Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bài hát đề cử: 20

Hướng dẫn chương trước: Về hạnh phúc, về lãng mạn

Trên thế giới có thể có năm nghìn bông hoa giống hệt như em, nhưng chỉ có em là bông hồng duy nhất của anh.

10

Xuân đi thu đến, đảo mắt Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ đã ở bên nhau được nửa năm.

Cho đến khi Trương Gia Nguyên khoác áo ngoài mới nhận ra, trời có vẻ đã vào mùa thu rồi.

Người giúp việc ở thôn trang có thể đan áo len, những chiếc áo len đan cho cậu rất mềm mại và mịn màng. Trương Gia Nguyên cũng nhờ người làm đan cho người yêu mình vài món. Từ dáng vẻ lịch sự, có học thức của Daniel, có thể thấy gia cảnh lúc trước của anh không tệ, không biết vì sao lại lưu lạc tới nơi này.

Cho dù trong lòng Trương Gia Nguyên vô cùng tò mò, nhưng cậu cũng không chủ động tìm hiểu, rốt cuộc bản thân cậu cũng giấu kín thân phận của mình với người yêu. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, chỉ cần xác định anh thật sự yêu cậu là đủ.

Càng ở chung với Daniel sẽ càng cảm thấy anh là một người rất tao nhã. Khi uống trà, anh sẽ dùng ngón tay út của mình đệm vào đáy tách trà. Lần cuối cậu nhìn thấy động tác này là từ hoàng gia, điều này khiến cậu ngày càng nghi ngờ về thân thế của Daniel.

Chẳng lẽ anh giống như cậu, là thiếu gia ở kinh thành?

Hai người đã bên nhau được nửa năm nhưng cử chỉ thân mật chỉ giới hạn ở việc hôn nhau. Hôm đó cả hai cùng uống rượu, Daniel mới vô tình hôn lên môi cậu.

Sách nói, alpha đều là sinh vật bị chi phối bởi nửa thân dưới, nhưng Daniel của cậu không như vậy, anh đối xử với cậu càng giống như đối xử với một báu vật.

Có lẽ anh vẫn luôn nghĩ cậu là beta.

Trương Gia Nguyên thở dài, nửa năm qua, cậu đã có vài lần do dự, muốn nói với Daniel thật ra cậu là một omega, nhưng mỗi lần đến thời điểm mấu chốt nhất, cậu lại không thể nói ra thành lời. Dù sao hai người bọn họ cũng không hoàn toàn thẳng thắn với nhau, cậu sợ Daniel vì cậu họ Trương và là omega cao cấp mà sợ hãi.

Trương Gia Nguyên bóc hạt dẻ, trước đây cậu rất ghét làm công việc tầm thường này, cảm thấy nó lãng phí thời gian, nhưng khi cậu nhận ra rằng mình không còn nhiều thời gian nữa, cậu lại muốn lãng phí nó.

Ngay sáng nay, cậu nhận được một bức thư từ kinh thành phương xa, cha mẹ trước tiên chào hỏi cậu, sau đó mới nhắc tới hôn sự, nói với cậu vài ngày nữa sẽ có người đến thôn trang đưa cậu về kinh thành, chuẩn bị mùa xuân năm sau kết hôn.

Từ lâu cậu đã biết với thân phận của mình, sẽ không thể tự quyết định chuyện hôn nhân, nhưng thật sự đến giờ phút này, trái tim cậu vẫn lạnh lẽo. Cha mẹ vẫn luôn yêu thương cậu, cho nên lần này nhất định là không còn cách nào khác mới...

Tam hoàng tử, mắt Trương Gia Nguyên tối sầm lại, tự giễu nở nụ cười, thân phận thật cao quý, tự nhiên vô cùng xứng đôi vừa lứa với cậu.

Lúc này cậu mới nhận ra thì ra mình thích Daniel đến vậy, nếu đối tượng đính hôn là Daniel, cậu nhất định sẽ đồng ý không chút do dự.

Trương Gia Nguyên cắn môi, ném lá thư vào lò sưởi thiêu hủy, chỉnh lý lại cảm xúc rồi gọi Daniel vào.

"Sao vậy Nguyên Nguyên?"

Nụ cười của Daniel vẫn rạng rỡ như trước, tựa như có thể truyền cho người ta động lực vô tận.

Trương Gia Nguyên cũng cười theo, kéo anh ngồi xuống bên cạnh, nhìn dáng vẻ của người trước mặt, không hiểu vì sao lại cảm thấy xót xa.

Lần gần nhất buồn đến như vậy là khi nào cậu cũng không thể nhớ được nữa, có lẽ là khi cậu được gửi đến trang viên này, rời xa cha mẹ, hoặc có thể là trước đó, lúc cậu phát sốt vào đêm phân hóa, nhưng không có ai bên cạnh giúp mình.

Phân hóa thành omega cấp cao, nỗi đau phải chịu tự nhiên khó chịu hơn người thường gấp ngàn vạn lần.

Cậu mơ hồ cảm thấy nếu lần này rời xa Daniel, có lẽ so với hai lần trước sẽ buồn hơn rất nhiều. Một người có thể chịu đựng sự cô đơn, nhưng nếu từ hai người biến thành một người thì sẽ rất đau khổ.

Daniel nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Trương Gia Nguyên, anh nâng mặt cậu, lấy khăn tay lau nước mắt, hỏi cậu như dỗ dành một đứa trẻ.

"Tiểu thiếu gia của chúng ta hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Em không vui sao?"

Trương Gia Nguyên nghe vậy càng thêm đau lòng. Người này đối với cậu rất tốt, nhưng lại chưa cùng cậu làm đến bước cuối cùng, Alpha đều kiên nhẫn như vậy sao?

Ngay cả hôn cũng rất dịu dàng, thật sự là do một mình cậu nghĩ ngợi viển vông sao?

Trương Gia Nguyên càng nghĩ càng tức giận, ngẩng đầu chất vấn anh.

"Sao anh không hôn em?"

Daniel dường như có chút sửng sốt, sau đó hôn nhẹ lên má cậu. Trương Gia Nguyên tức giận đến nỗi hướng về phía bờ môi anh dán môi mình lên, ủ rũ than vãn:

"Người khác yêu đương ai cũng ngọt ngào. Anh còn không thèm hôn em, Chúng ta bên nhau nửa năm rồi! Thậm chí anh không thèm ngủ với em..."

Daniel dường như bị dọa, Trương Gia Nguyên nghĩ, đàn ông bình thường thấy dáng vẻ của mình như thế này sẽ cảm thấy cậu bị điên, sao có thể không biết xấu hổ như vậy?

"Nguyên Nguyên." Daniel dùng thái độ nghiêm túc đối mặt với cậu, nói:

"Bởi vì chúng ta yêu nhau là chuyện cả đời, nên đừng dễ dàng trao thân cho anh. Anh muốn đợi em lớn hơn một chút, chờ ... Chờ chuyện của anh giải quyết xong."

Trương Gia Nguyên tự giễu cười cười, dù anh có nâng niu thân thể của mình thế nào đi nữa thì cậu cũng sẽ kết hôn với người khác, đến lúc đó Daniel có hối hận không?

Đột nhiên như có một loại cảm xúc thúc giục, cậu mở miệng nói:

"Nếu em nói, em không phải beta thì sao?"

"Em nói cái gì?"

"Em nói," Trương Gia Nguyên ngừng một chút, lấy hết can đảm, nói, "Em là omega."

Cậu đột nhiên ngửi được mùi hoa hồng xuất hiện xung quanh mình, biết rằng pheromone của mình có lẽ lại vô thức mất kiểm soát, nhưng dù sao đã thẳng thắn rồi, cậu cũng không quan tâm đến điều đó. Pheromone của omega luôn khiến alpha phát điên, cậu không tin Daniel không cảm thấy điều đó.

Quả nhiên, người trước mặt đang choáng váng, hơi thở trở nên nặng nhọc hơn, dường như anh đang cố gắng hết sức để kìm nén điều gì đó, đứng dậy đi đến nơi cách xa cậu một khoảng. Trương Gia đã tức điên, hỏi anh:

"Anh không muốn đánh dấu em sao?

Nhưng Trương Gia Nguyên không chờ được sự nhiệt tình như trong tưởng tượng, Daniel chỉ nhìn cậu.

"Em có biết đánh dấu có nghĩa là gì không? Anh nhìn dáng vẻ này của em là muốn anh đánh dấu em vĩnh viễn, Nguyên Nguyên," giọng Daniel mang theo chút tức giận, "Hầu hết omega cả đời chỉ có thể đánh dấu vĩnh viễn một lần, anh không muốn. ..., chúng ta đều còn quá trẻ ... "

Trương Gia Nguyên ngay lập tức hiểu được ý anh, anh sợ rằng sau này cả hai sẽ hối hận. Có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đến miệng rồi lại không nói nên lời, cuối cùng biến thành tiếng thở dài.

Cậu không nhớ Daniel thân yêu của mình đã ra khỏi phòng bằng cách nào, vô thức nhặt phong thư chưa mở lên nhìn, tên đối tượng đính hôn chợt hiện lên trong đầu cậu.

Hoàng tử thứ ba của đế quốc này - Châu Kha Vũ.

Trương Gia Nguyên nghĩ đến ba chữ này, trong lòng thầm cười lạnh.

11

Lúc Châu Kha Vũ bước ra khỏi phòng tiểu thiếu gia, trong lòng vẫn còn có chút kích động.

Tiểu thiếu gia là một omega, thật ra anh cũng đã đoán được chuyện này. Từ chuyện trong thôn trang của tiểu thiếu gia không có alpha, đến mùi hoa hồng thường xuất hiện trong phòng, cho dù anh có ngốc cũng đoán ra được.

Chính vì vậy anh vẫn luôn trân trọng đối đãi với tiểu thiếu gia, sợ một ngày không nhịn được đánh dấu cậu, chính anh cũng sẽ hối hận.

Không ngờ hôm nay tiểu thiếu gia lại kích động như vậy, thật sự giãi bày hết tất cả.

Anh rất tức giận, không phải bởi vì tiểu thiếu gia nói dối mình, mà bởi vì cậu không coi trọng thân thể mình. Tiểu thiếu gia còn chưa biết thân phận của anh đã nghĩ tới chuyện cả đời này rồi. Về sau bị người xấu bắt mất phải làm sao?

Châu Kha Vũ vừa tức vừa đau lòng, muốn về phòng dỗ người nào đó, nhưng cũng muốn dạy cho tiểu thiếu gia bốc đồng một bài học.

Nhưng anh không ngờ rằng đợi đến bữa tối, tiểu thiếu gia vẫn không ra khỏi phòng.

Mấy ngày sau, tiểu thiếu gia dường như thay đổi thành một người khác, tự nhốt mình trong phòng, thậm chí còn không thèm chăm sóc hoa hồng của mình. Tuy biết tiểu thiếu gia không đói, nhưng anh vẫn lo lắng theo bản năng. Liệu tiểu thiếu gia có đập vỡ đồ không, chỉ ăn mấy thứ này có no không, có khóc thầm một mình không? Có phải anh nói quá nặng lời không?

Ngoại trừ quản gia, mấy ngày nay không một ai được gặp mặt tiểu thiếu gia. Thấy quản gia đi ra đi vào đều cầm thư, anh liền đoán tiểu thiếu gia có lẽ đang liên hệ với cha mẹ cậu.

Nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn, đồng thời mang theo chút bất an.

Giống như thể sau này anh sẽ không bao giờ gặp lại chàng trai này nữa.

Châu Kha Vũ vô cùng phiền lòng, không có nơi nào để giải tỏa nỗi buồn chán của mình, ban đêm chỉ có thể đi đến vườn hoa hồng, vuốt ve những cánh hoa trắng bạc, thở dài nghĩ đến tiểu thiếu gia của mình. Họ đã có vô số cuộc hẹn hò trong vườn hoa hồng, vào đêm, tiểu thiếu gia xinh đẹp đến mức anh phải khắc chế ý muốn hôn cậu không biết bao nhiêu lần.

Nhưng bây giờ, vườn hoa hồng rộng lớn như vậy chỉ có một mình anh, có vẻ hơi chút quạnh quẽ.

Anh nghĩ, dù sao anh cũng khác với tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia hưởng thụ sự cô đơn, nhưng Châu Kha Vũ thì không.

Chợt khóe mắt thoáng thấy một người hầu gái đang xách thứ gì đó lên xe ngựa, anh có chút nghi hoặc lại gần hỏi.

"Có ai muốn đi xa à? Chuẩn bị nhiều hành lý như vậy."

Cô hầu gái nhìn anh, cảm thấy có chút kỳ quái:

"Anh Daniel không biết sao? Tiểu thiếu gia chuẩn bị trở lại kinh thành. Ngày mai rời đi. Đây đều là đồ của cậu ấy."

Châu Kha Vũ ngây ngẩn, trong lòng giống như có đồ vật nào đó đột nhiên vỡ nát, mấy ngày nay thư từ tăng đột biến, tiểu thiếu gia tâm trạng kích động, vì sao anh không nhận ra thiếu gia phải rời đi sớm hơn?

Châu Kha Vũ cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, không biết bằng cách nào trở về phòng. Áo len mặc trên người là tiểu thiếu gia tặng, chiếc áo mặc trên người luôn ấm áp giờ phút này lại không rét mà run. Châu Kha Vũ cảm giác khóe mắt mình lành lạnh, chạm vào mới nhận ra mình đang khóc.

Nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là tiểu thiếu gia, Châu Kha Vũ cảm giác bản thân sắp điên rồi. Anh luôn khống chế cảm xúc của mình rất tốt, ngay cả trước mặt cha mẹ cũng chưa từng mất kiểm soát, nhưng thời khắc này anh cảm nhận được rõ ràng, bản thân sắp không gắng gượng được nữa.

Sợi dây vẫn được buộc chặt dường như đột nhiên bị đứt, không còn sót lại chút gì.

Sau khi tiểu thiếu gia rời đi, hẳn là sẽ không trở lại, vậy anh phải làm sao, anh có thể làm gì bây giờ?

Tiếp tục ở lại trang viên này để chịu tra tấn, hay trở lại kinh thành tìm tiểu thiếu gia, nhưng nếu trở về kinh thành, nhất định sẽ bị cha mẹ bắt kết hôn.

Châu Kha Vũ nghĩ tới một đống chuyện hỗn độn, cả đêm không nhắm mắt, cả đêm nhìn ánh trăng.

Sáng hôm sau, anh đã sớm đứng ở cửa đợi thiếu gia, đợi khoảng hai ba giờ, quả nhiên thấy cửa mở, tiểu thiếu gia đi ra.

Cậu dường như gầy đi một chút, sắc mặt cũng có chút phờ phạc, hai ngày nay hẳn là không được tốt lắm, quần áo trên người là phong cách sang trọng cậu chưa từng mặc. Tiểu thiếu gia ở trong trang viên luôn ăn mặc giản dị. Lúc này anh mới phản ứng lại, cậu có lẽ cũng là thiếu gia của một gia tộc nào đó, so với những thiếu gia ở kinh thành mà anh biết không có gì khác biệt.

Nhưng tiểu thiếu gia như vậy giống như càng ngày càng xa cách mình, Châu Kha Vũ cảm thấy đau lòng, nhịn không được nắm lấy tay áo cậu.

"Em phải đi sao?"

Tiểu thiếu gia liếc anh một cái rồi bật cười.

"Ai bảo anh không biết trân trọng em. Giờ em phải kết hôn, anh hài lòng chưa?"

Châu Kha Vũ cảm thấy cả thế giới giống như đứng yên, chỉ có nhịp tim đập liên hồi đánh thẳng vào não, đánh tan tất cả lý trí của anh suốt hai ngày qua, anh nắm lấy cổ tay tiểu thiếu gia, ôm chầm lấy cậu bất chấp ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

"Anh...Anh..."

Anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng giờ phút này lại không dám nói ra.

Anh có thể làm gì? Khiến cho tiểu thiếu gia từ hôn vì mình sao? Anh không thể làm như vậy được, sao anh dám làm như vậy.

Châu Kha Vũ có thể ngửi thấy mùi pheromone hương hoa hồng tao nhã của tiểu thiếu gia, hiện tại cậu không che giấu nữa, cũng không cần thiết phải che giấu.

Châu Kha Vũ đột nhiên nghĩ, tiểu thiếu gia thậm chí còn không biết tên của mình, hoang đường làm sao.

Anh nghĩ rằng mình cũng không có gì để lại cho cậu, chi bằng để lại một cái tên, vậy nên trước khi tiểu thiếu gia định buông anh ra, anh ghé vào tai cậu nói:

"Nguyên Nguyên, nhớ kỹ tên của anh, anh tên là Châu Kha Vũ."

"Nếu lần sau chúng ta có thể gặp lại, hãy gọi tên anh."

Anh cúi đầu buông tiểu thiếu gia, tự nhiên cũng không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của cậu, cũng như nụ cười bất chợt trên khóe miệng.

12
(Lưu ý: Đoạn này là góc nhìn của người thứ ba)

Trương Gia Nguyên trở lại đã gây ra chấn động lớn chốn kinh thành, omega cao cấp nhà họ Trương đột nhiên trở lại, bất kể nghĩ thế nào cũng là một chuyện khiến người khác kinh sợ.

Nguyên nhân bởi vì thân phận của cậu, không ít người có tâm tư riêng với omega cao cấp vừa mới trưởng thành này. Nhưng trước khi họ định thực hiện ý đồ của mình, hoàng gia đã thông báo trong vài ngày tới Trương Gia Nguyên sẽ trở thành vị hôn thê của tam hoàng tử.

Điều này đã chặt đứt ý đồ của những alpha khác, chỉ biết tiếc nuối một mỹ nhân xinh đẹp như vậy lại kết hôn với hoàng thất quá sớm.
Sau khi trở lại, Trương Gia Nguyên cũng rất ít tham gia các vũ hội hay bất kỳ hoạt động xã giao nào, hầu như chỉ ở nhà đọc sách hoặc chơi với hoa hồng trong chậu.

Cha mẹ nghĩ cậu sẽ rất buồn bã hoặc tức giận, lại không ngờ tới con trai họ từ đầu đến cuối đều rất nghe lời, ngoan ngoãn lạ thường, còn có vẻ như rất thích hôn sự này.

"Con thực sự muốn kết hôn với tam hoàng tử sao?" Mẹ Trương hỏi.

Trương Gia Nguyên nghĩ ngợi một chút, cười nói: "Nếu là anh ấy, con đồng ý."

Một tháng sau khi hai người tuyên bố đính hôn, Tiểu Trương thiếu gia có được bức chân dung của tam hoàng tử. Theo lời kể của một người hầu đi ngang qua, ngày hôm đó tiểu thiếu gia vui mừng như điên.

Trang viên mùa đông cực kỳ vắng vẻ, những bông hồng từ lâu đã thu cánh lại, ẩn mình dưới lớp tuyết dày. Châu Kha Vũ sáng nay chuẩn bị từ biệt nơi đây, trở lại kinh đô.

Mấy tháng nay anh đã suy nghĩ rất nhiều, nếu đối tượng kết hôn không phải là tiểu thiếu gia, là ai anh cũng không quan tâm.

Anh nhìn thoáng qua trang viên bị tuyết trắng bao phủ lần cuối, trong đầu chợt hiện ra hình ảnh tiểu thiếu gia đọc sách dưới ánh nắng mùa xuân khi anh lần đầu đến đây.

Đó sẽ là cảnh tượng cả đời anh không thể nào quên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro