Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Kha Vũ đẩy cửa ra, thay giày ở hành lang, treo chìa khóa lên tường rồi bật đèn phòng khách. Một bóng người thon dài quen thuộc đang tùy ý tựa vào ghế sô pha. Nói đúng ra, là một cái bóng trong suốt, nửa ẩn nửa hiện dưới ánh đèn.

Anh mặc kệ, coi như không có người,  đi đến phòng khách rót một cốc nước lạnh.

Giọng nói trầm thấp từ bên kia truyền tới: "Phim hay không?" Hầu kết anh hơi lăn lăn, vươn tay lau nước trên khóe miệng, ngước mắt nhìn qua. Cái bóng cũng quay lại. Châu Kha Vũ nhìn khuôn mặt của chính mình giống như đang soi gương. Kia là bản thân anh năm mười tám tuổi. Đôi mắt hơi nhướng lên, đáy mắt là sự lạnh lùng mang theo địch ý. Châu Kha Vũ cách một cái bàn, đối diện với bóng dáng trong suốt kia, lạnh nhạt mỉm cười: "Đương nhiên là hay."

Rất kỳ lạ, anh nhìn gương mặt tức giận đối diện lại cảm thấy hơi đắc ý. Gương mặt đối diện cũng lạnh lùng cười cười: "Cũng chỉ có Trương Gia Nguyên ngốc nghếch mới có thể tin anh chính là tôi."

Châu Kha Vũ tâm trạng có vẻ khá tốt, kéo ghế dựa, ngồi xuống: "Cậu ghen à?" "Thật hay đùa?" Đối phương ôm ngực cười nhạo,"Trương Gia Nguyên theo đuổi tôi lâu như vậy, tôi sẽ ghen tị với anh chắc?"

Anh nhìn bản thân mình mang vẻ mặt hờ hững phía đối diện, bới móc: "Vậy năm đó Trương Gia Nguyên hẹn cậu đi xem bộ phim này, vì sao cậu không đi?" Bên kia cụp mắt, trầm mặc không nói gì. Anh nhìn chính mình toàn thân không được tự nhiên, nói :"Bởi vì thấy Mã Triết tỏ tình với Trương Gia Nguyên nên cậu ghen." Châu Kha Vũ vô thức sờ thành cốc, ngữ khí bình thản, "Cậu sợ Trương Gia Nguyên không chọn cậu, nên lựa chọn trốn tránh."

"Nhưng tôi không làm chuyện có lỗi với cậu ấy." Người đối diện lạnh lùng đáp lại, ánh mắt thâm sâu khó dò "Đừng quên, người làm cho Trương Gia Nguyên nhảy lầu chính là anh!"

Trong bầu không khí căng thẳng, Châu Kha Vũ chỉ im lặng. Kim đồng hồ quay hai vòng phát ra tiếng tích tắc tích tắc. Anh nhìn nước trong cốc hơi dao động, có chút thất thần. "Anh nên trả lại thân xác cho tôi càng nhanh càng tốt!" Người đối diện hờ hững mở miệng nói, "Dù sao sớm hay muộn gì anh cũng phải đi, mà Trương Gia Nguyên cũng không nhất định sẽ quay về với anh."

Hơi nước bốc lên, tạo thành những hình thù kỳ lạ bám trên thành cốc. Xuyên thấu qua những giọt nước, ngón tay chạm vào thành cốc của anh giống như được kéo dài ra. Vết sẹo trên ngón áp út cũng trở nên rõ ràng giống như được phóng đại vô số lần bằng kính lúp.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khi kết quả thi tổng hợp được công bố, Lưu Chương vừa từ sân bóng trở về. Anh ta cầm chai nước khoáng trong tay, thuận thế gõ vào đầu Châu Kha Vũ: "Kết quả dán trên bảng thông báo, mày không đi xem à?"

Anh thu lại suy nghĩ của mình, thản nhiên vẽ một chữ C vào các bài thi trên bàn: "Anh đi xem à?"

"Chưa, nhưng mà anh vừa thấy Trương Gia Nguyên ở bên đó xem kết quả thi." Lưu Chương cười cười một cách khó hiểu, nói.

Bút trong tay hơi dừng lại, sau đó anh đứng dậy, đi đến cửa phòng học.

"Ấy, đi đâu vậy Châu thần?"

Lưu Chương dùng một tay kéo chàng trai không có mắt nhìn kia lại: "Người ta đi tìm bạn trai, cậu đi theo làm gì? !"

Chậc, lỗi do bạn là cẩu độc thân .

Châu Kha Vũ đi đến bảng thông báo tầng một. Đến góc cầu thang vừa lúc đụng phải Trương Gia Nguyên đang cười đến híp cả mắt, bên cạnh là Trương Đằng vẻ mặt vui mừng như một vị cha già. Trương Đằng nhìn thấy Châu Kha Vũ, vô cùng thức thời nhanh chân chạy lên lầu.

Trương Gia Nguyên mím môi, chớp chớp mắt hai cái rồi ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ: "Anh đi xem kết quả thi à?"

Trái tim anh dường như hơi mềm đi, giơ tay lên muốn bóp má sữa của cậu. Tay còn chưa vươn ra, một tiếng hét từ dưới lầu vang đến: "Hai trò làm cái gì vậy? !" Trương Gia Nguyên nhìn xuyên qua cầu thang xuống dưới phần khe hở thì thấy thầy chủ nhiệm Lưu Kiến Quân đang khoanh tay, ngẩng đầu nhìn lên trên. Cậu hơi hơi xấu hổ nhìn Lưu Kiến Quân hai giây. Cơn ác mộng phạt viết bản kiểm điểm mấy nghìn từ lại ùa về, cậu vội kéo Châu Kha Vũ chạy lên lầu.

Tiếng ồn xung quanh dường như cũng trở nên im ắng. Những sợi tóc trên trán Trương Gia Nguyên bị thổi bay. Dường như cậu đang kéo Châu Kha Vũ chạy ở một hành lang dài vô cùng vô tận. Tiếng bước chân từng chút từng chút một vang lên bên tai Châu Kha Vũ. Mọi thứ xung quanh giống như hóa thành những mảnh nhỏ, rơi vào giữa không trung. Ngõ nhỏ tối tăm, mặt trăng xa vời vợi, và Trương Gia Nguyên với một nửa khuôn mặt nhiễm màu đỏ của máu.

"Anh sao thế? !" Trương Gia Nguyên đóng cửa phòng học, thở hổn hển. Châu Kha Vũ bị kéo về thực tại, đột ngột mở miệng nói: "Em thi thế nào rồi?"

Trương Gia Nguyên lúc đầu hơi sửng sốt, sau đó hớn hở nói: "Kém anh nhiều, nhưng cũng tăng được vài trăm hạng!"

Anh không đáp lại, nhưng vẫn vô thức chạm vào mái tóc xù của cậu. Trương Gia Nguyên cười rạng rỡ, ánh mắt giống như có vô vàn vì sao nhìn chằm chằm vào anh. Cậu đến gần Châu Kha Vũ, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn, cảm ơn anh."

Châu Kha Vũ chỉnh lại mấy lọn tóc lòa xòa của cậu. Ánh sáng xuyên qua khe hở trên rèm cửa chiếu vào hai bên tai đỏ ửng. Cảm giác giống như có một sợi lông chim nhẹ nhàng lướt qua đầu trái tim anh.

"Cảm ơn anh, Kha Vũ."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chiều thứ sáu chỉ có hai tiết học. Hai chú mèo tròn vo nằm trên bãi cỏ chợt kêu meo meo với những học sinh đi ngang qua. Sau khi nhận được sự yêu thích từ con người, chúng tự phụ liếm liếm móng vuốt đầy lông của mình rồi tiếp tục nằm phơi nắng.

Châu Kha Vũ đứng bên hàng rào nhìn chú mèo màu cam. Học sinh và các giáo viên lần lượt đi qua. Anh quay đầu lại nhìn cửa phòng lớp Sáu, Trương Gia Nguyên còn chưa đi ra.

"Còn chưa thú nhận à?" Bên người chợt vang lên một giọng nói. Châu Kha Vũ quay đầu lại nhìn bản thân nửa ẩn nửa hiện, hơi bất đắc dĩ thở dài: "Sao cậu lại xuất hiện ?" Bóng dáng trong suốt bên cạnh nhún vai: "Một ngày anh không trả lại thân xác cho tôi thì tôi đành phải theo anh thêm một ngày thôi."

Châu Kha Vũ cúi đầu chau mày, bên cạnh lại phát ra tiếng: "Anh cứ tỏ ra là mình thích Trương Gia Nguyên lắm, nhưng ngay cả việc đến từ thế giới đó anh cũng không dám nói ra."

"Còn chưa tới lúc, cậu vội cái gì?"

"Vô nghĩa, mẹ nó đây là thân thể của tôi, cuộc sống của tôi, vô duyên vô cớ lại bị anh cướp mất ? !" Châu Kha Vũ bất lực thở dài: "Tôi chính là cậu, cướp cái gì mà cướp?"

"Dù sao thì anh mau chóng quay về đi! Mỗi ngày nhìn thấy anh và Trương Gia Nguyên đều cảm thấy quái dị"

Anh khẽ cười, xoay người lại, chống tay vào lan can, nhíu nhíu mày: "Trương Gia Nguyên là vợ tôi, cậu cảm thấy quái dị cái gì?"

"Đệt! Người Trương Gia Nguyên thích chính là tôi!"

Châu Kha Vũ cười ra tiếng, còn đang muốn cãi thêm hai câu với bản thân năm mười tám tuổi, điện thoại trong túi chợt kêu vang.

【 Nguyên Nguyên 】: Lên sân thượng, có chuyện muốn nói.

Anh sờ sờ chóp mũi, cất di động rồi chạy lên lầu.

Sân thượng rất cao, gió nhẹ thổi lên mặt đã thấy hơi hơi đau. Châu Kha Vũ đẩy cánh cửa sắt đã rỉ sét, phát ra tiếng cót két. Trương Gia Nguyên ngồi bên mép sân thượng, cặp sách tùy ý vứt bên cạnh. Cậu đặt hai tay ra sau lưng, chân buông thõng giữa không trung. Bên dưới là bồn hoa và đất xi măng.

Trái tim anh dường như ngừng mất vài giây, cứng ngắc gọi cậu: "Nguyên Nguyên?"

Trương Gia Nguyên không lên tiếng, chỉ vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh. Anh bước về phía trước hai bước, có chút cẩn thận nói: "Em xuống trước đã, ở đó rất nguy hiểm." Cậu vẫn không nói gì. Anh phải sờ soạng một lúc mới ngồi xuống bên cạnh cậu. Gió buổi tối mang theo hơi nóng còn dư lại của ngày hè. Ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt trắng nõn, những sợi tóc bồng bềnh và hàng mi mảnh mai của cậu.

Cậu quay đầu nhìn Châu Kha Vũ, khẽ cười: "Anh căng thẳng như vậy làm gì? Sợ độ cao à?"

Anh lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không biết nguyên do, chỉ có thể thuận theo lời nói của cậu: "Ở đây quá cao , chúng ta đi xuống nói đi."

"Không cần." Trương Gia Nguyên ôm lấy cánh tay Châu Kha Vũ "Anh không thấy là trên này phong cảnh rất đẹp à? Anh xem, ngay cả hoàng hôn cũng đẹp hơn rất nhiều." Châu Kha Vũ nhìn về bầu trời phía xa, màu đỏ thẫm bị mây trắng và sương mù trung hoà, phát ra ánh sáng màu cam nhạt. Chợt có vài chú chim bay xẹt qua, để lại một vệt nhàn nhạt trên bầu trời.

"Anh còn nhớ lúc chúng ta mới kết hôn không? Lần đầu tiên nhìn sao băng nguyện ước, chúng ta cũng bắt đầu chờ từ khoảng thời gian này. Hoàng hôn ngày đó cũng đẹp giống như hiện tại."

Châu Kha Vũ nhìn về phương xa. Tiếc rằng hôm đó công ty có việc nên anh không thể chờ được. Khi sao băng tới, anh chỉ kịp nhìn thoáng qua.

Hả? ? Không đúng. Châu Kha Vũ nghiêng đầu nhìn về phía Trương Gia Nguyên, cổ họng giống như bị cái gì chặn lại, thật lâu không nói được một lời. Cậu nói với giọng bình thản: "Đáng tiếc hôm đó sau khi anh đi, tôi chờ đến nửa đêm mới nhìn thấy sao băng." Trương Gia Nguyên khẽ thở dài, sau đó quay đầu lại nhìn anh: "Rất ngạc nhiên đúng không? Xin lỗi, tôi vừa mới nghe được anh giống như đang nói chuyện với ai đó."

Châu Kha Vũ cảm thấy cổ họng chua xót, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cậu đứng lên. Gió thổi tung góc áo, giống như ngay lập tức có thể thổi bay thân hình mỏng manh của cậu. Đôi chân thon dài của Trương Gia Nguyên đi về hướng ngược lại anh hai bước. Trái tim không ngừng đập mạnh, anh gần như run rẩy nhìn về phía cậu: "Em, em đừng. . . ."

Trương Gia Nguyên đứng cách một mét nhìn Châu Kha Vũ. Cậu chưa nói gì nhưng hốc mắt đã đỏ. Đầu ngón tay Châu Kha Vũ trắng bệch, giọng nói cũng lộ vẻ yếu ớt: "Anh không muốn giấu em, Anh sợ. . ." Gió thổi quá mạnh khiến đôi mắt cậu trở nên mơ hồ, vừa khô vừa rát. Sự trống rỗng do độ cao mang lại khiến cậu cảm thấy hơi khó chịu. Trương Gia Nguyên khẽ cắn môi, chóp mũi vẫn là cảm giác chua xót, nước mắt nóng hổi lưu chuyển trong hốc mắt.

Cậu cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, làm cho bản thân không quá chật vật, nhưng âm cuối mang theo tiếng khóc nức nở không làm sao che dấu được: "Anh nhìn tôi rồi lừa mình dối người, lừa dối bản thân không phải Châu Kha Vũ xuyên qua, nhìn tôi ngu ngốc tiếp tục thích anh xong có tâm trạng gì?"

"Anh nhìn tôi vui vẻ cùng anh đi xem bộ phim 《 Tương Ái 》mà kiếp trước tôi phải dầm mưa chờ anh đến nửa đêm, lại vẫn cùng anh hôn nhau ở rạp chiếu, đã có tâm trạng như thế nào? !" "Anh nhìn tôi nhảy từ tầng mười tám xuống, lại mang tâm trạng như thế nào? ! !"

"Châu Kha Vũ, anh chẳng hề thay đổi một chút nào. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro