Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với Châu Kha Vũ mà nói, hai mươi mốt năm qua số lần anh mất kiểm soát chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Trong đó, lúc chín tuổi chính tay đẩy cha ruột xuống vực là lần đầu tiên, đêm tân hôn năm mười tám tuổi cưỡng ép Trương Gia Nguyên là lần thứ hai.

Nhưng vừa rồi, anh đã mất kiểm soát lần thứ ba trong đời.

Ngay cả khi đã bình tĩnh lại đứng nửa giờ trong vườn hoa, anh cũng không thể hiểu được tại sao.

Tại sao đột nhiên lại làm ra hành động bất  thường như vậy với Trương Gia Nguyên?

Hơn nữa, hiện tại anh vẫn còn đang nghĩ về cậu.

Cậu có còn đang ở cùng với AK không? Bọn họ bây giờ vẫn còn đứng một mình với nhau sao? Đánh dấu trên người cậu là do AK làm ư. . . . . .

Không nghĩ tới còn không sao, vừa nghĩ tới đánh dấu, Châu Kha Vũ cảm thấy sự hoảng sợ và ghen tị không biết từ đâu tới sắp trào ra lồng ngực.

Lý trí nói rằng những điều này không liên quan gì đến anh, nhưng trong lòng lại không ngừng kêu gào muốn xé xác tên đàn ông đã đánh dấu vợ mình ra thành từng mảnh. Nhưng mà lý do gì? Chính xác là tại sao? Châu Kha Vũ không nghĩ rằng đó là tình yêu. Nếu là yêu, anh cũng không cần phải đợi những hai năm để hiểu được điều đó. Nhưng thật lòng mà nói, anh rất ghen tị với những người "có được tình yêu." Anh không thể trả ơn người cha cầm thú kia, bởi vì ông ta không cho anh cái quyền được yêu, cũng chưa bao giờ dạy cho anh biết phải làm thế nào để yêu thế giới này.

Chiếm đoạt là yêu sao? Không phải.

Lòng chiếm hữu có phải là yêu không? Không phải.

Hoặc là Alpha đánh dấu Omega là yêu sao? Lại càng không phải

Anh thậm chí không thể hiểu được, trong thế giới bận rộn lại tràn ngập nguy hiểm này, ý nghĩa của cuộc sống là gì.

Anh sẽ đi tìm hiểu, nhưng không phải bây giờ, hay nói cách khác là anh có chuyện quan trọng hơn cần biết ——linh tính mách bảo, Trương Gia Nguyên có điều gì đó giấu anh.

Nhưng trước đó, anh càng tò mò những người dối trá trước mặt đang nói những điều vô lý gì.

"Yo, chú đến rồi."

"Lâu không gặp, hình như chú lại cao lên rồi."

"Cao như vậy có ích lợi gì? Không phải là vẫn không khống chế được ' chân ' mình à. . . . . . Giải tán đi, còn đến đây làm gì? Ông bị ngã gãy chân chứ không phải đám tang, xúm lại với nhau để người ngoài chê cười sao? Chúng ta cũng đừng làm phiền chú em đẹp trai ' ngày ngày phải xử lý nhiều việc vất vả 'nữa. . . . . . Yo, chú còn đang đứng cạnh cửa nhìn kia kìa, chú trẻ tuổi, tai cũng tinh tường, những gì vừa nói chắc cũng nghe thấy hết rồi nhỉ?"

Ngay khi bước vào cửa, tiếng nói chuyện xôn xao truyền đến từ đủ mọi hướng, nhưng nhìn thấy Châu Kha Vũ, tất cả đều im lặng. Chỉ có người đàn bà phúc hậu nhất vẫn sẵng giọng nói, như thể sợ người đến không nghe thấy.

Trong lòng Châu Kha Vũ thở dài, cô của Trương Gia Nguyên vẫn mồm mép như trước.

"Cháu đến thăm ông nội." Châu Kha Vũ cười nhẹ, lịch sự chào hỏi với các cô dì, rõ ràng là đang giả điếc.

Người cô tức thì càng hăng, nếu nói sau lưng người khác vẫn còn giữ chút mặt mũi, thì những lời nói sau đó chính là chạm vào họng súng.

"Hay cho cái tên họ Châu nhà cậu, không ngẫm lại xem ở bên ngoài làm những chuyện gì, còn có mặt mũi quay về cái nhà này? Tôi tự thấy Trương lão gia đối xử với cậu không tệ, sao cậu có thể làm ra chuyện vi phạm đạo đức như thế! Chỉ cần cậu và Tiểu Nguyên còn là vợ chồng một ngày, thì tôi liền chửi một ngày!"

Nói xong, liền ném cái gạt tàn về phía anh, hiển nhiên là vô cùng tức giận.

Châu Kha Vũ không định tránh, nếu thực sự làm sai chuyện gì thì anh sẽ nhận. Nhưng anh không thẹn với lòng, nếu một cái gạt tàn có thể làm dịu mọi thứ, thì cũng là một việc tốt. . . . . .

Nhưng sự đau đớn trong dự liệu không xuất hiện, ngược lại là một bóng lưng gầy guộc che chắn trước mặt anh.

"Cô! Cô làm cái gì thế!" Trương Gia Nguyên dùng cánh tay đập tan cái gạt tàn, còn chưa thèm nhìn vết thương, mở miệng đã lên tiếng phê phán cô mình.

"Cô bớt nghe mấy chuyện phiếm vô căn cứ đi, đều là lừa bịp cả, cháu và Châu. . . . . . Cháu và Kha Vũ rất tốt, Đây này, cô xem." Cậu xòe tay ra, trong tay là kem vị Macadamia, nhưng có lẽ là cầm quá lâu, đã tan thành nước. "Trên đường tới đây Kha Vũ sợ cháu muốn ăn kem, nên đã cố ý chuẩn bị rất nhiều trên xe."

Trương Gia Nguyên thích ăn kem trên dưới Trương gia không ai không biết, nhưng nhà cũ lại ở ngoại ô, lái xe đi mua cũng phải mất nửa tiếng. Trước đây khi Gia Nguyên còn ở nhà thường sẽ đặt một đống tích trữ. Bây giờ đã kết hôn được hai năm, cũng ít về nhà hơn, nhưng mỗi lần về nhà cũ lại phàn nàn không có kem ăn. Nếu Châu Kha Vũ thật sự có ý nghĩ như vậy, thì thật sự đáng quý. . . . . .

Châu Kha Vũ trầm mặc nhìn Trương Gia Nguyên. Lúc thì nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, lúc thì nhìn vết thương trên tay cậu, tay nâng lên lại hạ xuống, khó có khi không biết phải làm sao.

Người cô nhìn thấy vết máu trên tay cậu, lập tức sợ hãi: "Nguyên Nhi! Cháu làm gì vậy, mau tìm chú Trương xử lý miệng vết thương!"

"Chút vết thương ấy không có gì đáng lo." Cậu ngây ngô cười cười, đặt hộp kem lấy từ chỗ Lâm Mặc qua một bên, tùy ý rút tờ giấy vệ sinh lên lau hai lần qua loa rồi ngừng.

Nhưng ngay vào lúc này, Châu Kha Vũ vẫn giữ im lặng đột nhiên đi tới.

Anh cẩn thận nắm lấy tay Trương Gia Nguyên, trong ánh mắt quả thật có vài phần lo lắng, cũng không biết là thật hay giả.

"Em lúc nào cũng hấp ta hấp tấp như vậy, bình thường thì cũng thôi đi, đó là một cái gạt tàn, đánh trúng tay còn đỡ, lỡ trúng đầu thì phải làm sao?"

Cậu có chút chột dạ tránh tầm mắt của anh. Cậu che cho anh hoàn toàn là hành động trong tiềm thức, nếu suy xét lý do kỹ càng, cũng chỉ vì không thể nhìn Châu Kha Vũ bị thương.

Người cô nhìn thấy ánh mắt đưa qua đẩy lại của bọn họ, trong lòng lại càng không vui. Bà chỉ đang quan tâm Trương Gia Nguyên, nhưng cũng biết tính cách vô tư của cậu, chỉ sợ ...cứ thế này bị lừa cũng chẳng biết: "Tiểu Nguyên, cháu có biết cậu ta đã làm cái gì không?"

Ngược lại là Châu Kha Vũ hỏi trước: "Cái gì?"

Người cô lập tức trợn tròn mắt, tức giận nói lớn: "Vài ngày trước nhân lúc cháu đi biểu diễn cho band nhạc, cậu ta tìm người khác ở bên ngoài, cháu có biết không!"

Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên nghe được đều ngẩn ra, Trương Gia Nguyên lại càng kích động hơn, vội vàng nói: "Cô đang nói gì vậy! Chắc chắn là cô nhìn lầm rồi!"

"Cô ơi, cháu chưa từng làm chuyện như vậy. . . . . ." Châu Kha Vũ vừa dứt lời, người cô liền đặt những tấm ảnh trong điện thoại mình ở trước mặt họ.

"Vẫn là mặc bộ đồ này! Ảnh đều nằm trong tay tôi ! Để tôi xem cậu định giải thích như thế nào!"

Bức ảnh chụp một người đàn ông ngồi trên ghế dưới ánh đèn mờ ảo, đúng là Châu Kha Vũ, xung quanh là những cô gái ăn mặc hở hang, tươi cười rót rượu cho anh. Một cô gái quỳ dưới thân, đang chuẩn bị làm chuyện. . . . . .

Trương Gia Nguyên chỉ nhìn một cái rồi quay đi. Tuy những cô gái này là do cậu chọn, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu. . . . . .

Châu Kha Vũ khẽ liếc rồi cười nhẹ: "Cô à, không ngờ cô lại tin ảnh photoshop."

Người cô tức quá hóa cười, ảnh thì có thể làm giả, nhưng video thì không có khả năng: "Cũng may là tôi còn giữ lại. . . . . . Châu Kha Vũ, để tôi xem cậu còn nói được gì nữa."

Đoạn video có thể thấy càng thêm rõ ràng dáng vẻ xa cách của Châu Kha Vũ, nét mặt vui vẻ của các cô gái cũng có thể thấy rõ rành rành.

Lần này thì Châu Kha Vũ thực sự sửng sốt. Anh dám cam đoan trong toàn bộ ký ức của mình không có cảnh tượng nào như vậy, nhưng đoạn video gần như không có dấu vết chỉnh sửa này lại khiến anh không thể nói ra lời phủ định.

—— Bộ vest này là quà sinh nhật do Trương Gia Nguyên tự tay thiết kế cho anh, là độc nhất vô nhị.

Mà ngày anh mặc bộ đồ này, cũng đúng là ngày mùng sáu tháng trước. . . . . .

"Đủ rồi!" Trương Gia Nguyên tắt video đi rồi xóa bỏ hoàn toàn, trong bóng tối nhìn không rõ gương mặt bướng bỉnh, "Cháu không quan tâm đâu cô, cô không cần xen vào chuyện của bọn cháu."

Nói xong, liền kéo Châu Kha Vũ rời đi trước mặt mọi người.

Vốn dĩ lần này tới để thăm ông nội, bởi vì những chuyện rối loạn này mà Trương Gia Nguyên cũng không còn tâm trạng.

Nhưng sự thật là, nếu hai năm trước Châu Kha Vũ thực sự làm ra loại chuyện này, dù là tự nguyện hay bị ép buộc, cậu nhất định sẽ đánh anh, mắng anh, cãi nhau với anh, tức giận chất vấn tại sao anh lại làm như vậy?

Nhưng trong hai năm có quá nhiều thứ có thể thay đổi. Châu Kha Vũ không yêu cậu, đây là thứ không thể thay đổi. Cho dù là bắt ép, Trương Gia Nguyên so với bất kỳ ai khác càng phản đối chấp nhận. Nhưng trong hai năm này, Châu Kha Vũ đã dần trở nên cứng cáp, công ty cũng càng không ngừng phát triển, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, ngày càng đi lên.

Còn Trương Gia Nguyên thì sao? Xem như vẫn giậm chân tại chỗ. Điều hành band nhạc chẳng có thu nhập gì, nói cho hay thì là giữ vững mơ ước, nhưng sự thật là dựa vào nguồn vốn trong nhà cố gắng kéo dài hơi tàn. Điểm chung giữa cậu và Châu Kha Vũ càng ngày càng ít, quỹ đạo cuộc sống cũng đi ngược lại. Cậu lúc đó có lẽ còn có thể vui chơi đùa giỡn, nhưng lúc này cậu lại không nói nên lời.

—— Một cuộc hôn nhân vốn được duy trì bằng sự hợp tác kinh doanh mà ngay cả chút giá trị sử dụng cuối cùng cũng chẳng còn.

Châu Kha Vũ cũng không nói gì, để mặc Trương Gia Nguyên kéo mình đi. Mãi cho đến khi tới bên cạnh xe, cậu mới buông tay anh.

Cậu không nhúc nhích, Châu Kha Vũ cũng bất động theo. Trong lúc nhất thời giống như trở về hai năm trước, khi đó anh sẽ luôn nhường nhịn Trương Gia Nguyên vô điều kiện. Cậu bảo cử động thì cử động, cậu bảo đi theo phía sau thì đi theo phía sau. . . . . . Khi đó cũng chỉ là muốn trêu cậu mới nghe lời như vậy, làm sao có thể là thật.

Dù Trương Gia Nguyên khi đó có vô số điều muốn nói, Châu Kha Vũ cũng sẽ không bởi vì bận hoặc mất kiên nhẫn mà ngắt lời cậu. Còn bây giờ hai người cũng là mặt đối mặt đứng chung một chỗ, lại chỉ có sự trầm mặc dài lâu.

". . . . . . Tay, đưa cho anh xem."

Một lúc lâu sau, là Châu Kha Vũ lên tiếng trước.

Trương Gia Nguyên lại ngoảnh mặt làm ngơ, mò mẫm túi tiền một lúc nhưng chẳng tìm được thứ gì.

Chậc, biết vậy đã mang theo bao thuốc đến đây.

Châu Kha Vũ lại kéo tay cậu lại, lấy ra một chiếc khăn tay, lau sạch lòng bàn tay dính kem nhớp nháp của cậu.

"Lát nữa anh sẽ mua kem cho em."

Khi nói lời này, anh thậm chí còn không nhìn Trương Gia Nguyên.

"Không cần." Cậu đẩy tay anh ra, tùy tiện lau tay lên quần.

Châu Kha Vũ không nói thêm gì, từ trong xe lấy ra một hộp thuốc, lại nâng tay cậu lên, đột ngột mở miệng nói: "Em lớn rồi."

Sự tức giận và tủi thân Trương Gia Nguyên che dấu dưới đáy lòng lập tức trào lên, cậu cắn chặt môi, lại muốn đẩy tay anh ra thì bị người kia nắm càng chặt hơn.

"Nghe lời đi." Động tác xử lý vết thương cho Trương Gia Nguyên nhẹ đến mức chính anh cũng không phát hiện ra. Dường như là sợ cậu sẽ đau, còn thở ra một hơi, ". . . . . .Có lẽ em biết rất nhiều, hoặc có thể là không biết. Tất nhiên, nói hay không nói đều là quyền tự do của em, nhưng hôm nay. . . . . . Anh có nghĩa vụ phải nói với em một tiếng ——"

"—— Xin lỗi vì đã khiến em lo lắng ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro