Phần 4. Thời gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Thời gian của cậu không còn nhiều nữa đâu Trương Gia Nguyên "

Trương Gia Nguyên ôm chặt khung ảnh ở trong tay, trên đó là gương mặt của cậu, khác biệt duy nhất có lẽ người trên đó trưởng thành, chững chạc, gương mặt góc cạnh và nụ cười trên môi không còn ngây thơ như trước, người đó khoác một bộ vest chỉnh chu. Cậu đặt bức ảnh được đặt giữa chiếc bàn vuông ở trong một căn phòng tối đen như mực, bên ngoài không rõ ngày hay đêm. Cậu xoay người về phía phát ra giọng nói, người phía sau lưng cậu mặc một chiếc áo choàng màu đen, người ta gọi hắn là Thần Chết. Vì hắn chuyên đi bắt những linh hồn sau khi họ chết đi và dẫn hướng cho họ đi tới nơi cần đến. Bây giờ gương mặt Thần Chết tưởng chừng sẽ lạnh nhạt đã xuất hiện vài tia đồng cảm. Cậu mím chặt môi, quay đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường. Thời gian chẳng còn nhiều, đúng mười lăm phút nữa cậu sẽ phải rời đi. Hoá ra sau trận tuyết đầu mùa, chính là ngày cậu phải rời khỏi nơi này. Thần Chết thở dài, nói.

" Tuy ta không hiểu về tình yêu của các người nhưng hẳn người mà ngươi yêu chọn cách rời xa ngươi, nhất định vì muốn bảo vệ ngươi. Cái đó gọi là hy sinh phải không? Vậy ngươi hãy để mọi thứ thuận theo tự nhiên, gặp gỡ ở chốn nào cũng là gặp, nếu người ngươi yêu đã không muốn ngươi đừng ép buộc nữa "

Trương Gia Nguyên cố gắng nở nụ cười, gượng gạo và gương mặt trở nên méo mó vô cùng khó coi, nơi cổ họng dường như có vật gì chắn ngang, lời muốn nói tới đầy lưỡi lại nuốt ngược vào trong, nước mắt cậu trực trào rơi. Cậu ngước nhìn lên trần nhà, bất lực thốt ra vài lời than trách.

" Phải rời đi thật sao? Tôi cố hết sức bảo vệ Châu Kha Vũ vì hy vọng anh ấy sẽ tiếp tục sống thay phần tôi..."

Thần Chết tới gần vỗ lên vai cậu an ủi, đau xót thật đấy.

" Nhưng mà ngươi có chắc Châu Kha Vũ sẽ hạnh phúc nếu không có ngươi bên cạnh không? "

Trương Gia Nguyên cúi đầu, có hạnh phúc hay không? Cậu chưa từng nghĩ qua, bởi vì ở kiếp trước.  Yêu nhau mười năm, thời gian mà hai người có thể ở bên cạnh nhau tận hưởng những ngày bình yên trên dưới còn ít hơn thời gian hai người rời xa nhau. Có đoạn thời gian anh chuyển công tác xuống vùng khác, đi tận năm sáu tháng trời, do tính chất công việc trong suốt thời gian đó hay người không hề gọi điện hay thư từ. Tất cả tin tức về anh đều được tổ trưởng tổ chuyên án cung cấp. Còn cậu mỗi ngày đều đứng trước bàn phẫu thuật, bước ra khỏi nơi đó đôi lúc đã hơn bốn giờ sáng. Có những lần Trương Gia Nguyên tự hỏi, thật sự Châu Kha Vũ có nhớ mình không? Vì mỗi ngày cậu đều nhớ tới anh, muốn tìm nhưng không dám, muốn nói rồi lại thôi. Có lẽ vì anh là cảnh sát còn cậu là bác sĩ, nên không tránh khỏi được những việc chia ly.

Vậy trước đó thì sao? Khi hai người còn học cấp ba, vì sao cậu luôn cảm thấy nếu không có mình anh vẫn sẽ sống tốt? Chẳng hay vì từ trước tới bây giờ, mọi thứ tốt đẹp giữa hai người đều do cậu dựng nên. Anh quên cả gia đình, quên luôn cả cậu.

Lúc đó sinh nhật năm hai mươi sáu tuổi của cậu, cũng là ngày định mệnh của một năm trước.

Châu Kha Vũ hứa rằng sẽ xin nghỉ phép một buổi cùng Trương Gia Nguyên mừng sinh nhật, chẳng có gì to tát cả, chỉ cần  hai người cùng nhau thổi bánh kem, ăn bát mì trường thọ. Thế nhưng qua sinh nhật vẫn không thấy tâm hơi người cậu yêu ở đâu, gọi điện không nhấc máy. Khoảng thời gian đó Trương Gia Nguyên như kẻ điên, chạy khắp nơi hỏi tung tích của Châu Kha Vũ và cậu nhận lại toàn là những câu trả lời qua loa cho có lệ.

" Không thể tiết lộ "

" Sau này sẽ biết "

" Vì tính chất công việc chúng tôi phải bảo mật tuyệt đối "

...

Trương Gia Nguyên từ lo lắng chuyển sang tức giận và cuối cùng chính là tuyệt vọng. Ngày Châu Kha Vũ trở về, hai người giáp mặt nhau tại bệnh viện, anh bị chấn thương phần mềm, trên người không ít vết thương lớn nhỏ. Do đồng nghiệp của cậu- bác sĩ Lâm kêu y tá đi thông báo cho cậu hay, bởi vì anh một hai không muốn nói ra việc mình chạy tới bệnh viện. Nhiệm vụ hiện tại vẫn chưa hoàn thành và mọi chuyện đang lỡ dở. Trương Gia Nguyên cố tỏ ra bình thản, tận hai tháng sau Châu Kha Vũ lần nữa quay trở về. Anh mang đến một bó hoa hồng lớn, mặc bộ vest chỉnh tề đợi cậu dưới sảnh. Rốt cuộc không có một lời giải thích rõ ràng hay lời xin lỗi, vừa gặp mặt anh vào thẳng vấn đề chính, anh muốn chia tay.

Cậu nghe xong đầu óc choáng váng, mang bó hoa chia tay ném vào thùng rác và ngay ngày hôm đó, lần đầu tiên trong đời, cậu làm phẫu thuật thất bại. Bệnh nhân chết ngay trên bàn mổ, cậu không đùn đẩy trách nhiệm, một mình gánh lấy tất cả. Mười ngày sau cậu quay về nhà thì anh đã dọn đi, căn nhà lạnh lẽo, ngột ngạt đến lạ thường.

Nhưng không trách được anh, cậu biết rõ nguyên nhân khiến anh làm thế.

Cách Châu Kha Vũ hy sinh tất cả để bảo vệ an toàn của cậu thật sự vô cùng ích kỷ, tuy nhiên đó là toàn bộ những thứ anh có thể làm. Trương Gia Nguyên biết việc này sau khi nghe một đồng nghiệp của anh là Lưu Chương tìm tới bệnh viện nói rõ cho cậu biết, tránh để cậu hận một người tốt như anh. Suốt đoạn thời gian chia tay, anh như người mất hồn, không tập trung vào công việc. Anh dọn vào một ngôi nhà mới gần sở cảnh sát, nơi đó vừa nhỏ vừa hẹp, có lần người trong sở tới thăm nôm anh, cảnh tượng không khỏi xót xa, anh bị sốt vật vã nằm trên sô pha ngủ li bì suốt mấy hôm liền, không có gì bỏ vào bụng, trong cơn mê sản anh liên tục gọi tên cậu.

Có lẽ anh thật sự không hề hạnh phúc.

Cứ ngỡ sinh nhật năm hai mươi bảy tuổi sẽ tái hợp, ai lại ngờ cũng là lần cuối được cảm nhận hơi ấm của nhau.

Trương Gia Nguyên ngồi xuống mặt đất, vòng tay ôm lấy bản thân, bật khóc nức nở. Thật xấu hổ khi khóc trước mặt một người xa lạ, không có cảm xúc như Thần Chết. Bản thân cậu còn là một người đàn ông sống quá nửa đời người. Thần Chết bối rối không biết nên làm sao an ủi, chốc sau cậu bình tĩnh hơn, chùi đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên gò má, sau đó hướng về phía Thần Chết, hỏi.

" Anh có viết vì sao tôi phải một mực cứu bằng được Châu Kha Vũ không? "

Thần Chết lắc đầu, cậu hít một hơi thật sâu, tự mình đưa ra câu trả lời cho câu hỏi mình đặt ra.

" Tuy rằng anh ấy có những lúc cuồng công việc quá mức và quên đi những người bên cạnh, nhưng mà anh ấy vẫn luôn là một người tốt bụng, ấm áp và dịu dàng. Tôi nghĩ còn rất nhiều tội phạm đang ở ngoài kia, ước nguyện của anh muốn diệt hết bọn chúng. Có đôi lúc tôi thực sự ghét cay ghét đắng cách anh bỏ rơi tôi, nhưng tôi vẫn yêu anh trong những lần anh nghiêm túc làm nhiệm vụ, bảo vệ công lý. Tâm nguyện của anh có thể bảo vệ được mọi người. Còn tâm nguyên của tôi chỉ mong anh làm xong nhiệm vụ có thể bình an quay về. Tôi nghĩ rằng người ta chỉ chết khi bản thân họ hết thời gian, anh ấy vẫn chưa đúng không? Nếu được tôi cũng muốn sống, cùng anh ấy đi ngắm khinh khí cầu, cùng đi dưới trời lá vàng ươm vào mùa thu, cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa. Có lẽ quá muộn để nhớ nhung nhau, nhỉ? "

Ánh mắt của cậu khi nhắc về anh vô cùng tự hào, đong đầy tình cảm. Đáng tiếc rằng con người không thể thay đổi được kết cục trời định sẵn, người chết mãi không thể sống dậy, tuy vậy người còn cơ hội phải nắm bắt lấy hy vọng cuối cùng. Dẫu mong manh đến mức có thể vỡ vụn ra ngay cả khi chạm nhẹ vào. Thần Chết không hiểu được những gì cậu đang nói, vẻ mặt ngờ nghệch suy nghĩ một lúc lâu. Sau đó lấy trong túi ra một chiếc đồng hồ cát, đưa cho Trương Gia Nguyên.

Bản tin thời sự chiếu trên khắp cả nước đưa tin, vào ngày 8/1/2019. Một nhóm tội phạm giết người hàng loạt vượt ngục trong đêm và bị cảnh sát truy đuổi, bọn chúng lẩn trốn vào bệnh nhân để nhằm trốn tránh cảnh sát. Trong đám người cao to lực lưỡng có một tên bị hội chứng đa nhân cách, trong quá trình lẩn trốn hắn chạy ra bên ngoài để báo cảnh sát, vì hắn không chấp nhận được việc nhân cách khác của mình giết người, lúc đó hắn bị một bác sĩ trực ca đêm tên Trương Gia Nguyên phát hiện, nhân cách tội phạm xuất hiện bắt bác sĩ Trương làm con tin. Xảy ra giằng co giữa cảnh sát và bọn giết người, không mai bác sĩ Trương Gia Nguyên phải hy sinh vì đỡ một viên đạn cho viên cảnh sát đang thực thi nhiệm vụ. Hiện tại đám tội phạm bị bắt giữ được một năm, ngày mai sẽ tử hình bọn chúng. Có ba tên tử tù đã ở trong ngục đã treo cổ tự tử không rõ nguyên do.

" Trước ngày sinh nhật ngươi, hãy đưa được người ngươi yêu quay về. Đây là cơ hội cuối cùng ta có thể dành cho cậu "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro