5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó, chuyện sang tên cũng được các nhân viên thu xếp ổn thỏa, Lục Gia cũng bình tĩnh trở lại, mọi dáng vẻ thất thố ấy tựa như trong ảo giác của tôi vậy.

Nhưng, linh cảm của tôi mách bảo cái tên "Châu Kha Vũ" làm Lục Gia hoảng loạn ngày hôm đó với chiếc bình men sứ màu trắng trong kho kia có liên quan đến nhau.

Đã qua nhiều năm tôi lại cầm chiếc bình sứ ấy lên, không nản quyết không từ bỏ, tôi kiên trì lắc chiếc bình suốt hai tiếng mới lắc ra được hết tất cả vụn giấy trong đó. Vẫn là những vệt máu khô vấy lên không rõ chữ. Tôi cẩn thận xem qua nhiều lần nhưng cũng chỉ xem được vài câu: "Không được ... tư sản...", "Không được... tranh đoạt quyền lực...", "Khuynh hướng luyến ái phản đạo đức...", ...

Tờ giấy nhỏ bị tôi ném sang một bên, suýt thì bị gió thổi bay mất. Nhưng lần này không còn tốn công vô ích như lần trước, cuối cùng tôi cũng tìm ra được mảnh giấy, cuối trang giấy đó viết một dòng nhỏ, nét bút trầm ổn: "Không được bỏ lỡ Trương Gia Nguyên".

Tôi choáng váng, một Châu Kha Vũ còn chưa rõ giờ lại còn xuất hiện thêm một Trương Gia Nguyên.

Tôi không dám đi hỏi Lục Gia, suy nghĩ một hồi tôi quyết định đi hỏi người lớn tuổi hơn Lục Gia, vì thế tôi lặn lội cả đêm về quê ông bà nội để hỏi về câu chuyện của hai người này.

Tôi cầm theo tấm ảnh cũ, quay lại phố Yên Đại Tà. Nội tôi vẫn là một ông già thích hút thuốc, khói thuốc nhả ra cay đến nỗi tôi không thể mở mắt nổi. Ông vỗ tẩu thuốc, cười khẩy một tiếng: " Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên, hai tên bại hoại đấy, cháu nhắc đến làm gì?"

Tôi không hiểu, hai tên bại hoại ?

Nội tôi đột nhiên đứng phắt dậy, mặt mày đỏ bùng, ngữ khí phẫn nộ:

"Không phải bại hoại thì còn là cái gì nữa! Những năm 60 đó lại đi làm đồng tính luyến ái, suy đồi đạo đức, thuần phong mỹ tục bay sạch, còn không biết đến thể diện để ai ai cũng biết, Hồng vệ binh còn đến tận nhà điều tra kìa. Liên lụy đến cả một gia tộc, hại anh em bị giam tù, nhà họ Châu cứ thế mà lụi tàn! Cháu phải biết xưa nhà họ Châu ta giàu có một thời, còn có mấy người được sang nước ngoài sống, nhưng tất cả đều bị hai tên này phá hủy!"

"Châu Kha Vũ mất rồi coi như yên ổn, nhưng còn Trương Gia Nguyên, cái tên mặt dày mày dặn ở lại Bắc Kinh, chiếm luôn tiểu viện của Châu Kha Vũ trong ngõ Thố Chương, lại còn cướp luôn cả họ tên của người ta, rồi rốt cuộc là muốn làm cái gì hả? Muốn nhà họ Châu này bẽ mặt sao? Sau này ta vào đến Phủ Diêm Vương cũng không biết giải thích sao với ông bà tổ tiên!"

Ông tôi tức giận đến mức lảo đảo không đứng vững, huyết áp tăng cao. Bà nội tôi vội chạy đến, bảo tôi ra ngoài trước. Tôi ra đến cửa, kinh ngạc đến không thể thốt lên bất kỳ lời nào.

Trong đầu tôi giờ là một mảng hỗn độn, tại sao lại thế này? Châu Kha Vũ, 6D, OO, Trương Gia Nguyên...

Bà nội tôi sau khi trấn an ông bình tĩnh lại, bước ra ngoài cửa, thấy tôi, bà thở dài một tiếng: "Kha Vũ và Gia Nguyên Nhi, kỳ thực không giống như ông nội con nói."

Trong chiều thu ảm đạm tiêu điều ấy, tôi cuối cùng cũng biết Lục Gia thật ra là ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro