Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Kha Vũ vẫn luôn rất sợ nằm mơ.

Những người trong mộng đều là khuôn mặt xanh lét, răng vàng sắc nhọn, giơ những cánh tay vừa dài vừa đen ra, như muốn xé xác và nuốt chửng anh. Hoặc cũng có thể là người đàn ông anh không muốn nhớ tới kia cười nham hiểm, nói rằng sẽ luôn đợi anh dưới địa ngục . . . . . .

Mà lần này anh lại mơ thấy những đứa trẻ chỉ vào mình mà hét lên "có thai". Người đàn ông kia đứng bên cạnh những đứa trẻ, cầm thắt lưng đe dọa "vĩnh viễn sẽ không bỏ qua cho anh", có cả những gương mặt xa lạ chỉ trỏ nói anh "vô học". Anh đứng giữa bọn họ, không có một nơi nào để trốn.

Đột nhiên, một tia sáng chiếu vào mặt Châu Kha Vũ. Một người từ từ bước ra từ ánh sáng, dáng vẻ cao gầy, tuổi cũng không lớn. Cậu vừa đến, những người xung quanh đều hóa thành sương mù dày đặc. Cậu dùng đôi tay ấm áp nắm lấy bàn tay anh, kéo anh tới một thế giới tràn ngập tươi sáng.

Kỳ lạ hơn là, chỉ cần ở bên người này, anh sẽ rất thoải mái, tâm trạng bồn chồn bất an cũng trở nên bình tĩnh ổn định. Cậu rất thích nói chuyện, nhưng mở miệng anh lại không thể nghe thấy một chữ nào. Cậu có vẻ rất thích cười, nhưng làm thế nào cũng không nhìn rõ được đôi mắt cậu.

Dường như cậu là một người rất quen thuộc, nhưng anh không thể nói ra tên cậu là ai.

Đột nhiên, người kia ôm lấy anh, mà bản thân, lại như bị bỏ bùa: tay, vai, thậm chí là cả mặt, đều tự động nhào vào người cậu, sợ rằng chưa đủ, còn vùi đầu vào vai cậu.

Người nọ dường như cảm nhận được điều gì đó, đưa tay ra dịu dàng vỗ đầu anh, nhẹ giọng an ủi:

"Không sao, không sao, em sẽ luôn ở bên cạnh anh."

. . . . . .

Tỉnh dậy, Châu Kha Vũ lại có loại ảo giác lưu luyến không quên.

Anh nhìn trần nhà màu trắng xa lạ, khó nhọc ngồi dậy, cũng không biết tại sao, Châu Kha Vũ lại cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra. Mất vài giây, anh mới bừng tỉnh nhớ tới chuyện xảy ra tối qua.

"Ôi, ôi! Anh gì ơi, còn chưa truyền dịch xong, đừng cử động!" Y tá vừa lúc đi qua kiểm tra phòng, nhìn thấy động tác xuống giường của Châu Kha Vũ mà sợ hãi.

Châu Kha Vũ sửng sốt, sau đó phát hiện kim vẫn còn cắm trên tay, đành phải ngồi xuống: "Còn người tối hôm qua đi cùng tôi thì sao?"

Y tá trợn mắt nhìn anh, ngày hôm qua giống như phát điên làm cho cả tòa nhà không được bình yên, ngày hôm nay tỉnh lại sao bỗng nhiên lại ngoan ngoãn vậy: "Phòng bên cạnh, vợ anh sớm đã tỉnh rồi, nhìn gầy hơn anh nhiều như vậy, sao thể chất anh còn không tốt bằng cậu ấy."

Châu Kha Vũ chột dạ sờ sờ mũi, sau đó định cầm chai truyền dịch đi ra ngoài, lúc này y tá cũng không ngăn lại nữa, nhìn bóng lưng của anh khẽ lắc đầu.

Có thai còn dám như vậy, cũng không sợ một xác hai mạng.

Trương Gia Nguyên đang vừa gặm táo vừa nghe bác sĩ nói, liếc mắt liền thấy dáng người cao gầy lại bắt mắt đứng ở ngoài cửa. Hình như anh bồn chồn như vậy được một lúc lâu rồi, cậu cố ý không phản ứng lại, cực kỳ nghiêm túc nghe bác sĩ căn dặn.

"Chúng tôi nghe được từ chỗ Bác sĩ Lưu về trường hợp xóa đánh dấu của cậu, hôm qua mới tiêm chất xúc tác sao lại để cho người yêu cậu cắn? Không nói đến chuyện có thể bị vi khuẩn xâm nhập, còn chưa lành lại bị thương hai lần. Không chỉ bị cảm, tuyến thể không giống những chỗ khác, rất nhiều thương tổn đều không thể hồi phục ."

Bác sĩ Lưu chính là bác sĩ Beta ở khoa tuyến thể kia. Thật ra khoảng thời gian gần đây Trương Gia Nguyên đều suy nghĩ về vấn đề này, cậu muốn giữ lại đánh dấu, dù sao thân thể là quan trọng nhất, cậu không cần thiết vì một người mà tự hủy hoại mình. Nhưng sở dĩ làm liều. . . . . . Là bởi vì cậu mang thai.

Trương Gia Nguyên dành cả một buổi chiều để tiêu hóa chuyện này, lúc tỉnh táo lại đã nói với bác sĩ Lưu muốn dùng chất xúc tác rồi. Bởi vì tuyến thể của cậu chưa phát triển hết, sau sinh rất bất lợi đối với việc phát triển của em bé và bản thân người mẹ. Tuy còn mười tháng thai nghén, nhưng vì nóng đầu nên đã quyết định luôn.

Khi đó cậu nghĩ rất đơn giản, chỉ muốn sinh mệnh bé bỏng không dễ dàng có được này có thể sống thật tốt.

Khi nhận được video trò chuyện của Châu Kha Vũ, cậu đã nghĩ đến việc nói cho anh. Châu Kha Vũ trong video có vẻ khác lạ nên cậu định để về nhà rồi lại nói. Sau khi về nhà không ngờ lại bị anh cắn , cậu lại phải trì độn ở bệnh viện đa khoa một đêm. . . . . .

"Cậu mạnh mẽ như vậy, sức lực cũng lớn, sao không biết đường phản kháng, lại cùng cậu ta. . . . . . Cậu ta gặp chướng ngại với việc tiếp nhận tin tố, nhưng bình thường cũng sẽ không dễ bị thương tổn. Rõ ràng là do cậu ta có ý muốn sở hữu cậu siêu mạnh, mà lại thường xuyên phản kháng loại bản năng này, lại do thiếu hụt nên tin tức tố trong người không cân bằng, thường xuyên bị nhiều quá mức, cảm xúc cũng theo đó mà mất khống chế. Thế nên tối hôm qua ngửi thấy tin tức tố của cậu nhạt dần do bị tiêm thuốc, nghĩ rằng cậu rời khỏi ' vùng an toàn ' của mình. Chưa kể, cậu ta còn bị mất trí nhớ gián tiếp vào kỳ dịch cảm. . . . . . Khó mà tưởng tượng được cậu ta đã phải trải qua một tuổi thơ như thế nào. Nhiều bệnh như vậy còn gặp chướng ngại, đối với một đứa trẻ chỉ mới đôi mươi, thật sự là không thể tưởng tượng nổi, cậu nên. . . . . ."

"Cốc cốc." Tiếng gõ cửa cắt ngang lời nói của bác sĩ, Châu Kha Vũ từ phía sau thò đầu ra.

"Cậu tỉnh rồi sao? Ngồi đây luôn đi, lát nữa sẽ kiểm tra cho cậu." Bác sĩ cho rằng Alpha này cũng không hề để tâm đến sức khỏe của bản thân, có khi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, liền nói cho cả hai người cùng nghe.

"Cậu ta có rất nhiều vấn đề, cậu nên giúp cậu ta nhiều hơn một chút. Thời buổi này, không dễ tìm được một đôi có mức độ phù hợp cao như vậy. Đều là thanh niên, có gì không hài lòng cũng dễ nói, đừng lúc nào cũng đối chọi nhau. Có câu, một điều nhịn chín điều lành. . . . . ."

Bác sĩ vẫn đang thao thao bất tuyệt, dùng vẻ mặt "Không nghe lời người lớn ắt sẽ phải chịu thiệt" lan man nói triết lý cuộc sống, Trương Gia Nguyên nghe một hồi cũng bắt đầu lơ đãng.

Ăn táo xong, vẫn cảm thấy miệng cứ thiếu thiếu, muốn nhai thêm gì đó, liếc nhìn đầu giường, còn chưa duỗi tay cắm kim ra, quả quýt Châu Kha Vũ đã bóc vỏ liền được đưa tới miệng.

Cậu ngẩn người, cảm thấy có chút kỳ lạ, lại giống như cảm thấy cũng không có gì, dù sao trước đây vẫn thường xuyên như vậy, liền thoải mái ngậm lấy. Nhưng còn chưa nhai xong, tay anh lại đưa tới.

Cậu bĩu môi, có chút giận hờn nói: "Còn chưa ăn xong đâu."

Sắc mặt Châu Kha Vũ không đổi, tay vẫn để trên không trung hồi lâu không buông xuống, như là đang chờ cậu: "Nhai từ từ thôi, đừng vội."

Cậu lập tức trợn mắt, cũng lười chẳng muốn nói gì nữa.

    Bác sỹ cảm thấy rất thú vị, trông bọn họ không giống như dáng vẻ cãi nhau, kiểm tra qua cho Châu Kha Vũ một lúc rồi yên lặng rời đi.

Nói rồi mà, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa.

Thân thể Trương Gia Nguyên đã tốt, lại lo lắng cho band nhạc, ăn hai bát mì trong bệnh viện đa khoa liền đòi ra viện.

Châu Kha Vũ truyền dịch xong, cũng coi như có chút tinh thần. Nhưng lại như là mắc phải bệnh lạ, cả ngày theo sau Trương Gia Nguyên, đuổi cũng không đi, hỏi thì không chịu nói, khiến cậu chỉ muốn kéo người vào rừng đánh ngất đi cho rồi.

"Em nói này, rốt cuộc anh muốn làm gì, con mẹ nó em đi dạo một vòng anh cũng đi theo." Cậu không thể nhịn được nữa, quay người lại gần khiến "kẻ theo đuôi" kia trở tay không kịp.

Châu Kha Vũ rút từ trong túi ra một chiếc kẹo sữa, đột nhiên đưa tới.

"Cho em."

". . . . . . Anh có bệnh à?" Cậu cầm chiếc kẹo sữa rồi ném trở lại, anh cũng không giận, lại chuẩn bị đi theo.

"Em nói này, chính xác thì anh muốn gì."

Trương Gia Nguyên cũng không phải một người kiên nhẫn, trước đây lúc còn cần Châu Kha Vũ cũng sẽ mắng cả tổ tông mười tám đời nhà anh, hiện tại không ngờ càng hi vọng anh đừng xuất hiện trước mắt để bản thân được yên tĩnh thì Châu Kha Vũ lại như uống nhầm thuốc, đến mức những lúc cậu cần một mình thế này cũng không cho. Nếu không phải niệm tình trên người anh còn có "bệnh" thì đã quyết một trận với anh rồi.

Châu Kha Vũ nhàn nhạt cười, vẻ ngoài lạnh lùng được phủ lên mấy tầng ánh sáng dịu dàng, giống như gió xuân ấm áp, đến cây long não hai bên cũng theo đó đung đưa, trong nháy mắt dường như trở về ...những năm thanh xuân ngây ngô nhất. Khi anh mở miệng, lại là lời nói quen thuộc mà anh nói nhiều nhất trong khoảng thời gian này.

"Xin, xin lỗi em."

Trương Gia Nguyên sửng sốt, quay đầu bước nhanh, nhưng vành tai còn đỏ hơn cả ánh bình minh.

Cái gì vậy, sao lại nói lắp rồi.

Lúc Trương Gia Nguyên tới phòng làm việc, Lâm Mặc lại đang cãi nhau qua điện thoại với Lưu Chương.

"Tốt nhất là thời gian này đừng tới nhà em, cũng đừng quanh quẩn trước mắt em."

"Chẳng tại sao cả, thấy khó chịu."

"À, nhớ thanh toán tiền lần trước mượn sạc pin điện thoại . . . . . . Ờ, người khác mười tệ, anh mười lăm."

Trương Đằng, Phó Tư Siêu ngồi một chỗ quăng cho Trương Gia Nguyên một ánh mắt, dùng tay tạo thành ký hiệu "Ba", ngay lập tức liền hiểu ra.

Lại là một buổi chiều ồn ào.

Trương Gia Nguyên một mình nói về đàn ghi ta, Lâm Mặc cũng lười nói chuyện với cậu, ngồi xuống đánh piano. Phó Tư Siêu bước một bước lớn vọt tới bên cạnh cậu ta.

"Nói thật cho anh biết, đã tiến triển đến bước nào rồi."

Lâm Mặc thờ ơ nói: "Làm rồi."

Mấy người lập tức bắt đầu la hét, Trương Đằng kích động vỗ Trương Gia Nguyên một cái, cậu liền vung nắm đấm khiến anh ngã lăn xuống đất.

"Không biết nặng nhẹ, tốt xấu gì trong bụng bố đây cũng có một sinh mạng, làm em mình bị thương thì sao."

Một câu nói đơn giản, không thể nghi ngờ gì chính là một tia sét lần thứ hai làm không khí nổ tung .

Ngay cả Lâm Mặc đang có tâm trạng rất tệ sau trận cãi nhau cũng sợ đến ngây người: "Của ai ?"

Cậu khẽ nhún vai, lật bản nhạc mới sáng tác ra đánh mấy nốt: "Còn có thể là ai nữa."

Trương Đằng tức giận đến độ đứng ngồi không yên, Phó Tư Siêu thì tiến đến gần nhìn bụng cậu, lại sờ trán cậu, kinh ngạc nói: "Anh điên hay là mày điên rồi?"

"Phắn qua một bên đi, Nguyên ca của anh đang nghiêm túc đấy." Trương Gia Nguyên gạt tay cậu ta ra.

". . . . . . Nó biết không?" Vẻ mặt Lâm Mặc đột nhiên có chút phức tạp, hỏi.

Trương Gia Nguyên lúc này mới bỏ đàn ghi ta xuống, trầm mặc lắc đầu.

Khi biết tin, phản ứng đầu tiên chính là phải giấu Châu Kha Vũ. Cũng không phải là muốn chơi trò ôm con bỏ chạy trong tiểu thuyết, chỉ đơn thuần cho rằng những ngày tháng kết hôn với Châu Kha Vũ cũng không còn nhiều, anh lại không thích cậu, cưỡng ép hai năm cũng không thấy có cải thiện gì, không bằng buông tha đối phương sớm một chút. Trước đây còn nói những lời vô nghĩa như "Lâu ngày sẽ nhìn thấu lòng người", bây giờ đã học được cách buông bỏ.

Hơn nữa, lùi mười ngàn bước, cũng không phải Trương Gia Nguyên cậu không nuôi nổi đứa bé này, lỡ như nói cho Châu Kha Vũ biết tin, ly hôn cũng không tiện, nhọc nhằn chịu khổ sinh con xong nói không chừng còn bị đưa cho người khác nuôi. . . . . .

Còn một điểm nữa mà Trương Gia Nguyên không muốn thừa nhận, tối hôm qua đã để lại ám ảnh tâm lý cho cậu, cậu không muốn ký ức cuối cùng của bọn họ lại tràn đầy bạo lực.

Ba người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh một lúc, cuối cùng chỉ thở dài, tôn trọng lựa chọn của cậu vô điều kiện.

Những thứ như tình cảm, đã nghĩ thông chính là đã thông suốt rồi. Nhưng hai năm qua vẫn nghĩ không thông, người ngoài nói thêm một câu cũng là vô nghĩa.

Bọn họ dọn dẹp một lúc rồi bắt đầu luyện tập, có âm nhạc, mọi khúc mắc đều quên hết , thậm chí còn nói cười rôm rả, bận đến tối mịt mới nhớ ra phải đi ăn.

"Ngày mai đi xem phim đi, có bộ phim mới chiếu cũng ổn áp lắm."

"Ok, mấy giờ. . . . . ."

Lâm Mặc vừa dứt lời, trên Quảng trường Nhân Dân đột nhiên vang lên một bản nhạc. Giai điệu khá êm tai, nhưng có chút quen thuộc. . . . . .

Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn, ngoại trừ Lâm Mặc, tất cả đều nở nụ cười.

—— Lưu Chương đứng giữa đám đông nhưng ánh mắt lại rơi vào người Lâm Mặc cách đó mười mét.

"Hôm nay là tròn một năm tôi và bạn trai quen nhau, nhưng tôi lại quên mất, khiến em ấy vô cùng tức giận. . . . . ."

Những người xung quanh vây xem bật cười, Lưu Chương lại nói tiếp: "Vì vậy, tôi muốn hát một bài 《 Thư xin lỗi》cho em ấy, nói với em ấy rằng 《 Anh rất nhớ em 》, hi vọng em ấy có thể nghe được 《Lời xin lỗi 》của tôi."

Trương Đằng, Phó Tư Siêu đẩy Lâm Mặc qua, cả hai cúi đầu cười trộm. . . . . .

Chỉ có Trương Gia Nguyên thở phì phì, anh họ gả cho người khác giống như bát nước đổ đi, chỉ có mấy bài hát đã có thể mua chuộc. . . . . .

Cậu nhìn một lúc, đột nhiên nghĩ tới Châu Kha Vũ, tâm trạng trở nên tệ hơn, liền rời đi trước.

Ngày hôm nay cũng nhiều người xin lỗi thật đấy.

Về đến nhà đã mười một, mười hai giờ, nhưng trong phòng vẫn tối om, không có dấu hiệu của người đã trở về.

Trương Gia Nguyên thật không hiểu nổi một số người, ban ngày cứ như là rảnh rỗi lắm, đến buổi tối lại không thấy tăm hơi.

Cậu vừa mới bỏ giày ra, còn chưa kịp bước vào, từ trong nhà bỗng truyền ra tiếng đàn du dương.

Trương Gia Nguyên dừng lại.

. . . . . . Piano?

Cậu nghi ngờ nhìn về hướng phát ra âm thanh, bước vào phòng Châu Kha Vũ, bắt gặp tầm mắt của anh.

"Lâu không đàn piano, hi vọng em sẽ thích lời xin lỗi này của anh."

Châu Kha Vũ cũng không nói "Hi vọng em chấp nhận lời xin lỗi của anh" , càng không nói "Hi vọng em sẽ tha thứ cho anh" , mà là hi vọng em sẽ yêu thích một món quà anh dành cho em.

—— Chiếc "Piano" mà chỉ cần Trương Gia Nguyên nhắc đến là sẽ xảy ra tranh cãi lớn.

"Bài hát viết rất hay, band nhạc có thêm em nhất định sẽ rất hoàn hảo." Anh nghi hoặc hỏi lại với giọng điệu khác lạ, còn có chút ngại ngùng hiếm thấy.

Trương Gia Nguyên giống như không biết phải nói gì, ngơ ngác nhìn bóng lưng người kia.

Đàn xong, Châu Kha Vũ mới quay đầu lại, nói những lời chân thành nhất, dịu dàng nhất từng nói trong đời.

"Ngủ ngon, chúc em tối nay có một giấc mơ đẹp."

Chỉ với một ánh mắt, liền tiến sâu vào trái tim cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro