Sau này gặp Bổn tiểu thư, người tốt nhất nên đi đường vòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 里予金
Người dịch: Một Nhành Hoa - "一个花枝"
_____________

9.

Cuối cùng thì ngày chia tay với Giang Trần cũng đến.

Cũng may thời tiết đẹp, tuyết rơi dày đặc nên ký ức này sẽ không quá bi thương.

Tôi rất bình tĩnh đứng trước mặt Giang Trần, nhìn người đàn ông đã hẹn hò được một năm này.

Cũng may thời tiết đẹp, tuyết rơi dày đặc nên ký ức này sẽ không quá bị thương.

Tôi rất bình tĩnh đứng trước mặt Giang Trần, nhìn người đàn ông đã hẹn hò được một năm này.

Khi tôi đưa thông báo chính thức của anh ta và Đường Dĩnh trước mặt anh ta, anh ta đột nhiên lộ ra vẻ mặt xấu xí.

"Nếu em đã biết, anh sẽ không giải thích với em nữa. Lâm Kiến Ninh, anh mệt mỏi rồi, chúng ta chia tay đi."

Tôi vung tay và tát thẳng vào mặt Giang Trần.

"Cô dám đánh tôi?"

Giang Cầm nghiền răng nghiền lợi, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nói: "Nếu không phải ta nhìn lầm cô, cho rằng cô là mỹ nữ giàu có, tôi đã không lãng phí thời gian với cô!"

Có thế nhìn thầy sự đáng khinh trên khuôn mặt của Giang Trần trong nháy mắt.

Tôi đập trái tay một lần nữa.

Hai cái tát này trong ngày tuyết rơi yên tĩnh vô cùng lớn, thu hút sự chú ý của các học sinh xung quanh.

"Giang Trần, không phải anh nhìn lầm, mà là tôi nhìn lầm! Là tôi coi súc sinh thành người, là lỗi của tôi, tiểu nhân một chân đạp hai thuyền còn muốn giả bộ tôn nghiêm, nhìn thấy là muốn buồn nôn."

Sau đó, tôi đá chân lên bắp chân của anh ta, trong khi mặt anh ta đang méo xệt và cúi xuống vuốt ve bắp chân của mình, tôi đập mạnh chiếc túi vào lưng anh ta.

"Giang Trần, nhớ kỹ, tôi đá anh, sau này gặp Bổn tiểu thư, người tốt nhất nên đi đường vòng, nếu không sẽ bị choáng ngợp."

Sau đó, tôi đeo chiếc túi nhỏ trên lưng, hất tóc rồi bước đi không ngoảnh lại.

Chỉ còn lại Giang Trần đang nguyền rủa dưới ánh đèn đường mờ ảo, rồi khập khiễng biến mất trong bầu trời đầy tuyết.

Khi tôi đến cửa ký túc xá, tôi rũ tuyết trên người.

Không ngờ vừa trở về ký túc xá, các bạn cùng phòng đã vây lấy tôi. Cảnh tôi được cho là chia tay với Giang Trần thực sự đã được quay và đăng trên diễn đàn của trường, và mức độ phổ biến của bài đăng đã thẳng tiến lên top đầu.

Tôi tò mò vào diễn đàn và đọc các bình luận của cư dân mạng.

"Người phụ nữ này đang làm gì vậy, sao còn đánh người?"

"Chắc là con trai lừa tình, chị này ngầu quá!"

"Cậu chàng này trông giống như Giang Trần từ hội sinh viên ..."

"Không biết hình ảnh đầy đủ, miễn bình luận."

Cư dân mạng đang thực sự đi đầu trong việc ăn dưa.

Ngay khi tôi than thở về tốc độ của thông tin trên mạng, điện thoại của tôi đột nhiên rung lên.

Là bạn của Lục Trạch Xuyên, người đã nhắc nhở.

Nhưng anh ta không nói một lời nào với tôi trong hộp thoại.

Tôi nghĩ về nó một lúc lâu và gõ vào hộp thoại: "Lục Trạch Xuyên, xin chào, tôi là Lâm Gia Ninh."

Tôi nghĩ về một lúc lâu và gõ vào hộp thoại: "Lục Trạch Xuyên, xin chào, tôi là Lâm Gia Ninh."

"Ừm, ta biết, ngày mai chúng ta ra ngoài ăn cơm đi."

10.

Thật khó để đi trong tuyết, vì vậy tôi từ từ tìm đường theo vị trí được gửi bởi Lục Trạch Xuyên.

Không ngờ xung quanh trường lại có một quán lẩu độc đáo như vậy.

Những nét chạm khắc tinh xảo trên mái hiên được bao phủ bởi một lớp tuyết trắng, những chiếc đèn lồng đỏ treo trước cửa và những cây cầu nhỏ cùng dòng nước chảy quanh đó, vừa thể hiện sự hùng vĩ của đất nước, vừa tràn ngập tiếng pháo hoa và niềm vui.

Nghĩ lại khoảng thời gian bị mẹ đóng băng thẻ, quán cà phê là lựa chọn tốt nhất của tôi chứ đừng mong còn tiền để đi ăn nhà hàng.

Nhưng sau đó tôi nghĩ lại, ít nhất bây giờ mẹ tôi đã mở thẻ của tôi, làm một người giàu có vẫn tốt hơn.

Ngay khi tôi còn đang than thở về những lợi ích của việc giàu có, người phục vụ đã đưa tôi đến phòng riêng của Lục Trạch Xuyên.

Đẩy cửa ra, vừa nhìn đã thấy Lục Trạch Xuyên ngồi trên bàn.

Có lẽ anh ấy nghe thấy tiếng gõ cửa của người phục vụ, đôi mắt vốn đang nhìn điện thoại của anh từ từ di chuyển lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của tôi.

Chiếc áo len có mũ trùm đầu màu xám mà anh ta đang mặc làm cho làn da của anh trở nên trắng hồng hồng hào, dưới ánh đèn khuôn mặt nghiêm nghị của anh trông cực kỳ chói mắt, đặc biệt là đôi mắt vừa lười biếng vừa nghịch ngợm của anh như đâm thấu lòng người.

Tôi cảm thấy mình như bị choáng váng một lúc.

Nếu có những trái tim màu đỏ xung quanh nó, thì nó giống như một câu chuyện sáo rỗng về tình yêu sét đánh trong một phim truyền hình dài tập.

"Hai vị có muốn gọi món bây giờ không?"

Cảm ơn người phục vụ đã phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, cảm ơn bạn rất nhiều, tôi nhất định sẽ gọi thêm hai món nữa để tăng doanh thu cho cửa hàng của bạn.

Lục Trạch Xuyên tựa hồ cố nén cười: "Hiện tại không có, chúng tôi sẽ xem một chút."

Sau khi anh phục vụ rời đi, Lục Trạch Xuyên cười không chút giấu giếm như thể anh ta đã thoát khỏi sự giam cầm.

Tôi xấu hỗ và ngại ngùng: "Lục Trạch Xuyên, anh đủ rồi, anh cười nữa tôi sẽ rời đi, tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa."

"Được, được, tôi không cười nữa." Lục Trạch Xuyên lấy lại vẻ nghiêm túc,

"Vậy gọi món đi."

Với cảm giác muốn giết Lục Trạch Xuyên và cảm ơn anh phục vụ, tôi gọi một bàn thức ăn ngon.

Lục Trạch Xuyên "Chậc chậc" một tiếng, chậm rãi bật chế độ độc miệng châm chọc: "Ăn nhiều như vậy không sợ béo sao?"

"Ăn với anh mệt đầu óc quá, sao không ăn bù lại?" Tôi lập tức phản bác.

Lục Trạch Xuyên nhướng mày: "Sao không gọi rượu?"

Tôi đột nhiên muốn chọc tức anh bằng một giọng điệu dễ thương ngọt ngào: "Anh à, chúng ta ở chung một phòng, nên uống loại rượu gì đây? Mẹ em bảo, con gái ra ngoài phải biết tự bảo vệ mình."

Hắn lại bắt đầu cười xấu xa: "Tôi còn tưởng rằng em muốn đi uống rượu để giải sầu."

Nồi nào không được mở và nồi nào được nâng lên.*

[*Mọi người không nên nhắc đến khuyết điểm riêng tư của người khác, cái gì nên nói, cái gì không nên nói.]

"Cóc ba chân khó tìm, đàn ông hai chân ngoài đường đầy rẫy. Dù nhìn nhầm người cũng không cần thiết phải khóc lóc cả ngày vì một kẻ không đáng."

Lục Trạch Xuyên vừa tò mò vừa nhẹ nhõm nhìn tôi, nhấp một ngụm trà: "Cô tỉnh rồi."

Sau đó hắn ngữ khí bình tĩnh mà hỏi: "Xét tính cách của hắn, cô không sợ bị trả thù sao?"

"Tôi lương tâm trong sạch, tôi không có gì phải sợ. Nhưng anh, làm sao anh biết tính tình Giang Trần không tốt?"

Lục Trạch Xuyên tựa đầu trầm ngâm nhìn tôi: "Có một lần tôi đến KTV, tình cờ gặp được Giang Trần đang hát cùng một nhóm người, nghe thấy Giang Trần đang cùng anh ta tán gẫu trong hành lang, anh ta nói đã tìm thấy một bạch phú mỹ nhưng sau đó mới biết cô ấy là người vùng quê đến, trước đó hắn muốn tán nhưng thấy cô gái này học không tệ nên tôi đã treo cổ gái quê để nhờ cô ấy làm một số việc vặt trong nhà trường học."

Tôi, cô gái làm việc vặt? Điều đó thật hài hước.

Vốn tưởng tìm được một người đàn ông lương thiện, không ngờ lại là một lão hồ ly tinh đập bàn tính.

Thịt cừu luộc không thơm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro