Bản Tường Trình Tình Yêu Của Tôi Và Sếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ZHIHU] BẢN TƯỜNG TRÌNH TÌNH YÊU CỦA TÔI VÀ SẾP (1/4)

--------------------
Văn án:
--------------------
Vào lúc ba giờ đêm, tôi phàn nàn về ông chủ với người bạn thân nhất của mình.

Khi chuyển tiếp lịch sử trò chuyện cho người bạn khác tùy ý.

Sếp bất ngờ nhắn tin cho tôi.

Rất tốt, các khiếu nại đã được chuyển tiếp thành công đến anh ấy.

1

[ Nửa đêm Thẩm Trạch luôn gửi tin nhắn yêu cầu tớ sửa đổi các bản kế hoạch trong công ty, chẳng lẽ anh ta không biết ngủ là gì sao?]

[ Cậu có biết mức độ sạch sẽ của anh ta nghiêm trọng đến mức nào không? Bút phải được khử trùng và lao chùi sạch sẽ khi rơi xuống đất]

[Lần trước cùng công ty ăn tối, tớ còn thấy anh ta trốn vào một góc và nôn thốc nôn tháo. ]

[Chắc cậu không thể nào tưởng tượng được tiếng nôn mửa của hắn có thể làm người khác cảm thấy buồn nôn!]
*từ gốc: Yue khi đối mặt với một meme xấu hoặc điều gì đó khiến tôi cảm thấy tức giận trên Internet, tôi thường sử dụng "笑yue" để bày tỏ cảm giác buồn nôn của tôi

Lúc này tôi mới nhìn lại số tin nhắn mình vừa mới gửi, lập tức 30 tin nhắn nói xấu Thẩm Trách vừa nãy tôi định gửi cho bạn thân nhưng lúc này lại xuất hiện trong khung chat của hắn.

Đầu tôi bắt đầu ong ong, có lẽ lúc này tui nên trốn hắn càng sớm càng tốt.

Khi tôi đang cố gắng xóa đoạn tin nhắn vừa soạn ban nãy thì tin nhắn của Thẩm Trạch lại gửi đến.

[Quan sát tôi kĩ như vậy, Hứa Ngụy Châu, có phải em đã phải lòng tôi rồi không? ]

Thần Trạch chết tiệt, có lẽ anh ta đã đọc được những tin nhắn tôi vừa mới gửi.

Sau khi mắng Thẩm Trạch là thằng khốn hàng trăm lần trong lòng, tôi tắt điện thoại và nằm trên giường, suy nghĩ xem việc tiếp theo nên làm là gì.

Tôi đã có một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ, tôi thấy Thẩm Trạch đang đuổi theo định cưa tôi ra làm đôi, còn tôi thì co giò chạy bán sống bán chết.

Lúc bị Thẩm Trạch bắt được anh ta còn nói: "đợi một chút, để tôi khử trùng cái cưa".

Đúng là kinh khủng, lúc hắn lấy miếng cồn từ trong túi ra, tôi giật mình tỉnh giấc.

Tối hôm qua tôi cứ nghĩ loạn cả lên đến nổi quên mất điện thoại cần phải sạt, sau khi cắm sạt tôi lập tức mở điện thoại lên, tin nhắn của Thẩm Trạch vả thẳng vào mặt tôi.

[Ngụy Châu, trễ một phút trừ 50 tệ.]

Tôi liền nhìn lên đồng hồ, lúc này đã là 9:25. Ngụy Châu mày giỏi thật từ lúc vào làm đến giờ mày đã bị trừ 2750 tệ.

Ngồi trên tàu điện ngầm, tôi điên cuồng tìm kiếm trên điện thoại:

"Sếp tự ý trừ lương nhân viên có vi phạm pháp luật?"

"Có thể khởi kiện sếp vì hành vi quấy rối nhân viên lúc nửa đêm không?"

Những bình luận bên dưới toàn là những lời điên cuồng mắng mỏ sếp tôi, tôi nhìn những bình luận đó thì vô cùng thích thú. Đột nhiên bên tai có người khe khẽ cười.

Khi nhìn lên, tôi thấy một tiểu nãi cẩu* đang nhìn vào điện thoại của tôi.
*(tên gọi chung cho những cậu bé nhỏ tuổi, lém lỉnh, dễ thương và tỏa nắng.)

Lúc bị tôi phát hiện anh ấy có chút nhút nhát, vành tai đỏ ửng.

"Chào chị, em là sinh viên ngành luật."

Tôi thầm nghĩ đây có phải kiểu tán tỉnh đang phổ biến trên mạng xã hội không?

Tiểu nãi cẩu này ngoại hình tạm được, trắng trẻo sạch sẽ, nhưng lại có thói quen nhìn trộm điện thoại của người khác.

Vì vậy, tôi đã cố ý đặt kính dán màn hình chống trộm trên Taobao trước mặt cậu ấy.

Mặc dù Hứa Ngụy Châu tôi là một thiển cẩu* xinh đẹp, nhưng so với việc yêu đường với một tiểu nãi cẩu, tôi vẫn cảm thấy rằng mình nên cảnh giác với đĩa thịt lớn này*.
*(Thiển cẩu: một loại người không có sức đề kháng với tất cả những thứ đẹp đẽ. Thường dùng để tự ti!)
*( Đĩa thịt lợn: tên gọi chung của các băng nhóm lừa đảo kết bạn và kết hôn trực tuyến)

Sau khi xuống tàu điện ngầm, tôi đến Starbuck để mua một ly cà phê.

Không biết vì lý do gì. Có thể là vì cảm thấy có lỗi với Thẩm Trạch, hoặc vì đột nhiên muốn làm người tốt, tôi đã mang cho hắn một cốc.

Mười giờ bốn mươi, tôi bước vào văn phòng của hắn.

Trong văn phòng của Thẩm Trạch luôn thoang thoảng mùi gỗ đàn hương, làm nhiều lúc tôi còn tưởng anh ta là người xuất gia.

Một chiếc áo lông lạc đà bên ngoài chiếc áo len cao cổ màu trắng, dưới chân là đôi bốt Bumblebee Martin, đế giày sạch đến mức tôi tự hỏi liệu anh ta có dùng kính lúp để lau giày không.

Thật lòng mà nói Thẩm Trạch sở hữu một khuôn mặt vạn người mê, quần áo đẹp, thậm chí còn trẻ và vô cùng tài năng.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì năm nay anh ta chỉ mới 26 tuổi.

Giá như anh ta không quá độc ác thì có lẽ tôi đã đỗ gục trước nhan sắc này từ lâu.

Tôi đặt ly cà phê lên bàn và lấy từ trong cặp ra đơn từ chức vừa mới in.

Sau khi trải qua chuyện đêm qua, tôi không tin Thẩm Trạch sẽ giữ tôi lại.

Để giữ thể diện cho bản thân, tôi quyết định chủ động từ chức.

Thẩm Trạch nhíu mày, tựa hồ đã sớm đoán được tôi sẽ từ chức, cầm tờ đơn từ chức trên tay hắn đột nhiên trở nên im lặng.

Im lặng được ba phút, ngay lúc tôi không nhịn được muốn nói chuyện, Thẩm Trạch rốt cuộc cũng thôi giả câm.

"Tiếc quá, hôm nay tôi còn định thăng chức cho cô."

Tôi còn tưởng mình nghe lầm, Thẩm Trạch lại nói: " một tháng 5 vạn."

Lần đầu tiên tôi trong cuộc đời tôi lại cảm thấy giọng Thẩm Trạch hay đến thế.

Nhưng giờ tôi đã hối hận rồi, nếu biết sau khi thăng chức tôi sẽ làm trợ lý riêng cho Thẩm Trạch, tôi đã không dễ dàng đồng ý như vậy.

Ngồi vào chiếc bàn mà Thẩm Trạch phân công, trước mặt tôi là một chồng tài liệu dày cộp.

Phòng làm việc này chỉ cách văn phòng của Thẩm Trạch một tấm kính.

Tôi có thể thấy rõ hắn đang khử trùng cây bút mà anh ta vừa làm rơi xuống sàn bằng một miếng gạc tẩm cồn dùng một lần.

Thần Trạch còn là con người không vậy? Một chiếc bút máy một ngày hắn làm rơi tám trăm lần.

Mặc dù biết nội dung tài liệu trước mắt không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng tôi vẫn bị sốc khi mở trang đầu tiên.

Tiêu đề là: "Những điều thích và không thích của Thẩm Trạch".

"Bạn không thể phàn nàn về ông chủ trên WeChat."

"Bạn không thể bí mật quan sát ông chủ qua kính."

"Những thứ rơi trên mặt đất phải được khử trùng trước khi giao cho ông chủ."

"Iced Americano chỉ để tối đa ba viên đá."

Nếu không phải sợ Thẩm Trạch nhìn thấy, tôi sẽ lập tức gửi cái quy định nực cười này cho Thẩm Dịch Tiêu và phàn nàn với cô ấy.

Thẩm Dịch Tiêu là bạn thân nhất của tôi, đồng thời cũng là em ruột của Thẩm Trạch.

Tôi, một chiến thần ngoại giao.

Sau khi đọc toàn bộ "Những điều thích và không thích của Thẩm Trạch" dài năm mươi trang, tôi chỉ có một suy nghĩ.

Những điều này chắc không phải đêm qua anh ta thức nguyên đêm để viết ra đâu nhỉ.

Tôi ngước mắt nhìn Thẩm Trạch, quầng thâm dưới mắt còn to hơn quốc bảo*, chắc đêm qua thật sự là một đêm mất ngủ.
*gấu trúc

Có lẽ Thẩm Trách có mắt nhìn người.

Nhìn xem, là cám dỗ của lương 5 vạn đã khiến tôi có chút ấy náy với anh ta.

Tôi dậy pha cho anh ta một tách trà hoa hồng bạc hà giúp hắn có thể tỉnh táo hơn một chút.

Có vẻ anh ta rất ngạc nhiên khi thấy tôi mang trà vào.

Tôi hắng giọng định nói gì đó để Thẩm Trạch không quá xúc động, nhưng miệng anh ta lại bắt đầu phung ra những lời lẽ chua chát:

"Cô có vẻ thích nghi với vai trò mới khá nhanh đó, vậy mà lúc trước còn nói không hề có tình cảm với tối."

Tôi âm thầm đảo mắt, đang định đi ra ngoài thì Thẩm Trạch ngăn lại.

"Cùng đi ăn trưa đi."

Ngồi trong một nhà hàng Pháp sang trọng, tôi thật sự không biết để tay chân mình ở đâu.

Chẳng lẽ Thẩm Trạch thức cả đêm nên bây giờ không còn tỉnh táo sao? Ai đến ăn đồ ăn Pháp vào buổi trưa.

Ngoài Thẩm Trạch và tôi, toàn bộ nhà hàng không có khách hàng nào khác.

Nhìn món gan ngỗng với trứng cá muối, bít tết Wellington và mì ống nấm đen trên bàn, cuối cùng tôi nghĩ ra một khả năng.

"Thẩm Trạch, anh có hẹn hò với ai không?"

Anh ta đang cắt bít tết thì khựng lại, nhìn tôi bằng ánh mắt vô tri khiến tôi ngứa hết cả răng.

"Anh cả ngày hôm nay suy nghĩ cái gì vậy?"

"Buổi tối anh muốn dẫn bạn gái đi ăn, cho nên mới dẫn tôi đến ăn thử?"

Thẩm Trạch không nói gì, đặt miếng bít tết đã cắt sẵn trước mặt tôi, khẽ nói: "Anh xem như em đang ghen"

Câu hỏi: tôi phải làm gì nếu ông chủ không nghiêm túc?

02.

Thẩm Trạch nói rằng sẽ có người đến phỏng vấn vào buổi chiều, là một sinh viên tốt nghiệp Đại học Dongdae, và nhờ tôi phỏng vấn giúp anh ta.

Ố là la nhìn xem, đây không phải là tiểu nãi cẫu lúc sáng sao?

Chú cún con lúc sáng đã thay bộ quần áo thể thao bằng một bộ vest chỉnh tề, trông chững chạc hơn rất nhiều.

Buổi sáng, chú cún nhỏ vẫn đang ngồi nói chuyện với tôi, bây giờ đứng trước mặt tôi, cậu ấy trông có vẻ cao không kém gì Thẩm Trách, khoảng 1m85.

Tôi đọc sơ qua sơ yếu lý lịch của cậu ấy, Giang Hiền, 22 tuổi, chuyên ngành luật.

Trong bữa ăn, tôi hỏi Thẩm Trạch tại sao lại tuyển sinh viên luật.

Thẩm Trách nói rằng nó đặc biệt đặt biệt được dùng để chữa bệnh trễ giờ của tôi.

Hehe.

Cún con rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, cậu ấy nói: "Chị ơi, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Tôi bỗng chột dạ liếc nhìn Thẩm Trạch ở phía sau tấm kính, anh ấy đang tham gia một cuộc họp video và không hề để ý đến tôi.

Tôi lập tức thả lỏng và bắt đầu trò chuyện với cún con bằng một nụ cười.

Cậu bé này trông rất đẹp, mắt hai mí, sống mũi cao và khi cười có hai chiếc răng nanh nhỏ, cậu ấy là một tiểu thịt tươi đúng nghĩa, hoàn toàn khác với Thẩm Trạch.

Tôi, Ngụy Châu , với tư cách là một thiển cẩu, thông báo thay cho Thẩm Trạch rằng Giang Hiền chính thức được nhận.

Sau khi kết thúc cuộc họp video, Thẩm Trạch vô thức nhìn Ngụy Châu.

Chiếc áo cổ lọ màu đỏ làm da cô trắng hơn, mái tóc xoăn dài dưới nắng ánh lên màu nâu đỏ, miệng cô mở ra rồi ngậm lại. Anh không biết cô đang nói gì với nhân viên mới của mình mà lại cười tươi đến thế.

Rất tốt, anh cảm thấy Hứa Ngụy Châu chuyển đến ở bên cạnh anh làm việc là một quyết định đúng đắn.

Khi Giang Hiền và tôi đang nói về một số nhà hàng ngon ở gần đây thì Thẩm Trạch từ đâu bước ra.

Anh khẽ mím môi, tôi biết đó là dấu hiệu anh ta đang không hài lòng.

Con người này không thể nào nhìn thấu được hắn, tôi thầm phàn nàn trong lòng.

"Chào ông chủ!" Giang Hiền cười lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, so với Thẩm Trạch đáng yêu hơn nhiều.

Tôi quyết định khi đi làm tôi sẽ xem nhiều tiểu nãi cẩu hơn.

"Ừm." Thẩm Trạch gật đầu, khuôn mặt lạnh băng, tôi còn tưởng rằng hắn đang lập uy.

"Cậu Giang, đến lầu bốn nộp báo cáo cho giám đốc Hạ."

Cái gì? Không phải bé cún con của tôi đang làm việc ở tầng năm sao? Thế thì sao này làm sao tôi có thể ngắm trai đẹp được!

Thẩm Trạch chết tiệt.

Giang Hiền miễn cưỡng chào tạm biệt tôi, trước khi đi còn nói: "Chị, tan làm gọi điện thoại cho em nhé."

Tôi thấy sắc mặt Thẩm Trạch có chút khó coi.

Thật khó hiểu.

Vào buổi chiều, tôi ngồi vào bàn làm việc trò chuyện với Thâm Dịch Tiêu, nói về những điều khiến tôi xấu hổ tối qua, Thẩm Dịch Tiêu không thể nhịn được cười, tin tức gần như làm cô ấy cười đến hoa cả mắt.

[Châu Châu, tối nay mẹ tớ nấu món tôm chua ngọt, tan làm ghé nhà ăn tối với tớ nhé. ]

Tôi lặng lẽ liếc nhìn Thẩm Trạch, khi anh ấy cảm nhận được ánh mắt của tôi, tôi nhanh chóng cúi đầu xuống và giả vờ như đang làm việc.

Tôi không sợ Thẩm Trạch, nhưng tôi chỉ cảm thấy với mức lương 50,000 một tháng mà ngày nào tôi cũng lười biếng nên lương tâm có chút cắn rứt.

Sau khi suy nghĩ về điều đó, tôi trả lời Dịch Tiêu: [Được. 】

Kể từ khi Thẩm Trạch trở về từ Paris vào đầu năm nay, tôi rất ít khi đến nhà dì Mục ăn tối.

Mẹ của Thẩm Trạch tên là Mục Niệm Từ, đúng như tên gọi của bà ấy, bà ấy vô cùng dịu dàng giống y như Mục Niệm Từ trong Thần điêu đại hiệp.

Thẩm Dịch Tiêu trái ngược với mẹ cô ấy, Dịch Tiêu là một cô gái hoạt bát và hiếu động.

Khi còn học mẫu giáo, cô ấy đã làm gãy một chiếc răng của một cậu bé, nhưng may mắn thay đó không phải là răng cửa.

Tính cách của Thẩm Trạch rất giống với cha anh ta, anh ấy trông có vẻ lầm lì và lời nói ngày càng trở nên thâm độc.

Sự khác biệt là Thẩm Trạch sẽ nói chuyện với tôi một cách gay gắt, còn Cha Thẩm chỉ gọi tôi một cách trìu mến là Nam Nam*.
*bé (cách gọi trẻ em một cách thân mật)

Mẹ tôi và dì Mục là bạn thân, còn bố tôi và bố Thẩm là cộng sự thân thiết.

Theo cốt truyện này có phải đến cuối cùng tôi sẽ kết hôn với Thẩm Trạch không?

Nếu không phải vì cái mỏ hỗn đó, tôi nghĩ tôi đã thích Thẩm Trạch từ lâu rồi.

[ZHIHU] BẢN TƯỜNG TRÌNH TÌNH YÊU CỦA TÔI VÀ SẾP (2/4)
--------------------
2

Tôi ngồi vào ghế phụ trong xe Thẩm Trạch, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải.

"Này! Dưới ghế cô có phải có gai không?"

"Dây an toàn của cô đâu rồi?"

Thẩm Trạch sửng sốt liếc nhìn tôi.

"Dưới mông anh..."

Chà, chỉ trong nửa phút, tôi từ tức giận chuyển sang xấu hổ. Nếu bây giờ có cái hố ở đây tôi sẽ lập tức chui xuống.

Dây an toàn vừa được kéo ra, Thẩm Trạch đã tiến tới.

Báo động báo động, anh ấy vừa giúp tôi thắt dây an toàn.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Trạch ở gần tôi như vậy, tôi thậm chí có thể nhìn thấy nốt ruồi ở khóe mắt phải của anh ấy và ngửi được mùi đàn hương thoang thoảng trên người anh ấy.

Tôi cố gấn phớt lờ nhịp tim đập nhanh đột ngột của mình và bất giác nín thở.

Thẩm Trạch trở về chỗ ngồi.

"Cô không phải đang nghĩ tôi sẽ hôn cô chứ?"

"Cười chết mất!" Tôi trợn tròn mắt nhìn anh ta, dùng kỹ năng diễn xuất của ảnh hậu mà nói với Thẩm Trạch rằng anh ta thực sự quá tự tin.

Thẩm Trạch, anh đừng bao giờ mong có thể nghe một lời khen từ miệng của tôi.

Nhà họ Thẩm ở trong một căn biệt thự nhỏ trên núi.

Dì Mục thích yên tĩnh, vì vậy cha Thẩm đã đưa dì ấy đến đây sau khi ông nghỉ hưu.

Kể từ khi Thẩm Trạch trở về từ Paris vào năm ngoái, anh ấy đã dọn ra ở riêng.

Khi vừa ra khỏi xe, Dịch Tiêu chạy đến và ôm chầm lấy tôi, theo sau là con mèo của cô ấy, Miêu Miêu.

Cha Thẩm cũng ra đón tôi: "Nan Nan* đã lâu không gặp, mau vào đi."
*Nan Nan: kiểu con gái cưng ý

Trên bàn là những món ăn yêu thích của tôi: tôm chua ngọt, cánh gà coca, sườn heo kho và tôm chiên bông cải xanh.

Dì Mục đang gắp thức ăn cho tôi, trên bàn ăn tối, chúng tôi trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, ngoại trừ Thẩm Trạch.

Anh ta đã bóc một đĩa tôm chua ngọt nhưng lại không hề động vào, thật là một con người khó hiểu.

Trong khi tôi đang ăn, dì Mục vẫn không ngừng bỏ thức ăn vào bát tôi, chẳng mấy chốc tôi đã no căng cả bụng.

Tôi vừa định lau miệng thì Thẩm Trạch đặt đĩa tôm vừa nãy trước mặt tôi.

Dịch Tiêu quay qua nháy mắt với tôi một cách mờ ám, và với nụ cười hài lòng của bố mẹ Thẩm, tôi chỉ biết im lặng mà ăn đĩa tôm đó.

Thẩm Trạch chết tiệt, có phải anh đang cố ý làm tôi khó xử không.

Sau bữa tối, tôi đề nghị giúp rửa bát, Thẩm Trạch cũng đi theo.

Tôi thực sự tự hỏi hôm nay hắn có uống nhầm thuốc hay không.

Tôi rửa bát, anh ta cũng làm theo.

Tôi chơi với Miêu Miêu, anh ta cũng làm theo.

Cuối cùng tôi chịu không nổi nữa: "Thẩm Trạch, anh không phải là người thích sạch sẽ sao, sao còn ở đây ôm Miêu Miêu?"

Thẩm Trạch đưa tay phải sờ sờ Miêu Miêu, không nhanh không chậm nói: "hết bệnh rồi."

So với Thẩm Trạch, có vẻ tôi mới là người đang gây sự vô cớ.

8:30, tôi chuẩn bị quay về nhà, nhưng Thẩm Trạch nói sẽ đưa tôi về.

Đưa thì đưa, dù sao của giúp tôi tiết kiệm tiền taxi.

Vừa ngồi xuống, tôi nhanh chóng thắt dây an toàn.

Thẩm Trách chỉ liếc nhìn tôi mà không nói gì.

Im lặng được năm phút, hắn mới mở miệng nói: "Đi dạo với tôi một chút đi."

Thẩm Trạch lái xe đến Mắt Nam Kinh*, lúc này đã là cuối tháng 11, gió trên cầu rất lớn, tôi quấn chặt chiếc áo khoác không buông.
*Mắt Nam Kinh là một cây cầu dành cho người đi bộ

Đèn trên cầu rất sáng, khiến bóng chúng tôi trãi dài trên mặt cầu .

Bên kia sông là các tòa nhà đứng nói tiếp nhau.

Trong các tòa chung cư, ai đó đang hát bài hát của Châu Kiệt Luân, giọng hát trôi theo cơn gió mùa thu, lúc xa lúc gần.

Đó là bài "Biển hoa".

Bài hát yêu thích của tôi lúc còn học trung học, nhớ khi đó tôi luôn nài nỉ Thẩm Trạch hát cho mình nghe.

Tôi vẫn đang hồi tưởng thì Thẩm Trạch đang thực sự ngâm nga bên tai tôi.

Âm thanh đó thật kỳ diệu.

Tôi thực sự không nói quá, trước giờ Thẩm Trạch chưa bao giờ hát cho tôi nghe ở trường trung học, vốn tưởng rằng hắn không để ý lời thỉnh cầu của tôi, nhưng tôi thật sự không ngờ Thẩm Trạch bị tone điếc.

Hắn đang tự mình giết chết tình yêu của tôi dành cho Biển Hoa.

Tôi cố ý hắt hơi, cố gắng khiến Thẩm Trạch ngừng hát.

Không ngờ chiêu này khá hiệu quả, Thẩm Trạch lập tức im bặt, sau đó tháo khăn quàng cổ quấn quanh người tôi.

Tôi thề, tôi thực không nghĩ anh ta sẽ tháo khăn quàng cổ đưa tôi, tôi chỉ muốn hắn ngừng hát thôi.

Trên khăn quàng cổ của Thẩm Trạch vẫn còn thoang thoảng mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt, giống như anh, luôn cho người ta cảm giác xa lạ.

Nếu không phải quen nhau từ nhỏ, tôi không nghĩ người như Thẩm Trạch sẽ cùng tôi đi dạo.

Tôi nhìn theo bóng lưng của tôi và Thẩm Trạch, rõ ràng là rất gần, nhưng tôi lại cảm thấy giữa tôi và anh có một khoảng cách lớn.

Tôi đã từng thích anh ấy.

Khi học mẫu giáo, mẹ đưa tôi đến nhà dì Mục.

Khi đó, Dịch Tiêu nhìn thấy tôi, nó đã ôm tôi thật chặt, có vẻ nhỏ rất quý tôi.

Thẩm Trạch lớn hơn chúng tôi hai tuổi, mới bảy tuổi đã có thể chơi dương cầm.

Tôi vẫn luôn nhớ buổi chiều hôm đó, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào cậu bé mười tuổi, như thể nó phủ lên cậu một tầng ánh sáng vàng.

Sau này tôi luôn nghĩ, có lẽ người tỏa sáng không phải là Thẩm Trạch, mà là đứa trẻ ngây thơ lúc đó.

Tôi kém hơn Thẩm Trạch hai tuổi nên từ nhỏ đã không tiếp xúc nhiều với Thẩm Trạch như trong những cuốn tiểu thuyết vẫn thường viết.

Tôi học lớp 10 thì Thẩm Trạch đã học lớp 12. Tôi luôn phải chạy giữa trường luyện thi và trường học.

Tôi là học sinh năm nhất trung học thì anh ấy đã đi du học.

Lần duy nhất tôi và Thẩm Trạch gặp nhau thường xuyên là một tháng trước khi anh ra nước ngoài.

Khi ấy là tuổi 17 đẹp nhất của người con gái, cũng là năm đầu tiên tôi bắt đầu có cảm tình với Thẩm Trạch.

Giống như nhiều cô gái khác, tôi sẽ nghe đi nghe lại những bài hát và đọc những quyển sách mà anh ấy thích.

Tôi cũng bí mật đi cùng kiểu giày với Thẩm Trạch, và vì anh ấy, tôi luôn học cả buổi tối, chỉ để được gần anh ấy hơn.

Tôi nói với mẹ rằng tôi sẽ ra nước ngoài sau khi tốt nghiệp trung học, tôi muốn đến Paris để tìm Thẩm Trạch.

Vào thời điểm đó, không có điện thoại cảm ứng, tôi đã cầm một chiếc điện thoại di động chơi nhạc backgammon cả ngày, vừa nghe nhạc vừa gửi tin nhắn cho Thẩm Trạch, vì vậy tiền điện thoại hàng tháng tiêu hết rất nhanh.

Tôi sẽ tự học đi xe đạp trước khi Thẩm Trạch dạy tôi, đợi khi anh ấy dạy tôi, tôi sẽ giả vờ mình là một thiên tài và chạy được ngay từ lần đầu được học.

Tôi cũng đan khăn quàng cổ cho Thẩm Trạch, khi tôi đưa khăn quàng cổ cho Dịch Tiêu, tôi đã "nhân tiện" tặng cho hắn, trên thực tế, chiếc khăn của Dịch Tiêu là tôi mua, còn cái của Thẩm Trạch là do chính tay tôi đan.

Điểm khác biệt duy nhất so với những cô gái cùng tuổi là tôi chưa bao giờ bộc lộ tình cảm của mình với Thẩm Trạch, hay thậm chí là Dịch Tiêu.

Tôi hiểu rằng Ngụy Châu 17 tuổi không đủ tự tin để sánh vai với Thẩm Trạch.

Năm tôi lên 11, Thẩm Trạch cũng ra nước ngoài.

Thứ sáu hàng tuần, tôi đều gọi điện cho anh ấy, một cuộc gọi cách nhau nửa vòng trái đất, chỉ để hỏi một bài toán.

Tất nhiên, tôi đã lấy những bài toán này từ giáo trình đại học.

Cuộc sống như vậy kéo dài trong ba tháng, vào kỳ nghỉ đông của học kỳ một năm 11, tôi đăng ký làm sinh viên trao đổi ở Paris trong nửa tháng.

Tôi bảo Dịch Tiêu giúp tôi hỏi nơi ở của Thẩm Trạch, vì tôi muốn bí mật tạo bất ngờ cho anh ấy.

Với túi hạt dẻ vừa mua ở sân bay trên tay, tôi lên đường đến Paris.

Tôi đoán ở Paris sẽ không có hạt dẻ.

Thời gian giữa Trung Quốc và Paris chênh lệch sáu tiếng, khi tôi đến Paris thì đã là bốn giờ chiều.

Sau khi tìm hành lý ở sân bay, tôi lên đường đến khách sạn, đợi khi hoàn thành các việc lặt vặt, đã bảy giờ.

Ngày hôm đó, Paris có tuyết rơi, tôi đang đi du lịch thì nhìn thấy Thẩm Trạch và một cô gái tóc vàng xinh đẹp, đang trong vòng tay anh ấy.

Thật tồi tệ làm sao khi tình yêu của tôi đã kết thúc trước khi nó bắt đầu.

Tôi đã không khóc khi không thể tìm thấy hành lý của mình ở sân bay, tôi đã không khóc khi nghỉ ngơi sau ba tiếng đói khát.

Lúc này, khi tôi nhìn thấy cô gái tóc vàng đang ôm Thẩm Trạch, tôi nghĩ mình nên khóc, nhưng tôi không thể rơi một giọt nước mắt nào.

Mùa đông ở Paris không ấm hơn ở Trung Quốc là bao, không gặp được Thẩm Trạch, trên đường về khách sạn tôi đã một mình ăn hết hạt dẻ trong tay.

Tôi tự hỏi, cứ thứ sáu hàng tuần lại gọi điện cho anh ấy để hỏi chuyện, liệu có làm phiền cuộc hẹn hò của anh ấy không?

Sau khi trở về từ Paris, tôi cũng bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.

Thẩm Trạch thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn hỏi có bài toán nào mà tôi không biết không, tôi nói với anh ấy rằng tôi đã tìm được một gia sư, sau này tôi không làm phiền anh ấy nữa vì gọi điện thoại quốc tế quá đắt.

Vào ngày sinh nhật thứ 18 của tôi, Thẩm Trạch gửi cho tôi một mô hình trang trí tháp Eiffel và một vài bức ảnh Polaroid chụp sông Seine, dưới ánh mặt trời dòng sông ấy vô cùng lấp lánh.

Tôi sẽ không nói với anh ấy rằng tôi đã nhìn thấy tất cả những thứ này vào một năm trước.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi chọn ở lại Nam Kinh để học đại học, vì điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh nên việc vào được Đại Học Nam Kinh là một chuyện vô cùng dễ dàng.

Tôi không muốn đến Paris nữa, mặc dù đó không phải là vấn đề lớn.

Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên cái đêm đông lạnh buốc ấy, kéo lê tấm thân mệt mỏi , tràn đầy hy vọng đi tìm Thẩm Trạch, nhưng hiện thực cuộc sống luôn khiến ta đau lòng.

Tôi hiểu rằng Thẩm Trạch đang có một mối quan hệ bình thường, và tôi cũng hiểu rằng Hứa Châu 17 tuổi không có quyền ghen tuông, nhưng tôi vẫn chọn giữ tình yêu này ở Paris mãi mãi.

Tôi tốt nghiệp ở tuổi 24.

Năm đó Thẩm Trạch cũng quay về.

Anh ấy đã lấy được bằng tiến sĩ ở nước ngoài, khi trở về, anh ấy trực tiếp kế thừa công ty của cha Thẩm, thậm chí công ty còn phát triển hơn trước.

Thẩm Trạch đề nghị tôi làm việc cho công ty của anh ấy với mức lương 30.000/tháng.

Tôi đồng ý, có lẽ vì nghĩ đến mối quan hệ của tôi và Dịch Tiêu, hoặc một lý do khác mà tôi không muốn nghĩ tới.

Cơn mưa rào bất chợt cắt ngang ký ức của tôi, tôi ngẩng đầu nhìn Thẩm Trạch, chóp mũi anh đỏ bừng.

Thẩm Trạch đặt tay lên đầu tôi, cố gắng che mưa cho tôi, nhưng tôi đã lấy tay che lại.

"Anh có từng nghĩ anh là nam 9 trong một bộ phim SE không?"

Trong những năm ở bên Thần Trạch, tôi chẳng học được gì ngoài miệng lưỡi độc địa.

Thẩm Trạch vừa định trêu chọc tôi, tôi đã nắm lấy tay áo anh ta, chạy thật nhanh trở lại xe.

Mưa hòa với gió se lạnh cuối thu phả vào mặt, hơi thở phả ra hóa thành sương trắng.

Sự bất công của số phận thể hiện ở việc tôi ngồi trong xe thở hổn hển, nhưng vẻ mặt của Thẩm Trạch vẫn không thay đổi, thậm chí anh ấy còn cười nhạo tôi vì tội không tập thể dục thường xuyên.

Khi về đến nhà tôi, hắn nói: "Sáu giờ sáng mai anh dẫn em chạy bộ buổi sáng nhé."

Tôi đồng ý với Thẩm Trạch.

[ZHIHU] BẢN TƯỜNG TRÌNH TÌNH YÊU CỦA TÔI VÀ SẾP (3/4)
--------------------

3

Tôi mơ thấy Thẩm Trạch cho tôi tiền thưởng cuối năm 50 vạn, sau đó tôi cầm tiền đến quán bar tìm các tiểu thịt tươi, bỗng thấy Thẩm Trạch lái ô tô đuổi theo tôi vào quán bar.

Đệch.

Tiếng còi ô tô từ dưới lầu truyền đến, người mới sáng sớm đã mất hết tinh thần.

Tôi dụi dụi mắt, vừa mới ngủ dậy nên có chút mơ hồ, vừa mở rèm cửa ra, ánh mặt trời chiếu vào, tôi nheo mắt lại, sau khi đã thích nghi vội nhìn xuống lầu.

Mẹ ơi, Thẩm Trạch lái xe vào sân của tôi!

Rõ ràng tối qua tôi đã khóa cổng rồi mà, hắn lấy chìa khóa ở đâu ra vậy.

Tôi lao xuống nhà để kiểm tra xem anh ta có chạm vào hoa trà trong sân không. Hoa trà tôi tự trồng hai ngày trước, nếu Thẩm Trạch đè chet nó, tôi nhất định sẽ xé xác anh ta thành từng mảnh.

Thẩm Trạch xuống xe, giơ đồng hồ lên nói với tôi: "Hứa Ngụy Châu, đã sáu giờ rồi, tối hôm qua anh nói..."

Anh ta đột nhiên ngưng lại khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng.

"Anh có thể nói hết câu được không?" Thẩm Trạch trong giấc mơ của tôi đã phá hỏng một chuyện tốt, tỉnh lại liền nhìn thấy anh ta, lúc tỉnh dậy tôi tức giận vô cùng, tự nhiên quên mất tối qua anh ta đã nói gì.

Thẩm Trạch ho khan hai tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi, tôi nhìn theo ánh mắt của hắn, chết tiệt, tôi vừa chạy ra khỏi nhà mà không mặc áo n.g.ự.c.

Tôi chạy về nhà với tốc độ bàn thờ, vừa về đến nhà liền đóng cửa lại.

WeChat của Thẩm Trạch hiện lên: [Anh chờ em chạy bộ buổi sáng.]

【Không đi!】

Tôi ném điện thoại sang một bên, nằm dài trên giường.

Mười phút sau, hắn lại bắt đầu bấm còi. Xung quanh tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây nơi tôi ở không có hàng xóm nào, nếu không tôi nhất định sẽ bị phàn nàn.

Một người cô rất nhiệt tình tên Chu sống ở tòa nhà bên cạnh, cô ấy sẽ ra ngoài mua đồ vào mỗi buổi sáng sau sáu giờ.

Lúc này, tôi đang nằm trên giường và nghe thấy cuộc đối thoại giữa thím Chu và Thẩm Trạch.

"Chàng trai trẻ, mới sáng sớm mà anh đang làm gì ở dưới nhà Châu Châu vậy?"

"Chào dì, cháu đến đón Châu Châu đi chạy bộ." Thẩm Trạch nghe theo lời của thím Chu gọi tôi là Châu Châu, làm tôi sởn hết da gà.

"Ồ, anh là bạn trai của Châu Châu sao?" Giọng thím Chu cao vút, lộ ra một tia hung phấn.

"Dạ, Châu Châu đang giận con nên không muốn nói chuyện với con."

Giọng của Thẩm Trạch cao hơn một chút, như cố ý muốn tôi nghe thấy, anh ta còn đang khóc, như thể tôi đã làm điều gì có lỗi với hắn.

Để ngăn Thẩm Trách nói những điều bậy bạ, tôi mặc quần áo và tắm rửa nhanh nhất có thể rồi chạy xuống lầu.

Khi tôi đi xuống, thím Chu cũng đã đi rồi, vậy là tôi không còn cơ hội giải thích cho sự trong sạch của mình.

Tôi liếc Thẩm Trạch một cái, anh ta tỏ ra vô tội: "Ngụy Châu, em có thể tìm đâu ra một ông chủ chu đáo như anh đây?"

Tôi phải nói rằng sức mạnh thể chất của Thẩm Trạch thực sự tốt.

Anh ấy đưa tôi chạy hai vòng trong công viên, tôi mệt như chó, nhưng hắn vẫn có thể chạy thêm một vòng nữa.

Tôi đang ngồi trên băng ghế trong công viên đợi Thẩm Trạch thì tình cờ gặp Lạc Nhiên.

Lạc Nhiên là cậu bé bị Dịch Tiêu đấm cho gãy răng.

Trong những năm qua, cậu ấy đã từ một cậu bé nhỏ con trở thành một người đàn ông cao 1,8 mét, cậu ấy chơi bóng rổ quanh năm vì vậy làn da có màu lúa mì, trông vô cùng khỏe mạnh và tràn đầy sức sống.

"Ngụy Châu! Đã lâu không gặp!"

Tôi nghe Dịch Tiêu nói rằng sau vụ đó Lạc Nhiên đã lắp một chiếc răng vàng, tôi ngồi trên ghế chăm chú nhìn vào miệng cậu ấy một cách khó khăn, và bây giờ tôi chắc chắn rằng Dịch Tiêu nói nhảm.

Lạc Nhiên dường như đã đoán được tôi đang nhìn gì, khuôn mặt cậu ấy đỏ bừng:

"Chẳng lẽ Thẩm Dịch Tiêu lại ở bên ngoài nói nhảm, Hứa Ngụy Châu, cô ấy đang trốn ở đâu? Cố ấy đã trốn tôi nửa tháng rồi!"

Tôi cảm thấy buồn cười với cảnh tượng này, đã nhiều năm như vậy, Dịch Tiêu và Lạc Nhiên vẫn là một cặp đôi hạnh phúc.

Tôi đang mỉm cười và chuẩn bị nói điều gì đó, thì tôi thoáng thấy Thẩm Trạch đang đi về phía tôi với vẻ mặt đen xì.

Không dễ để chọc giận Thẩm Trạch.

Hắn đi thẳng về phía Lạc Nhiên, và đột nhiên thay đổi thành một thương nhân.

Nở một nụ cười mà hắn chỉ thể hiện trong các cuộc đàm phán kinh doanh, anh ta đưa tay về phía Lạc Nhiên:

"Xin chào, tôi là Thẩm Trạch, ông chủ của Ngụy Châu."

Tôi nhìn thấy tay của Lạc Nhiên bị nắm đến đỏ bừng, Thẩm Trạch sáng sớm lại bắt đầu phát điên cái gì đây.

Tất nhiên, Lạc Nhiên đã trả lời khiến tôi còn sốc hơn.

Cậu ấy nói với Thẩm Trạch, "Chào anh*."
*哥哥:anh trai

Sẽ thật tuyệt nếu tôi mang theo điện thoại khi chạy bộ vào buổi sáng, nếu không tôi nhất định sẽ ghi lại biểu cảm đặt sắc trên mặt của Thẩm Trạch.

Chỉ trong 30s ngắn ngủi, Thẩm Trạch từ cười đến nghi hoặc sau đó chuyển thành kinh ngạc vô cùng thương cảm.

Tôi không phải không nói, Thẩm Trạch, có người thích em gái cậu, cậu tỏ ra đồng tình làm gì?

Thẩm Trạch đưa tôi về nhà, tôi xuống xe, hắn cũng xuống theo tôi.

"Anh đang làm gì thế?"

"Đi tắm."

"Công ty của anh không có chỗ tắm rửa sao?" Tôi không nói gì, giang hai tay ra chặn cửa lại.

Thẩm Trạch bất đắc dĩ thở dài, ôm tôi một cái rồi đi vào cửa.

Để lại tôi hóa đá trong gió.

Tôi ngồi trên ghế sofa, thậm chí còn không có thời gian để thay đồ, chỉ biết nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm.

Tôi nghĩ ra hàng ngàn cách để giết Thẩm Trạch trong đầu, và tất cả những cách này đều biến mất ngay khi Thẩm Trạch bước ra ngoài với chiếc khăn tắm của tôi.

Thẩm Trạch 1m85 đang quấn chiếc khăn tắm Hello Kitty chỉ vừa đến đùi tôi.

Tôi cầm điện thoại lên định chụp, nhưng Thẩm Trạch đã lao tới và giật điện thoại của tôi đi, chúng tôi đang ở trong tư thế vô cùng kì quặc.

Tôi nằm trên sô pha, Thẩm Trạch đè tôi xuống, tay phải cầm điện thoại của tôi, tay trái ôm ngực.

"Anh không có ngực, che cái gì mà che?"

Thẩm Trạch không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, nước từ tóc anh nhỏ xuống mặt tôi, tôi giật mình đẩy anh ra.

Thẩm Trạch quay lại xe lấy quần áo, tôi ngồi trên sô pha, tim còn đập loạn xạ, sau đó lại nghe thấy giọng nói của thím Chu:

"Tuổi trẻ thật hăng hái!"

4.

Mười giờ sáng, Thẩm Trạch nói có cuộc họp trong công ty.

Sau khi nghe Giang Hiền báo cáo, tôi nhận ra lý do tại sao Thẩm Trạch lại thuê cậu ấy là vì những vấn đề dư luận gần đây của công ty.

Giang Hiền nói rằng các địa chỉ IP mà dư luận công kích đều được hiển thị tại thành phố M và dư luận chỉ nhắm vào Thẩm Trạch.

Nói rằng anh ta không đủ sức để phụ trách công ty và hoàn chỉ biết dựa vào cha mình, nói rằng toàn bộ công ty sớm muộn cũng sẽ sụp đổ.

Thật vớ vẩn, tôi muốn xem ai có thể tạo nên dư luận thái quá như vậy.

Thực lực của Thẩm Trạch ai cũng thấy rõ, vốn dĩ loại dư luận này có thể bỏ qua, nhưng gần đây công ty đang hợp tác một dự án tại thành phố A, vào thời khắc mấu chốt này, mọi người đều đoán được là có người cố ý làm.

Thẩm Trạch mặt không biểu cảm, ngược lại, tôi là người tức giận.

Sự tức giận dường như hiện rõ trên khuôn mặt của tôi.

Hạ Thanh trấn an tôi rằng mọi chuyện sẽ ổn, tôi cũng dần bình tĩnh lại, tôi nhìn lên và thấy Thẩm Trạch đang mỉm cười với tôi.

Lúc này hắn còn có thể cười sao, có vẻ vẫn còn tự cao lắm.

Hạ Thanh là giám đốc kiểm soát rủi ro của công ty, sau cuộc họp, anh ấy đã đưa Giang Hiền đi chuẩn bị cho những vấn đề liên quan.

Tôi đi theo phía sau Thẩm Trạch, trong đầu không ngừng suy nghĩ , Thẩm Trạch từ nhỏ đến lớn chưa từng có đối thủ, ai lại ra tay với hắn như vậy?

Tôi đã sắp xếp lại tất cả các mối quan hệ của anh ấy từ mẫu giáo đến trung học, ngoại trừ bảy năm anh ấy ở nước ngoài.

Thẩm Trạch, người đang đi phía trước, đột nhiên dừng lại và nói với tôi, "Ngụy Châu, ngày mai theo anh đến thành phố M."

Ngày mai là cuối tuần, Thẩm Trạch lại bắt tôi làm thêm giờ.

Nhưng tôi sớm nhận ra rằng thành phố M là nơi dư luận xuất hiện.

"Quá tốt."

4

Mất 2 giờ đi máy bay để đến thành phố M. Tối hôm trước tôi đã tải xuống một bộ phim và chuẩn bị xem trên đường.

Đó là bộ " Rung Động".

Thẩm Trạch nói cũng muốn xem vì vậy tôi đã đưa cho anh ấy một trong những chiếc tai nghe.

Khi ông nội của anh hùng trong phim nói câu thoại kinh điển "Một ngày nào đó bạn sẽ gặp một người đẹp như cầu vồng, và sau đó bạn sẽ nghĩ rằng những người khác chỉ là mây", Thẩm Trạch đột nhiên nói vào tai tôi nói điều gì đó.

Tình cờ là máy bay gặp nhiễu loạn gió ngược nên tôi không nghe rõ lời anh ấy nói.

"Anh vừa nói gì vậy?" Tôi vừa tháo tai nghe vừa hỏi.

"Anh có nói gì đâu." Thẩm Trạch vẻ mặt vô tội.

Làm tốt lắm, Thẩm Trạch, anh còn không dám thừa nhận đã mắng tôi.

Mùa đông ở thành phố M rất lạnh, vừa xuống máy bay tôi đã rùng mình.

Bởi vì chỉ ở thành phố M hai ngày, nên tôi không mang theo bất kỳ bộ quần áo nào khác.

Thẩm Trạch cởi chiếc khăn trên cổ đưa cho tôi, tôi chợt nhớ đến chiếc khăn năm 17 tuổi tôi đan cho anh ấy, hình như tôi chưa từng thấy anh ấy mang lần nào.

Chắc là bị Thẩm Trạch vứt đi từ lâu rồi, đúng vậy, đã nhiều năm trôi qua như vậy.

Tôi đè nén mất mát trong lòng.

Phòng của Thẩm Trạch đối diện phòng tôi, anh ấy nói để tôi nghỉ ngơi một chút, mười hai giờ sẽ đưa tôi đi ăn trưa.

Tôi đã nghĩ rằng Thẩm Trạch sẽ lại đưa tôi đi ăn món Pháp nào đó, nhưng may mắn thay, anh ấy đã đưa tôi đến một nhà hàng bình thường hơn.

Nhưng những gì xảy ra tiếp theo nằm ngoài dự đoán của tôi.

Ngay khi các món ăn được dọn ra, tôi đã nhìn thấy người đẹp tóc vàng của bảy năm trước.

Anh đang làm gì thế? Tôi nhìn Thẩm Trạch với mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng.

Theo hiểu biết của Thẩm Trạch, tôi sẽ không biết cô gái tóc vàng này.

Thế là tôi đành phải giả ngu: "Sếp, cô này là ai vậy?"

Cô gái tóc vàng liếc tôi một cái: "Cô là Hứa Ngụy Châu?"

Có một dấu hỏi lớn trong lòng tôi, và tôi đã không chờ đợi câu trả lời của mình.

Chưa kịp trả lời, giọng nói của Thẩm Trạch đã vang lên.

"Nancy, tôi biết chính cô là người khơi mào dư luận."

Tôi mở to mắt, Thẩm Trạch dẫn tôi đi xem anh ấy cãi nhau với người yêu cũ? Bây giờ là loại chuyện gì vậy, những người yêu nhau quay lại đâm sau lưng nhau?

Cô gái tóc vàng dường như không nghe thấy những lời của Thẩm Trạch, cô ấy nhìn tôi chằm chằm, những gì cô ấy nói như đang chất vấn Thẩm Trạch.

"Đây là ngươi yêu chín năm của anh sao?"

Nếu quai hàm của tôi có thể tách ra khỏi mặt thì bây giờ nó phải nằm trên sàn rồi.

Thẩm Trạch nói tiếp: "Cô không cần dùng thủ đoạn trẻ con như vậy để thu hút sự chú ý của tôi. Nếu ngay từ đầu cô còn tưởng Ngụy Châu không có thật, thì bây giờ cô gái đang đứng trước mặt cô là thật."

Anh dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Nancy, hành vi hiện tại của cô không phù hợp với sự kiêu ngạo mà cô luôn có."

Thẩm Trạch đã thay đổi từ miệng lưỡi độc ác và hài hước trước đây bằng giọng điệu gay gắt và tàn nhẫn với Nancy.

Đúng như tôi đoán, người đẹp tóc vàng rời đi mà không ăn miếng nào.

Tôi cũng mất cảm giác ngon miệng.

Trong một lúc, tôi nhận được lượng thông tin quá lớn, không thể nhớ bằng cách nào mà tôi có thể trở về khách sạn, đầu óc tôi tràn ngập câu nói của cô gái ban nãy "người phụ nữ anh thích chín năm".

Tôi thực sự muốn hỏi Thẩm Trạch điều này có nghĩa là gì, nhưng tôi không thể thót ra khỏi miệng.

Nghĩ đến đó, tôi nằm lên giường và ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Tôi bị tiếng gõ cửa của Thẩm Trạch đánh thức, mở mắt ra đã là 6 giờ tối, ngoài cửa sổ tối đen như mực, mưa rất to, thỉnh thoảng còn có sấm sét .

Tôi mở cửa để Thẩm Trạch vào. Người anh ấy ướt sũng, như thể anh ấy mới từ bên ngoài trở về.

Thẩm Trạch lấy từ trong áo khoác ra hai hộp lẩu vẫn còn ấm.

"Ngụy Châu, em là heo sao, buổi trưa còn có thể ngủ."

Vừa nói, anh vừa mở hộp đũa dùng một lần đưa cho tôi.

Tôi yên lặng nhìn anh ta, lại nghe Thẩm Trạch nói:

"Hôm nay thành phố M đưa ra cảnh báo mưa bão màu đỏ, đồ ăn mang về sẽ không được giao, khách sạn cũng không cung cấp bữa tối, chúng ta ăn thôi."

Tôi nhìn đôi tai đỏ bừng và góc áo ướt đẫm nước mưa của Thẩm Trạch, đột nhiên phản ứng lại, bật điều máy sưởi lên.

Tôi và Thẩm Trạch cùng nhau ăn trong im lặng, cả căn phòng tràn ngập mùi thơm của dầu đỏ.

Không may, giữa bữa ăn, khách sạn đột ngột mất điện.

Tệ hơn nữa, cửa phòng đã kết nối Internet, hiện tại khách sạn bị cúp điện, thậm chí Internet cũng bị ngắt.

Tôi gọi cho quầy lễ tân và không ai trả lời.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng sấm sét, tôi rùng mình sợ hãi.

Với ánh sáng do tia chớp mang đến, tôi thấy khuôn mặt của Thẩm Trạch hơi đỏ.

Tôi chợt nhận ra rằng Thẩm Trạch sẽ bị cảm lạnh khi tiếp xúc với mưa từ khi còn là một đứa trẻ.

Tôi đứng dậy cởi quần áo của Thẩm Trạch, giọng nói như bị nghẹn lại.

"Chúng ta không nên làm loại chuyện này."

Thật sự bị mưa làm cho úng não, Thẩm Trạch đang nghĩ cái gì vậy!

"Anh bị cảm rồi! Cởi quần áo ướt và nằm xuống giường nghỉ ngơi đi!"

Tôi tiếp tục giúp Thẩm Trạch cởi áo khoác, Thẩm Trạch cứ nói rằng anh ấy sẽ tự mình làm, nhưng cánh tay ôm eo tôi thì vẫn không buông.

Tôi thực sự nghi ngờ liệu Thẩm Trạch có cố ý đồ gì hay không.

Cuối cùng cũng để được Thẩm Trạch nằm xuống, tôi nhét anh ấy vào trong chăn và ngồi sang một bên.

Thẩm Trạch nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, bên ngoài sấm sét ầm ầm, tôi lại ngửi thấy mùi gỗ đàn hương quen thuộc trong bóng tối.

Tình cờ, tôi lén hôn lên khóe miệng Thẩm Trạch. Khi tôi chuẩn bị rời đi, Thẩm Trạch đã để tay sau gáy tôi, ép tôi hôn sâu hơn.

Tôi mở to mắt, lúc này bên ngoài lại có một tia chớp lóe lên, chỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt ấy, tôi có thể nhìn thấy ý cười trong mắt Thẩm Trạch.

Tôi muốn bỏ chạy, nhưng sức của Thẩm Trạch quá mạnh, cuối cùng, tôi nằm trên ngực Thẩm Trạch thở hổn hển.

Tôi nghe thấy giọng mũi của Thẩm Trạch văng vẳng bên tai, anh nói: "Ngụy Châu, anh thích em."

Trong lúc đó, khách sạn cuối cùng đã có điện trở lại.

Tôi ngồi dậy và nhìn Thẩm Trạch.

Rõ ràng trong lòng tôi biết bảy năm trước mình đã hiểu lầm cảnh tượng ở Paris, bây giờ mọi hiểu lầm đã được giải quyết, giữa chúng tôi đã không còn gì cản trở.

Nhưng không biết vì sao, tôi nhất thời không dám đối mặt với lời tỏ tình của Thẩm Trạch.

"Em sẽ đến quầy lễ tân lấy cho anh một ít thuốc cảm lạnh."

Chà, tôi phải thừa nhận rằng tôi cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với Thẩm Trạch lúc này.

[ZHIHU] BẢN TƯỜNG TRÌNH TÌNH YÊU CỦA TÔI VÀ SẾP (4/4)
--------------------

5

Khi tôi trở lại phòng, Thẩm Trạch đã ngồi dậy.

Anh tựa người vào giường nhắm nghiền mắt, anh đã cởi hai cúc áo sơ mi đen, nghe tiếng tôi bước vào, anh mở mắt ra, ánh mắt dính chặt trên người tôi.

Tôi giúp Thẩm Trạch rót một lý nước, đổ thuốc hết thuốc lên tay đưa anh ấy uống.

Tôi đã giữ im lặng trước lời tỏ tình của Thẩm Trạch, nhưng Thẩm Trạch không chịu để tôi đi.

Sau khi anh ấy uống thuốc xong, tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi, Thẩm Trạch vội vàng nắm lấy cổ tay tôi, tôi bỗng mất thăng bằng nằm trên người Thẩm Trạch với một tư thế kỳ lạ.

Cả hai nhìn nhau, Thẩm Trạch bỗng lên tiếng: "Ngụy Châu, làm bạn gái anh nhé."

Mũi của Thẩm Trạch chạm vào chóp mũi của tôi, ở khoảng cách gần như vậy, tôi lại nhìn thấy nốt ruồi ở khóe mắt phải của anh ấy, ngửi thấy mùi đàn hương lâu năm trên người anh ấy.

Khoảng cách gần như vậy, đáng lẽ tôi phải đỏ mặt tim đập nhanh, nhưng không biết lấy đâu ra dũng khí dùng ngón trỏ nâng cằm Thẩm Trạch lên.

Tôi nghe thấy chính mình nói: "Nghe nói cậu thích tôi chín năm rồi phải không?"

Sau khi nói điều này, trái tim tôi bắt đầu đập dữ dội.

Tôi nghe thấy Thẩm Trạch cười khúc khích, môi anh lướt qua tai phải của tôi, tôi nghe anh nói với tôi bằng giọng trầm ấm đầy mê hoặc: "Có lẽ còn hơn thế nữa."

Tôi nghiêng người hôn anh, Thẩm Trạch còn nhiệt tình hơn tôi, rất nhanh sau đó anh đá khách thành chủ.

Tôi với Thẩm Trạch đã ngủ với nhau một đêm ngon giấc,

Sau khi tỉnh dậy, tay của Thẩm Trạch vẫn đặt trên eo tôi, tôi khẽ di chuyển, anh ấy cũng tỉnh lại.

"Ông chủ, không tăng lương cho em sao?" Tôi vươn tay sờ cơ ngực của Thẩm Trạch, omg, cứ như mơ vậy.

Thẩm Trạch nắm lấy tay tôi, lại cúi xuống hôn tôi, cho đến khi tôi thở không ra hơi mới chịu buông.

"Toàn bộ công ty đều là của em."

Dì Chu nói đúng, người trẻ tuổi thể chất cường tráng, đến mười hai giờ tôi mới dậy, đói chết mất.

Thay quần áo xong, Thẩm Trạch đưa tôi ra ngoài ăn tối.

Thành phố M mưa đã tạnh, con đường được nước mưa rửa sạch không tì vết, không khí tràn ngập mùi tươi mát.

Dư luận về Thẩm Trạch và công ty cũng đã biến mất, và hiểu lầm của tôi về Thẩm Trạch bảy năm trước cũng được loại bỏ sau chuyển đi này. Có vẻ như mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Thẩm Trạch muốn quàng chiếc khăn cho tôi, nhưng tôi từ chối.

Tôi giúp Thẩm Trạch quàng khăn, anh ấy lại cúi đầu hôn lên trán tôi.

Sau khi xác nhận mối quan hệ, mỗi ngày Thẩm Trạch luôn hôn mặt tôi cỡ tám trăm lần.

Trong bữa ăn, Thẩm Trạch ngồi đối diện tôi, nhìn tôi chăm chú.

Tôi gắp thịt nướng vào bát anh: "Đừng nhìn! Ăn đi."

Thẩm Trạch đã nói điều gì đó khiến tôi suýt nôn ra máu.

Anh ấy nói, "Nhìn em anh no rồi"

Tôi cầu xin Thẩm Trạch hãy trở lại như trước đi! Ghê quá, chịu không nổi.

Chuyến bay trở về Nam Kinh là tám giờ tối, tức là tôi và Thẩm Trạch đủ thời gian để đi hẹn hò vào buổi chiều.

Chúng tôi đến một công viên nổi tiếng hơn ở thành phố M.

Trong thành phố M cũng có rất nhiều cây si.

Tôi và Thẩm Trạch đang đi trên một con đường nhỏ, cây si hai bên che gần hết bầu trời, mặt đất phủ đầy lá cây đêm qua bị cơn mưa quật ngã, lúc chúng tôi đi qua giẫm lên chúng tạo ra những tiếng sột soạt khe khẽ.

Thẩm Trạch nắm chặt tay tôi, giọng điệu có chút thất vọng.

"Năm ba trung học sao em không hỏi anh?"

Tôi không biết làm thế nào Thẩm Trạch biết sự thật rằng tôi đã đến gặp anh ấy, tôi nghĩ mình không nên nói ra điều đó vì cảm thấy quá giả tạo.

"Tiền điện thoại đắt quá." Tôi nhón chân hôn Thẩm Trạch, đột nhiên có chút mừng vì sau khi đi một vòng vẫn ở bên người mình thích.

6

Tôi trở về Nam Kinh đã hơn mười giờ tối, Thẩm Trạch nói sẽ đưa tôi về nhà.

Vì mối quan hệ đã được xác nhận, Thẩm Trạch dường như không thể rời xa tôi dù chỉ một giây.

Anh nói với tôi rằng đó là vì anh đã vắng mặt trong bảy năm thanh xuân của tôi.

Tôi nghĩ tôi cũng vậy.

Sau khi Thẩm Trạch trở lại vào đầu năm, anh ấy đã dọn ra ở riêng, ngôi nhà với phong cách trang trí rất đơn giản, chủ yếu là tông màu xám và xanh lam.

Tôi xem qua từng căn phòng, và cuối cùng ánh mắt tôi dán chặt vào chiếc khăn quàng cổ trên giường của Thẩm Trạch.

Đó là cái mà tôi đã tặng cho Thẩm Trạch bảy năm trước.

Tôi quay sang hỏi Thẩm Trạch, nhưng anh ấy đã ôm tôi thật chặt.

"Anh đã miễn cưỡng đeo nó."

Mặt anh áp vào tai phải của tôi, tôi cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh đang phả vào gáy tôi.

Tôi kiễng chân hôn lên má Thẩm Trạch, có vẻ Thẩm Trạch khi yêu dễ thương hơn bình thường.

Khẽ liếc mắt, tôi bắt gặp một cuốn album ảnh bên giường, tôi quay lại lấy nó, Thẩm Trạch muốn ngăn tôi lại, nhưng đã quá muộn.

Toàn bộ cuốn album đều là ảnh của tôi từ thời trung học đến đại học.

Những bức ảnh tôi cắm cờ trên sân chơi, những bức ảnh tôi khóc thầm khi thi trượt, và cả những bức ảnh tôi đang ăn...

Tôi kinh ngạc không nói nên lời, ngơ ngác nhìn Thẩm Trạch, hình như anh ấy có chút mất mát khi bí mật của mình đã bị phát hiện.

Tôi có chút bàng hoàng xen lẫn xúc động.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi không đơn độc trong khoảng thời gian yêu thầm dài 7 năm của mình.

Hốc mắt tôi ươn ướt vùi mặt vào lòng ngực Thẩm Trạch.

Tôi nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của anh trên đỉnh đầu.

"Đi Paris sao em không đến gặp anh?"

Trong giọng nói của anh có chút ủy khuất, tôi nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, sau đó nghe thấy Thẩm Trạch tự an ủi mình: "May mà bây giờ em đã là của anh."

Cứu bé, bạn trai của tôi dễ thương quá đi mất.

Khi trở lại công ty vào thứ hai, tôi vẫn trò chuyện với Dịch Tiêu như thường lệ.

Tôi hí hửng thông báo với Dịch Tiêu: [Từ bây giờ cậu có thể gọi tớ là chị dâu rồi]

Dịch Tiêu gửi cho tôi một biểu cảm ngáp, sau nhắn lại một câu.

[Anh trai tới đã nói với cả gia đình vào tôi qua rồi!!!. 】

Tôi ngước nhìn Thẩm Trạch, anh ấy bỗng hôn tôi một cái.

Tốc độ này có phải quá nhanh rồi không ?

Tôi cúi đầu thấy Dịch Tiêu lại gửi một tin nhắn khác.

【 Tớ và Lạc Nhiên cũng ở bên nhau rồi ó. 】

Chà, tôi chắc chắn sẽ hỏi chi tiết chuyện này vào một ngày khác.

Trong bữa trưa, Giang Hiền đến tìm tôi.

"Chị, tối nay chị có muốn đi ăn với em không?"

Ngay khi anh ấy nói xong, tôi cảm thấy bầu không khí xung quanh như sắp đóng băng.

Sau đó, tôi thấy Thẩm Trạch thông báo với một nhóm lớn trong công ty rằng tối nay sẽ có một bữa ăn tối củng với công ty.

Ông chủ ghen tuông quá khoa trương rồi.

Thẩm Trạch đã biến mất cả buổi chiều, tin nhắn gửi hắn cũng không trả lời, tức chết tôi rồi.

Bữa tối công ty dự kiến sẽ tổ chức tiệc BBQ tại bờ sông.

Khi chúng tôi đến, Thẩm Trạch cũng đã ở đó.

Ánh chiều tà phủ lên người anh, tôi rất muốn tiến lên ôm lấy anh ấy.

Hạ Thanh đề nghị mọi người nên chơi trò thật hay thử thách, tôi chạm vào vai cô ấy và nhỏ giọng phàn nàn: "Trò này quá quê mùa rồi."

cô ấy đáp lại tôi bằng một nụ đầy ẩn ý.

Giống như mọi người đều ngầm hiểu, tôi đã không bóc được sự thật hay thử thách nào, từ đầu đến cuối tôi điều đứng nhìn mọi người lần lượt tham gia trò chơi.

Tôi ăn thịt nướng trong im lặng, nhìn đồng nghiệp A hỏi WeChat của những người qua đường, và nghe đồng nghiệp B kể về trải nghiệm đáng xấu hổ nhất trong đời anh ấy.

Tất cả mọi người đã có một khoảng thời gian tuyệt vời.

Cuối cùng, Thẩm Trạch đã bọc được phiếu sự thật.

Hạ Thanh hỏi hắn, "Ở đây có người anh thích không?"

Lại là một câu hỏi cũ rích

Tuy nhiên, Thẩm Trạch lại nói: "Các cậu không biết sao?"

Trên đầu tôi xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng.

Cùng lúc đó, pháo hoa đang chiếu sáng cả một vùng trời.

Tôi nhìn Thẩm Trạch từ từ đi về phía tôi, và lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ.

Trong lòng tôi có chút hi vọng, nhưng thật sự không dám nghĩ tới.

Giọng nói của Thẩm Trạch hiếm khi run rẩy như vậy.

"Anh đã mơ về khung cảnh này trong nhiều năm, nhưng khi thực sự chờ đợi ngày này, anh vẫn rất hồi hộp."

Anh dừng một chút, rồi tiếp tục, "Châu Châu, em sẽ lấy anh chứ?"

Tôi mừng đến không nói nên lời, chỉ nghe thấy Hạ Thanh bên cạnh nói: "Cuối cùng tôi cùng đợi được đến ngày này."

Lại nghe Thẩm Trạch nói: "Chiều nay anh không trả lời tin nhắn của em, là lỗi của anh, anh đi lấy nhẫn, nhưng điện thoại của anh lại để ở trong xe, Ngụy Châu..."

Thẩm Trạch chưa kịp nói xong, tôi đã chạy tới ôm lấy anh ấy.

Tôi nghe thấy tiếng reo hò xung quanh, và cũng nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Thẩm Trạch bên tai.

Hóa ra sẽ có một người yêu tôi nhiều năm như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro