41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gần đây, Di phủ luôn không thể tránh khỏi bầu không khí quỷ dị.

Dù mặt ngoài tất cả mọi người đều cố gắng duy trì hoà hợp, êm thấm, nhưng đến tột cùng sự thật như thế nào ai cũng rõ ràng nhất, những thứ này chẳng qua chỉ là mặt ngoài mà thôi, thực tế, mỗi người đều mang ý xấu.

Đáng tiếc, dù cố gắng làm ngơ nhưng cố tình cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, nên mỗi người đều tận lực cẩn thận, ít nhất tạm thời không thể đánh động.

Tuy nhiên, mặt ngoài bình thản này cũng không phải là không ai có thể chịu được.

Ít nhất, Di Mộc Thần cũng rất hưởng thụ tình trạng hiện tại.

Hiếm khi được thanh tịnh.

Thực ra thì y cũng cố tình né tránh, vì tránh khỏi xấu hổ không cần thiết, nên y cũng rất tự nhiên cố giảm bớt cơ hội ba người có thể chạm mặt nhau.

Cũng may Di phủ rất lớn, nếu có ý tránh mặt, thì trên cơ bản rất khó đụng tới, vì vậy, ngoài trừ lúc ăn cơm ra, mấy ngày này trên cơ bản đều không gặp nhau, không có xuất hiện cùng nhau.

Mấy hôm nay hiếm khi thiên hạ thái bình, thế nên liên tiếp trong một tuần này tâm tình Di Mộc Thần coi như không tồi.

Có điều.. hôm nay có vẻ là trốn không thoát —

Vì trước kia trên di chúc lão gia tử lưu lại có quy định, nhất định phải đợi đến khi tìm được ba anh em sau mới có thể tuyên bố di chúc.

Hôm nay có hẹn với luật sư, nên ba người không thể không đến văn phòng luật sư trong nội thành.

Dọc theo đường đi, Di Mộc Thần đều không nói gì, sắc mặt có chút bối rối.

Bất quá, cũng đúng... Đổi lại là ai, có lẽ cũng không quá thoái mái.

Không gian xe cũng không phải quá lớn, nhưng y lại không rõ vì sao ba đại nam nhân lại cứ muốn chen chúc ở trên một chiếc xe? !

Lúc lên xe, ai cũng không muốn thỏa hiệp ngồi trên chiếc xe khác, vốn y muốn xuống xe, nhưng cố tình vừa lúc ngồi ở giữa hai người, mà hai người kia đều không để cho y xuống, khiến cho việc cử động qua lại có vẻ bất tiện.

Cho nên, y nhất thời không có cách nào, chỉ có thể nhịn.

Cứ như vậy, ba nam nhân một thước tám mấy đều chen chúc ở một không gian nhỏ hẹp trong xe.

Dọc theo đường đi, ba người đều không nói chuyện, bầu không khí rõ ràng không thể tránh khỏi xấu hổ, giống như ngay cả dưỡng khí trong xe cũng theo tiếng hít thở của ba người mà trở nên dần chậm lại, không những thế, còn có thể cảm giác được hơi thở hơi nóng phất qua trên người của nhau.

Di Mộc Thần có chút không được tự nhiên chậm rãi xê dịch.

Không gian nhỏ hẹp khiến cho ba người không thể tránh khỏi da thịt như có như không ma sát lẫn nhau.

Thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp truyền qua lớp quần áo mỏng manh, ngực cũng không ngừng nảy lên cảm giác mềm nhũn tê dại, không khí đặt biệt yên tĩnh, khiến cho cảm giác này càng trở nên rõ ràng, phi thường mẫn cảm.

Di Mộc Thần cố gắng thở chậm lại, nhưng tiếng thở ra thật dài ngược lại khiến cho không gian yên tĩnh trong xe chìm vào ái muội chưa từng có.

...

Ai ngờ lúc này, y bỗng nhiên cảm giác bên phải eo bị người khẽ bóp.

Lực bóp kia cũng không lớn, thay vì nói là bóp, không bằng nói là vuốt ve thì đúng hơn. Lực đạo được khống chế không nhẹ không nặng vừa đủ, hơi đau, nhưng phần nhiều là hơi ngứa...

Di Mộc Thần cứng còng, bản năng rụt người một cái, kinh ngạc nhìn Bàng Nghị Vĩ nghiêm trang ngồi một bên.

Đương sự vẻ mặt vô tội, tựa hồ không chút nào ý thức đến hành động khác người của mình.

Hiện tại Bàng Nghị Vĩ đã tháo hết toàn bộ băng gạc trên đầu, bất quá vì có vết thương đang còn kết vảy, nên phía trên còn dán miếng cotton trắng. Trên làn da màu mật ong phủ một tầng ánh dương, băng vải trên mặt lại không khiến cho hắn tiều tụy, ngược lại lộ ra một vẻ đẹp dương cương. (đẹp kiểu j ko biết =.,=)

So với Di Mộc Thần kinh ngạc, thì Bàng Nghị Vĩ lại tuyệt không để ý, chỉ ái muội cười cười, nụ cười vẫn như trước đẹp trai tỏa nắng, đôi mắt mang ý cười kia giờ phút này lại nhìn chằm chằm Di Mộc Thần, đôi môi đầy đặn chậm rãi khép mở, biết rồi còn hỏi: "Ca, anh làm sao vậy?"

Trong giọng nói bao hàm khiêu khích, trêu đùa.

Nói xong, tay lại không thành thật theo vòng eo săn chắc của Di Mộc Thần từ từ trượt xuống, ngón cái cũng nhẹ nhàng vuốt ve eo Di Mộc Thần.

Bầu không khí bỗng nhiên bắt đầu thay đổi càng thêm ái muội không rõ.

...

Sắc mặt Di Mộc Thần có chút khó coi.

Kiểu quấy rối công khai này khiến y cảm thấy thật không thoải mái.

Y vẫn nhớ Tiếu Tấn còn ngồi ở một bên, nên chỉ có thể làm bộ như không có việc gì hung hăng đánh lên cái tay dán trên lưng y của Bàng Nghị Vĩ.

"Ca?"

Bàng Nghị Vĩ đột nhiên bị cự tuyệt hoàn toàn không ngờ rằng Di Mộc Thần lại không chút do dự hất tay mình ra. Hắn không xác định nhìn Di Mộc Thần.

Thế nhưng ánh mắt Di Mộc Thần lại phá lệ lạnh lùng, cùng nụ cười vốn luôn trên mặt cũng đã thu lại.

Bàng Nghị Vĩ hơi cau mày.

Dường như...

Đã hiểu Di Mộc Thần cố ý xa cách!

Hắn vẫn mặt không đổi nhìn Di Mộc Thần, có chút khó hiểu, còn mơ hồ mang chút tức giận.

Ánh mắt nóng rực của hắn làm Di Mộc Thần thực sự không được tự nhiên quay đầu.

Nghiễm nhiên một bộ nhắm mắt làm ngơ.

Thấy thế, sắc mặt Bàng Nghị Vĩ càng khó xem.

Y đây là có ý gì? !

Mấy ngày nay tới giờ, hắn cũng chú ý tới Di Mộc Thần cố ý tránh né, thậm chí lúc ở Di phủ, nếu không phải cố ý chờ y ở đại sảnh, thì chắc cả ngày hắn cũng không thấy được người. Dường như y cố ý không đoái hoài đến mối quan hệ giữa bọn họ...

Mới đầu, hắn chỉ nghĩ rằng có lẽ y nhất thời không chấp nhận được loại quan hệ cấm kỵ đột nhiên thay đổi này, nên hắn cũng hào phóng cho y thời gian, không có ép quá chật, dù sao lấy tính tình Di Mộc Thần mà nói, nếu ép quá thì sự việc sẽ phát triển theo hướng ngược lại.

Hắn cũng không muốn ở thời điểm mấu chốt này đẩy Di Mộc Thần vào trong lòng Tiếu Tấn.

Nhưng mà...

Hiện tại trên mặt Di Mộc Thần viết rõ sự lạnh lùng, khiến cho hắn nhất thời không thể chấp nhận.

Đột nhiên hắn hiểu được, bối rối trên mặt Di Mộc Thần lúc này không phải là vì ngượng ngùng, mà là cố ý xa cách, dường như muốn tỏ rõ lập trường, cho thấy hai người chính là anh em cùng cha khác mẹ, không có gì khác!

Cục diện như vậy khiến cho Bàng Nghị Vĩ trước đó còn có chút dương dương tự đắc, nếm thử qua quả ngọt sau, đương nhiên không thể tiếp thu được chuyển biến đột ngột của Di Mộc Thần. Ai bảo hiện tại đầy đầu hắn đều là dục vọng chinh phục đối với người nam nhân này, chỉ cần nghĩ tới cái đêm hỗn loạn đó, thì hắn lại trở nên khát vọng dị thường, chưa bao giờ giống hiện tại như vậy, lại mãnh liệt muốn đặt y ở dưới thân... Nhìn đôi mắt hàm chưa dục vọng, tràn ngập hấp dẫn trêu người kia...

Nghĩ vậy, hô hấp của Bàng Nghị Vĩ trở nên dồn dập.

Không được tự nhiên ho nhẹ một cái, mở cửa sổ xe ra để cho mình bình tĩnh một chút.

...

Khuôn mặt hắn ửng đỏ, trộm ngắm Di Mộc Thần.

Nhưng ánh vào mi mắt hắn lại là vẻ ngoài lãnh đạm của Di Mộc Thần, tựa hồ không chút nào chú ý tới hắn.

Không biết vì sao, trong lòng Bàng Nghị Vĩ lại cảm thấy... Không cam lòng, khó chịu.

Y sẽ không thật sự khờ dại cho rằng, chỉ cần giữ khoảng cách như vậy thì còn có thể giữ một bộ tư thái huynh trưởng sao? !

Nghĩ vậy, trong lòng Bàng Nghị Vĩ không hiểu dâng lên một trận xấu hổ tức giận không chỗ phát tiết.

"Anh trốn cái gì? !" Bàng Nghị Vĩ cau mày, hơi tức giận nhìn Di Mộc Thần.

Tuy đã liều mạng khắc chế, tận lực khiến cho mình có vẻ lễ phép, nhưng trong giọng nói vẫn giấu không được chất vấn nồng đậm.

"Là cậu suy nghĩ nhiều." Di Mộc Thần không được tự nhiên ngọ nguậy, ánh mắt chất vấn của Bàng Nghị Vĩ khiến cả người y không được tự nhiên, như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than."

"Suy nghĩ nhiều?" Bàng Nghị Vĩ nhịn không được thở dốc, cười khẽ: "Tốt nhất là như vậy!" sắc mặt Bàng Nghị Vĩ âm trầm lại cố ép mình phải trả lời một cách ôn hòa.

Nhưng giây tiếp theo, hắn không có dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Di Mộc Thần nữa, mà là chuyển hướng về phía Tiếu Tấn đang ngồi bên cạnh y híp mắt nghỉ ngơi.

Hắn nheo mắt lại.

Sao hôm nay con cáo già này lại im lặng như vậy? !

Này nhất định có quỷ!

Hắn đoán không ra Tiếu Tấn, nên chỉ có thể án binh bất động.

Bắt buộc mình tỉnh táo lại, luôn tự nói với chính mình, giờ không phải lúc đổ thêm dầu vào lửa.

Cho nên...

Cuối cùng Bàng Nghị Vĩ chỉ có thể cắn răng một bộ mất mác, ngoan ngoãn rút tay về, thành thật bổn phận ngồi yên.

Cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, tham lam hít vào mùi thơm nhẹ đến từ trên thân Di Mộc Thần.

Vẫn là thuần khiết như vậy, trêu người như vậy.

Mãi đến khi bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đặn, lúc này thần kinh Di Mộc Thần mới hơi chút thả lỏng, thân thể cũng tựa vào ghế, hai mắt nhắm nghiền.

Thế nhưng..

Y không biết rằng khi mình vừa nhắm mắt lại, hai người bên cạnh – Tiếu Tấn và Bàng Nghị Vĩ gần như cùng lúc chậm rãi mở mắt ra nhìn Di Mộc Thần, trên mặt đã rút đi ngụy trang, hiện lên ngoan độc mà ẩn nhẫn.

"Hai chúng ta so xem ai bản lĩnh." Bàng Nghị Vĩ khiêu khích nhìn Tiếu Tấn, dùng khẩu ngữ phun ra vài chữ, tự tin mười phần.

Trong chuyện này, tựa hồ hai người không mưu mà hợp, Tiếu Tấn căn bản không có đem Bàng Nghị Vĩ để vào mắt, nên cũng không có phản bác, dù sao sớm muộn gì Di thức và người này... Đều chỉ có thể là của hắn!

Văn phòng luật sư này vẫn là chỗ của Đinh Đinh ban đầu, vì nó là một công ty luật, nên thuận tiện bàn giao giải quyết các vụ án. Sau khi ba người tới phòng họp, chỉ chốc lát đã thấy cửa phòng họp màu đồng cổ bị từ từ đẩy ra.

Nhưng ngay lúc cánh cửa mở ra, phút chốc, tất cả mọi người trong phòng đều rơi vào khiếp sợ và yên lặng quỷ dị! !

Chỉ thấy.

Lúc này, người cầm di chúc không phải ai khác, mà chính là Đinh Đinh đã biến mất đoạn thời gian trước đây!

So với Di Mộc Thần kinh ngạc, Tiếu Tấn còn hơn thế.

...

Ở Tự Môn nhiều năm như vậy, khi chấp hành nhiệm vụ ám sát, có ai từng thoát được? ! Vì người của Tự Môn đều biết, một khi không hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có một con đường chết, mà tội nói dối cũng là một con đường chết.

Hắn nhớ trên báo cáo kia rõ ràng đã nói tên họ Đinh này đã chết, sao lại... sao có thể? !

Đinh Đinh thế nhưng lông tóc còn nguyên đứng trước mặt hắn?

Trong này chỉ có hắn rõ ràng nhất sự tình quỷ dị, không hề đơn giản, Tiếu Tấn thậm chí không dám tin nhìn Đinh Đinh.

Như vậy chỉ có hai loại khả năng:

Tự Môn...

Hoặc là, có phản đồ.

Hoặc là, người này.. thủ pháp thông thiên?

Nếu thật là như vậy...

Tiếu Tấn, nhíu nhíu mày.

Đột nhiên, hắn cảm thấy mình đã phạm vào một sai lầm trí mạng, xem thường tên họ Đinh này.

"Di thiếu gia, đã lâu không gặp." Đinh Đinh cười đi đến bên cạnh Di Mộc Thần, rất là lễ phép bắt tay.

Di Mộc Thần khó nén vẻ mặt kinh ngạc nhìn Đinh Đinh.

Nhưng xuất phát từ lễ phép nên vẫn vươn tay: "... Đã lâu không gặp."

Đinh Đinh cười cười, có chút không được tự nhiên dời mắt đi, cẩn thận đánh giá Di Mộc Thần, vô thức liếm liếm đôi môi khô khốc, mang theo ý cười cùng khát vọng. (cơ khát lắm rồi đây =.,=)

Động tác rất nhỏ khó có thể phát hiện này vẫn hoàn toàn lọt vào trong mắt Tiếu Tấn.

Tiếu Tấn lạnh lùng nhìn hai người, dường như mỗi phút mỗi giây đều đang biểu thị, kẻ thù của hắn... lại thêm một tên, hơn nữa, còn là một kẻ thù không thể khinh thường!

Mái tóc màu nâu vàng cùng hoa tai bằng bạc khiến cả người hắn có vẻ rất hiền hòa. Nhất là đôi mắt làm người ta thần hồn điên đảo kia lại cực kỳ sáng, trong mắt vẫn mang chút thân thiện. Trên khuôn mặt vốn thanh tú mang thêm một mắt kính khiến cho hắn trông thật tao nhã.

Không đợi Đinh Đinh chuẩn bị mở miệng, Tiếu Tấn ngồi ở một bên đã nhịn không được mở miệng hỏi: "Cách đây không lâu nghe nói Đinh luật sư mất tích, nhưng sao hôm nay lại êm đẹp xuất hiện vậy?"

Đinh Đinh chỉ nhún vai, rất là hời hợt nói: "À, là vì lúc đó xảy ra tai nạn xe cộ nên bị thương, vì vậy phải ở nước ngoài dưỡng thương."

Tiếu Tấn thần sắc tối sầm, mang theo cảnh giác.

Rõ ràng là Đinh Đinh đang nói dối, nhưng chuyện này chỉ trong lòng hai người biết.

Tiếu Tấn thản nhiên, bản năng mò cằm, đến tột cùng... Đinh Đinh này là từ đâu đến...

Những chuyện xảy ra với Đinh Đinh hiển nhiên không phải phạm vi mà Di Mộc Thần hiểu biết, nên y không phải quá quan tâm.

Cũng tự nhiên không có chú ý tới giữa Tiếu Tấn và Đinh Đinh có một mạch nước ngầm giương cung bạt kiếm đang chảy.

Bàng Nghị Vĩ nhìn nhìn Tiếu Tấn, lại nhìn nhìn Đinh Đinh ôn hòa... Nhất thời đã hiểu.

Mẹ nó!

Di Mộc Thần lão nam nhân này, rốt cuộc đã trêu chọc bao nhiêu người a!

"Đinh luật sư, có phải hẳn là tuyên bố di chúc trước hay không a?" Bàng Nghị Vĩ hất cằm, vẻ mặt khiêu khích nhìn Đinh Đinh.

Đinh Đinh làm ngơ, vẫn như trước không nóng không lạnh.

"Cứ từ từ." Đinh Đinh nhìn Di Mộc Thần, chậm rãi nói: "Lần này di chúc không phải tôi tuyên bố."

"Không phải anh? Vậy anh đến xem náo nhiệt cái gì?!" Hiển nhiên, Bàng Nghị Vĩ đối với Đinh Đinh bản năng tràn ngập địch ý.

"Bởi vì tôi là một trong những người được lợi trên di chúc." Đinh Đinh cười tủm tỉm cong cong liếc mắt.

...

Vừa dứt lời, nhất thời tựa như một quả bom phát nổ, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều một lần nữa kinh ngạc, ngây người ở tại chỗ.

"Chỉ bằng anh – một luật sư nho nhỏ? !" Bàng Nghị Vĩ hiển nhiên cất cao giọng.

Đinh Đinh khẽ cong mắt, nhưng không trả lời.

Chỉ có Tiếu Tấn ngồi ở một bên, cầm tách trà xanh trên bàn lên, đôi môi đỏ mọng nhợt nhạt nhấp một ngụm, tức giận nhìn Đinh Đinh.

Hắn biết, người này có thể nói ra mấy lời này, nhất định là đã chuẩn bị tốt, thậm chí... có thể đã nắm toàn cục trong tay. Chỉ sợ... Hắn lúc đó nhất thời bất cẩn đã thua một bước dài, còn gây ra phản ứng dây chuyền, mỗi một bước sau này đều sẽ bị hạn chế.

HẾT CHƯƠNG 41

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nothing