Đều cho anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nguyên nhi, em cũng sẽ rời đi sao?"

Daniel chào đón sự xuất hiện của Trương Gia Nguyên bằng một câu hỏi không đầu không đuôi. Trương Gia Nguyên không vội trả lời anh, cậu bước về phía anh, khoác lên vai anh chiếc áo khoác mà cậu mang theo suốt nửa tiếng qua khi vội chạy đến mọi ngóc ngách để tìm kiếm bóng dáng cao gầy của Daniel. 

"Anh... Lần sau emo thì nhắn địa chỉ cho em trước, em đỡ phải chạy khắp nơi tìm anh."

Nỗi khó chịu nghẹn ứ trong lòng Daniel đột nhiên bị một câu nói này của Trương Gia Nguyên đánh bại, anh chẳng kiềm nổi mặc cho khóe môi nhếch lên nét cười. Daniel vẫn luôn không hiểu, Trương Gia Nguyên, đứa nhóc này vì sao luôn có trăm phương vạn cách kéo anh lên khỏi hố sâu như thế. 

"Nguyên nhi, em để anh emo thêm chút nữa có được không?"

"Ừm."

"Nguyên nhi, trước đây, đầu cấp ba, anh từng yêu một người. Người đó nói... thích dáng vẻ hoàn hảo của anh, khuôn mặt đẹp trai này, hình thể cũng đẹp, vừa cao vừa gầy, học hành cũng không tệ."

"Anh đừng tự dát vàng lên mặt mình, Nguyên ca đẹp trai nhất Doanh còn chưa lên tiếng, anh liền định vượt mặt em?" 

"Ừm, ừm, Nguyên ca đẹp trai nhất, anh chỉ là ưa nhìn xíu thôi."

"Kể tiếp đi."

"Sau đó có một ngày, đột nhiên ông ta đến trường tìm anh. Ông ta ở cổng trường chờ anh tan học, náo loạn một trận, bắt anh dùng cái mặt này đào tiền vài ba người. Ông ta nói ông ta thật sự rất cần tiền, nếu không có tiền tụi đòi nợ thuê chắc chắn sẽ giết ông ta. Ông ta nói anh là con ruột của ông ta, nếu anh trơ mắt nhìn ông ta bị giết chết thì chính là thằng khốn nạn bất hiếu." 'Ông ta' trong lời kể của Daniel chính là ba anh - người đã bỏ rơi anh còn trước cả khi anh cất tiếng khóc chào đời.

"Anh... có đưa tiền cho ông ta không?"

"Không có. Lúc đó anh cảm thấy làm một thằng khốn nạn bất hiếu rất hợp với anh."

"Chuyện ngày đó ông ta làm loạn ở cổng trường dường như không ai không biết. Người đó cũng biết được. Cô ấy... hôm sau đến tìm anh. Cô ấy nói, anh không hoàn hảo như cô ấy nghĩ. Nói cô ấy muốn kết thúc. Cô ấy nói anh cũng không cần phải buồn bã gì, cô ấy biết anh yêu cô ấy cũng chỉ vì cô ấy xinh đẹp, học giỏi, sinh ra trong một gia đình không tệ. Cô ấy nói, cô ấy đồng ý ở bên anh vì anh là hotboy của trường, ở bên anh làm cho tất cả những người khác càng ngưỡng mộ cô ấy hơn. Cô ấy nói, anh chắc chắn cũng yêu cô ấy vì điều tương tự, vì cô ấy là hoa khôi của trường."

"Kỳ thực không phải," Daniel bật cười, như thể cảm thấy cách nghĩ của cô gái đó thật sự có chút kì diệu, "cô ấy có lẽ không nhớ, lần đầu gặp nhau cô ấy từng giúp anh tìm lớp, anh thật sự có chút mù đường, em cũng biết mà."

"Ừm."

"Sau lần tìm lớp đó, anh dần chú ý đến cô ấy. Cô ấy không như những người khác tìm mọi cách tiếp cận anh. Cô ấy đối với anh như đối với những người bạn xung quanh, thân thiết nhưng vẫn giữ chừng mực, tôn trọng không gian riêng của anh. Khi đó anh cảm thấy thật tốt. Vùng an toàn của anh không bị xâm phạm. Lần đầu tiên anh cảm nhận được sự quan tâm thật lòng từ một người khác, không phải mẹ và hai anh, thật sự làm người ta có chút tham luyến."

"Hóa ra giữ không gian riêng cho anh gì đó là do cô ấy có nhiều người hơn, nhiều việc hơn cần chú ý đến, anh không là duy nhất của cô ấy. Nói thật lòng, khi cô ấy vì ông ta mà đề nghị chia tay anh bỗng nhiên nghi ngờ cái gọi là tình yêu. Hóa ra thứ gọi là tình yêu được tôn sùng, tín ngưỡng trong miệng thế gian rất mỏng manh. Trong thời khắc anh không chú ý đến đã sớm tan thành hư không."

"Ừm, tình yêu trong miệng cô ta đúng thật là hàng dễ vỡ." Cái tính hài hước không đúng chỗ này của Trương Gia Nguyên đến cả chính bản thân cậu cũng không sửa được.

"Nhưng mà, nói đi thì cũng phải nói lại. Sao nghe anh kể bị tình đầu bỏ rơi mà chẳng nghe ra chút đau lòng vì tình gì hết vậy? Châu Kha Vũ, anh là đang đau lòng vì bị người yêu bỏ rơi hay đang thất vọng vì bị một người tưởng chừng như quan tâm mình cuối cùng lại phản bội mình? Châu Kha Vũ, anh rốt cuộc có hiểu yêu là gì không?" 

Câu chuyện bi thương Daniel vừa kể thật sự có quá nhiều lỗ hỏng logic rồi, Trương Gia Nguyên đương nhiên chẳng ngại ngùng mà vạch trần anh. Daniel không trả lời được. Anh thật sự không biết đáp án của những câu hỏi đó. Cái tính thích vạch trần anh này của Trương Gia Nguyên tốt nhất là lập tức bỏ ngay đi. Nếu không, sớm hay muộn cũng có ngày anh bị cậu làm cho tức chết.

"Kha Vũ, em hỏi anh. Anh tại sao lại cho em mở concert trên giường của anh? Anh tại sao lại muốn biết em lưu số điện thoại của anh bằng tên gì? Anh có từng muốn ôm Siêu Siêu không? Có từng muốn ngủ chung một giường với Lâm Mặc không?" 

"Nguyên nhi, em đừng dọa anh." Tưởng tượng đến cảnh bản thân mình cùng Phó Tư Siêu quá năm giây hay cùng Lâm Mặc lăn lộn trên giường của mình làm Daniel nổi hết da gà da vịt. Đây là phong cách mở đầu phim kinh dị thời đại 4.0 à?

"Giường của anh là vùng an toàn của anh sớm đã bị em xâm phạm rồi. Điện thoại của em là vùng an toàn em của em cũng sớm để anh bước vào rồi. Anh từ khi nào lại muốn người khác làm loạn trong vòng an toàn của anh? Từ khi nào lại muốn vào vòng an toàn của người khác làm loạn anh nói em nghe xem?" 

"Châu Kha Vũ, anh nhầm lẫn rồi. Anh không thể vì sự quan tâm của một người mà yêu người đó. Yêu một người thường không có lý do gì cả. Chỉ đơn giản là yêu thôi. Anh nói cô ấy cho anh không gian riêng làm anh thấy thoải mái nên mới yêu cô ấy. Vậy Nguyên ca cho anh không gian riêng có được không? Em không cần mỗi ngày đều phải gặp mặt anh, mỗi ngày đều phải cùng anh trò chuyện. Anh nói cô ấy không xem anh là duy nhất, vậy anh có từng xem cô ấy là duy nhất không? Anh thích cô ấy vì cô ấy không vượt mức, không hỏi anh đi đâu làm gì. Nhưng Châu Kha Vũ, kể từ giây phút chúng ta bắt đầu mối quan hệ này, anh giờ giờ khắc khắc đều báo cáo lịch trình của anh với em, anh đi đâu làm gì cũng xin phép em, anh làm nũng bắt em phải ngủ trên giường cùng anh. Châu Kha Vũ, nếu anh đối với cô ấy là yêu, vậy đối với em thì tính là gì?"

Trả lời cho những câu hỏi của Trương Gia Nguyên là sự lặng im của Daniel. Hình như đều bị cậu nói đúng cả rồi. Đứa nhỏ này rõ ràng nhìn bề ngoài là kiểu vô tâm vô phế mà, sao chuyện gì cũng hiểu rõ thế. Hiểu rõ nhất lại chính là trái tim anh.

"Nguyên ca, anh chịu thua rồi."

"Sớm chịu thua thì tốt rồi, đỡ cho em phải nói đến nổi khát nước chết đi được."

"Nguyên ca tha lỗi cho anh đi."

"Ghi nợ lại, đợi cái đống scandal này của anh qua đi em sẽ xử anh sau. Có dám kể chuyện tình đầu của anh với em, anh cũng gan thật đó Châu Kha Vũ." Trương Gia Nguyên nhếch mép.

Daniel biết điều mà ngậm miệng lại trước khi Nguyên ca của anh bùng nổ.

"Câu hỏi mà anh hỏi em... haizzz... xem như Nguyên ca thương hại anh vậy. Thấy anh đáng thương như vậy, bị ba bỏ rơi, rồi còn bị tình đầu bỏ rơi nữa, nên Nguyên ca quyết định sẽ cưu mang anh đến hết đời này. Anh... Tết năm nay theo em về Dinh Khẩu đi, Nguyên ca cho anh một gia đình, cho anh cùng em ngắm tuyết Đông Bắc, Nguyên ca che chở anh vô thời hạn, anh có muốn chạy cũng chạy không thoát đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro