98. CUỘC SỐNG CỦA SINH VIÊN Y KHOA CÓ GÌ THÚ VỊ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Zhihu] Cuộc sống của sinh viên y khoa có gì thú vị?
_______________

Người dịch: Hương Giang

Page: Lục 綠 (https://www.facebook.com/lucwithlove)
_______________

1. Hồi mới đi thực tập, lúc ấy kiến thức hãy còn mới mẻ, một người nằm trên giường giải phẫu, phần mông máu chảy đầm đìa, những bộ vị trọng yếu khác đã bị che lại.

Mặt người đó tôi cũng không chú ý lắm, giáo viên hướng dẫn ở phía sau cúi người chuẩn bị tiêm thuốc tê, thế là tôi buột miệng hỏi một câu: “Cô gái này hình như là đang tới tháng ạ?” (giờ nghĩ lại mới thấy khi đó mình đúng là ngu, kiến thức cơ bản cũng không nhớ, người đang trong kỳ thì không thể làm phẫu thuật).

Sau đó quan sát kỹ hơn, tôi mới phát hiện, bệnh nhân này là.... nam. Khoảnh khắc đó thật sự chỉ muốn đào một cái hố chôn mặt vào trong, giáo viên cũng cạn lời, hóa ra là búi trĩ của anh zai này bị vỡ.

Cũng không biết lúc nghe tôi nói lời đó thì anh zai có tâm lý gì nhỉ? Có còn nhớ tên ngốc là tôi không?

Rồi cả ấn tượng của giáo viên về tôi đã cải thiện được chút nào hay chưa?

2. Năm đó khi còn là một thực tập sinh phụ trách những ca nạo phá thai, một cô gái trẻ mới 20 cái xuân xanh, chưa lập gia đình mà đã có con, thế là quyết định tới bệnh viện phá bỏ, lựa chọn phương pháp gây mê toàn thân.

Khi đó cô gái đang mơ mơ màng màng, thều thào nói với bác sĩ nam đang tiêm thuốc: “Con gái như em đều đã cởi sạch sành sanh thế này mà anh cũng không động tâm chút nào sao?”

Nam bác sĩ xấu hổ ngượng chín mặt… Còn bác sĩ cùng nhóm thực tập sinh đứng một bên, mặt ai nấy nghẹn đến đỏ bừng cũng không dám hé miệng cười.

P/s: Những sinh viên không chuyên về y khoa có thể không biết rằng, một số người làm phẫu thuật, sau khi thuốc mê dần ngấm vào máu thì bắt đầu nói trên trời dưới đất, đại khái giống như “Có men trong người là bắt đầu nói hết sự thật cho người khác”, họ sẽ nói những điều bình thường không thể nói hoặc những lời mà trong tiềm thức vẫn luôn muốn nói ra.

Trước đây tôi từng gặp một người, bác sĩ gặng hỏi tại sao lại không cần đứa nhỏ nữa, người phụ nữ ban đầu nhất quyết không nói ra lý do, nhưng tới lúc thuốc gây mê dần có tác dụng thì cô ấy mới lẩm bẩm: “Sở dĩ tôi không cần, là bởi vì mẹ chồng đối xử rất tệ bạc, tôi mệt lắm, sinh ra thì nuôi làm sao được…”

Nghe vậy mà lòng ai cũng nặng nề, đúng là mỗi nhà lại có hoàn cảnh khác nhau.

3. Thời gian còn thực tập ở khoa phụ sản trùng hợp gặp một ca sắp sinh, vì thế một đám người mới chân ướt chân ráo, hấp ta hấp tấp cứ như vậy nhìn chằm chằm vào người phụ nữ có thai, xem cảnh sinh em bé.

Điều quan trọng nhất là không biết ngày hôm đó thai phụ đã ăn những món gì, đã tiêu chảy còn đánh r.ắm, cứ tưởng tượng ra cảnh r.ắm và fun bắn tung tóe, ôi thôi…

Đã thế nữ hộ sinh còn phải cúi sát lại để khâu miệng vết thương ở đáy chậu cho cô ấy.

Giáo viên hướng dẫn của tôi không thể nhìn thẳng được nữa, lên tiếng hỏi thai phụ: “Buổi trưa cô đã ăn gì vậy? Sao r.ắm lại nặng mùi như thế? Khẩu trang của tôi cũng không phải bê tông sắt thép, không thể ngăn được mùi đâu!”

Nhóm thực tập sinh cười đến gập bụng, người thai phụ cũng vô cùng xấu hổ. Nhưng tất cả vẫn không che giấu được niềm vui khi một cục cưng nữa sắp chào đời ~

4. Bạn đã bao giờ gặp phải trường hợp này chưa?

Áo mưa bị mắc kẹt trong â.m đ.ạo không lấy ra được.

Cô nàng này nửa đêm hớt hải chạy tới bệnh viện để lấy cái áo mưa củ chuối. Giáo viên hướng dẫn của tôi trước tiên đưa cô ấy đi kiểm tra rồi tới phòng trực ban thay quần áo.

Đám học sinh vừa nghe đến sự kiện lấy áo mưa mà mắt to trừng mắt nhỏ, căn bản là chưa từng thấy vụ này bao giờ!

Mặt đứa nào cũng hiện lên vẻ lim dim ngái ngủ mà chân đã thoăn thoắt vắt lên cổ phóng đến hiện trường muốn xem thử.

Ha ha, bình thường mấy vụ khám bệnh gấp lúc nửa đêm cũng chẳng thấy chúng nó hăng hái như này.

Kết quả, một bác sĩ dẫn thêm ba đứa loi choi loắt choắt tiến vào phòng khám.

Cô gái kia vừa nhìn thấy thế trận bừng bừng thì khuôn mặt thoát cái đỏ bừng như đít khỉ, lí nhí nói: “Bác sĩ, lấy áo mưa thôi mà, không cần nhiều người giúp đỡ vậy đâu…”

Bọn học sinh vì cảm thấy không thể tiếp thu được tri thức mới nên thở dài lắc đầu ra chiều tiếc nuối lắm, 2 đứa lặng lẽ lui ra ngoài. Một đứa mặt dày mày dạn vẫn đứng tần ngần trong phòng, làm bộ mắt không nghe tai không nhìn…

5. Tuổi trẻ ai cũng có phút bồng bột nhất thời, áo mưa không lấy ra được cũng là một điều dễ hiểu.

Tôi nhớ lần đó cùng giáo viên hướng dẫn trực ca đêm trong bệnh viện thì đột nhiên nhận được điện thoại của một y tá, bảo tôi phải đi qua khám gấp.

Bụng bảo có gì đó không ổn, tôi lo lắng chạy qua xem tình hình ra sao. Lúc tới thì thấy một đôi vợ chồng nhìn tuổi tầm trung niên.

Ông bác thì đứng ở xa xa, hai tay khoanh trước ngực, còn vị bác gái thì thái độ có hơi ngượng ngùng, kéo tôi đến một góc nói là muốn nói chuyện riêng với tôi.

Tôi lúc ấy còn suy nghĩ, nhìn cái dáng vẻ này thì chắc lại muốn mình làm chuyện trái pháp luật đây mà!

Thế là trong đầu tôi bắt đầu soạn ra một kịch bản chính nghĩa hoàn hảo, chỉ chờ bác gái mở miệng nói chuyện.

Sau đó tôi lại nghe bác gái nói: “Cô gái nhỏ, cháu có thể giúp cô lấy cái áo mưa bị mắc kẹt… ở bên trong không?”

Tôi tỉnh bơ nói: “Có thể ạ, vậy bác có thể thuật lại quá trình áo mưa lọt vào người bác được không ạ?” (bởi vì tôi thuộc kiểu người không giỏi biểu đạt, thật ra ý của tôi là muốn bác gái nói cho tôi biết độ nông sâu để còn chuẩn bị dụng cụ thích hợp)

Nhưng lại không ngờ bác gái thật thà đến vậy…
“Con của cô vừa mới đi học đại học, vợ chồng có thế giới riêng cũng nên làm chút gì đó cho đỡ nhàm chán đúng không? Nào biết… cái này… đúng là quá mới lạ rồi…”

Tôi: “À…” (mặt đỏ phừng phừng lạch bạch chạy đi tìm giáo viên của mình T_T)

6. Cái này là chị tiến sĩ ở khoa nói cho tôi biết.

Năm đó chị lấy được học vị tiến sĩ, làm ở khoa tiết niệu, một buổi tối trực ban chỉ có mình chị ở lại văn phòng để xử lý mấy hồ sơ bệnh án.

Đang loay hoay thì có một người đàn ông thì thà thì thụt đứng ở ngoài cửa lấm lét nhìn xung quanh. Sợ anh ta có ý đồ xấu nên chị lên tiếng đánh đòn phủ đầu: “Anh nhìn gì thế hả?!”

Người nam dè dặt hỏi: “Ở đây có một mình cô thôi sao, các bác sĩ khác đâu hết rồi?”

Chị trả lời: “Chỉ có mình tôi, anh bị làm sao, cần khám gấp không?” (khi đứng lên thì chị mới thấy anh ta cứ lấy tay che đũng quần mãi)

Người nam chần chừ một lúc thì bảo: “Tôi bị ngã, bên dưới chảy máu, cô gọi người tới khám cho tôi với, nếu ở đây còn mỗi cô thì thôi quên đi.”

Chị bất đắc dĩ đành phải gọi đàn anh tới phòng trực ban.

Đàn anh dẫn người kia đi tới phòng khám, cởi quần ra thì thấy ở chỗ giữa bụng và cơ quan s.inh d.ục bị đứt một mạch máu nhỏ, chảy máu liên tục nên phải khâu lại.

Khám xong, chị gái mới nổi hứng nói giỡn với bệnh nhân: “Anh bị ngã đúng không?

Ngã kiểu gì mà lại bị rách ra thế kia, hay ngã lại lần nữa để tôi xem tư thế của anh có ổn không?”

Nam bệnh nhân chỉ biết nở nụ cười ngượng nghịu.

7. Khi còn là nghiên cứu sinh, khoa tôi lại chào đón một bạn thực tập khác đến.

Người này bề ngoài cũng coi là đẹp trai sáng láng, có điều tính tình đôi khi hơi cố chấp, lúc nào cũng ra sức giới thiệu cho chúng tôi về liệu pháp thôi miên của cậu ta.

Có lần phải giải phẫu nội soi cho một bệnh nhân sinh non, ca này khá đặc biệt, bệnh nhân vô cùng lo lắng.

Cậu chàng này mới nói với giáo viên hướng dẫn là mình có học về tâm lý trị liệu, có thể làm cho người bệnh thả lỏng, bảo mọi người đợi một chút.

Thế là cậu ta đứng bên cạnh bệnh nhân, chậm rãi nói: “Thả lỏng, nhắm mắt lại, hãy tưởng tượng có một luồng sáng đang chiếu vào bụng cô,...” Bla bla bla nói một đống lời luôn.

Cuối cùng cậu ta quay sang nói với mọi người là có thể bắt đầu rồi, người bệnh đã được cậu trấn an bằng cách thôi miên.

Thế là giáo viên hướng dẫn thử gọi tên bệnh nhân. Cô gái đang nằm trên giường bật người trả lời: “Bác sĩ, làm sao thế?!”

Người trong phòng một phen cười như được mùa.

8. Thời điểm mổ lấy đứa con ra là lúc mọi người dễ bị căng thẳng nhất, điều này rất dễ lý giải.

Có ca sinh mổ kia, người mẹ vì nghĩ đến đứa con sắp chào đời của mình nên khẩn trương tột độ, tay cứ vung loạn xạ.

Cô ấy cũng không xác định tay mình đang sờ vào thứ gì, chỉ biết đó là người.

Lúc đầu chúng tôi cũng đâu biết bà mẹ này đang vung tay tứ lung tung, càng không biết là người nào đã bị bàn tay “bắt lấy”.

Cho đến tận lúc đàn anh của tôi thẹn quá không nhịn được nữa phải nói: “Ui ui…” Tiếng kêu sao mà thảm thương quá đỗi.

Khi ấy chúng tôi mới biết cô nàng này từ nãy tới giờ cứ sờ mông của đàn anh!

Anh ấy mếu máo nói trong màn nước mắt: “Đừng sờ nữa, cô đang sờ mông tôi đấy! Cục cưng cũng ra ngoài rồi mà cô còn sờ!”

9. Cứ ngỡ mình sắp về chầu ông bà rồi luôn cơ…

Sáng ra dậy đi vệ sinh, lại phát hiện nước tiểu có màu sẫm, lúc ấy không để ý lắm, nghĩ chắc là do mình uống ít nước rồi cộng thêm tiểu ít nên mới có màu như vậy.

Tôi cũng uống nhiều nước rồi lúc đi tiểu vẫn thấy nước tiểu sẫm màu, quan sát cẩn thận còn có mấy tia hồng hồng, có vẻ hơi giống nước tương.

Tôi bắt đầu hốt hoảng, nhớ tới người cô qua đời vì nhiễm trùng đường tiểu, lại nghĩ nhiều căn bệnh gây tiểu ra máu do suy giảm chức năng của thận, kết hợp với mấy ngày gần đây thức đêm tổn thương cơ thể, ăn cơm không đúng giờ.

Tôi sợ đến mức da đầu run hết cả lên, chuẩn bị đi bệnh viện kiểm tra nước tiểu xem có phải tôi tiểu tiện ra máu không.

Chân vừa bước tới cửa thì sực nhớ ra thời gian gần đây ăn khá nhiều thanh long đỏ, nghi hoặc nên tôi lại cẩn thận kiểm tra lần nữa.

Quả nhiên đúng là như thế, sau khi tôi dừng ăn thanh long đỏ thì màu nước tiểu đã trở lại bình thường.

10. Phẫu thuật vùng bụng thì bình thường bệnh nhân sẽ phải cởi hết quần áo.

Có lần chủ nhiệm của tôi làm phẫu thuật cắt bỏ túi mật cho một bệnh nhân nữ. Người bệnh đã được gây mê nằm trên giường mổ, chủ nhiệm ra lệnh cho thực tập sinh khử trùng nửa người trên cho bệnh nhân.

Từ y tá, chủ nhiệm cho tới bác sĩ gây mê đều cẩn thận nhìn chằm chằm bạn nhỏ thực tập sinh khử trùng, nếu có sai sót ở đâu sẽ nhắc nhở.

Chủ nhiệm càng nhìn càng cảm thấy có gì đó sai sai, người xung quanh cũng dần nhận ra manh mối.

Thế là ai cũng bảo thực tập sinh này dừng tay, một vị còn giả bộ nghiêm khắc hỏi: “Nói cho tôi biết, cô gái này có gì bất đồng so với các cô gái khác. Nếu nói không đúng thì lần giải phẫu này cậu đừng theo nữa, không có cơ hội học tập.”

Bạn nhỏ thực tập sinh mặt đỏ đến mang tai, giọng lí nhí: “Ngực của cô ấy.... khủng quá. Cần… cần phải cố định lại, tránh ngả sang hai bên…”

Cả phòng giải phẫu cười không thấy mặt trời đâu. Chủ nhiệm hắng giọng nói với thực tập sinh: “Được rồi, tiếp tục làm đi.”

11. Tận mắt chứng kiến fun của bệnh nhân ph.un thẳng lên mặt chủ nhiệm khoa tiêu hóa, cũng không biết ăn ở ra sao mà trong miệng ông ấy cũng bị hứng trọn một ít fun…

Chả là có bệnh nhân tới để nội soi ruột thừa. Súc ruột thực sự rất đau, lại thêm dáng vẻ béo phệ của bệnh nhân nên làm không được sạch sẽ cho lắm.

Thao tác đơn giản, chủ nhiệm làm xong thì rút máy nội soi ra, tháo khẩu trang, há miệng chuẩn bị chuẩn bị liệt kê những việc mà bệnh nhân cần lưu ý.

Lại không nghĩ tới mình tốc độ rút máy ra quá nhanh khiến người bệnh không nhịn được thả một quả bom thật vang, fun còn sót lại cứ như vậy phun ra, chính xác đáp lại trên mặt và trong miệng của chủ nhiệm…

Tôi tin chắc rằng cũng phun vào tới tận trái tim mỏng manh yếu ớt của ông ấy luôn rồi.
Bệnh nhân cảm thấy hết sức có lỗi, vội vội vàng vàng lấy tờ giấy vừa mới lau mông định lau mặt cho chủ nhiệm.

Cái vẻ mặt “Tôi sống đến giờ phút này là quá đủ rồi” của chủ nhiệm, có lẽ tôi sẽ ghi nhớ suốt đời.

Lúc đó tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ, đứng bên cạnh giúp đỡ ông ấy, mặc dù rất muốn cười nhưng lại sợ xát muối vào vết thương lòng của ông ấy, nên chỉ có thể im lặng vỗ về trái tim đang nhảy múa loạn xạ ~

12. Thằng bạn thân đại học của tôi học chuyên ngành phụ sản, gọi tắt là A đi.

Đang đọc sách ở thư viện thì có một em gái muốn hỏi xin Wechat của nó, bản thân tôi là chó độc thân nhưng cũng mong hai người này sẽ có tiến triển, dù sao thì em gái này nhìn xinh tươi ra phết.

Kết quả mới nói chuyện một lần, em gái đã đá thằng bạn của tôi vào danh sách đen.
Lịch sử trò chuyện của hai đứa như sau:
Em gái: “Hi, em là nữ sinh ngồi đối diện anh trong thư viện nè.”

A: “Ừ, anh có thấy em.”

Em gái: “Em thấy anh đọc cuốn “Khoa phụ sản học” rất chăm chú, anh học ở khoa y trường mình đúng không ạ?”

A: “Đúng rồi, có gì không em?”

Em gái: “Không có gì, không có gì…”

A: “Ừ, có gì em cứ việc nói thẳng, đừng ngại nhé.”

Em gái thẹn thùng: “Anh đẹp trai quá nên em hơi ngại nói ý…”

A: “Ồ, vừa rồi anh đọc sách cũng để ý thấy em đứng ngồi không yên, không phải là có bệnh phụ khoa gì chứ? Nếu thắc mắc để anh giảng cho, anh học chuyên ngành phụ sản. Ừm… quần lót phải đổi thường xuyên, em có khó khăn gì cứ nói anh biết, anh có thể lén lấy thuốc cho em dùng…”

Em gái: “... Cảm ơn, không cần…”

Nửa tiếng sau…

A: “Có đó không?”

Wechat xuất hiện dấu chấm than màu đỏ chót, biểu thị không thể gửi tin nhắn khi chưa kết bạn.

Tình yêu gà bông vườn trường cứ thế bị bóp nát từ trong trứng nước, ông tướng này còn chụp màn hình gửi cho tôi hỏi xem rốt cuộc nó đã sai ở đâu. Đến sợ!

_______________
Nguồn: https://www.zhihu.com/question/365580626/answer/1121560279

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro