Đường Dĩnh cũng là một nạn nhân vô tội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 里予金
Người dịch: Một Nhành Hoa - "一个花枝"
____________

5.

Nhìn vào các bản ghi trò chuyện trước đây giữa tôi và Giang Trần, tôi thấy rằng anh ta ngày càng ít liên lạc với tôi hơn.

Trước đây, từ trò chuyện hỏi thăm hàng ngày đến mỗi ngày ba hoặc bốn lần rồi một tuần vài lần, thời gian nói chuyện cũng đã thay đổi từ vài giờ sang từ chối theo thời gian.

Thì ra mọi chuyện đều dể lại dấu vết, đáng tiếc mãi đến bây giờ tôi mới phát hiện ra những manh mối này.

Đã ba ngày trôi qua kể từ ngày kỷ niệm đầu tiên của chúng tôi, Giang Trần đã không gửi cho tôi bất kỳ tin nhắn nào cho đến nay.

Vào buổi tối, tôi gọi điện video cho Giang Trần.

anh ta trông như đang làm việc ngoài giờ, với khuôn mặt mệt mỏi, nhưng thái độ của anh ta với tôi lại cứng rắn khác thường.

" Lâm Kiến Ninh, em không thể đừng làm phiền sao? Không phải anh đã nói với em, khoảng thời gian này anh rất bận rộn, đừng gọi điện thoại cho anh sao?"

Xét theo giọng điệu của anh ta, có lẽ bây giờ anh ta thậm chí còn không muốn giả vờ.

"Em muốn hỏi anh rằng bữa tiệc tối công ty diễn ra như thế nào vào tối hôm đó."

"Thật tuyệt, đây là lý do em gọi cho anh?"

Tôi lần lượt nghe thấy âm điệu nhắc nhở trong tin nhắn WeChat của anh ta, nhìn ánh mắt có chút bối rối của anh ta, tiếp tục thử: "Em nghĩ anh đã lâu không ở bên em."

"Lâm Kiến Ninh, em đừng hồ nghi nữa có được không? Anh đã nói mấy lần rồi, khoảng thời gian này thật sự rất bận, nếu em buồn chán thì đến thư viện đọc sách viết bài, nếu không có việc gì thì anh cúp máy trước."

Thấy tôi không nói gì, Giang Trần lại bổ sung: "Quản lý gửi tin nhắn cho anh, em tự đi chơi trước đi."

Theo trực giác của một cô gái, tôi nghĩ rằng có khả năng cao là Đường Dĩnh đã gửi những tin nhắn đó.

Đây đều là những cái cớ vô trách nhiệm của Giang Trần, căn bản không có việc bận, cũng không có tin nhắn gì của người quản lý, chỉ có người yêu mới cần anh ta nhiệt tình đáp lời.

Tình yêu của anh ta thật đạo đức giả và tôi không thể chịu đựng được, trước đây anh ta nói chuyện ngọt ngào với tôi, nhưng bây giờ anh ta lại thề thốt trọn đời với Đường Dĩnh.

Giờ anh ta có tình mới sao không chia tay tôi?

Chẳng lẽ hồi đó anh ta thích mình thật sao?

Tất cả các loại câu hỏi đã bén rễ trong tâm trí tôi và tôi có thể chưa bao giờ nhìn rõ Giang Trần.

6.

Tôi đã nghi ngờ hành vi của Giang Trần và tôi muốn khám phá thêm sự thật tự phía Đường Dĩnh.

Trong khi tôi đang ngồi trong thư viện suy nghĩ về cách gần gũi với Đường Dĩnh trong những ngày này, Đường Dĩnh đã gửi cho tôi một tin nhắn WeChat.

"Chị ơi, em sắp thi IELTS, mấy hôm nay chị có thời gian dạy kèm em không? [xấu hổ] [mong đợi]"

Đây thực sự là những gì tôi muốn, đến Chúa cũng giúp tôi.

Tôi trả lời trong vài giây: "Được, tối nay 7 giờ chị sẽ qua giúp em dạy kèm."

"Được rồi, cảm ơn chị! [Tim]"

Nếu không có chuyện Giang Trần lừa gạt, tôi nghĩ ấn tượng tổng thể của Đường Dĩnh với tôi là khá tốt sau khi dạy Đường Dĩnh hai buổi học.

Mặc dù em ấy không phải là một mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng với vẻ ngoài nhỏ nhắn và ngây thơ của em ấy, huống hồ là rất nhiều chàng trai phải lòng em ấy, ngay cả một cô gái như tôi cũng thích có một cô em gái như vậy.

Nghĩ đến đây, tôi mơ hồ thấy trong lòng có gì đó khác thường.

Giang Trần, tôi muốn xem xem những điều tốt đẹp mà anh đã làm.

Vào buổi tối, tôi đến nhà Đường Dĩnh như đã hẹn, không giống như hai buổi dạy kèm trước, lần này tôi không từ chối yêu cầu trò chuyện của Đường Dĩnh sau buổi dạy kèm.

"Chị ơi, chị nghĩ em có thể đạt 6.5 trong kỳ thi IELTS lần này không? Em không nghĩ mình phù hợp với việc học, nhưng bố em luôn ép em học tiếng Anh và muốn em ra nước ngoài học thêm ."

Nhìn Đường Dĩnh với tư thế Cát Ưu Than* (gõ gg là ra =)))) ngồi trên ghế, tôi giả vờ đùa giỡn, thăm dò hỏi: "Không muốn học thì muốn làm gì? Muốn đợi sau này bạn trai nuôi sao?"

Đường Dĩnh đột nhiên ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn tôi, chớp chớp đôi mắt to ngây thơ, sau đó xấu hỗ cúi đầu, kiều mị nói: "Anh ấy nói chỉ cần em vui vẻ, sau này anh ấy sẽ chăm sóc em."

Thật là một tấm giấy trắng ngọt ngào ngây thơ.

Thấy bộ dáng thẹn thùng của Đường Dĩnh, tôi đè nén không nói nên lời trong lòng, tiếp tục hỏi: "Anh ta nói sẽ nuôi em thì em tin anh ta. Hai người đã nói chuyện này bao lâu rồi?"

"Chị, chị không biết sao, anh ấy đối với em rất tốt, anh ấy rất cưng chiều em, anh ấy nói em là bạn gái đầu tiên và duy nhất của anh ta."

Đường Dĩnh nói xong liền giơ cánh tay lên, để lộ chiếc vòng tay bị ống tay áo che lại: "Chị xem, đây là chiếc vòng tay anh ấy tặng cho em."

Tôi nhìn thoáng qua đã nhận ra rằng chiếc vòng này giống hệt chiếc vòng mà Giang Trần đã tặng tôi.

Giang Trần hoá ra không chỉ là một tên khốn hai chân mà còn là một tên đàn ông nhỏ mọn, thậm chí còn bán buôn quà tặng.

Nhớ lại lúc đó, Giang Trần đã từng nói với tôi một cách vui vẻ: "Món quà tuy không đắt tiền nhưng đây là một chút tấm lòng của anh dành cho em" .

Lửa giận trong lòng càng dâng cao, nghĩ đến tất cả quá khứ cùng với Giang Trần, thật ghê tởm như ăn phải ruồi.

Nó thật kinh tởm.

Anh ta không chỉ lừa gạt tôi mà còn muốn dang rộng bàn tay bẩn thỉu của mình với cô gái nhỏ vừa mới lớn.

Đường Dĩnh cũng là một nạn nhân vô tội.

Làm sao tôi có thể chịu đựng được một kẻ đê tiện lừa dối những cô gái khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro