Thanh Mai Của Giáo Bá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 蜜桃小丸子
Đề cử: 100%
Editor: Kombucha atiso nhon nhon
Ảnh: https://pin.it/DK000wc

Trong một cuộc phỏng vấn vườn trường ở đầu đường, tôi được hỏi là thích con trai một mí hay hai mí.

Tôi suy tư một lát: "Hai mí".

Đêm đó, trang web trường có một đống người tag tôi.

"Học tỷ mau tha cho giáo bá đi, cậu bé ngốc nghếch kia sắp đăng một trăm bức ảnh với đôi mắt hai mí rồi."

[Thanh Mai Của Giáo Bá] 01/05
Tác giả: 蜜桃小丸子
Đề cử & raw: 100% huntouchable
Editor: Kombucha atiso nhon nhon
Ảnh: https://pin.it/3mm7E87
——❀◕ ‿ ◕❀—-

Trong một cuộc phỏng vấn vườn trường ở đầu đường, tôi được hỏi là thích con trai một mí hay hai mí.

Tôi suy tư một lát: "Hai mí".

Đêm đó, trang web trường có một đống người tag tôi.

"Học tỷ mau tha cho giáo bá đi, cậu bé ngốc nghếch kia sắp đăng một trăm bức ảnh với đôi mắt hai mí rồi."

1

Trong mắt bạn bè và thầy cô, tôi là bông hoa trắng nhỏ mang vẻ tinh khôi.

Nhưng họ không biết là tôi là một cô gái nổi loạn.

Sự tương phản này cũng không cần thiết phải phô ra.

Chỉ có kẻ bắt nạt học đường Đường Gia Duy biết được sự tương phản này.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Ai mà không có lịch sử đen chứ?

Dù gì trong điện thoại di động của tôi,vẫn còn rất nhiều ảnh chụp mông trần của Đường Gia Duy khi hắn còn nhỏ.

Ai sợ ai chứ!

Tuy nhiên, ở trường tôi và Đường Gia Duy là người xa lạ.

Trong mắt mọi người tôi là một học sinh ngoan và là một cô gái cực kì ngoan hiền nhưng hắn lại là một kẻ bắt nạt học đường.

Thật sự không thể nghĩ tới chúng tôi sẽ liên quan tới nhau nhưng sự thật thì chúng tôi đã đính hôn với nhau ngay từ khi chúng tôi được sinh ra.

Bước vào thời nổi loạn, tôi càng hay làm loạn.

"Cái gì chứ, tên thối nhà ngươi còn chưa mở mắt mà còn đòi cưới ta?"

"Không tính,không tính!"

Trước sự phản kháng dữ dội của tôi, Đường Gia Duy không nói lời nào.

Vẻ mặt thờ ơ đó dường như không thèm tranh luận với tôi chút nào.

Điều này cũng tốt, hạn chế rắc rối.

Vì vậy, tôi nghĩ Đường Gia Duy luôn coi thường tôi.

Tôi không biết sự tích về nụ hôn thời thời ấu của chúng tôi bị lan truyền từ khi nào.

Nhiều sinh viên xung quanh tôi cũng bắt đầu đu cp.

Mọi người lưu truyền về sự kết hợp giữa kẻ bạo lực học đường và bông hoa trắng nhỏ.

Nhưng rõ ràng là tôi cũng là một kẻ bắt nạt mà!

Tôi đã tìm kiếm đầu mối của chuyện này một thời gian nhưng vẫn không có manh mối.

Cho đến khi có một cuộc phỏng vấn vườn trường.

Ngày hôm đó, tôi tình cờ mặc một chiếc váy trắng, khi hình bóng đẹp như tiên nữ của tôi xuất hiện trong máy ảnh.

Không khỏi cảm thán, tiểu tiên nữ đáng yêu này là ai?

"Bạn học, xin hỏi em có thích người nào không?"

Tôi vừa định lắc đầu nhưng cảm thấy như vậy thật nhàm chán nên khẽ mỉm cười trước ống kính.

"Đương nhiên là có."

Tôi thích Bạch Kính Đình,Vương Hạc Đệ,La Vân Hi...

Đối với câu hỏi tiếp theo, tôi rõ ràng cảm thấy đối phương rất xúc động, micro cũng sắp chọc vào mặt tôi.

"Vậy cho tôi hỏi, em thích con trai mắt một mí hay hai mí?"

Tôi im lặng.

Lý do im lặng là tôi thật sự băn khoăn về mắt một mí với mắt hai mí.

Đối với những người hâm mộ, có vẻ như họ không quan tâm nhiều đến điều này.

Tôi nhíu mày trả lời.

"Mắt hai mí."

Sau đó, càng có một số câu hỏi vô thưởng vô phạt hơn, tôi tùy tiện trả lời, không để tâm đến cuộc phỏng vấn này.

Tuy nhiên vào ban đêm.

Cô bạn thân cuống cuồng nhắn tin kêu tôi lên diễn đàn của trường xem thử.

Không xem thì không biết, xem rồi thật sự giật mình.

Thông báo của tôi đạt 99+.

Tôi: ?

Tôi sắp trở thành người nổi tiếng trên mạng sao?

Nhìn vào tin tức, tất cả mọi người đều đang cùng nói về một chủ đề.

"Học tỷ mau tha cho giáo bá đi, cậu bé ngốc nghếch kia sắp đăng một trăm bức ảnh với đôi mắt hai mí rồi."

Tôi:.....

𝔹𝕒̉𝕟 𝕖𝕕𝕚𝕥 𝕥𝕙𝕦𝕠̣̂𝕔 𝕢𝕦𝕪𝕖̂̀𝕟 𝕤𝕠̛̉ 𝕙𝕦̛̃𝕦 𝕔𝕦̉𝕒 𝕂𝕠𝕞𝕓𝕒𝕥𝕚𝕤𝕠| 𝕂𝕠𝕞𝕓𝕦𝕔𝕙𝕒 𝕒𝕥𝕚𝕤𝕠 𝕟𝕙𝕠𝕟 𝕟𝕙𝕠𝕟, 𝕩𝕚𝕟 𝕜𝕙𝕠̂𝕟𝕘 𝕣𝕖𝕦𝕡!

2

Rõ ràng mỗi từ trên màn hình đều là tiếng Trung nhưng tôi không thể đọc hiểu chúng.

Tôi bối rối mở bài đăng mà họ tag tôi nhiều nhất.

Đó là bài đăng của người yêu thời thơ ấu của tôi, kẻ bắt nạt học đường - Đường Gia Duy.

Tôi phải nói rằng ngoại hình của đứa trẻ này thực sự nổi bật.

Nếu tôi không lớn lên cùng hắn, tôi đã biến hắn thành người chồng thứ 256 của tôi dựa trên vẻ ngoài của hắn.

Tôi lướt từng bài một, càng xem tôi càng thấy có gì đó không ổn.

Những bức ảnh đẹp theo cách riêng của chúng, nhưng tất cả chúng đều có cùng một điểm chung.

Hắn, không phải hắn đang khoe đôi mắt hai mí của hắn sao?

Nghĩ đến thông báo, mí mắt tôi co giật dữ dội.

Tin nhắn từ người bạn thân của tôi - Vu Lạc Lạc lúc này được gửi đến.

Người Mẹ Ngây Thơ Hai Mươi Tuổi: [Thưa nữ thần Tang Ôn, cô nghĩ sao về chuyện này?]

[Thanh Mai Của Giáo Bá] 02/05
Tác giả: 蜜桃小丸子
Đề cử & raw: 100% huntouchable
Editor: Kombucha atiso nhon nhon
Ảnh: https://pin.it/3mm7E87

2.(còn lại)

Giấc Mơ Về Một Tỷ Mỹ Nam: [Mình đã đọc trên điện thoại.]

Người Mẹ Ngây Thơ Hai Mươi Tuổi: [ Đừng ngắt lời mình. Về chuyện này, cậu nghĩ sao về kẻ bắt nạt học đường?]

Giấc Mơ Về Một Tỷ Mỹ Nam: [Thứ nhất, mình thừa nhận mỗi người đều có quá khứ, thứ hai, chuyện này không liên quan tới mình.]

Người Mẹ Ngây Thơ Hai Mươi Tuổi: [Hai người giống nhau thật đấy.]

Người Mẹ Ngây Thơ Hai Mươi Tuổi: [Trời sập xuống thì cả hai vẫn mạnh miệng chống đỡ.]

Người Mẹ Ngây Thơ Hai Mươi Tuổi: [Nói thật đi, tại sao cậu không chấp nhận anh ta, người yêu thuở bé lại là anh chàng đẹp trai]

Xem ra Vu Lạc Lạc càng ngày càng phấn khích, có vẻ như giây tiếp theo cô ấy liền cầm lá cờ CP của chúng tôi múa vào mặt tôi.

Tôi nhanh chóng trả lời.

Giấc Mơ Về Một Tỷ Mỹ Nam: [Dừng lại, dừng lại, nếu đã quá quen thuộc rồi với lại người hồi bé cướp điều khiển tivi khi mình đang coi, cậu sẽ yêu sao?]

Người Mẹ Ngây Thơ Hai Mươi Tuổi: [Mình đã chụp ảnh màn hình tin nhắn của nữ thần Ôn Ôn thân yêu, mình sẽ chờ cậu bị vả mặt.]

Người Mẹ Ngây Thơ Hai Mươi Tuổi: [Chiến thắng.jpg]

Giấc Mơ Về Một Tỷ Mỹ Nam: [?]

Giấc Mơ Về Một Tỷ Mỹ Nam: [Nổ súng.jpg]

Tôi thoát khỏi giao diện trò chuyện với vẻ mặt tỉnh bơ, vui vẻ mở phần mềm Đại Nhãn Tử* và chuẩn bị lưu thêm vài bức ảnh về.

*ủa app nào vậy mấy keo 😥 search theo tên tiếng trung trong appstore mà k ra luôn

Khuôn mặt cún con trắng trẻo, hahahaha.

Ảnh ướt át như vậy? Quyến rũ tôi sao? Đã được lưu!

Ảnh bó hoa ư? Câu hôn tôi? Đã được lưu!

Ảnh áo tắm biển? Dụ dỗ tôi? Đã được lưu!

Ngay khi tôi đang tận hưởng, tin nhắn nhắc nhở trong điện thoại đột nhiên lại kêu bíp bíp điên cuồng.

Tin tức diễn đàn liên tục xuất hiện, tôi nhấp vào, ảnh của Đường Gia Duy vẫn đang được đăng, tôi bị tag điên cuồng bên dưới.

Đầu tôi lại bắt đầu đau rồi.

3

Tôi nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại và được kết nối ngay lập tức.

Tôi: "Sao cậu đăng nhiều ảnh lên diễn đàn trường thế? Cậu có nhiều ảnh trong thư viện lắm hả?"

Thanh âm của Đường Gia Duy từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.

Nghe có vẻ cực kỳ bình tĩnh, ngoại trừ âm cuối có một chút phấn chấn làm lộ niềm vui trong lòng hắn.

"Thấy rồi sao? Chỉ tuỳ tiện đăng thôi."

Tôi: "Đại ca ơi, tôi sắp bị tag đến phát điên rồi, cậu không thấy hả?"

"Việc đó rất ảnh hưởng đến tôi và tình yêu mới của tôi."

Mặc dù chỉ là việc đăng ảnh.

Hơi thở bên kia ngưng trệ trong chốc lát, sau đó là giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Đường Gia Duy.

"Cậu thích ai rồi sao? Là ai? Tôi biết hắn không? Cùng trường với chúng ta sao? Tôi không bằng hắn sao?"

"Gia phả thì sao?"

Tôi sẵn sàng thừa nhận: "Tất nhiên là do tôi thích người đó."

"Anh ấy có khuôn mặt đẹp và dáng người tuyệt vời."

Thanh âm ở bên kia điện thoại vô cùng tức giận: "Hừ! Cậu biết bộ dạng thật sự của hắn như thế nào sao?"

"Tất nhiên nhưng ngoại hình chỉ là thứ yếu." Tôi giả vờ ngại ngùng.

"Tôi không phải người hời hợt như vậy, nguyên nhân chính là do bản thân anh ấy cũng rất tốt."

Ví dụ như diễn xuất rất tốt.

Giọng nói của Đường Gia Duy nghẹn lại một lúc, sau đó hắn càng tức giận hơn, điều này khiến tôi rất bối rối.

"Tang Ôn, cậu làm rất tốt."

Điện thoại bị cúp, tôi thật sự bối rối.

Sao lại tức giận rồi?

Hay là mình nhắn hỏi dì Đường tên kia có bị bệnh không?

Quên đi, xem phim mới quan trọng hơn.

Đại Nhãn Tử thẳng tiến!

Sau khi thức khuya để xem các tập mới của bộ phim truyền hình, ngày hôm sau tôi bị đánh thức bởi bạn cùng phòng.

Tôi vừa mặc một chiếc áo phông và định đến lớp nhưng bạn cùng phòng đã ngăn tôi lại.

"Tang Ôn, cậu định vào lớp như vậy sao?"

Giọng điệu của cô ấy đầy hoài nghi.

Hả? Nếu không thì sao?

Tôi đang thấy vô lý thì cô ấy giơ điện thoại di động lên, mở lịch học ra, nhấp đúp vào dòng chữ "Tâm lý tình yêu (Tự chọn)" trước mặt tôi.

"Mình biết rằng nữ thần Tang Ôn của chúng ta xinh đẹp tự nhiên và có khí chất phi thường nhưng cậu thực sự định ăn mặc như thế đến lớp học này sao?" Cô ấy hận không thể rèn sắt.

Đầu óc tôi tỉnh táo ngay lập tức.

Ngồi vào bàn, tôi nhanh chóng trang điểm và thay chiếc váy màu xanh nhạt mới mua.

Sau khi thay quần áo, tôi nhìn vào gương và hài lòng, đây là kiểu dáng mát mẻ vào mùa hè.

Bạn cùng phòng của tôi cũng hài lòng gật đầu, suy nghĩ một chút liền lấy ra một chiếc kẹp tóc hình hoa huệ cài lên đầu tôi.

Cài hoa huệ và mặc chiếc váy nhẹ nhàng, đơn giản còn kết hợp thêm khuôn mặt ngọt ngào và thần tiên của tôi, thật sự là quá đẹp.

Sau đó chúng tôi rời khỏi ký túc xá.

Khi đến lớp, lớp học vẫn chưa chính thức bắt đầu nhưng lớp đã chật kín người.

Vừa bước vào lớp, tôi chợt cảm thấy một luồng khí áp thấp mạnh và hơi lạnh.

Tôi nghi ngờ nhìn lên và quan sát xung quanh,cuối cùng cũng tìm ra nguồn gốc của áp suất không khí thấp.

Lấy Đường Gia Duy làm trung tâm, vẽ một vòng tròn bán kính năm mét, xung quanh không có học sinh nào, mọi người đều ngồi cách xa hắn.

Tôi: Đang làm gì đây? Đường Gia Duy có thể ăn thịt người sao?

𝔹𝕒̉𝕟 𝕖𝕕𝕚𝕥 𝕥𝕙𝕦𝕠̣̂𝕔 𝕢𝕦𝕪𝕖̂̀𝕟 𝕤𝕠̛̉ 𝕙𝕦̛̃𝕦 𝕔𝕦̉𝕒 𝕂𝕠𝕞𝕓𝕒𝕥𝕚𝕤𝕠| 𝕂𝕠𝕞𝕓𝕦𝕔𝕙𝕒 𝕒𝕥𝕚𝕤𝕠 𝕟𝕙𝕠𝕟 𝕟𝕙𝕠𝕟, 𝕩𝕚𝕟 𝕜𝕙𝕠̂𝕟𝕘 𝕣𝕖𝕦𝕡!

4

Tôi vừa bước được hai bước, học sinh trong lớp đều nhìn tôi.

"Nữ thần Tang Ôn đến rồi, mong cậu ấy hãy mau dỗ anh Đường đi mà."

"Ừ, từ khi anh Đường xem phỏng vấn kia, suýt chút nữa đã biến thành cái tủ lạnh biết đi."

Một vài học sinh bắt đầu la ó và đùa giỡn,bầu không khí trong lớp dần dần ấm lên.

Tôi vẫy tay một cách bất lực và nói xin chào, không để tâm đến trò đùa của họ.

Thấy tôi đến gần, Đường Gia Duy sắc mặt dần dần hòa hoãn, trong mắt hiện lên một chút chờ mong.

Tôi dừng lại và ngồi ở một chỗ phía sau cũng không quá xa chỗ Đường Gia Duy.

Đùa gì vậy, tin đồn đang lan truyền mạnh mẽ như vậy, tôi có điên cũng không ngồi cạnh hắn đâu.

Sau khi ngồi xuống, tôi lặng lẽ liếc nhìn hắn, vẻ mặt hắn có chút lạnh lùng, lông mày nhíu lại tỏ ý không hài lòng.

Tôi lập tức cúi đầu không dám nhìn.

Thời gian vào lớp càng lúc càng gần, trong lớp không ngừng có người đi vào.

Khóa học tự chọn về tình yêu là một khóa học nổi tiếng ở Đại học A, có rất nhiều người tham gia.

Tôi đang chán nản lướt điện thoại thì đột nhiên một giọng nói vang lên trên đầu tôi.

"Chào bạn học, tôi ngồi đây được không?"

Tôi nhìn lên và thấy một anh chàng đẹp trai đang đứng trước mặt tôi kèm theo nụ cười bẽn lẽn trên khuôn mặt.

Tôi gật đầu.

Cậu ấy liền ngồi xuống cạnh tôi.

Cún con búng ra sữa! Là loại yêu thích gần đây của tôi.

Tôi không thể không nhìn thêm lần thứ hai.

Khi tôi quay lại, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Đường Gia Duy.

Hắn không biết đã quay đầu lại từ lúc nào, cau mày nhìn tôi, sau đó hắn quay mặt đi và nhìn người con trai bên cạnh tôi.

Rồi hắn đứng phắt dậy trong ánh mắt khó hiểu của tôi.

Hắn chưa kịp di chuyển thì đột nhiên giáo viên bước vào.

Lớp học bắt đầu.

Hắn lại bất lực ngồi xuống.

Hành động đó là để làm gì?Hắn rảnh nên tập squat sao?

Vì lớp học này là lớp học đặc biệt do trường tổ chức,giáo viên được đặc biệt mời từ bên ngoài về giảng nên bầu không khí trong lớp rất sôi nổi.

Nhưng ngồi phía sau Đường Gia Duy, tôi có thể thấy rõ ràng tâm trạng của hắn không tốt.

Hắn nằm uể oải trên bàn, bàn tay phải của hắn liên tục xoay bút gel.

Giáo viên giảng bài có lẽ cũng để ý đến hắn nên bảo hắn đứng dậy trả lời câu hỏi.

"Bạn học, em nói cho tôi biết em thích kiểu con gái như thế nào nào?"

Đường Gia Duy đứng dậy.

Hắn chợt quay lại nhìn về phía tôi.

Hắn nhếch môi sang chảnh.

"Báo cáo, em thích những cô gái mặc váy xanh nhạt, cài hoa huệ trên tóc ạ."

[Thanh Mai Của Giáo Bá] 03/05
Tác giả: 蜜桃小丸子
Đề cử: 100% huntouchable
Editor: Kombucha atiso nhon nhon
Ảnh: https://pin.it/3mm7E87

5
Hắn nói rất thẳng thừng.

Sau khi hắn nói xong, mọi người xung quanh đều nhìn thẳng vào tôi.

Tôi đỏ mặt và cúi đầu xấu hổ,thật muốn tìm kiếm một cái lỗ để chui.

Giáo viên nở một nụ cười đầy ý vị.

Giáo viên cười cười mời Đường Gia Duy ngồi xuống, sau đó nói: "Cô gái kia, câu tiếp theo em trả lời đi."

Tôi chỉ vào mình:"Em ạ?"

"Đúng,là em,cô gái mặc váy xanh."

"Nếu em có thích một người, em sẽ theo đuổi cậu ấy như thế nào?"

Người tôi thích?

Một trăm tám mươi hình ảnh hiện ra trong tâm trí tôi.

Điểm danh siêu thoại trên Weibo, mua album, nhận thẻ ảnh, xem buổi hòa nhạc và tham gia lễ ký tặng...

Tôi kịp thời dừng những suy nghĩ tiếp theo của mình và cố nghĩ tới một việc thực tế.

Nhưng câu hỏi này thực sự rất khó đối với tôi.

Từ nhỏ tôi luôn được mọi người xung quanh đối xử nhã nhặn, dường như tôi chưa từng có cảm giác thích ai cả.

Tôi suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng nói.

"Có lẽ là... tìm hiểu những gì anh ấy thích."

"Vậy thì chỉ cần ở bên cạnh anh ấy và thỉnh thoảng tạo chút việc hâm nóng tình cảm."

Sau khi tôi trả lời câu hỏi, giáo viên như vô ý nhìn sang Đường Gia Duy một cái rồi mời tôi ngồi xuống.

Đường Gia Duy cũng trầm ngâm nhìn tôi.

Tôi: Tại sao tôi cảm thấy có gì đó không đúng?

Các bài giảng của giáo viên rất thú vị nên tôi không thấy nhàm chán, một buổi học cũng trôi qua nhanh chóng.

Tay tôi vẫn đang thu dọn đồ đạc trên bàn nhưng trái tim sớm đã bay ra khỏi lớp mà xuống nhà ăn.

Bữa trưa hôm nay ăn hamburger, súp cay hay bibimbap đây?

Bạn cùng phòng ở bên cạnh xách túi lên, lắc lắc chiếc điện thoại trên tay và mỉm cười xin lỗi với tôi.

"Ôn Ôn, hôm nay bạn trai mời mình đi ăn cơm, mình không thể ở cùng cậu."

Trên khuôn mặt cô ấy nở một nụ cười ngọt ngào, cô ấy nhìn tôi với vẻ ghen tị: "Này, mình không phải là có bạn trai rồi quên bạn cùng phòng đâu."

"Nhìn nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt của cậu, làm sao mình có thể không đồng ý?"

Bạn cùng phòng nhanh chóng rời khỏi lớp.

Ngay khi tôi chuẩn bị rời đi, cậu bạn ở cạnh đột nhiên ngăn tôi lại.

"Bạn học......"

Tôi nghi ngờ nhìn lại cậu ấy.

Mặt cậu ấy đỏ bừng, ngượng ngùng nói.

"Tôi là Đặng Hoà Hạ khoa nghệ thuật, tôi có thể... tôi có thể thêm thông tin liên lạc của cậu không?"

Thấy dáng vẻ ngại ngùng của cậu ấy, tâm hồn chọc ghẹo trong lòng tôi dần trỗi dậy.

"Hay là cậu dùng giọng điệu đáng yêu đi,tôi sẽ cho cậu."

Mặt cậu ấy đỏ hơn trước, dái tai cũng đỏ như máu.

Chết tiệt, tôi không thể kiềm chế bản thân không thốt ra những lời trêu chọc, một vài bạn học đang chuẩn bị rời đi đã quay lại nhìn tôi sau khi nghe được câu nói đó.

Tôi cũng cảm thấy hơi xấu hổ, vừa định nói gì để dịu lại bầu không khí thì đã thấy Đặng Hoà Hạ đưa tay kéo nhẹ góc áo tôi.

Cẩn thận lắc lắc.

"Chị...Cho em thông tin liên lạc của chị đi mà."

Tôi:! ! !

Hứ, trong tình huống này,có muốn mạng tôi thì tôi cũng đưa.

Tôi hắng giọng định nói thì một giọng nói lười biếng phát ra từ phía sau tôi.

"Không, cậu ấy có tên của mình."*

*Ý của Gia Duy lúc này là Ôn Ôn có tên đó nên Hoà Hạ đừng có mà gọi chị :))

Tôi sững người một lúc rồi một bàn tay quen thuộc đặt lên vai tôi.

Tôi quay lại và nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh của Đường Gia Duy.

Đôi mắt và đôi lông mày sắc bén của hắn nhìn vào Đặng Hoà Hạ, tạo ra một cảm giác áp bức mạnh mẽ.

𝔹𝕒̉𝕟 𝕖𝕕𝕚𝕥 𝕥𝕙𝕦𝕠̣̂𝕔 𝕢𝕦𝕪𝕖̂̀𝕟 𝕤𝕠̛̉ 𝕙𝕦̛̃𝕦 𝕔𝕦̉𝕒 𝕂𝕠𝕞𝕓𝕒𝕥𝕚𝕤𝕠| 𝕂𝕠𝕞𝕓𝕦𝕔𝕙𝕒 𝕒𝕥𝕚𝕤𝕠 𝕟𝕙𝕠𝕟 𝕟𝕙𝕠𝕟, 𝕩𝕚𝕟 𝕜𝕙𝕠̂𝕟𝕘 𝕣𝕖𝕦𝕡!

6

Đặng Hoà Hạ trước mặt có vẻ sợ hãi, mím đôi môi nhợt nhạt.

Đôi mắt cũng mang theo sự sợ hãi, trông cực kỳ tội lỗi.

Tôi hất tay Đường Gia Duy ra, có chút không hài lòng: "Cậu đừng dọa cậu ấy."

Sau đó, tôi dịu dàng mỉm cười với Đặng Hoà Hạ, mở mã QR WeChat và đặt trước mặt cậu ấy.

"Cậu ta là nói bậy bạ,cậu cứ quét tôi đi."

Vẻ mặt của Đặng Hoà Hạ ngay lập tức trở nên ngạc nhiên, sau khi có được thông tin liên lạc của tôi,cậu ấy vui vẻ rời đi.

"Chậc, thật đào hoa."

Đường Gia Duy bất mãn dựa vào mép bàn phía sau tôi, khoanh tay, nheo mắt nhìn tôi.

Tôi:?

"Đường Gia Duy, cậu gần đây không phải bị bắt hồn chứ?"

Hành vi luôn kỳ kỳ quái quái, luôn nói những cái kỳ lạ và dễ mất bình tĩnh.

Nghĩ đến đây, tôi khẽ nheo mắt nhìn hắn.

"Đào hoa cái gì chứ? Chỉ là không muốn vì một cây mà bỏ cả rừng cây mà thôi."

"Tôi thích là chuyện của tôi, sao cậu lại quan tâm nhiều như vậy chứ?"

"Cậu thích tôi? Có cảm tình với tôi hả?"

Vốn dĩ tôi chỉ cố ý nói những lời đó để chọc giận Đường Gia Duy nhưng sau khi nghe xong, vẻ mặt của hắn trở nên rất kỳ lạ.

Hắn rụt rè mở miệng, sắc mặt đỏ bừng, không biết là thẹn thùng hay là tức giận.

"Cậu biết mà còn hỏi."

Tôi bị mắc nghẹn ngay lập tức.

"Vậy người cậu thích là ai, tôi có biết hắn không? Cùng trường với chúng ta sao?"

"Cậu còn chưa trả lời tôi." Khóe mắt hắn rũ xuống, thần sắc có chút ủy khuất.

"Có vẻ như tôi phải nói chuyện với dì Tang về tình hình ở trường của cậu."

Anh chàng này thực sự dám lấy mẹ tôi ra để trấn áp tôi!

Hắn nghĩ tôi sợ sao?

Đúng, tôi thực sự sợ.

Mẹ tôi thích Đường Gia Duy từ khi hắn còn nhỏ, bà ước gì có thể nhận hắn là con trai mình,bà ấy còn chê đứa con gái là tôi.

Mặc dù mẹ của Đường Gia Duy, dì Đường, cũng đối xử với tôi như mẹ tôi đối xử với Đường Gia Duy vậy.

"Được rồi, là nói dối cậu một chút thôi, chỉ là gần đây tôi thích một ngôi sao mới."

Bất đắc dĩ, tôi mở điện thoại lên và tìm những bức ảnh tối qua tôi lưu, đưa ra trước mặt hắn.

Vẻ mặt của Đường Gia Duy lập tức trở nên thoải mái, lông mày nhướng lên vì vui mừng.

"Khụ, đi thôi."

Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc: "Tôi sẽ lắng nghe ý kiến ​​​​của cậu một cách cẩn thận."

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Tôi: Không thể hiểu được.

[Thanh Mai Của Giáo Bá] 04/05
Tác giả: 蜜桃小丸子
Đề cử: 100% huntouchable
Editor: Nhung Nhung
Beta: Kombucha atiso nhon nhon
Ảnh: https://pin.it/3mm7E87

7
Gần đây, Đường Gia Duy trở nên kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ.

Tôi nhìn Đường Gia Duy đang đứng trước cửa tòa nhà giảng dạy.

Vu Lạc Lạc đứng bên cạnh tôi cười đầy ẩn ý.

"Đây là lần thứ mấy cậu gặp tiểu trúc mã của cậu trong tuần này rồi?"

"Ngày hôm trước hẹn cậu đi ăn cơm, hôm trước nữa lại tình cờ gặp cậu trong thư viện, hôm trước nữa nữa thì gặp nhau ở căn tin."

Cô ấy dùng ngón tay đếm từng cái một.

Phớt lờ ánh mắt trêu ghẹo của cô ấy, tôi quan sát Đường Gia Duy, thấy hắn chưa chú ý đến tôi, tôi vội vàng kéo Vu Lạc Lạc chạy trốn.

Cuối cùng cũng chạy khỏi phạm vi của tòa nhà giảng dạy, tôi còn chưa kịp lấy lại hơi thì đã thấy Vu Lạc Lạc bày ra vẻ mặt bát quái.

"Cậu không trốn thì không sao, cậu trốn..."

"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị!"

Tôi bất lực, cân nhắc một lúc rồi nói: "Có thể Đường Gia Duy thích mình."

Giọng điệu của tôi còn có chút kinh ngạc.

Vẻ mặt Vu Lạc Lạc lại không thay đổi.

"Mình biết, hơn nữa cậu có thể bỏ qua khả năng này."

Tôi ngập ngừng nói: "Chỉ là khả năng thôi, cậu ấy còn chưa thổ lộ với tớ."

Đột nhiên, sắc mặt của Vu Lạc Lạc trở nên kỳ lạ.
"Tang Ôn, thoạt nhìn cậu giống như đi đâu cũng sẽ để có hậu cung, không ngờ cậu lại ngây thơ như vậy."

"Không phải cứ nói thì mới nhận ra là thích."

"Hơn nữa, dục vọng chiếm hữu của giáo bá đối với cậu lớn như vậy..."

Tôi không hiểu, nếu không nói rõ ràng, chẳng may là tự mình đa tình thì thật xấu hổ.

...
Gần đây thời tiết rất tốt, mùa hè vào ban đêm cực kỳ mát mẻ và thoải mái, ngay cả chạy lúc ban đêm ở nhiệt độ này cũng dễ chịu hơn một chút.

Đang chạy, đột nhiên tôi cảm thấy có ai đó đang theo sau mình.

Sao trong sân thể dục của trường lại có biến thái, trong lòng tôi đánh trống, cảnh giác quay đầu lại.

Đường Gia Duy mặc bộ đồ thể thao đi sau tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Cậu làm tôi sợ muốn chết."

Hắn không nói gì, tăng tốc chạy đến bên cạnh, sánh vai với tôi.

Hắn không nói chuyện, không biết tại sao, một người nói nhiều như tôi bỗng dưng không thể tìm thấy chủ đề để nói.

Thời gian vẫn chưa quá muộn nên trên sân thể dục vẫn còn không ít người.

Một số bạn học cùng lớp chú ý đến tôi và Đường Gia Duy, vừa cười vừa chạy tới nói đùa.

"Hôm nay anh Đường theo đuổi nữ thần Tang sao?"

"Nữ thần Ôn Ôn cho anh Đường của chúng tôi một cơ hội đi, ha ha ha."

Tôi biết cp giữa tôi và Đường Gia Duy có vẻ rất nổi tiếng nhưng không ngờ có thể nổi tiếng đến mức này.

Buổi tối, tôi nằm trên giường, tức giận gửi tin nhắn chửi bới cho Vu Lạc Lạc.

Giấc Mơ Về Một Tỷ Mỹ Nam: [Rốt cuộc là ai đi đồn thổi scandal của mình chứ!]

Người Mẹ Ngây Thơ Hai Mươi Tuổi: [Rất bình thường mà, cậu và Đường Gia Duy đều rất nổi tiếng đó.]

Người Mẹ Ngây Thơ Hai Mươi Tuổi: [Một người là giáo bá hay khoe mẽ phô trương, còn người kia là nữ thần ba tốt, học tốt, ngoại hình tốt, nhân cách tốt. Mức độ phù hợp tương đối cao nha!]

Người Mẹ Ngây Thơ Hai Mươi Tuổi: [Điều đáng tiếc nhất là bọn họ không biết mối quan hệ của hai người, nếu biết thì bọn họ sẽ nói từ lúc sống đến lúc chết, từ trên trời xuống dưới đất.]

Người Mẹ Ngây Thơ Hai Mươi Tuổi: [Chậc, sao tớ không đi tung tin đồn, à không, tuyên truyền.]

Phá hủy đi.

8.
Trái đất chưa bị hủy diệt. Vì vậy, chúng ta phải sống và học bài học này.

Đơn giản vì sẽ sớm hết hạn.

Đến giờ cơm tối, tôi thu dọn sách vở trên bàn, nhân tiện để đồ của Đường Gia Duy ở bên cạnh và xách cặp rời khỏi thư viện.

Vừa bước ra khỏi cổng thư viện, tôi đã thấy Đường Gia Duy đứng quay lưng về phía cửa, tôi không biết hắn đang nói chuyện với ai.

"Phản hồi khá tốt nhưng tôi thấy những cp khác đều có tên cp, sao tôi và Ôn Ôn lại không có."

"Mấy người nghĩ ra một cái tên cp đẹp rồi lan truyền như lúc trước đi."

"Được rồi, không nói nữa, tôi còn phải dẫn Ôn Ôn đi ăn tối."

Hắn hài lòng cúp điện thoại, đến khi phát hiện tôi đứng phía sau thì mặt hắn đơ ra.

"Ôn Ôn, cậu, cậu đứng đây từ lúc nào?"

"Tôi đã nghe rất rõ ràng những lời cậu vừa nói."

"Rất xin lỗi! Lần sau còn dám nữa!"

"..."

Thôi nào, thôi nào!
...

Một học kỳ nhanh chóng trôi qua,đây là lần đầu tiên tôi không quay về cùng Đường Gia Duy, tôi vội vàng thu dọn hành lý trở về nhà.

Thật đáng tiếc, cái thiệt thòi khi có thanh mai trúc mã là thế.

Cho dù cãi nhau căng thẳng đến đâu thì cũng sẽ ngồi chung bàn và ăn cùng nhau.

Mặc dù tôi và Đường Gia Duy không làm lớn chuyện nhưng tôi cảm thấy rất khó xử.

Lúc tôi đi xuống cầu thang, Đường Gia Duy, cha Đường và mẹ Đường đang ngồi trên bàn ăn tối.

Khi Đường Gia Duy nhìn thấy tôi, hắn nhướng mày, cười đầy ẩn ý.

Cười khiêu khích sao, tôi nắm chặt tay lại.

Có lẽ trong lòng hắn đang nghĩ, cho dù tôi cố tình tránh mặt hắn, không đi du lịch cùng hắn nhưng khi về nhà vẫn phải ăn cùng một bàn với hắn.

Hay là cứ giả vờ ngủ quên trong phòng nhỉ, tôi liền muốn quay người về phòng.

Tiếc là đã chậm một bước.

Mẹ Đường nhìn thấy tôi thì rất thân thiết chào đón tôi.

"Tang Ôn, xuống đây để mẹ nuôi xem nào."

Tôi cam chịu thở dài rồi nở một nụ cười thật tươi.
"Mẹ nuôi, con đến đây."

𝔹𝕒̉𝕟 𝕖𝕕𝕚𝕥 𝕥𝕙𝕦𝕠̣̂𝕔 𝕢𝕦𝕪𝕖̂̀𝕟 𝕤𝕠̛̉ 𝕙𝕦̛̃𝕦 𝕔𝕦̉𝕒 𝕂𝕠𝕞𝕓𝕦𝕔𝕙𝕒 𝕒𝕥𝕚𝕤𝕠 𝕟𝕙𝕠𝕟 𝕟𝕙𝕠𝕟, 𝕩𝕚𝕟 𝕜𝕙𝕠̂𝕟𝕘 𝕣𝕖𝕦𝕡!

9
Bữa ăn bắt đầu.

Tôi cầm đôi đũa gắp cá bên trái, gắp gà bên phải. Hận không thể biến mình thành thùng gạo để khỏi bị người lớn tra hỏi.

Thật tiếc là chủ đề vẫn không tránh khỏi chuyển lên người chúng tôi.

"Ở trường Ôn Ôn có bạn trai không?"
Mẹ Đường mỉm cười hỏi tôi.

Tôi vội vàng nuốt thức ăn trong miệng: "Mẹ nuôi, con nghĩ ở giai đoạn này nên tập trung học hành là quan trọng nhất! Xây dựng quê hương, không nên nói chuyện tình cảm."

Ánh mắt tôi trở nên cương quyết.

Đường Gia Duy ngồi đối diện tôi không nhịn được cười.

Mẹ Đường lập tức trừng mắt nhìn anh.

"Con cười cái gì, ăn cũng không ngậm được miệng."

Mẹ tôi nói: "Này, Tiểu Duy đã có bạn gái chưa? Tiểu Duy đẹp trai như vậy, chắc chắn có rất nhiều cô gái thích con."

Đường Gia Duy cười cười: "Không nhiều đâu ạ, cũng chỉ có nửa trường thôi."

Mẹ Đường trợn mắt rồi liếc sang cha Đường.

Cha Đường: ...

Mẹ tôi tiếp tục cười hỏi: "Vậy Tiểu Duy có nói chuyện yêu đương với người nào không?"

"Không ạ, vì Tang Ôn không muốn nói."

Tôi suýt nữa thì nghẹn cơm.

Các bô lão nhìn nhau rồi nghĩ nghĩ.

Để tránh cho họ lại hỏi những câu kinh thiên động địa mà tôi không bắt kịp, tôi vội giải quyết hết cơm trong bát rồi đứng dậy.

"Con ăn xong rồi, mọi người ăn thong thả ạ."
Sau đó, tôi chạy lên tầng với tốc độ 800 mét.

Mẹ tôi sau lưng la lên: "Này nhỏ kia!"

Vào phòng,tôi liền đóng cửa lại, bật máy tính và bắt đầu xem phim!

Lúc tôi đang hào hứng xem phim thì đột nhiên có cuộc gọi từ Vu Lạc Lạc.

"Tang Ôn, hôm nay là ngày nghỉ, chúng ta cùng các bạn cấp ba ra ngoài mở tiệc đi, bọn họ cũng vừa về."

"Được thôi." Tôi đáp lấy lệ.

"Ok, ngày mai tớ sẽ gửi địa chỉ và thời gian cho cậu, ngày mai gặp lại nhé."

Sau khi xem xong một tập phim truyền hình, tôi cảm thấy nó không thú vị lắm.

Tôi nhìn những túi đồ ăn nhanh trống không nằm trên bàn và những chai nước hết sạch, đành ngậm ngùi đi xuống nhà, chuẩn bị vào bếp lấy gì đó.

Vừa bước xuống tầng, tôi đã nghe thấy tiếng mẹ tôi nói chuyện không ngừng với Đường Gia Duy, trông hắn có vẻ còn nghiêm túc lắng nghe hơn lúc nghe giảng trên lớp.

"Tang Ôn của dì là người ưa mềm nhất. Con không thể cứng rắn với nó. Tính tình con bé rất bướng bỉnh, khi gặp vấn đề nó sẽ làm nũng. Con bé rất thích làm thế."

"Còn nữa, con bé rất chú ý đến khuôn mặt, lúc cần thiết có thể dụ dỗ..."

Mẹ đang dạy Đường Gia Duy cái gì vậy!?

Người bạn Đường Gia Duy kia vẫn nghiêm túc lắng nghe, chỉ thiếu việc ghi chép.

Tôi có thể tưởng tượng được nếu bây giờ tôi đi xuống sẽ rất xấu hổ.

Được rồi, tôi cũng không cần phải ăn bữa ăn nhẹ này nữa.

Tôi quay lại rồi đi về phòng mình.

Tôi nằm trên giường, đắp chăn, cố che đi đôi má và dái tai đỏ bừng của mình.

Tôi nên làm gì đây?

Có vẻ Đường Gia Duy rất nghiêm túc.

[Thanh Mai Của Giáo Bá] 05/05
Tác giả: 蜜桃小丸子
Đề cử: 100% huntouchable
Editor: Nhung Nhung
Beta: Kombucha atiso nhon nhon
Ảnh: https://pin.it/3mm7E87

10
Ngày hôm sau, tôi đúng giờ đến ktv của buổi họp lớp.

Thấy tôi đến, Vu Lạc Lạc nhét micro vào tay tôi.
Tôi vội xua tay: "Không, không, hôm nay cổ họng mình không được khỏe."

Vu Lạc Lạc vội vàng quan tâm hỏi: "Sao vậy, cậu gặp quá nhiều trai đẹp à?"

"Mình thấy cuối học kỳ cậu có lo lắng gì đâu, sao về nhà nghỉ hè cậu lại không khoẻ?"

Tôi không muốn nói chuyện, không phải vì một số người.

Một giây sau, tôi đã thấy "ai đó" đẩy cửa bước vào, nhìn quanh một vòng rồi đi thẳng về phía tôi.

Tim tôi đập thình thịch, tôi nghiêng người về hướng Vu Lạc Lạc ở bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Sao Đường Gia Duy lại ở đây?"

Vu Lạc Lạc tỏ vẻ ngạc nhiên: "Tang Ôn, cậu ấy cũng là bạn học của chúng ta mà, cậu sao vậy?"

"Tang Ôn, cậu vẫn chưa chính thức đối diện với trái tim của mình sao?"

Cô ấy nửa đùa nửa thật nói.

Nhưng lời nói của cô ấy khiến tôi rất bối rối.

Các bạn học khác lần lượt đến và để làm nóng không khí nơi này, Vu Lạc Lạc lấy ra một bộ bài.

"Nào, nào, trò chơi của các vị vua, hãy xem ai là vị vua có thể cười đến cuối cùng của ngày hôm nay."

Đây là tiết mục thân quen của bữa tiệc, mọi người đều rất quen thuộc với quy tắc của trò chơi.

Hôm nay vận khí không tồi, liên tục chơi mấy ván cũng không trở thành vua, cũng không bị gọi trừng phạt, tôi thầm ngao ngán ngáp một cái.

Khi ngẩng đầu lên, tôi thấy Đường Gia Duy đang nghiêm túc nhìn tôi, trong mắt hắn tràn đầy ý cười dịu dàng, dưới ánh đèn rực rỡ dường như đã khiến tôi say đắm.

"Lật bài." Hắn lẩm bẩm nói.

Ngay lập tức, tôi lấy lại tinh thần, tiếp tục chơi như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Này! Đây là vua!" Vu Lạc Lạc ném thẻ vua lên bàn.

"Để mình xem ai là người may mắn?" Cô ấy nghiêm túc nhìn xung quanh.

"Số 6 và số 8, nhìn nhau một chút."

Tôi đặt quân bài số 6 lên bàn.

'Số 6 là mình, số 8 là ai?"

Hình phạt này không lớn lắm, tôi vui vẻ nghĩ, một giây sau, tôi sững người tại chỗ.

Đường Gia Duy đứng dậy từ bên cạnh tôi, hắn đẩy quân bài trong tay ra giữa bàn.

"Số 8 là mình."

Vu Lạc Lạc đặt đồng hồ bấm giờ lên bàn và bắt đầu trò chơi.

Tôi và Đường Gia Duy nhìn nhau giữa đám đông, hắn nhìn tôi với ánh mắt đầy cảm xúc hỗn loạn.

Rõ ràng xung quanh rất ồn ào nhưng dường như tôi có thể nghe thấy nhịp tim của hai chúng tôi.

"Thình thịch", "thình thịch" như một bản giao hưởng.

Lẽ ra đã trôi qua phân nửa thời gian, tôi thầm thảnh thơi trong lòng.

Không biết ai đã lén lút đẩy tôi, trượt chân, tôi đã ngã nhào về phía trước, lao vào vòng tay của Đường Gia Duy.

Tôi chống tay lên ngực hắn, trực tiếp cảm nhận được nhịp tim đập dữ dội của hắn.

Khoảnh khắc tôi ngẩng đầu lên, hắn cũng cúi đầu xuống.

Hai chúng tôi rất gần nhau, hơi thở ấm áp mơn trớn trên mặt tôi, hơi thở của chúng tôi hòa quyện vào nhau.

Lúc này, dường như tiếng la hét sôi nổi của các bạn học đã cách rất xa tôi, tâm trí của tôi đã bị Đường Gia Duy trước mặt chiếm giữ.

Hắn càng lúc càng gần tôi, mắt tôi dần mất đi tiêu cự.

11
"Đinh —"

Khi thời cơ đến, tôi lập tức đứng dậy đẩy Đường Gia Duy ra như vừa tỉnh lại sau một đêm dài.

Má tôi đã nóng đến mức tôi không thể phớt lờ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cố nén cảm giác hụt hẫng lạ lùng trong lòng.

Đột nhiên, tôi rất muốn... xem phản ứng của hắn.

Tôi lặng lẽ ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt đỏ bừng của Đường Gia Duy.

Mí mắt không dám nhấc lên, vành tai đỏ bừng.

Hai tay hắn vô thức co lại, ngay cả đầu ngón tay cũng đỏ bừng.

Như để giảm bớt sự ngượng ngùng, hắn cầm ly rượu trên tay rồi uống cạn.

Tôi: ...

Nếu tôi không nhầm thì hình như đó là ly rượu của tôi mà.

Trò chơi kéo dài thêm vài ván nữa, cả căn phòng đã bắt đầu sôi động lên, mọi người đặt bài xuống, cầm micro cổ vũ.

"Sao mặt anh Đường đỏ thế? Trong phòng ngột ngạt quá à?"

Các bạn học đi qua lấy đồ ăn đều kinh ngạc nhìn Đường Gia Duy.

Rất tiếc, nồng độ cồn trong ly rượu vừa rồi của tôi không thấp.

Vì trời sinh cho tôi tửu lượng hơn người nên không dễ say.

Nhưng Đường Gia Duy thì khác, tuy có vẻ ngoài hút thuốc, uống rượu và đi club nhưng thực chất, hắn là một cậu bé ngoan.

Nhất là phương diện uống rượu, một ly nhỏ cũng có thể hạ gục hắn.

"Anh Đường...Anh say rồi à?"

Có bạn học nhìn thấy thì vội vàng đến gần kiểm tra.

Hắn nhắm mắt lại và khẽ lẩm bẩm điều gì đó, tôi không thể không rướn người về phía trước để lắng nghe.

"Ôn Ôn...Ôn...Ôn Ôn."

Mặt tôi lại bắt đầu đỏ lên.

Tôi lập tức ngồi lại nhưng Đường Gia Duy đã túm lấy tay áo tôi.

Những bạn học xung quanh có thể chưa từng thấy dáng vẻ của một giáo bá lúc say rượu, tất cả bọn họ đều nhìn về phía này.

Tôi hơi ngượng nên khẽ rút tay ra.

Không rút được.

Có lẽ tôi không tìm được lối thoát của mình.

Đường Gia Duy cau mày tỏ vẻ không hài lòng, giây tiếp theo, hắn kéo tay áo tôi rồi lắc nhẹ.
"Tang Ôn...Mình sẽ..."

Cái gì? Tôi có vài nghi ngờ.

Hắn mở mắt ra, ánh mắt dán chặt lên người tôi, hốc mắt đỏ hoe, hàng lông mày sắc nét, đôi mắt đơn thuần lấp lánh.

Trong mắt hắn ngấn nước như mặt hồ đang lăn tăn gợn sóng.

"Tang Ôn...Đừng nhìn anh ta, nhìn mình đi."

Hắn lại lắc lắc tay áo tôi.

Trong một khoảnh khắc, tâm hồn tôi như bị cái gì va chạm .

Hắn sẽ không...Hắn cư xử như một đứa trẻ.

12
Rất có khả năng hắn đang nói bạn học họ Đặng trong lớp tự chọn.

Khoảnh khắc tôi đưa ra kết luận này, tôi không biết nên cười hay khóc.

Tôi đã không nói chuyện với bạn học đó từ sau khi cậu ta gia nhập, tôi không ngờ Đường Gia Duy nhớ lâu như vậy.

Lòng tôi vô thức mềm xuống.

"Trời ơi, anh Đường của chúng ta đang làm gì vậy?"

Người bên cạnh đột nhiên kêu lên, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta đang há hốc mồm kinh ngạc đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng.

"Đây vẫn là kẻ bắt nạt học đường nổi loạn anh Đường của chúng ta sao?"

Dường như ánh mắt của những người xung quanh thường xuyên vô tình nhìn về phía này.

Tôi có thể cảm nhận được một luồng hơi nóng phả thẳng vào mặt mình, không cần soi gương tôi cũng biết mặt mình đang đỏ lên.

Thật may là không khí bữa tiệc rất sôi động, góc ngồi của chúng tôi chỉ thu hút sự chú ý trong chốc lát.

Sau khi từng bài hát được cất lên, thời gian trôi qua nhanh chóng và bữa tiệc cũng kết thúc rồi.

Nhưng Đường Gia Duy vẫn chưa buông tay tôi ra.
"Hôm khác gặp lại nhé." Vu Lạc Lạc vẫy tay, tuyên bố tàn tiệc.

Các bạn học thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.
Tôi nhìn Đường Gia Duy đang tựa vào ghế sofa, nhất thời cảm thấy khó khăn.

"Không phải cậu và cậu ấy là hàng xóm sao? Việc đưa cậu ấy về giao cho cậu." Vu Lạc Lạc vỗ vai tôi, ra hiệu cổ vũ cho tôi.

Nói xong, cô ấy bỏ đi không thèm quan tâm đến chúng tôi nữa.

Nghe đi, đây là lời nói của con người sao?
...

Các bạn học lần lượt rời đi, tôi ngồi xuống đợi xe taxi vừa gọi.

Xe sẽ đến sớm thôi.

"Đường Gia Duy, dậy thôi, chúng ta về nhà."

"Cậu có thể tự đi bộ vài bước không?"

Tôi vỗ nhẹ vào má hắn.

Sau đó, một bàn tay khác nắm lấy cổ tay hắn rồi kéo mạnh hắn lên.

Hắn cũng rất phối hợp đứng dậy, kéo tôi vào lòng.

Dáng người hắn rất tốt, vai rộng eo hẹp, cơ bụng săn chắc dưới lớp quần áo khiến tôi hơi đau.
"Cậu..."

Ngay sau đó, môi tôi chạm vào một thứ mềm mại khác.

Tôi nín thở, như có một sợi dây trong não căng ra rồi đứt phập một tiếng.

Trước khi tôi định thần lại để rời đi, tôi thấy lông mày Đường Gia Duy hơi nhíu lại, đôi mắt tối sầm lại.

Giây tiếp theo, hắn vòng tay qua ôm eo tôi, kéo tôi lại gần hơn và hôn sâu hơn.

Cả người tôi bị hôn đến mềm nhũn, đầu óc choáng váng, quên cả việc đẩy hắn ra, đáp trả như một phản xạ.

"Tình yêu là chất nôn của tình yêu, tình yêu kinh tởm đã khiến tôi đủ đau đớn, xin đừng chuộc lỗi cho tôi..."

(*)Link bài hát:
https://youtu.be/sBLpmBtLlTA

Đoạn rap vui vẻ cắt ngang cơn mê kéo dài của chúng tôi.

Đó là tiếng chuông điện thoại, tài xế ở dưới tầng đã đợi chúng tôi rất lâu.

Tôi hoảng hồn định thần lại, không dám nhìn Đường Gia Duy, lập tức vươn tay kéo hắn xuống tầng.

Ngồi trong xe, mở toang cửa sổ, gió thổi vào không khiến đầu óc tôi tỉnh táo mà ngày càng loạn hơn.

Sự ngượng ngùng vừa tan biến lại trỗi dậy.
Đến cửa nhà, tôi vội vàng mở cửa xe chạy vào nhà.

Ngay khi đóng cửa lại, tôi dựa vào cánh cửa và đặt tay lên tim mình.

Cảm nhận nhịp đập hỗn loạn của nó.

𝔹𝕒̉𝕟 𝕖𝕕𝕚𝕥 𝕥𝕙𝕦𝕠̣̂𝕔 𝕢𝕦𝕪𝕖̂̀𝕟 𝕤𝕠̛̉ 𝕙𝕦̛̃𝕦 𝕔𝕦̉𝕒 𝕂𝕠𝕞𝕓𝕦𝕔𝕙𝕒 𝕒𝕥𝕚𝕤𝕠 𝕟𝕙𝕠𝕟 𝕟𝕙𝕠𝕟, 𝕩𝕚𝕟 𝕜𝕙𝕠̂𝕟𝕘 𝕣𝕖𝕦𝕡!

13
Thành thật mà nói, tôi đã nghĩ mình sẽ không thể ngủ được nhưng sau khi ngả đầu xuống gối, tôi đã ngủ thiếp đi.

Buổi sáng khi thức dậy, nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, tôi vẫn cảm thấy ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ.

Khi đang rửa mặt, tôi nghe thấy cuộc trò chuyện ở tầng dưới.

Lại có người tới?

Tôi ngậm bàn chải đánh răng trong miệng nhìn xuống cầu thang.

Đường Gia Duy đang đứng ở cửa với vài hộp đồ và nói chuyện vui vẻ với mẹ tôi.

"Ngồi xuống ăn cùng đi Gia Duy."

Đường Gia Duy xua tay: "Mẹ nuôi con không ăn đâu, con ăn cơm ở nhà rồi, là con có chuyện cần gặp Tang Ôn ạ."

Hắn nhìn lên và trước khi tôi kịp trốn, hắn đã thấy tôi.

Trên mặt hắn nở nụ cười dịu dàng nhưng trong mắt lại ẩn chứa những cảm xúc không rõ ràng.

Tôi vẫn đang ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, lúng túng giơ tay chào.

Sau khi nhìn thấy Đường Gia Duy, ký ức về đêm qua lập tức quay trở lại, cảm giác rất chân thực.

Không sao Tang Ôn, hắn uống say, có lẽ không nhớ gì đâu.

Tôi điên cuồng tự an ủi mình.

Tắm rửa xong, tôi trở về phòng, vừa mở cửa đã thấy bóng dáng quen thuộc ngồi trước bàn học của tôi.

"Đường Gia Duy, sao cậu lại ở đây?"

Hắn quay đầu lại, ngây thơ nhìn tôi.

"Mình đến tìm cậu, không phải đã nói rồi sao?"

Tôi nghiến răng nói: "Mình đang hỏi tại sao cậu lại ở trong phòng mình?"

"Khi còn bé chúng ta đều như vậy mà." Hắn chớp mắt.

"Bây giờ khác rồi! Bây giờ...Dù sao thì cậu mau ra ngoài đi."

"Ừ." Hắn đồng ý một cách nhanh chóng, khiến tôi hơi lúng túng.

"Được, được nhưng nếu cậu không cho mình một lời giải thích, mình sẽ xuống nhà nói với mẹ nuôi về hành vi vô trách nhiệm của cậu."

Hắn đứng dậy khỏi ghế, từng bước tiến lại gần tôi.

Tôi có nghe lầm là hắn nói quá không?

"Vô trách nhiệm là sao?"

Nghe tôi nói xong, hắn dừng lại, ngước mắt lên nhìn tôi.

"Hôm qua mình hôn cậu, cậu không muốn thừa nhận sao?"

Tôi cũng chớp mắt, giả vờ bối rối.

"À? Vậy sao? Mình không biết. Ai chứng minh được chứ?"

Những đường gân trên trán hắn nổi lên, khóe mắt đỏ hoe nhìn tôi, nghiến răng nói một câu.

"Tang Ôn, tối qua mình là người uống say chứ không phải cậu."

Thấy tôi không nói gì, vẻ mặt lại do dự, hắn bắt đầu tiến lên.

"Tang Ôn, cậu dám làm mà không dám nhận hả?"

Trong giọng điệu của hắn còn có chút khiêu khích, lập tức đánh trúng lòng tôi.

Cùng nhau lớn lên, Đường Gia Duy rất hiểu tôi.

Điều tôi sợ nhất là bị người khác khiêu khích.
"Ai dám làm mà không dám nhận chứ?" Tôi lập tức lớn giọng đáp lại.

Hắn từ từ tiến lại gần tôi, khoảng cách giữa chúng tôi gần đến nỗi hai chóp mũi có thể chạm vào nhau.

Hắn nhìn tôi, nghiêm túc nói từng chữ: "Vậy thì em phải chịu trách nhiệm với tôi."

Tôi nhắm mắt lại, vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu. Nghĩ xong, tôi ngước mắt lên nhìn hắn, trịnh trọng hỏi: "Thế anh có thích tôi không?"

"Đương nhiên là anh thích em, từ nhỏ tôi đã luôn thích em."

"Chỉ có em là đầu gỗ đần độn, không nhận ra anh thích cái gì thôi."

Hắn nhướng mày, khuôn mặt hắn cho người ta cảm giác áp bức mạnh mẽ nhưng trong lòng lại có chút bất bình trái ngược.

Tôi chợt không nhịn được cười.

"Đường Gia Duy, em, Tang Ôn chưa bao giờ dám manh động."

"Vậy từ hôm nay, anh sẽ là bạn trai của em."

Vẻ mặt hưng phấn của Đường Gia Duy mà tôi mong đợi đã không xuất hiện.

Sau khi sững sờ một lúc, phản ứng đầu tiên của hắn là lấy chiếc điện thoại đã chụp ảnh chúng tôi mà tôi không hề hay biết.

Tôi đang thắc mắc thì thấy hắn nhanh chóng click vào diễn đàn của trường và đăng bức ảnh chúng tôi vừa chụp.

Chú thích: Theo đuổi thành công.

"Anh làm gì vậy?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
Hắn nhấp vào vòng kết nối bạn bè và bắt đầu đăng mà không cần xem lại.

"Nhanh chóng nói cho cả thế giới biết để em không kịp hối hận."

Tôi nghĩ nó hơi buồn cười và giây tiếp theo, khi tôi thấy tấm ảnh, mặt tôi đơ ra ngay lập tức.
"Xóa ngay đi!"

"Em hối hận sớm như vậy sao?" Đường Gia Duy nói lớn với ngữ điệu không thể tin được.
"Ảnh này em xấu quáaaaaaaaaaaaaaaa."

Tôi đã đánh nhau với Đường Gia Duy.

Điện thoại ở bên cạnh liên tục nhận được tin nhắn chúc phúc, nhanh chóng xuất hiện 99+.

Từ hôm nay, tình yêu của chúng tôi chính thức bắt đầu.
-Hoàn-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro