Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Là một giấc mơ.

Trên mặt kính là một tầng sương mờ. Trương Gia Nguyên cảm thấy hư ảo. Cậu bước từng bước về phía trước. Bước đến đâu, nước dưới chân gợn theo đến đó. "Đây là nơi nào? Cậu đang ở đâu?" Cậu mờ mịt xoay một vòng, chỉ thấy tiếng vọng từng hồi từng hồi vang lại .

"Đây là cảnh trong mơ của cậu." Châu Kha Vũ đút tay vào túi áo, chậm rãi đi ra từ màn sương, nước dưới chân không ngừng lay động. "Cảnh trong mơ của tôi?" Cậu ngơ ngác nhìn người có chút non nớt trước mặt,"Vậy tại sao cậu lại ở trong giấc mơ của tôi?", dù sao cũng không đến lượt cậu ở đây. Châu Kha Vũ mười tám tuổi tỏ vẻ vô tội nhún vai: "Tôi cũng không biết." Cậu cau mày nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới một lần: "Anh ấy đâu?"

"Chắc là không còn nữa rồi." "Không còn nữa là ý gì!" Trương Gia Nguyên vội vàng vươn tay ra, cố gắng tóm lấy người trước mặt. Bàn tay vươn ra lại nắm chặt thành nắm đấm, chỉ tóm được không khí. Châu Kha Vũ cúi đầu nhìn cậu, giọng điệu đột nhiên trầm xuống, xen lẫn một chút dịu dàng: "Đây không phải điều cậu muốn sao? Nếu anh ta trở về thế giới kia của hai người, người cậu phải đối mặt là tôi năm mười tám tuổi. Từ nay về sau cậu có thể vạch ra ranh giới với tôi, cuộc sống của cậu cũng sẽ được như ý muốn."

Cậu nhìn Châu Kha Vũ, trong mắt dần dần có hơi nước bao phủ: "Nhưng mà tôi. . ."

"Hay là, cậu hối hận? Muốn đi cùng anh ta?"

Trương Gia Nguyên không tìm thấy điểm cân bằng, cũng không tìm thấy đáp án, mờ mịt lắc lắc đầu: "Tôi. . ."

"Nhưng mà bởi vì cậu.

"Cái gì?" Trương Gia Nguyên kinh ngạc ngước mắt lên. Xung quanh đột nhiên hiện lên hình ảnh của cậu và anh, giống như một bộ phim không chiếu theo trình tự.

Châu Kha Vũ nhìn theo tầm mắt của cậu, hướng về phía những hình ảnh đang được chiếu. Đại khái là chiếu đến ngày kết hôn của Châu Kha vũ và Trương Gia Nguyên. Rượu sâm panh chảy xuống theo những chiếc ly được xếp tầng, bọt khí nhạt màu chảy qua kẽ hở của ruy băng rồi rơi xuống thảm đỏ. Tiếng cười nói của mọi người hòa vào nhau, cuối cùng vỡ òa trước cửa phòng tân hôn làm bằng gỗ lim.

Bên trong là ánh đèn ấm áp. Tim Trương Gia Nguyên đập liên hồi. Cậu ngồi trên giường mà trong lòng không yên. Châu Kha Vũ đứng bên ngoài, tay cầm nắm cửa nâng lên lại hạ xuống hết lần này đến lần khác. Cuối cùng anh cụp mắt, lấy hoa hồng ghim trên bộ lễ phục màu trắng xuống, đặt lên môi khẽ hôn, rồi nhẹ nhàng, chậm rãi cắm trên biển số nhà dát vàng.

Chóp mũi cậu chua xót. Tối hôm đó cậu vẫn luôn đợi cho đến khi rạng sáng, nhưng vẫn không thấy được Châu Kha Vũ, hóa ra là anh đã tới. Bóng người bên cạnh nhìn những hình ảnh hiện lên, bỗng trầm mặc thở dài: "Thật đúng là không thay đổi chút nào." Hơi nước trong đáy mắt cậu dần dần ngưng tụ lại, chảy ra từ khóe mắt. Giọng nói bên cạnh chợt vang lên: "Anh ta ký thỏa thuận với tôi. Để trả giá cho việc chi phối cơ thể tôi thì mọi thứ xảy ra trong thời không này đều có liên hệ trực tiếp với thế giới của các người."

"Nói cách khác, nếu ở thời không này, tính mạng của anh ta gặp nguy hiểm, thì ở thời không kia cũng vậy." Cậu kinh ngạc trừng mắt: "Nhưng. . Nhưng mà tôi. . . .

"Không lẽ cậu nghĩ trên thế giới thật sự có du hành xuyên thời gian? Khoảng không nơi cậu có quá nhiều oán khí, phá vỡ trật tự thời gian và không gian, nên cậu mới có thể tới thế giới song song này. Dù cậu làm gì thì cũng sẽ không thay đổi bên kia, nhưng Châu Kha Vũ thì sẽ."

"Vậy. . . . Anh ấy sẽ chết sao?"

Bóng hình trong suốt giơ tay lên, bao quanh anh là những tia sáng nhỏ, lóe lên rồi dần dần trở nên rõ ràng: "Chờ đến khi những tia sáng này biến mất, Châu Kha Vũ ở thế giới kia cũng sẽ biến mất."

Trương Gia Nguyên nhìn những tia sáng bay trong khoảng không bao quanh hai người, cuối cùng hóa thành một màn sương rồi từng chút từng chút một biến mất trong không khí.

Ngày nắng, ngày mưa, trời tuyết, hoa hồng, xung quanh một chuỗi những khung hình đang được phát lại. Tươi sáng, ưu sầu, rung động, chua xót,...Hoá ra cậu và anh sắp trải qua mười năm hợp tan.

Cậu nhắm mắt lại, giọt nước mắt cuối cùng lăn dài. Cậu nhận ra bản thân vẫn yêu anh. Vu oan cũng tốt, cố chấp khó khuyên giải cũng tốt, xé rách vết sẹo vẫn lộ ra vài tia sáng nhỏ vụn. Đó là Trương Gia Nguyên mười bảy tuổi, thích một người vừa nồng nhiệt vừa can đảm .

Nước dưới chân xoay tròn một vòng lại một vòng, giống như vận mệnh, luân hồi rồi lại luân hồi.

"Tôi muốn quay về. . . ."

"Mở mắt ra."

Tiếng búng tay vang lên bên tai, Trương Gia Nguyên mở to mắt. Sương mù và hơi nước xung quanh rơi xuống như những mảnh vỡ, thời không vặn vẹo rồi hóa thành bầu trời. Cậu lùi lại phía sau theo bản năng. Bên dưới tầng mười tám là những tòa nhà và hình ảnh mờ ảo của những chiếc xe. Những bóng người nhỏ bé chậm rãi di chuyển trên mặt đất. Gió trên cao thổi tóc cậu loạn lên, góc áo cũng theo đó lay động. Càng lúc càng thở gấp, cậu thậm chí còn nghe được tiếng nhịp tim đập của chính mình. "Cậu còn nhớ lúc đó cậu nhảy xuống như thế nào không? Lại nhảy một lần nữa thì cậu có thể quay trở về."

Cảm giác chóng mặt do ở trên cao liên tục ập tới, Trương Gia Nguyên giữ chặt ngón tay run rẩy, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Những tia sáng nhỏ cuối cùng xoay quanh trước mặt. Cậu đưa tay ra bắt lấy những tia sáng, quay đầu lại nhìn Châu Kha Vũ mười tám tuổi. Ánh mắt chàng trai dịu dàng giống như thiếu niên che giấu ánh sáng nhàn nhạt dưới đáy mắt đầu hè năm đó trong trí nhớ, thu hút cậu thật lâu thật lâu.

"Kha Vũ. . ."

Những tia sáng ngày một mờ nhạt. Gió nhẹ lướt qua tầm mắt Châu Kha Vũ, giọng nói trầm thấp luôn khiến trái tim Trương Gia Nguyên rung động cất lên: "Tôi ở đây."

Trương Gia Nguyên nở nụ cười, ngón tay dần dần buông lỏng, tia sáng cuối cùng trở nên mờ nhạt trong lòng bàn tay cậu. Mặt trời trên cao giống hệt như tầng mười tám hôm đó. Cậu lùi từng bước về phía sau. Điều duy nhất không giống, chính là điểm đến cuối cùng.

Trương Gia Nguyên nghe thấy tiếng gió thổi bên tai giống như tiếng đàn ghi-ta mộc. Thiếu niên được sự dịu dàng và dũng cảm ôm lấy ngã xuống, tốc độ nước mắt rơi không thể theo kịp tốc độ rơi của cơ thể.

Đột nhiên một giọng nói sắc bén cắt ngang qua không khí, cậu nhìn một bóng đen càng lúc càng đến gần, bên tai truyền đến một giọng nói mờ mịt: "Trương Gia Nguyên!"

Là ai,

Âm thanh có quy luật của máy móc lạnh lẽo vang lên trong không gian. Sóng nhấp nhô trên điện tâm đồ thể hiện dấu hiệu sự sống của người trên giường. Mùi hăng của thuốc khử trùng xông vào khoang mũi, âm thanh xung quanh cũng càng lúc càng gần.

    Trương Gia Nguyên khó khăn cử động ngón tay. Hình như có người lay cậu, sau đó hét lớn gọi bác sĩ. Tiếng động càng lúc càng lớn. Người nào đó mở mí mắt cậu rồi chiếu tới một tia sáng chói lọi. Âm thanh hỗn loạn khiến tai cậu lùng bùng. Chờ xung quanh yên tĩnh trở lại, cậu liền nghe được giọng nói quen thuộc luôn cằn nhằn liên miên khiến đầu cậu đau nhức. Mãi cho đến khi mơ hồ nghe thấy ba chữ "Châu Kha Vũ", Trương Gia Nguyên mới cảm thấy một chất lỏng lạnh lẽo chảy ra từ khóe mắt mình.

Mí mắt nặng trĩu, cậu giống như bị rơi xuống vực sâu, yếu ớt vùng vẫy. Giọng lo lắng thoáng lớn hơn. Giọng nói bên tai và dáng người Châu Kha Vũ cũng càng lúc càng rõ ràng. Linh hồn giống như bị tách ra khỏi cơ thể, mỗi một tấc da thịt, mỗi mạch máu trên người nhanh chóng co rút dưới hoa văn đỏ tươi hình máu. Cơ thể mục nát trên mặt đất nở ra những bông hồng rực rỡ. Sự đau đớn sâu sắc truyền từ tĩnh mạch đến từng tế bào.

Cậu nghe thấy tiếng cảm thán của những người qua đường và tiếng còi xe cảnh sát. Một chút ý thức còn sót lại khiến Trương Gia Nguyên thấy được bóng dáng mơ hồ kia. Tại sao bây giờ mới muốn tỉnh lại? Ánh mắt hoảng hốt của Châu Kha Vũ lúc đó...

"Gia Nguyên tỉnh chưa?" Lâm Mặc đưa cho Trương Đằng điếu thuốc. Anh khẽ chau lông mày, yếu ớt trêu ghẹo Lâm Mặc: "Cậu còn dám hút thuốc? Không sợ Lưu Chương biết à?"

Lâm Mặc thở dài: "Thời điểm đặc biệt. Với cả, anh không nói với anh ấy là được."

Ngọn lửa sáng lên, mùi thuốc lá dần tản ra xung quanh. Lâm Mặc đẩy cửa sổ góc bệnh viện ra để khói thuốc chậm rãi tan biến. Hai người im lặng một hồi lâu, Trương Đằng mới chậm rãi mở miệng: "Bác sĩ nói Gia Nguyên có dấu hiệu tỉnh lại."

Cậu gật đầu, để mặc cho điếu thuốc cháy. Trương Đằng hoang mang nhìn về phía xa xăm: "Nhưng Châu Kha Vũ. . . Bác sỹ nói không biết lúc nào mới tỉnh, có thể là ngày mai, có thể là cuối tuần sau, có thể là tháng sau, cũng có thể. ."

Lâm Mặc lặng lẽ thở ra làn khói cuối cùng rồi dập tắt đầu thuốc chưa cháy hết: "Anh nói xem, rõ ràng hai người đều thích đối phương, tại sao cứ hành hạ nhau vậy?" Anh thở dài:"Gia Nguyên và Châu Kha Vũ đều cứng đầu, cứ như thế mà liên tục phạm sai lầm. . . ."

"Cũng đúng. . ." Lâm Mặc bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía anh: "Nhưng mà, em thật sự không ngờ Châu Kha Vũ lại cùng nhảy xuống. . "Nếu cậu ta không nhảy, có lẽ Gia Nguyên. . sẽ khó nói." "Nếu lúc đó đệm cứu sinh dịch sang phải một chút thì tốt rồi, hai người họ cũng không đến mức rơi vào góc đệm, Châu Kha Vũ cũng không phải chịu thay một phần cho Trương Gia Nguyên" "Ai mà biết được? Rất nhiều việc chỉ có thể dự đoán trước rồi ngăn chặn, còn về kết quả, chúng ta cũng không có cách nào thay đổi được." Lâm Mặc vỗ vỗ vai anh: "Mấy ngày nay anh vất vả rồi , hay là anh về trước đi, để em trông coi bọn họ. . ." Cậu còn chưa kịp nói xong, thì bên kia đã truyền đến một giọng nói đầy lo lắng.

"Người bệnh Trương Gia Nguyên giường 37 tỉnh lại rồi! !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro