Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Sau khi Châu Kha Vũ đưa Trương Gia Nguyên đi bệnh viện, liền vội vã tới quán bar mà "chính mình" đi theo như lời cô.

    Chặng đường mặc dù ngắn, nhưng lại suy nghĩ không ngừng.

    Nói ra thì thật kỳ lạ, anh không thể cảm nhận được tất cả các mùi của Omega. Vui vẻ, buồn bã, hay cầu hoan, những cảm xúc phổ biến giống như uống nước của người thường đối với anh lại vô cùng xa lạ.

Tốc độ tăng trưởng ngày càng chậm lại và môi trường xã hội phức tạp đã khiến thế giới cá lớn nuốt cá bé này  phát triển ngược ——Alpha bảo vệ Omega là điều đương nhiên, Omega được ưu tiên là lẽ thường tình.

    Nhưng điều này đối với Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên không rõ ràng, thậm chí thường xảy ra trường hợp ngược lại. Châu Kha Vũ không có khả năng đồng cảm, trong khi Trương Gia Nguyên hoàn toàn ngược lại. Điều này dẫn đến việc trong thời gian rất dài hai người đều ông nói gà bà nói vịt. Những cuộc cãi vã "bất thình lình " của Trương Gia Nguyên cũng giống như trở thành trò đùa.

    Nhưng khi nãy lúc anh lau vết thương cho Trương Gia Nguyên, anh lại cảm nhận được cậu có chút bất bình và phẫn nộ.

    Ngay cả khi nhìn vào khuôn mặt cậu, trong lòng anh không lúc nào là không gào thét "Lòng trung thành" chết tiệt này  —— Anh muốn hôn Omega của mình, xoa thái dương cho cậu, vỗ nhẹ bóng lưng kiên cường của cậu tựa như tán tỉnh, nói với cậu rằng cả thế giới này chỉ có một mình anh đáng để dựa vào.

    Sự lệ thuộc này có vẻ tràn ngập hơi thở lãng mạn, nhưng đối với Châu Kha Vũ đã dần lấy lại lý trí thì không cảm thấy lãng mạn chút nào, thậm chí còn cảm thấy vô cùng hoang đường.

Nhưng trừ lần đó ra, đặc tính nhạy cảm này cũng dần bắt đầu có tác dụng đối với Beta.

    Ngay lúc tiễn Trương Gia Nguyên đi, anh tình cờ gặp một bác sĩ trẻ tuổi. Nếu là lúc trước, anh sẽ chẳng thèm để mắt tới, nhưng hiện tại. . . . . .

    Anh rõ ràng ngửi thấy mùi béo ngậy ngọt ngào thuộc về Trương Gia Nguyên trên người anh ta. Sau đó ngẩng đầu nhìn  lên—— khoa tuyến thể. Mọi thứ dường như trở nên càng thú vị.

    Tất cả sự trùng hợp nhất định sẽ để lại dấu vết.

    Giống như bây giờ, khi anh lại bước vào quán bar Muse, một vài gương mặt có vẻ xa lạ lúc này đang dùng ánh mắt không hề xa lạ nhìn mình chăm chú.

    Nói cách khác, những người này xem ra cũng không xa lạ gì với Châu Kha Vũ  —— bọn họ tiếp xúc gần gũi với anh trong khi bản thân anh không hề hay biết.

    Anh vốn định quan sát từ một nơi bí mật gần đó, nhưng những cô gái này còn xao động bất an hơn anh nghĩ. Biểu cảm của họ có ngạc nhiên, vui mừng, có sợ hãi, do dự. Điểm chung duy nhất là chân tay cứng đờ, tay cầm rượu bắt đầu run rẩy.

    "Cô bé, có cần tôi giúp không?"

    Anh thuận tay nhận lấy khay, lịch sự mỉm cười.

    "Đã lâu không gặp, cô bé xinh đẹp."

    Anh không thay đổi sắc mặt, cố ý phớt lờ vẻ hoảng sợ trong mắt cô gái.

    "Anh, anh. . . . . ."

    "Ừ?" Anh vẫn tươi cười, kiên nhẫn chăm chú nhìn.

    "Châu thiếu. . . . . . Anh còn nhớ em sao. . . . . ." Cô gái cẩn thận thăm dò, hai má ửng hồng, lộ ra vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng.

    Anh thuận theo khẽ gật đầu, dường như suy nghĩ một chút, nói nhỏ bên tai cô một câu tối nghĩa: "Hôm đó, tôi rất hài lòng."

    Nhưng rồi anh nhanh chóng đứng dậy, hơi thở Beta của người này làm cho anh cảm thấy khó chịu. Tuy hầu hết Beta không có tin tức tố, nhưng có một số Beta sẽ sử dụng nước hoa tin tức tố, mà cô gái trước mắt dùng chính là mùi hương đào ngọt ngấy, so với vị tươi mát ngon miệng của kem kém rất xa. . . . . .

    Châu Kha Vũ ngẩn ra, vô thức tránh xa cô gái hơn.

    Tuy nhiên, cô gái không nhận thấy có điều gì không ổn, thay vào đó, tiến đến nắm chặt tay anh, khẽ lắc lư giống như làm nũng: "Châu thiếu, anh quên rồi sao. . . . . . Hôm đó chỉ còn thiếu bước cuối cùng."

    Cuối cùng, còn khẽ thì thầm: "Phu nhân cũng thật là, sao tự nhiên lại về. . . . . ."

    Châu Kha Vũ sững lại, lông mày khẽ nhíu, giọng điệu cũng trở nên nóng nảy: "Phu nhân? Phu nhân nào?"

    Cô gái còn cho rằng quan hệ giữa hai vợ chồng họ không tốt, không chấp nhận danh xưng "Phu nhân" này, liền tự cho mình là thông minh ghé vào tai anh trêu đùa: "Vâng vâng. . . . . . Là Trương thiếu gia, không phải phu nhân."

    Châu Kha Vũ sửng sốt một lát, mới rít ra mấy chữ từ kẽ răng: ". . . . . . Trương Gia Nguyên?"

    "Dạ, Trương thiếu gia rất hiểu chuyện, hôm đó còn nhờ đám người Lưu thiếu gia giúp trông chừng. . . . . ." Cô gái cúi đầu cười, lộ ra ánh mắt như hổ báo, lại khoác tay lên vai anh, "Hôm nay không có tai mắt của Trương thiếu gia, có phải là. . . . . ."

    Châu Kha Vũ giữ chặt bàn tay đang làm loạn của cô gái, giống như muốn bóp nát cổ tay thon thả của cô, mặt lộ vẻ nghiêm nghị chưa từng có, thậm chí đến cả chiếc mặt nạ lịch sự cuối cùng cũng gỡ bỏ.

    "Tránh xa tôi ra một chút."

    Châu Kha Vũ cũng không biết tâm trạng lúc này của anh là gì, nhưng vừa ngồi vào xe đã gọi video ngay cho Trương Gia Nguyên.

    Giao diện Wechat vẫn dừng lại ở tin nhắn cậu nhắc nhở anh đừng quên lấy tài liệu từ một tuần trước, kéo lên trên là liên hoàn biểu tượng cảm xúc mà Trương Gia Nguyên gửi đến.

    Có chảy giọt mồ hôi, có một vài cú đấm, có nháy mắt, có cả mỉm cười. . . . . . Dù là loại nào cũng đều là chính gương mặt cậu.

    Cuối cùng còn thêm một câu ——

    "Anh có để ý đến em nữa không thế?"

    Thời gian lại dừng lại ở nửa năm trước.

    Cũng may không bao lâu sau Trương Gia Nguyên đã nghe máy, anh thực sự có chút ngạc nhiên, dù sao đã lâu rồi bọn họ chỉ liên lạc qua điện thoại. Chắc rằng cậu nghĩ Châu Kha Vũ đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi: "Kha Vũ, anh sao vậy? Có phải là. . . . . ."

    "Em muốn ăn kem vị gì."

Anh đột nhiên ngắt lời cậu.

    Trương Gia Nguyên trong video chớp chớp mắt, rõ ràng là không hiểu được ý của Châu Kha Vũ.

    "Vị mắc ca thì sao?" Anh hỏi.

    Cậu dại ra vài giây, sau đó vẫn gật đầu.

    "Có cần anh đi đón em không?"

    "Không cần. . . . . . Em đang ở trên xe rồi."

    Châu Kha Vũ đáp lại một tiếng "Ừ", nhưng cũng không ngắt điện thoại, chỉ ngây ngốc nhìn Trương Gia Nguyên trong điện thoại, không tỏ vẻ khinh thường như lúc mới quen, cũng không phức tạp giống như nhìn người quen, mà là mang theo một loại cảm giác khác lạ nhìn thật kỹ cậu một lần nữa.

    Trương Gia Nguyên vốn đang tùy ý dựa vào cửa kính xe, bị anh nhìn như vậy có chút bồn chồn, không biết có phải là ảo giác hay không, Châu Kha Vũ hôm nay thật sự rất lạ.

    "Anh sao thế?" Cậu không nhịn được mà hỏi.

    Châu Kha Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, giống như trút được gánh nặng, dời tầm mắt đi chỗ khác.

    "Không biết vì sao. . . . . . Đột nhiên hơi nhớ em."

    Trương Gia Nguyên sửng sốt một lát, sau đó luống cuống ngắt điện thoại.

    . . .. . . Hôm nay Châu Kha Vũ chắc chắn là uống nhầm thuốc.

    Nhưng trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực và hai má nóng bừng của cậu lại không nghĩ như vậy.

    Châu Kha Vũ không ngờ Trương Gia Nguyên đột nhiên cúp máy, nhưng điều đó cũng không ngăn được việc tâm trạng anh trở nên tốt hơn. Anh nhanh chóng lái xe trở lại công ty, vừa hay gặp trợ lý Lý đang chuẩn bị tan ca. Anh ta nhìn thấy anh xuất hiện ở đây cũng vô cùng ngạc nhiên.

    "Trợ lý Lý, anh có thể tổng hợp tất cả lịch trình của tôi trong hai năm qua gửi lại cho tôi không? Tôi sẽ trả cho anh tiền công làm thêm giờ."

    Trợ lý Lý sửng sốt một chút, sau đó mở một tập tài liệu đã được chỉnh lý gọn gàng từ máy tính rồi ngay lập tức gửi vào điện thoại của anh.

    ". . . . . . Nhìn anh thấy cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên, giống như đã sớm chuẩn bị trước ."

    Trợ lý Lý đẩy kính mắt, gật đầu nói: "Đúng vậy."

    Anh tùy ý mở ra xem qua, nhanh chóng phát hiện ra một quy luật ——  mỗi tháng luôn có vài ngày anh nghỉ làm không lý do.

    "Xem ra anh cũng đã phát hiện ra chuyện này."

    "Đúng vậy, " Trợ lý chợt im lặng, nhìn anh rồi mới chậm rãi mở miệng, "Nhưng kỳ lạ là, dường như cậu không nhớ mình đã làm gì."

    Châu Kha Vũ gật đầu đồng ý, trợ lý Lý lại lấy ra một xấp tài liệu từ ngăn kéo.

    "Cậu xem xem."

    Anh nhìn thử, hóa ra là chi tiết các chứng bệnh liên quan đến Alpha.

Trợ lý Lý luôn có một sự yêu thích khó hiểu đối với vị cấp trên kém anh ta mười tuổi này, mặc dù anh ta không thể học theo sự tàn nhẫn trong thương trường của anh. Nhưng chung quy anh cũng chỉ là một đứa trẻ mới hai mươi tuổi đầu. Trước khi được nhận nuôi, anh cũng chỉ có hiểu biết đôi chút với một số việc, cho nên việc khuyết thiếu kiến thức cũng là dễ hiểu.

    "Tôi không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì, tôi biết anh sẽ kiểm tra thường xuyên, nhưng những vấn đề tiềm ẩn thường sẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài."

    Châu Kha Vũ trầm mặc một lát mới lên tiếng.

    Ánh hoàng hôn giống như một bức tranh sơn dầu, đốt cháy  những lá thư do mây gửi tới.

    Trương Gia Nguyên ngồi trên cửa sổ viết nhạc cả một buổi chiều. Bản thảo nằm rải rác khắp nơi, một đống bị sửa chữa và gạch xóa. Cậu rút một tập ra, đầu ngón tay linh hoạt gảy bốn dây đàn, tạo nên một tổ hợp âm thanh hoàn mỹ.

    Nhưng cậu vẫn luôn nhịn không được nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như là đang chờ đợi điều gì đó, cũng giống như là không chờ đợi gì cả.

    Bên chân là bát đĩa vừa ăn xong, cậu chán nản mở điện thoại, gửi bài hát hôm nay cho Lâm Mặc nghe.

    Sau một hồi đùa giỡn, trong lòng vẫn thất vọng.

    Tuy rằng mối quan hệ của cậu và Châu Kha Vũ nửa năm qua rất căng thẳng, nhưng vẫn sống chung một mái nhà, dù có rất ít cơ hội chạm mặt. Châu Kha Vũ đi sớm về khuya, Trương Gia Nguyên lại là "Nghệ thuật gia" thuần túy , ban ngày nghỉ ngơi ban đêm làm việc. Cậu sớm đã quen với điều đó, lại bị một câu "Mua kem cho em" của Châu Kha Vũ dắt mũi. . . . . .

    Nghĩ đến đây, Trương Gia Nguyên giận bản thân không có tiền đồ, nằm trên cửa sổ vung nắm đấm với không khí.

    "Đang đợi anh à?"

    Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra .

    Trương Gia Nguyên quay phắt người dậy, có chút ngượng ngùng nhìn anh, nhưng lời nói ra lại không chút khách khí.

    ". . . . . . Đừng tự mình đa tình."

    Anh chỉ cười cười, thu hết hành động trẻ con của cậu vào mắt. Trước kia còn có thể ghét bỏ nói hai ba câu, bây giờ lại cảm thấy cũng khá thuận mắt.

    "Kem này."

    Châu Kha Vũ đưa một cây kem đã bóc vỏ nhét vào tay cậu.

    Trương Gia Nguyên do dự một lát mới nhận lấy. Cậu vùi đầu cắn hai miếng, như thể đang rất vội, thật ra chỉ là do không dám nhìn anh, nên nghĩ cách khác để chuyển hướng sự chú ý.

    Anh có chút bất đắc dĩ, đưa tay lên xoa đầu cậu.

    Nhưng hành động đơn giản này lại khiến cả hai người đồng thời sững sờ, Châu Kha Vũ tức giận thu tay về..

    Trong không khí tràn ngập sự bối rối.

    Ngoại trừ cãi vã, đã lâu rồi bọn họ không lặng yên ngồi bên nhau như vậy. Châu Kha Vũ nhìn những bản nhạc nằm đầy đất của cậu, vô thức rút bản nhạc được viết nhiều nhất ra. Trương Gia Nguyên thấy vậy vội muốn giật lại.

    ". . . . . . Viết linh tinh thôi đừng nhìn."

    Châu Kha Vũ được sinh ra trong một gia đình không khác gì địa ngục, nhưng anh cũng được mẹ ruột tay cầm tay dạy chơi đàn piano. Anh vốn thông minh, những gì được học từ lúc nhỏ tới bây giờ vẫn còn nhớ, do đó nhìn thấy những bản nhạc này tự nhiên có thể hiểu được.

    Anh cũng không định trả lại cho cậu, vừa nhìn bản nhạc, vừa nhẹ giọng hỏi: "Mùng bảy tháng trước, em đã ở cùng với ai?"

    Trương Gia Nguyên không ngờ tới anh sẽ hỏi câu này. Kỳ dịch cảm của Châu Kha Vũ có thể đi đâu được? Đương nhiên phải ở nhà, liền trả lời qua loa: "Ở nhà một mình."

    Đôi tay đang lật trang giấy của anh dừng lại một chút, sau đó tiếp tục hỏi: ". . . . . . Đánh dấu thì sao, em định xử lý thế nào."

    Trương Gia Nguyên ngẩn người một lúc rồi quay đầu sang một bên: "Không cần anh lo."

    Khi đó Châu Kha Vũ nói không quan tâm, có một nửa là do tức giận, một nửa là máu nóng xông lên đầu. Hiện tại không khỏi cười nhạo hành động theo cảm tính của bản thân, bây giờ muốn quan tâm, lại bị ghét bỏ. . . . . .

    "Người kia đối xử với em không tốt?" Giọng điệu nhẹ nhàng đến mức chính anh cũng không nhận ra.

    Cậu nhớ thái độ của anh nửa năm qua, thở phì phì nói: "Đúng! Không tốt!"

    Châu Kha Vũ nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt nhất thời ảm đạm.

    "Em vậy mà có thể vì tên đó nhẫn nhục chịu đựng như vậy?"

    ". . . . . . Liên quan quái gì đến anh." Trương Gia Nguyên tức đến ngứa răng, cũng lười tiếp tục nói về chủ đề rắc rối này, "Tên đó" chung quy không phải là . . . . . Nói thêm cũng vô ích.

    "Là bác sĩ tuyến thể kia sao? Em thích tên đó như vậy? Anh ta rõ ràng là một Beta. . . . . . " Châu Kha Vũ chế nhạo, nghiến răng nghiến lợi nói.

    "Châu Kha Vũ! Em thấy anh đúng là đồ thần kinh! Anh ta và em không có quan hệ gì cả!" Trương Gia Nguyên không biết tại sao anh lại biết hôm nay cậu đi gặp bác sĩ kia, vừa sợ vừa tức, túm được một cái gối liền ném về phía anh.

    Châu Kha Vũ không tránh cũng không bắt lấy, vẻ mặt tối tăm, nhưng có thể thấy được là anh đang cười. Chỉ là nụ cười kia, quả thật là nụ cười mà cậu chưa từng thấy qua.

    Mang chút hờn dỗi, lại mang chút mỉa mai.

    "Vậy nếu anh cũng cắn em, trên người em cũng sẽ có mùi của anh sao?"

    Trương Gia Nguyên sửng sốt, còn không kịp phản ứng lại, đột nhiên bị Châu Kha Vũ đè xuống.

    Anh nhắm ngay vào sau gáy còn chưa lành của cậu, hung hăng cắn đến chảy máu, sau đó mới phát ra một tiếng thở dài tựa như ác mộng:

    "Nguyên Nhi. . . . . . Bảo bối của anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro