơi cùng với anh."

"Anh xin lỗi, Nguyên Nhi, hôm nay anh không có thời gian xem điện thoại, nên đã quên mất ở đây có tuyết."

"Anh biết ngay em không biết đường mặc thêm áo, cho nên anh tới đón em."

Anh đột nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ, tiếp tục cười nói:

"Có vẻ như anh vẫn kịp ... Giáng sinh vui vẻ, Nguyên Nguyên của anh... bảo bối của anh."

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, tuyết rơi dày đặc, một người cao gầy cô đơn đứng bên đường, trái tim hừng hực đang đập không ngừng.

Trương Gia Nguyên bỗng bất ngờ chạy đến chỗ Châu Kha Vũ, dùng hết sức ôm chặt lấy anh.

Không để cho Châu Kha Vũ kịp kinh ngạc, một nụ hôn hơi thô bạo phủ lên môi anh.

"Ngốc nghếch!!!"

Hôn xong rồi, Trương Gia Nguyên hét vào mặt anh một câu.

Châu Kha Vũ như mất hồn, ánh mắt chậm rãi rơi vào trên người cậu, thật lâu sau, run giọng nói: "Đúng, đúng, anh là kẻ ngu ngốc nhất..."

Trương Gia Nguyên vừa khóc vừa cười, thiên ngôn vạn ngữ một lần nữa biến thành một nụ hôn thân mật.

Dưới ngọn đèn đường, tuyết rơi phủ trắng đầu cả hai.

Bên nhau mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro