Ngoại Truyện- Phần 1 (có H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Ngoại truyện sinh nhật]

Nước Y từ sau khi có tuyết rơi đêm giáng sinh, trong nửa tháng ròng rã tuyết vẫn rơi không ngừng, trong bán kính mười dặm không có nơi nào không trắng xóa, thậm chí một chút hành lá ít ỏi trong vườn cũng bị tuyết rơi dày đặc che lấp.

Trương Gia Nguyên cũng không quan tâm, nằm trong vòng tay Châu Kha Vũ nghịch tay phải của anh.

Châu Kha Vũ đang dùng tiếng anh nói chuyện điện thoại nhưng vẫn luôn chú ý đến từng động thái của cậu.

Với tuyết rơi dày đặc như vậy, việc đến trường đương nhiên rất khó khăn, cũng sắp hết học kỳ nên học sinh đều được nghỉ sớm. Tiếc là chương trình học ở các trường đại học bên nước ngoài rất nặng, ngay cả nghỉ học cũng vẫn có những giáo trình học khá phức tạp. Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ vừa mới quay lại, hơn nữa sắp đến kỳ lâm bồn, hai người càng ngày càng lo lắng. Châu Kha Vũ trực tiếp gọi cho trường học xin nghỉ nửa năm.

Vừa tắt máy, Trương Gia Nguyên liền khát khao nhào tới, dụi đầu vào cằm anh, cả người treo trên người Châu Kha Vũ giống như một chú mèo con động dục vừa ngoan ngoãn lại quyến rũ.

"... Nguyên Nhi, em sắp sinh rồi. Mấy ngày nay vẫn nên kiềm chế một chút."

Châu Kha Vũ bất lực cười cười, không nhịn được hôn cậu một cái, mặc dù bộ phận khó tả nào đó trên người nhanh chóng sinh ra phản ứng với Trương Gia Nguyên, nhưng lý trí chiếm ưu thế hơn, do đó anh vẫn lựa chọn từ chối.

Trương Gia Nguyên tủi thân mím chặt môi, để lại một hàng dấu răng trên cổ anh, như thể đang im lặng lên án anh.

Châu Kha Vũ đã quá quen với điều này, cho dù Trương Gia Nguyên có cắn chảy máu, lông mày anh cũng không nhăn chút nào, thậm chí còn vỗ tay tán thưởng.

"Bảo bối, ngoan nào."

Anh xoa đầu Trương Gia Nguyên, người nọ lại dùng đôi mắt ngây thơ xinh đẹp của mình công kích anh.

Châu Kha Vũ hoàn toàn không thể kháng cự lại ánh mắt này của Trương Gia Nguyên, nếu là bình thường, cho dù cậu nói muốn mặt trăng, anh cũng sẽ kiếm một cái thang hái xuống cho cậu ... Hiện tại, không được.

Trên thực tế, trong khoảng thời gian này, hầu như mỗi ngày họ đều giống như thế này. Từ khi Trương Gia Nguyên hiểu rõ nội tâm của mình, cậu đã trở nên ỷ lại vào Châu Kha Vũ hơn bao giờ hết. Cảm giác rất giống với Châu Kha Vũ vào kỳ dịch cảm, vừa rời giường rất có thể sẽ vừa gào vừa khóc.

Anh lén hỏi bác sĩ Bá Viễn xem triệu chứng này là gì, Bá Viễn lại giải thích rằng rất có thể là do thời kỳ sinh sản của Omega đang đến gần nên sinh ra những phản ứng căng thẳng khiến cậu vô cùng phụ thuộc vào Châu Kha Vũ cả về thể chất lẫn tinh thần. Chỉ cần bình an vượt qua là được, thời kỳ này sẽ không kéo dài.

Nhưng vấn đề là Châu Kha Vũ không nghĩ mình có thể bình an vượt qua. Ví dụ như bây giờ, khi Trương Gia Nguyên đang bất mãn gặm cắn yết hầu của anh, anh cảm thấy mình sắp mất khống chế.

Đúng lúc này, điện thoại của Trương Gia Nguyên đột nhiên vang lên, Châu Kha Vũ nghĩ rằng cuối cùng mình cũng được giải cứu, nhưng người nọ lại đưa điện thoại cho anh.

"Anh nghe đi."

Sau đó, lại tiếp tục vùi đầu vào cổ Châu Kha Vũ.

"..." Châu Kha Vũ nhắm mắt bắt máy, tập trung nghe giọng nói của Lâm Mặc ở đầu bên kia điện thoại.

"Gia Nguyên, anh vừa đến sân bay nước Y, ngạc nhiên chưa? Anh qua cùng mày tổ chức sinh nhật trước khi cháu anh chào đời, sao không nói cho anh biết tuyết rơi lớn như vậy ... Hay mày bảo Châu Kha Vũ đến đón anh và AK đi, hôm nay tuyết lớn quá ở sân bay không có taxi. "

Nghe thấy giọng nói của Lâm Mặc, Trương Gia Nguyên có chút không hài lòng nhíu mày, hiện tại cậu không có khái niệm anh em họ, ý thức nói với cậu rằng người kia là Omega, tự nhiên sinh ra ý nghĩ: "Đây là Alpha của cậu, sao có thể nói chuyện với Omega", hoàn toàn quên mất chính mình bảo anh nghe máy.

Cậu lại ghé sát vào tai Châu Kha Vũ, nhẹ nhàng cắn một cái, sau đó nói một câu khiến Châu Kha Vũ như muốn nổ tung:

"Chồng ơi, nhìn em đi."

"A lô? Gia Nguyên? A lô?"

Châu Kha Vũ nhìn Trương Gia Nguyên ngồi bên cạnh như mất hồn, ấp úng trả lời người trong điện thoại: "Em, em có, em có việc..."

"Châu Kha Vũ? Sao lại là cậu?" Lâm Mặc không nhịn được liếc nhìn điện thoại, sau khi xác định đúng là "Trương Gia Nguyên" mới nghi ngờ hỏi: "Vậy bọn anh phải làm sao?"

Đầu bên kia điện thoại, Trương Gia Nguyên ở trên người Châu Kha Vũ đã cởi dần quần áo trên người, bộ đồ ngủ rộng rãi ban đầu vốn không có nhiều cúc, mỗi lần cởi một cúc áo đều lộ ra dấu vết của dục vọng. Làn da trắng nõn của cậu trở nên càng quyến rũ, hai trái anh đào đỏ tươi trên ngực nhô lên, bày ra dáng vẻ mặc người chà đạp. Bộ ngực hơi phồng lên, hai chân thon dài trắng nõn tách ra ở hai bên Châu Kha Vũ, lộ ra vẻ xuân sắc vô hạn.

Châu Kha Vũ không nhịn được che mũi, không để cho ngọn lửa tà ác trong cơ thể tự do phun ra khỏi mũi mình.

"A lô? Người đâu? Mày đang làm gì vậy?"

Lâm Mặc đầu bên kia điện thoại lo lắng thúc giục, nhưng không nghe được Châu Kha Vũ trả lời, đành phải cúp máy.

Mấy người này sao vậy...

Cúp điện thoại xong, Châu Kha Vũ ngay lập tức như trút được gánh nặng, mặc dù dương vật dưới thân đã cứng đến mức đau đớn, nhưng cả người lại bất động như bị tước hết vũ khí, hai tay ra hiệu đầu hàng.

Anh chỉ sợ một khi đụng phải Nguyên Nguyên, sẽ không nhịn được đè cậu dưới thân.

Thấy Châu Kha Vũ không có bất kỳ một hành động nào, Trương Gia Nguyên không hài lòng bĩu môi, quỳ trên người anh, sau đó cởi bỏ món đồ cuối cùng trên người- quần lót của cậu.

Trên người không có quần áo, toàn thân phiếm hồng, xinh đẹp như búp bê sứ trong cửa kính, đôi mắt ươn ướt nghiêm túc nhìn anh, tình ý không dứt.

Châu Kha Vũ không thể kiềm chế được nữa, máu mũi trào ra ...

"Kha Vũ, anh sao vậy?"

Trương Gia Nguyên nhìn dáng vẻ này của anh, trên mặt hiện lên một chút khó hiểu, cầm khăn giấy bên giường lau mũi cho anh. Châu Kha Vũ sợ Trương Gia Nguyên lại làm ra động tác quyến rũ nào khác, vội vàng lấy khăn giấy tự lau một cách qua loa.

Trương Gia Nguyên nghiêng đầu nhìn anh, đột nhiên cười nói: "Kha Vũ thật đẹp, em rất thích anh."

... Châu Kha Vũ cảm thấy mình sắp mất kiểm soát.

Trương Gia Nguyên thấy Châu Kha Vũ thực sự không muốn chạm vào mình, cũng không ép buộc nữa, thay vào đó, cậu cách quần của anh bắt chước động tác giao hợp trượt lên xuống, dùng cái mông mềm mại của mình vạch ra hình dạng của dương vật, miệng cũng không nhàn rỗi, thở hổn hển.

"Ư ... ưm, Kha Vũ thật tuyệt... lớn quá ..."

Một tay đưa vào miệng huyệt để nó mút lấy ngón tay mình, tay kia ngây ngô cầm dương vật của bản thân.

Nói rồi dần dần tăng nhanh tốc độ, nhưng không tìm ra được đúng vị trí nên cũng không được thoải mái. Cậu bĩu môi, nắm lấy bàn tay to lớn của Châu Kha Vũ, lắc lắc, mang theo chút nức nở, "Kha Vũ, anh có thể giúp em một chút được không?"

Châu Kha Vũ bị cảnh tượng trước mặt làm cho choáng váng, anh nắm lấy vật kia của cậu, nếu không phải khóe miệng đang chảy nước bọt, anh cũng phải tự hỏi liệu mình có đang nằm mơ không .

"Ưm, Kha Vũ thật lợi hại, tuyệt quá, thật thoải mái, Kha Vũ ... a!"

Châu Kha Vũ là một tay lão làng, nháy mắt đã rút tay về. Trương Gia Nguyên gục trên người anh, quấn quanh cổ anh, làm nũng, "Kha Vũ ... chồng ơi ... anh chạm vào đằng sau em, được không?"

Châu Kha Vũ vốn đã mất hồn mất vía vì bảo bối mềm mại trong vòng tay, giờ đây nghe thấy cậu làm nũng, hoàn toàn mất kiểm soát, đưa tay chạm vào phía sau lúc này đã đẫm nước. . . . . .

"Ưm ... lại thêm một ngón tay nữa ..." Trương Gia Nguyên nằm trên vai phải anh. Anh nghe rất rõ ràng từng hơi thở của cậu, "A ... chính là chỗ đó, thật thoải mái, Kha Vũ, sâu hơn một chút ... "

Châu Kha Vũ cảm giác rằng mũi tên đã ở trên cây cung, sợi dây mang tên lý trí của anh sắp không trụ nổi nữa.

Ngón tay anh tăng tốc, hơi thở của Trương Gia Nguyên cũng càng lúc càng dồn dập, cho đến khi một dòng nước chảy ra ngoài: "Kha Vũ thật tốt... Nhưng em càng muốn Kha Vũ tiến vào cơ thể mình."

"Vậy nên Kha Vũ, anh có thể dùng vật to lớn của mình đụ em được không?"

Khoảnh khắc đó, Châu Kha Vũ cảm thấy sợi dây trong lòng kia đứt đoạn.

Anh lật người đè Trương Gia Nguyên xuống dưới thân, nhấc một chân cậu lên, dùng dương vật đã sưng to sắp nổ tung đâm vào lỗ nhỏ ướt át kia, bởi vì gấp gáp đến đỏ bừng hai mắt, anh điên cuồng va chạm vào sâu bên trong mà không có bất kỳ một cảnh báo nào.

"Ưm... Ha, thật nhanh, sướng quá.. Kha Vũ thật lớn..."

Vui sướng kéo đến quá đột ngột khiến lời nói của Trương Gia Nguyên trở nên đứt quãng, mỗi giây mỗi phút đều tràn ngập âm thanh vệt nước dâm mỹ. Cậu kẹp chặt Châu Kha Vũ, mười ngón tay đan vào nhau, sợ rằng anh  không vui lại muốn rời đi.

"Thả lỏng một chút, Nguyên Nhi." Châu Kha Vũ vỗ nhẹ vào mông cậu, mặc dù anh đã hoàn toàn mất đi lý trí, nhưng vẫn kê một chiếc gối sau eo cậu.

"Đừng dừng lại, Kha Vũ... Kha Vũ nhanh một chút ... đụ em đi... ha...  đụ em..." Trương Gia Nguyên thấy Châu Kha Vũ dừng lại, để cậu ngồi trên dương vật của mình, để anh mặc sức đụ cậu, không chút do dự nói ra những lời tục tĩu, "Ưm ... sướng quá... thật lớn ..."

Châu Kha Vũ bị cậu trêu chọc lại lớn thêm một vòng, anh tàn bạo cắn đầu vú cậu để trút giận: "... Nguyên Nhi, em đúng là dâm đãng."

Nói xong, dưới thân cũng không dừng lại, mỗi lần đều đẩy tới điểm sâu nhất cho đến khi nghe được cậu thét lên một tiếng, sau đó lại va chạm, lặp đi lặp lại.

"Kha, Kha Vũ! Nơi đó không được! Quá, quá sâu, sẽ chạm vào bảo bảo.."

Cho dù Trương Gia Nguyên trong đầu chỉ toàn là tình dục sắp bị đụ đến không thể chịu nổi nữa, nhớ rằng còn có bé con, lại sờ vào bụng mình. Châu Kha Vũ thấy vậy, lấy tay che bụng cậu, đưa tay sờ vào một chỗ phồng lên rõ ràng, cười ranh mãnh.

"Nguyên Nhi... Không sao, để anh tiếp xúc thân mật với bảo bảo một chút..."

Suốt một đêm hoang dâm, Trương Gia Nguyên đã thành công bị đụ đến không thể khống chế được, cuối cùng phải cầu xin Châu Kha Vũ buông tha mới kết thúc.

Nhưng dù đã kết thúc, hai chân cậu vẫn không thể khép lại, dưới thân càng là dâm loạn đến mức căn bản không dám nhìn. Nếu không phải Trương Gia Nguyên dần lấy lại được lý trí trừng mắt nhìn Châu Kha Vũ, người nọ sẽ tiếp tục nhét thứ kia vào.

"Khốn nạn... biến thái..." Cậu vô lực đập vào ngực Châu Kha Vũ, nhưng anh không nói lời nào đáp lại, đặt cậu vào bồn tắm ấm áp, rửa sạch tinh dịch trên người cậu mà không phàn nàn một lời.

"Em mất lý trí, sao anh cũng như vậy?"

"Trời cũng tối rồi, anh nói xem...anh, sao anh lại không kiềm chế như vậy chứ."

"Bác sĩ Bá đã nói với chúng ta rất nhiều lần, em sắp sinh rồi. Những thứ trên người em, phải làm sao đây ..."

Châu Kha Vũ đột nhiên ngẩng đầu, buồn bã nói: "Bọn họ không được nhìn thân thể của em..."

"Anh còn cãi!" Trương Gia Nguyên gõ đầu anh, "Nếu phải sinh mổ thì sao? Sao lúc nào anh cũng ghen tuông vớ vẩn vậy?

Châu Kha Vũ mở miệng, nhất thời tâm trạng càng trở nên tồi tệ, nhỏ giọng thì thào: "Nguyên Nhi chỉ có thể là của anh ... Người khác không được nhìn."

Trương Gia Nguyên lập tức trợn tròn mắt: "Quên đi, chuyện hôm nay ... Châu Kha Vũ!"

Cậu đột nhiên hét lên, quay đầu ra chỗ khác, hai tai cũng dần đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Châu Kha Vũ vội vàng đứng dậy, hoảng loạn nhưng vẫn không quên lấy khăn che lại cái lều nhỏ dưới thân, lại bị Trương Gia Nguyên thẹn quá thành giận đuổi ra khỏi phòng tắm.

Một ngày ngắn ngủi này cứ như vậy mà đột ngột kết thúc .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro