45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Di Mộc Thần tắm rửa xong sau, có vẻ mệt mỏi ngồi ở trong phòng khách bật TV lên nghỉ ngơi. Thật ra y không hề quan tâm trên TV đang chiếu thứ gì, chỉ cảm thấy trong lòng được dễ chịu chút khi nghe có tiếng động truyền ra.

Những lời Bàng Nghị Vĩ nói không lâu trước đó khiến y không biết làm sao, mà hơn hết là y không biết nên đáp lại như thế nào.

Y cảm thấy mệt mỏi quá...

Xưa nay y cũng không phản đối tình yêu giữa đàn ông với nhau, dù là quan hệ nam nữ, y cũng cảm thấy mọi người hợp thì đến, không hợp thì tán, trước nay y luôn né tránh rắc rối.

Nhưng hiện tại nó giống như là báo ứng.

Y thật sự không biết nên xử trí như thế nào đối với Bàng Nghị Vĩ...

Hắn là em trai của y.

Sự thực này khiến y không thể nào thoát ra khỏi mối quan hệ này, thậm chí y cảm thấy theo thời gian tiếp xúc càng lâu, thì chuyện này cũng bắt đầu càng khó giải quyết.

Không biết có phải lớn tuổi rồi hay sao, mà y càng ngày càng không thể phân thân, cũng càng trân trọng phần huyết thống đã mất từ ​​lâu này.

...

Giữa y và Bàng Nghị Vĩ, rời xa không được, gần quá thì lại sợ sẽ gây cho hắn hiểu lầm...

Nhưng điều khiến y cảm thấy đau đầu nhất chính là, bọn họ còn ăn nằm với nhau... sự thực hoang đường này giống như lúc nào cũng đang nhắc nhở y, cảnh cáo y: vô luận muốn che giấu như thế nào, chuyện đã xảy ra chính là đã xảy ra, dù làm như thế nào cũng chỉ dư thừa mà thôi! !

Nghĩ vậy.

Di Mộc Thần nhíu mày, trên mặt mỏi mệt, cả người tựa vào trên ghế sofa, thở ra một tiếng thật dài.

Sao sự việc lại thành như vậy...

Ban đêm thật yên tĩnh, cả phòng khách được bao phủ trong ánh đèn màu vàng mờ nhạt cổ điển, tựa như phủ lên một làn sương mù.

Mái tóc Di Mộc Thần ẩm ướt, thậm chí còn có vài giọt nước chưa được lau khô. Hai phiến môi đầy đặn lúc này cũng không có trắng bệch như ban ngày, mà... hơi đỏ ửng, tựa như một đóa hoa mềm mại chọc người yêu thương. Chiếc áo choàng tắm hơi hở, để lộ cơ bắp và làn da mịn màng, làm cho người ta nhịn không được muốn nhìn nhiều thêm chút.

Lúc này, Tiếu Tấn mới từ trong thư phòng ra, đang muốn trở về phòng lại ngoài ý muốn nhìn thấy Di Mộc Thần đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong đại sảnh. Vì còn chưa kịp tháo kính mắt xuống, nên không thấy rõ lắm thần sắc của y.

Âm thanh từ TV truyền ra mơ hồ tràn ngập cả phòng khách, tương phản với vẻ im lặng, biếng nhác của y.

...

Đột nhiên.

Di Mộc Thần chợt cảm thấy một bóng đen phủ lên, giây tiếp theo y cảm thấy có hơi thở nóng rực bồi hồi bên môi, ngay sau đó đã nhào tới môi mình.

Hung ác, mãnh liệt... nóng bỏng.

Một cái lưỡi ẩm ướt tiến vào trong khoang miệng.

Khẩn cấp, mềm mại, gắt gao mà dây dưa...

Di Mộc Thần kinh ngạc mở to mắt, không thể tin được nhìn người trên thân! (cú đêm chuyên tập kích về đêm =)))

Dưới ánh đèn mờ nhạt, hai mắt của Tiếu Tấn nhuộm lên một tầng ánh sáng ái muội. Đồng thời, Di Mộc Thần cảm giác được tay Tiếu Tấn chậm rãi trượt vào trong áo choàng tắm, xúc giác rõ ràng làm cho Di Mộc Thần cảm thấy da thịt toàn thân mơ hồ nóng lên.

Theo nụ hôn ngày càng sâu, tiếng hít thở cũng càng ngày càng dồn dập, khiến cho động tác Tiếu Tấn càng lúc càng bạo, thân thể không nhịn được ma sát, quần áo rối loạn... mà dường như ngay cả sự phản kháng bản năng này của Di Mộc Thần cũng trở thành liều thuốc kích thích mạnh mẽ nhất.

Tiếu Tấn giam cầm hai tay Di Mộc Thần, thân thể gắt gao dán lên, tới tới lui lui hút lấy đôi môi ngọt ngào như được thoa mật, vừa nghe thấy một tiếng "Ưm" trầm thấp rất nhỏ của Di Mộc Thần, hắn liền cảm thấy bản thân cũng vô pháp ngăn chặn dục vọng được nữa.

Ánh mắt buộc chặt.

...

Gần đây, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái, Di Mộc Thần luôn có thể dễ dàng gợi lên khát vọng của hắn, thậm chí không cần làm gì nhiều, chỉ cần một ánh mắt... Nếu không phải biết rõ tính tình y, hắn nhất định sẽ hoài nghi có phải y đang dụ dỗ hắn hay không. Có đôi khi, hắn còn nghĩ, người bị hạ độc kia, nói không chừng chính là hắn...

Hắn cảm thấy đầu lưỡi mình từng chút một bị hòa tan ở trong khoang miệng ướt nóng của y. Trán của hắn dán lên Di Mộc Thần, giống như hai người đang sâu sắc quấn lấy nhau ở cùng một chỗ.

Đúng lúc này, trong đại sảnh yên tĩnh bỗng truyền đến một trận vỗ tay? ! (mọe đồ phá hoại =..=)

"Anh hai, Anh ba, các anh đang chơi trò gì đấy, đã trễ thế này còn hưng trí cao vậy sao?" Không biết từ khi nào, Đinh Đinh thế nhưng đã ngồi ở trên ghế sofa bên cạnh, nghiễm nhiên một bộ hưng thú quan sát, mở miệng trêu đùa.

Tiếu Tấn gắt gao cau chặt mày, tựa hồ còn có chút... lưu luyến buông ra. Lúc buông ra cũng thuận tay kéo lại áo choàng tán loạn trên vai Di Mộc Thần, cẩn thận che đi một cảnh xuân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày không sợ thêm mấy lỗ trên người sao?"

"Người làm không sợ, còn sợ người xem? !" Đinh Đinh gặm quả táo trên tay, ánh mắt sáng quắc nhìn Di Mộc Thần vẻ mặt xuân sắc, cao thấp lưu luyến đánh giá, trong mắt mang theo hưng trí dạt dào. (tên này chuyên thị gian thúc =)))

...

Không biết vì sao, Di Mộc Thần lại cảm thấy lỗ tai nóng cháy.

Đôi môi bị hung hăng tàn phá, từng đợt đau rát nóng bỏng cứ như thời thời khắc khắc nhắc nhở y, một màn hương diễm vừa rồi đã phát sinh dưới ánh mắt không coi vào đâu của Đinh Đinh.

Ánh mắt Đinh Đinh như những mũi châm nhọn hoắc đâm vào nơi hiểm yếu nhất trong lòng y.

Bầu không khí xấu hổ này khiến y cũng bất chấp không muốn nói gì với Tiếu Tấn nữa, chỉ muốn vội vàng mau chóng rời đi.

Di Mộc Thần bối rối, cùng với ánh mắt có thâm ý khác của Đinh Đinh đều khiến cho Tiếu Tấn không thể không nhớ tới hình ảnh người nam nhân này vì xuân dược mà nằm dưới thân Đinh Đinh liên tục khát cầu trước đây...

Tiếu Tấn nheo mắt, mơ hồ cảm thấy trong lòng lại một trận lên men đau nhức, vốn cảm xúc đã ác liệt vì bị cắt đứt chuyện tốt liền như bão tố ập tới.

Đang lúc Di Mộc Thần vừa muốn đứng dậy, đột nhiên tay lại bị Tiếu Tấn gắt gao nắm lấy: "... Anh hoảng cái gì? !" trong đôi mắt màu tím mang theo chất vấn sâu sắc, và sự phẫn nộ rốt cuộc không thể che giấu: "... Chúng ta vốn chính là loại quan hệ này, anh sẽ không thật sự cho rằng tôi dọn vào đây ở chỉ là vì muốn tìm và nhận lại người anh hai như anh chứ? tôi tin rằng anh biết rõ tôi muốn cái gì!"

"..." Đinh Đinh hai tay vòng ngực ngồi ở một bên cẩn thận quan sát, lại không có hé răng.

Di Mộc Thần chưa bao giờ từng xấu hổ như bây giờ, y cảm thấy lúc này mình cực kỳ chật vật, trên khuôn mặt đỏ bừng vẫn cau chặt mày, loại cảm giác này khiến y thực sự không thoải mái.

Tiếu Tấn tiến đến trước mặt Di Mộc Thần, gắt gao theo dõi y, như một con rắn độc nhìn chằm chằm con mồi, chỉ cần con mồi lộ ra một chút yếu đuối sẽ bị cắn nuốt sạch sẽ: "Tại sao lại không nói?"

"Cậu muốn nghe cái gì?" Ngoài ý muốn, Di Mộc Thần cũng không có phát hỏa, chỉ thản nhiên nói một câu, thật nhẹ...

"Tôi muốn nghe anh ở dưới thân tôi không ngừng rên rỉ khát cầu như một con đàn bà, giống như nghe anh..."

"Ba!"

Một cái tát thật mạnh hung hăng quạt lên khuôn mặt tà mị của Tiếu Tấn.

...

Trong đại sảnh bất chợt yên tĩnh, thậm chí Đinh Đinh đang ngồi ở một bên cũng rõ ràng giật mình.

"Tôi chỉ muốn nói một lần này, trước kia cậu hồ đồ còn không tính, hiện tại cậu đã vào Di phủ thì cũng chỉ có thể là em trai tôi, nếu không muốn, cậu có thể rời đi, tôi sẽ không giữ cậu lại."

Nói xong, Di Mộc Thần cũng không thèm quay đầu liền lên lầu.

Tiếu Tấn vẫn như trước duy trì tư thế cứng đờ, trên mặt hoàn toàn là vẻ ngạc nhiên không thể tin. Hồng ấn in thật sâu trên mặt, có thể thấy, người đánh cũng không chút nào lưu tình.

Tiếu Tấn lấy tay bụm mặt, nóng rát đau đớn, không khỏi ngẩng đầu nhìn hướng Di Mộc Thần rời đi, trong mắt ẩn chứa oán độc sâu sắc cùng một tia... rối loạn.

Một lát sau, Đinh Đinh mới thu lại vẻ mặt sửng sốt, hiển nhiên rất vui sướng vì mình không có bỏ qua trò hay này: "Tôi đã sớm nói qua, quá vội vàng sẽ ăn không hết đậu hủ nóng."

Tiếu Tấn xoa xoa mặt, xoay người nhìn Đinh Đinh, đôi mắt màu tím miễn cưỡng nhìn.

Hồi lâu, mới mỉm cười, tràn ngập trào phúng nói: "Vẫn tốt hơn nhiều so với một số người đến một phần cũng không có."

Động tác cắn quả táo của Đinh Đinh ngừng một chút, hiển nhiên rất khó để duy trì nụ cười: "Xem ra một cái tát kia vẫn không giúp Anh ba học ngoan."

"Ngoan?" Tiếu Tấn lại nở nụ cười, nhưng như thế nào cũng không che giấu được mưu mô và sự hung ác nham hiểm nồng đậm trong mắt, nhưng lời đến bên miệng lại thành lí do cực kỳ lãnh đạm: "Ngoan, là muốn xem định nghĩa như thế nào... Chỉ tiếc, vô luận định nghĩa như thế nào, mày cũng không phải là đối thủ của tao."

Đinh Đinh nhai táo, cũng mỉm cười, không sao cả nhún vai: "Sao biết được?"

Kỳ thật, Đinh Đinh biết, bằng thực lực của hắn sẽ đấu không lại Tiếu Tấn.

Mặc dù không rõ Tiếu Tấn cụ thể là làm cái gì, nhưng có thể hoàn mỹ ngụy trang dưới sự giám sát của hắn như vậy, thì có thể thấy thực lực của người này không đơn giản.

Ba năm trước đây, hắn vẫn lấy thân phận luật sư ra vào Di phủ, mục đích của hắn ban đầu rất đơn giản, chỉ là muốn nhìn xem cái người có cùng huyết thống với hắn đến tột cùng sống như thế nào.

Huống chi, hắn sống ở Đinh gia rất tốt, cũng không muốn vì Di phủ mà phá hư loại quan hệ này.

Nói tóm lại, hắn chính là nhàm chán, muốn vui đùa một chút mà thôi, sau lại vì cái người kêu Di Mộc Thần kia, mà sự tình dần dần biến dạng...

Khi đó, lại đúng dịp Tiếu Tấn cũng xuất hiện ở Di phủ. Ban đầu hắn vốn tưởng rằng đó bất quá chỉ là một gã quản gia nho nhỏ mà thôi...

Ai ngờ.

Lại bởi vì ý muốn nhất thời, mà suýt chút nữa muốn cả mạng mình.

Đôi khi ngẫm lại, hắn chưa từng cảm thấy may mắn vì mình không phải chỉ là một luật sư nho nhỏ như hiện tại, nếu không... Có lẽ hắn thật sự đã...

Cũng may, có một thời gian dài che giấu và tích lũy thực lực, nếu không, hắn thật sự không biết chống lại người kia như thế nào. Mỗi người họ đều mang mục đích riêng của mình, hơn nữa có vẻ ai cũng không có ý thay đổi.

Hiện tại xem ra, Di Mộc Thần đối với bọn hắn mà nói, giống như là một chiến lợi phẩm.

Chỉ có người thắng mới xứng đáng có được tư cách hưởng dụng. Về điểm này, chỉ sợ, hắn rất rõ ràng...

"Anh ba, làm gì nói quyết tuyệt như vậy a?" Đinh Đinh vẫn là vẻ mặt hòa ái dễ gần.

Bất quá, Tiếu Tấn lại không có tâm tình tốt mà cười với Đinh Đinh như vậy: "Mày phải xem bản lĩnh của mày."

"..." Đinh Đinh nhíu mày.

"Chỉ cần là thứ tao có hứng thú, cho dù là bị phá, tao cũng sẽ không chia cho người khác, từ trước tới nay đều là như vậy..."

"..."

Nghe vậy, trên mặt Đinh Đinh không chút thay đổi, nhìn Tiếu Tấn tuy mặt đang cười mà mắt lại lộ ra ngoan tuyệt, thì đáy lòng hắn không thể không gõ lên một tiếng chuông cảnh báo.

Bởi vì, hắn mơ hồ cảm thấy "Chiến tranh" dường như sắp bắt đầu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nothing