Chương 5 (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bài hát đề xuất: Love Story

Hướng dẫn chương trước: Bông hồng duy nhất

Em là bông hồng cuối cùng trên mảnh đất cằn cỗi của anh.

"Hoa hồng đang nở rộ, anh nhớ em rất nhiều."

13.

Ngày cưới của tam hoàng tử và thiếu gia nhà họ Trương được ấn định vào mùa xuân khi hoa hồng nở rộ.

Sau khi Châu Kha Vũ trở lại cung điện, quốc vương và hoàng hậu đã nhốt anh lại, như thể họ sợ đứa con trai nhỏ của họ sẽ lại chạy trốn. Nhưng họ không biết rằng trái tim của Châu Kha Vũ không còn ở nơi đây mà đã đi theo sự ra đi của một người, vì vậy anh sẽ không chạy trốn nữa.

Anh hai cũng quan tâm anh, tốt bụng nói muốn cho anh xem bức tranh vẽ thiếu gia nhà họ Trương, nhưng Châu Kha Vũ chỉ cười cười cự tuyệt, sợ bản thân không kìm lòng được lại so sánh thiếu gia nhà họ Trương với Nguyên Nguyên của mình.

Mùa đông năm nay có vẻ lạnh đến lạ thường, Châu Kha Vũ nhìn những bông tuyết ngoài cửa sổ không tự kìm hãm được những suy nghĩ của mình.

Tiểu thiếu gia của anh lúc này có lẽ đang ở một góc nào đó của kinh đô, cùng bạn đời của mình trải qua mùa đông ấm áp?

Dù sao ai cũng thích tuyết, tiểu thiếu gia đi vội vã như vậy, hẳn là kết hôn vào mùa đông.

Người đó có tốt với cậu không? Có ghét mùi hoa hồng xộc vào mũi không? Lúc cậu đùa giỡn có dỗ dành và trồng hoa hồng cho cậu không?

Châu Kha Vũ chạm vào tuyết rơi trên bệ cửa sổ, nghĩ rằng mùa xuân sắp đến, mùa xuân là mùa của sinh mệnh, là mùa anh gặp tiểu thiếu gia, nhưng anh lại phải kết hôn vào mùa xuân.

Phụ hoàng đã hứa với anh, sau khi kết hôn sẽ không quản anh nữa, nhưng anh đã sớm không tìm được tiểu thiếu gia, thà rằng quãng đời còn lại làm một tiểu hoàng tử nhàn rỗi. Anh cũng không ghét omega cao cấp kia, có thể để cậu ở nhà làm bình hoa.

Khi mùa đông sắp đến, anh hái những bông hồng từ đình viện của tiểu thiếu gia rồi đặt vào sách để gió hong khô, tạo thành đánh dấu trang. Cuốn sách là Roman Holiday do tiểu thiếu gia giới thiệu. Anh mở sách ra ngửi mùi hoa hồng, giống như thể tiểu thiếu gia vẫn ở bên cạnh mình.

Trong cung điện mùa đông ấm áp có đủ loại hoa, sau khi hoàng tử kết hôn sẽ có nhà kính trồng hoa của riêng mình. Nửa mùa đông trôi qua, anh xây một nhà kính trồng hoa lớn bên cạnh dinh thự của mình, bên trong là đủ loại hoa hồng với nhiều màu sắc khác nhau, mùa xuân năm sau sẽ nở rộ.

Thật ra hoa anh trồng phát triển rất tốt, nếu một ngày nào đó thiếu gia đi ngang qua, nhìn thấy nhiều hoa hồng như vậy, cậu nhất định sẽ dừng lại nghỉ chân một lát.

Châu Kha Vũ cứ như vậy mà chăm sóc những bông hồng của mình, sống sót qua phần còn lại của mùa đông cùng với những kỷ niệm.

Khi mùa xuân đến, bông hồng đầu tiên đã lặng lẽ nở rộ từ lúc nào, Châu Kha Vũ khẽ chạm vào cánh hoa, cuối cùng bật cười, cầm bút viết một câu lên tờ giấy bên cạnh.

Nguyên Nguyên,

Em là bông hồng cuối cùng trên mảnh đất cằn cỗi của anh.

Anh nhìn chằm chằm dòng chữ này thật lâu, như muốn nói lời từ biệt cuối cùng, sau đó ấn mảnh giấy vào ngực, trịnh trọng vỗ về, một lúc lâu sau, anh cẩn thận cất nó vào một chiếc hộp nhỏ, chôn xuống dưới gốc bông hồng đầu tiên nở.

Bên ngoài đã rất sôi động, tất cả mọi người đều đang chờ đợi, chờ đợi đám cưới của tam hoàng tử của đế quốc.

    14

    Trương Gia Nguyên ngồi trước gương thay đồ, lại hít thở sâu một hơi.

Omega trong gương mặc một bộ âu phục màu trắng, mái tóc mềm mại trên đầu được uốn lên, lộ ra vầng trán đầy đặn. Ngày thường không trang điểm trông cũng đã rất đẹp, Trương Gia Nguyên hôm nay đánh một chút phấn phủ, kẻ một đường eyeliner mỏng, đôi lông mày được tạo hình hoàn mỹ, trên môi mang theo màu đỏ nhẹ, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp.

Đây có phải là cậu không? Trương Gia Nguyên sờ khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ không tì vết của mình, vẫn có chút kinh ngạc.

Trong chớp mắt, cậu sẽ kết hôn.

Trương Gia Nguyên thật ra cũng có chút lo lắng trước khi kết hôn. Ngày cậu biết rằng đối tượng kết hôn là người mình thích nhất, thật ra cậu cũng không cự tuyệt chuyện kết hôn nữa, nhưng trong lòng vẫn hồi hộp, nghĩ đến Châu Kha Vũ, Daniel của cậu, liệu anh có đoán được ra không.

Lại nghĩ

Liệu người nọ có muốn kết hôn với cậu không?

Trương Gia Nguyên cứ như vậy mà rơi vào tình cảnh nghi vấn lặp đi lặp, khiến cậu giảm cân không ít, cha mẹ cậu cực kỳ đau lòng, chỉ muốn vào cung hủy hôn ước cho cậu.

Họ không biết chuyện của hai người, Trương Gia Nguyên thở dài, vô thức nắm lấy vạt áo.

Ngay lập tức cậu sẽ được gặp Châu Kha Vũ.

Trương Gia Nguyên vừa lên xe ngựa đón dâu, vây quanh suốt chặng đường có vô số người, đều là thường dân đến đưa tiễn, dù sao cũng hiếm thấy hoàng tử kết hôn, hôn lễ với một omega cao cấp lại càng khó thấy hơn, nên vô số người chen chúc đến vỡ đầu chảy máu chỉ để xem thử.

Trương Gia Nguyên nghe thấy những tiếng hoan hô và chúc phúc xung quanh thì nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó liền đứng dậy. Xe ngựa đi đến Nhà thờ Hoàng gia, cậu sắp được cha mình dẫn vào sảnh.

Để thêm phần bí ẩn, trước khi vào trong, Trương Gia Nguyên đã khoác một tấm khăn voan trắng lên đầu, cậu chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đám người đang di chuyển trước mặt mình, vô thức nắm chặt tay cha mình, có chút bất an siết chặt tay.

Bảo trì dáng vẻ của mình, bảo trì dáng vẻ của mình.

Nghĩ vậy, Trương Gia Nguyên cố hết sức khống chế hơi thở, vững vàng đi về phía trước, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia, vẫn không khỏi thở phào một hơi.

Một mùa đông không gặp, nhìn thấy bóng dáng anh, cậu vẫn không khỏi rung động.

Trương Gia Nguyên nắm tay cha mình, bước từng bước đến phía chàng trai định mệnh của mình, nhìn anh lúng túng kéo tay mình kéo lên. Hai người sóng vai đi tới phía trước, người trước mặt từ từ nâng khăn voan trắng lên, nhìn vào mắt cậu.

Trương Gia Nguyên không thể nói rõ cảm xúc của mình là gì, trong nháy mắt hai người nhìn nhau, cậu đã nhìn thấy đủ loại cảm xúc trong mắt đối phương, từ chết lặng đến không thể tin được mà mừng rỡ như điên, chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Giống như cậu yêu Châu Kha Vũ, chính là trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, gặp được người yêu định mệnh trong buổi trưa gió xuân thổi qua mặt kia.

Cậu cảm giác được anh nắm tay mình chặt hơn, người trước mặt không khống chế được mà ôm chặt lấy cậu.

Trương Gia Nguyên có thể nghe được tiếng nhịp tim đối phương đang đập mạnh bên tai, đương nhiên nhịp tim cậu cũng dồn dập không kém, xung quanh truyền đến tiếng cười đùa, người chủ hôn thở phào nhẹ nhõm, "Hoàng tử của chúng ta thật kích động, có lẽ là do cô dâu quá xinh đẹp. "

Nhưng bọn họ lúc này không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì khác, chỉ muốn ôm chặt lấy đối phương, người yêu đã ​​lâu không gặp.

Trương Gia Nguyên nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng Nguyên Nguyên run rẩy, vì vậy cậu đáp lại một tiếng Daniel, sau đó hai người lại ôm chặt lấy nhau.

Từ nay về sau, mỗi một khoảnh khắc, mỗi một nháy mắt, không cách nào có thể chia cắt được họ.

Sau đó quá trình hôn lễ diễn ra rất nhanh, cặp đôi tuyên thệ và trao nhẫn cho nhau.

Anh là alpha của em, em là omega của anh, từ nay về sau, dù sống hay chết, giàu hay nghèo cũng không thể chia cắt chúng ta.

Họ đeo nhẫn cho nhau, hứa rằng sẽ bên nhau trọn đời.

Khi trao nhẫn, như thể có chung nhận thức, cả hai đồng thời ngẩng đầu nhìn mặt đối phương.

Kế tiếp là bước cuối cùng, alpha sẽ hôn omega của mình.

Trương Gia Nguyên đã mong chờ giây phút này rất lâu, nụ hôn mà cậu mong chờ từ khi hai người quen biết đến nay, rốt cuộc bây giờ cũng được thực hiện rồi?

Cậu nhắm mắt lại, cảm thấy mùi bạc hà càng lúc càng gần, giống như một cơn gió xuân thổi qua giữa mùa hè.

Cậu nghĩ, chậu hoa hồng trong phòng chắc hôm nay sẽ nở hoa nhỉ?

Hoa hồng cuối cùng cũng đã nở rộ, em cuối cùng đã gặp được anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro