97. BẠN CÒN NHỚ NGƯỜI BẠN THÍCH NĂM 17 TUỔI CHỨ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn còn nhớ người bạn thích năm 17 tuổi chứ?
_________.

Người dịch: Miên Miên  |

Tác giả: 木月十1.

Nếu như có người hỏi bạn, chuyện đã để lại ấn tượng sâu đậm nhất cho bạn năm 17 tuổi là gì, bạn sẽ trả lời thế nào?

Tôi còn nhớ năm tôi 17, không phải là sự điên cuồng của tuổi trẻ, không phải là những chuyện kinh thiên động địa, mà chỉ là những ngày tháng êm đềm, yên ả.

Vô tình lật đến bức ảnh hồi trước, tôi khi ấy vẫn đễ mái ngố, buộc tóc đuôi ngựa và hơi xanh xao. Người bạn bên cạnh nhìn thấy liền hỏi tôi, đây là lúc cậu bao nhiêu tuổi, trẻ thật đấy.

Tôi đếm trên đầu ngón tay rồi bảo cô ấy, đây là tớ năm 17 tuổi.“Cậu năm 17 tuổi đang làm gì?”“Nói nhảm, tất nhiên là đang đi học rồi.”“Vậy thì ngoài việc đi học?”Câu hỏi của cô ấy làm tôi sững người trong chốc lát, tôi năm 17 tuổi ngoài việc học còn làm gì? Hờn dỗi lời cằn nhằn của mẹ?

Cùng bạn bè dạo phố? Chờ đợi ngày được tốt nghiệp? Dường như mấy việc này đều đã làm qua, năm nào cũng vậy, không thể hiện rõ được tuổi 17 năm ấy.Nghĩ rất lâu rồi tôi nói với bạn, khi tớ 17 còn thích một người.

Cô ấy hỏi tôi người đó bây giờ đang ở đâu? Tôi không biết…

Hỏi tôi người đó đang làm gì? Tôi cũng không biết…

Rõ ràng không phải quá xa tuổi 17, rõ ràng đã từng coi cậu ấy là ánh sáng của cả thế giới này, bây giờ nhắc tới lại không tìm nổi một từ thích hợp.

Tôi luôn nghĩ người ấy sẽ mãi là bí mật ẩn giấu trong lòng tôi, không ngờ rằng mới chỉ trôi qua mấy năm mà đã có thể nhắc đến một cách nhẹ nhàng như vậy.

Không ngập ngừng cũng chẳng nghẹn ngào cảm xúc, chỉ là khi bí mật ẩn sâu trong trái tim bạn được lật mở, sẽ đem theo chút ánh sáng ấm áp và cả chút lạnh giá, cô đơn.

Thứ cảm xúc độc nhất vô nhị này dần len lỏi vào trái tim bạn, khi ấy, bạn chỉ muốn tìm đến một buổi chiều yên tĩnh để tìm về nơi mà bạn đã từng thân thuộc…2.Lúc mới gặp, tôi không hề thấy cậu ấy quá tài giỏi, chỉ là thấy cậu ấy khác với những người xung quanh.

Không biết cảm xúc khi bạn gặp được người mình thích ở thời niên thiếu là thế nào, còn tôi chỉ cảm thấy buồn bã vô cùng.

Tại sao không nhìn thấy cậu ấy sớm hơn, tại sao những khi gặp cậu ấy tôi lại đang cười đến điên cuồng, tại sao trên mặt lại có nhiều mụn?

Người ấy và tôi, cùng trường nhưng khác lớp, khoảng cách không xa cũng chẳng gần, nhưng lại không hẹn mà gặp nhau ở trường, lại vì gặp gỡ mà tôi trở nên buồn bã.Sau đó dần phổ biến cách nói chuyện qua mạng.

Tôi và cậu ấy có được cách liên lạc của nhau, tôi thường gửi vài dòng tin nhắn với sự lo lắng, bất an, rồi vì một cảm xúc ngẫu nhiên của cậu ấy mà suy tư rất lâu.

Từ cân nhắc từng lời nói đến những lời đùa vui sau này, từ những câu hỏi vu vơ đến ngày ngày liên lạc, từ phép tắc lịch sự đến nói không hết lời. Cuối cùng, chúng tôi trở nên thân quen, nhưng tôi vẫn sẽ rối bời tay chân khi bất chợt gặp cậu ấy.

Tình cảm năm 17 tuổi là bí mật riêng của mỗi người, mà ẩn chứa trong đó là sự mặc cảm cùng chút hoảng sợ của một tuổi thanh xuân ngây ngô, thơ dại.3.

Từ xa lạ đến quen biết, trải qua một quãng thời gian rất dài rất dài, cuối cùng tôi cũng có thể ở trước mặt cậu ấy mà nói một câu. Cuối cùng không cần vì một câu nói vô ý của cậu ấy mà suy nghĩ nửa ngày.

Cuối cùng tâm sự của một người biến thành bí mật của hai người.

Tôi luôn cho rằng như vậy đã vô cùng may mắn, người mà tôi thích cũng thích tôi.

Cùng cậu ấy mơ một giấc mơ về những ngày tháng sau này, cùng cậu ấy đi trên những con phố thân thuộc. Đó là những ngày tháng bình thản mà đẹp đẽ đến lạ, và cũng là những giây phút tuyệt vời nhất của thuở niên thiếu.

Có điều, những câu chuyện có khởi đầu đẹp không nhất định sẽ có một kết cục viên mãn….

Con người ta thường đem những tính cách xấu xa nhất bộc lộ trước mặt người mà họ yêu quý nhất, những khoảnh khắc đẹp đẽ thuở ban đầu giờ đã bị thay thế bởi những ngờ vực cùng cãi vã không ngừng nghỉ.

Tiếc chứ, bởi ở thời điểm không biết cách thích một người, lại gặp được người đáng để ta yêu thương.

Sau đó, khoảng cách giữa chúng tôi ngày một xa dần, rời xa nhau đột ngột như cách ở bên nhau, có lẽ đã từng có dấu hiệu cho sự chia ly, chỉ là tôi đã cố tình bỏ qua.

Đã từng không cam lòng, đã từng làm loạn vô lí, đã từng biến thành bộ dạng mà mình ghét nhất; thế nhưng tình cảm cùng sự tin tưởng một khi đã mất đi rồi thì sao có thể có lại được….

Sau này tôi mới hiểu rằng, gặp được nhau là điều may mắn nhưng tình yêu trọn đời suốt kiếp chỉ là chuyện viển vông, hão huyền.4.

Tôi luôn tin rằng, người mà tôi gặp được năm 17 tuổi nhất định rất tốt đẹp, cậu ấy có thể không đủ trưởng thành nhưng lại vô cùng tuyệt vời, có lẽ bởi vì sự mặc cảm của năm ấy, có lẽ lại bởi vì không nỡ nói một câu không tốt về cậu sau nhiều năm xa cách.

Bạn bè hỏi sao tôi không liên lạc với cậu ấy, còn có thể làm bạn mà.

Tôi nói rằng không cần thiết, tôi không cần biết cậu ấy bây giờ thế nào, cũng không cần biết bây giờ cậu ấy có tài giỏi hay không, tôi chỉ cần nhớ về sự tốt đẹp của cậu ấy năm 17 tuổi.

Trong “Điều tuyệt vời nhất của chúng ta” có một câu: “Cậu ấy của năm đó chính là cậu ấy tuyệt vời nhất. Nhưng tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất.

Giữa những con người tuyệt vời nhất của chúng tôi cách nhau một tuổi trẻ.”Giữa chúng tôi của hiện tại, cách nhau một thanh xuân, cách nhau một kí ức, và cách nhau một khoảng cách không thể nào vượt qua.

Thật may mắn, bởi năm 17 tuổi gặp được một người, cũng thật tiếc nuối, bởi khi đó không có ai dạy tôi cách thích một người.Có thể nói, người thiếu niên bên tôi năm 17 tuổi ấy, đã mang đi tất cả tâm tư của một tuổi thanh xuân đầy hoài niệm.

Tôi vẫn còn nhớ người tôi thích năm 17 tuổi, bạn thì sao?
____________

Nguồn: https://www.jianshu.com/p/ef9fdb71ad8c

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro