Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều, Trương Gia Nguyên phát hiện thấy các bạn nữ không ngừng đi ngang qua cửa lớp, lại vẫn luôn nhìn vào trong, khi nhìn thấy cậu thì tỏ vẻ phấn khích, sau đó vội vàng kéo bạn bè của mình rời đi.

"Tình huống gì vậy?" Trương Gia Nguyên gãi đầu, "Này! Nhìn bọn họ kìa." Trương Gia Nguyên khẽ đẩy Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào sườn mặt Trương Gia Nguyên, anh dừng lại một chút, ma xui quỷ khiến lại giơ tay chạm vào tóc cậu.

Trương Gia Nguyên giật mình, thân thể đột ngột co lại: "Cậu làm gì vậy? Gay à."

Châu Kha Vũ cụp mắt: "Không có gì."

"Tớ... tớ không cố ý như vậy, chỉ tại tớ nhanh mồm nhanh miệng thôi. Xin lỗi, cậu... cậu đừng giận nhé." Trương Gia Nguyên cảm nhận được rõ ràng tâm trạng Châu Kha Vũ có chút đi xuống , vội vàng giải thích.

"Ừm, tớ biết, không cần xin lỗi."

Châu Kha Vũ mím môi, anh nghĩ, có lẽ anh đã biết mình bị làm sao rồi.

Anh trộm ngước mắt lên nhìn Trương Gia Nguyên đang cười đùa với bàn trước, chậm rãi nhếch khóe miệng: "Thích cậu ấy quá." Châu Kha Vũ nghĩ.

————————————

Sau giờ học, mọi người nhanh chóng lao ra khỏi lớp, tất nhiên là ngoại trừ Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ.

"Người anh em, nhà cậu ở đâu? Nếu tiện đường thì đi cùng đi!" Trương Gia Nguyên hất cằm về phía Châu Kha Vũ.

"Cậu sống ở đâu?" Châu Kha Vũ nhìn vào mắt cậu.

"Khu Nguyên Châu ấy."

"Tiện đường, chúng ta cùng đi nhé."

"Được thôi!"

Trương Gia Nguyên vui vẻ khoác vai Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ khẽ quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào tay cậu.

Trương Gia Nguyên không phát hiện ra điều này, cậu còn đang mải suy nghĩ xem lát nữa nên ăn gì.

"Ây? Mình nói nè người anh em, trường chúng ta có món gì ngon không? Giới thiệu chút đi."

"Đi rồi sẽ biết."

"Được, vậy đi thôi!"

Cổng trường...

"Tại sao tất cả đều nhìn chúng ta vậy," Trương Gia Nguyên nhìn quanh, "Không lẽ là bị vẻ đẹp trai của mình mê hoặc."

"Tự sướng." Châu Kha Vũ thấy Trương Gia Nguyên không ngừng nhìn người khác, không được vui cho lắm, tự đi về phía trước.

"Ấy! Người anh em, chờ mình với!" Trương Gia Nguyên đuổi theo, "Hôm nay ăn thuốc nổ à?"

"Không, không phải muốn đi ăn à? Còn không mau đi."

"À, đúng, đúng, không thể để nó ảnh hưởng đến việc ăn uống được." Trương Gia Nguyên nhanh chóng di dời sự chú ý, cậu nhẹ nhàng bước tới trước mặt Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ nhìn bóng lưng của Trương Gia Nguyên, cười thầm: "Mèo nhỏ tham ăn."

Lúc Trương Gia Nguyên cảm thấy thỏa mãn, đi về nhà trời cũng đã tối dần.

Trương Gia Nguyên nhìn trời: "Xin lỗi người anh em, làm cậu về nhà muộn rồi."

"Không sao, đi thôi."

Vừa dứt lời, trên bầu trời vang lên tiếng sấm ầm ầm, hai người đều có chút sửng sốt, Trương Gia Nguyên cười cười: "Người anh em, thật trùng hợp. Tớ không mang ô, cậu có mang theo không?"

Châu Kha Vũ nhìn hai chiếc ô trong túi, liền âm thầm giấu một chiếc ô vào phía sau, sau đó lấy ra chiếc còn lại: "Tớ chỉ mang theo một cái."

"Vậy cho tớ đi nhờ một đoạn nhé?" Trương Gia Nguyên cười hi hi ha ha, nghiêng người về phía trước.

"Được."

Châu Kha Vũ mở ô che mưa. Gió và mưa ào ào không ngớt đổ về phía hai người họ.

Châu Kha Vũ không ngừng điều chỉnh vị trí của ô nghiêng về phía Trương Gia Nguyên, hai người dựa vào vô cùng gần, nhưng Trương Gia Nguyên vẫn bị ướt tay áo.

Châu Kha Vũ chú ý tới tay áo của Trương Gia Nguyên, cau mày, đưa ô cho Trương Gia Nguyên, sau đó cởi áo khoác của mình, khoác cho cậu.

"Sao cậu lại làm vậy? Đừng làm thế, lỡ bị cảm thì phải làm sao?" Trương Gia Nguyên đang muốn trả lại quần áo cho Châu Kha Vũ.

"Tớ không sao, cậu mặc vào đi." Châu Kha Vũ đè lại tay Trương Gia Nguyên, giọng điệu mang theo sự cứng rắn.

Trương Gia Nguyên mấy lần muốn từ chối, nhưng sức lực yếu hơn Châu Kha Vũ, chỉ có thể chịu thua: "Được rồi, nếu lạnh thì nhất định phải nói nhé."

"Ừ."

Hai người cứ như vậy mà dựa sát vào nhau, cầm ô đi từng bước về phía trước.

Trương Gia Nguyên tránh trong vòng tay Châu Kha Vũ, chóp mũi đều là  mùi hương thuộc về Châu Kha Vũ, mùi bạc hà nhàn nhạt, cậu vô thức ngửi thêm vài lần nữa.

"Tới rồi." Trương Gia Nguyên đứng dưới lầu, giũ bỏ nước trên ô, sau khi giũ sạch nước, cậu ngẩng đầu lên nói: "Người cậu ướt hết rồi kìa!

Châu Kha Vũ nhìn theo tầm mắt của Trương Gia Nguyên chuyển tới bên người mình, ô đều nghiêng về phía Trương Gia Nguyên, trên người Châu Kha Vũ không có chỗ nào là không ướt..

"Hay cậu vào nhà tớ tắm rồi thay quần áo đi, cứ như thế này về nhà sẽ bị cảm lạnh mất."

Trong lòng Châu Kha Vũ rất vui, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì: "Được."

"Vậy thì đi theo tớ đi." Trương Gia Nguyên dẫn Châu Kha Vũ lên lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro