Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết quả kì thi kế tiếp đã đến.

Hầu hết học sinh trong lớp đều vượt mức mong đợi.

Nhưng Thẩm Chí và Hạ Vi chỉ lên hai bậc.

Và tôi đã lọt vào top 300 của khối.

Toàn bộ khối 12 có hơn một nghìn học sinh, tôi từng là người đứng cuối trong khối, gần như không có cảm giác tồn tại.

Nhưng bây giờ đã khác,

Cùng với nhóm bạn đứng cuối với tôi, họ đều lọt vào top 500 của khối.

Họ rất vui mừng và tôi cũng vậy.

Tất nhiên, điều này là không đủ.

Sau khi bố mẹ biết tôi học tập chăm chỉ và đạt được kết quả khá cao, họ lập tức thưởng cho tôi hai triệu tiền tiêu vặt, tôi đã dùng nó để thực hiện lời hứa của mình.

Những học sinh nhận được tiền rất vui mừng, những học sinh không nhận được tiền sẽ viết bài dưới sự giám sát của giáo viên chủ nhiệm.

Bao gồm Thẩm Chí và Hạ Vi.

Bảng thông báo đã đặc biệt dành chỗ cho họ.

Tôi và Lương Xuyến ngồi trên bệ đá cạnh bảng thông báo, Kỷ Cường đọc to những lá thư xin lỗi.

Khi đọc bài viết xin lỗi của Thẩm Chí, tôi nhếch mép cười nói: "Quả nhiên là học sinh đứng đầu, bài xin lỗi viết dễ hiểu hơn những bài khác."

"Tài năng văn chương của câu ta luôn rất tốt."

Thẩm Chí là một trong những người có tài mà không ai không ghen tị.

Tuy nhiên, chúng tôi cũng không tệ.

"Chị Tịch, đây là tiền em thắng cược, em trả lại cho chị." Lương Xuyến đưa cho tôi một phong bì với vẻ mặt trịnh trọng.

"Thật ra việc học cũng không khó như em tưởng tượng. Các chị em đều đã quyết định sẽ thi đại học, khi vào đại học chúng ta vẫn sẽ là chị em tốt của nhau."

Tôi không từ chối mà vui vẻ gật đầu.

Nhóm chị em của Diệp Tịch Hàn đều là con cái của những gia đình giàu có, có thể thay đổi suy nghĩ của họ để họ chăm chỉ học tập và có quan điểm đúng đắn về cuộc sống là rất tốt.

"Được rồi, kỳ nghỉ hàng tháng chị sẽ đưa em đi nghỉ ngơi. Bé yêu của chị." Tôi cũng đã quen với cách xưng hô này.

Lương Xuyến mỉm cười và đảo mắt.

Cô không trang điểm hay làm nổi bật mái tóc màu vàng nên trông khá xinh đẹp.

Trở lại lớp, tôi nhìn thấy Hạ Vi đang đứng với Thẩm Chí, hai người đứng rất gần nhau, đang lẩm bẩm gì đó, thấy tôi đi vào liền im lặng.

Tôi đi ngang qua cả hai mà không nhìn họ.

Nhưng lúc tôi vừa đi qua, đột nhiên có ba chữ rất nhẹ bay đến tai tôi:

"Đồ gian lận."

Tôi lập tức quay lại và bắt gặp vẻ mặt tức giận của Hạ Vi, vẻ mặt cô ta chưa kịp bình tĩnh lại nên đã cứng người tại chỗ.

"Không được đụng vào cậu ấy." Thẩm Chí lập tức bảo vệ Hạ Vi, lạnh lùng nói với tôi:

"Thành tích của cậu quá bất thường, chúng tôi có quyền nghi ngờ cậu."

Bất thường?

Trong khi họ đang tán tỉnh nhau thì tôi đang chăm chỉ học tập.

Trong khi hai người họ đang bàn bạc về địa điểm hẹn hò tiếp theo thì tôi lại đang điên cuồng viết bài.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Los Angeles vào lúc bốn giờ sáng, nhưng tôi đã nhìn thấy khuôn viên trường lúc bốn giờ sáng, tối tăm, sâu lắng, và hoàn toàn im lặng.

Chỉ có những giấc mơ tỏa sáng như những ngôi sao trên bầu trời.

"Tất nhiên là được, đó là quyền của cậu"

"Cậu không chỉ nghi ngờ tôi mà còn hoài nghi về cuộc sống."

Cậu ta cau mày.

Tôi cười: "Bài xin lỗi 5.000 từ hoặc 50.000 nhân dân tệ, cược hay không?"

Hoàn cảnh gia đình của Thẩm Chí không tốt, Diệp Tịch Hàn trước đây kiên quyết ủng hộ hắn, nhưng sau khi xuyên qua, tôi không còn giúp đỡ hắn nữa.

Chúng ta đều là người của thời đại mới, đều có tam quan đúng đắn.

Cậu ta xem thường sự giúp đỡ của tôi, sao có thể nhận chứ?

"Cậu đang làm nhục tôi à?" Trong mắt cậu ta hiện lên sự tức giận.

Tôi mỉm cười, giơ ngón trỏ lên lắc lắc: "No no."

Chàng trai trẻ này đang tự xúc phạm mình.

Vậy thì những người khác sẽ có quyền xúc phạm cậu ta.

"Tôi không phân biệt đối xử với học sinh nghèo."

Ngược lại, lúc trước tôi đã luôn cố gắng tìm mọi cách giảm các loại học phí cho học sinh nghèo và quan tâm đến tâm lý của học sinh nghèo.

Nhưng tôi rất ghét hành vi 'ăn cháo đá bát'.

Diệp Tịch Hàn không tốt, đó là sự thật.

Nhưng nếu không có Diệp Tịch Hàn giúp đỡ, Thẩm Chí cùng Hạ Vi thậm chí không thể yên tâm học tập mà chỉ có thể vừa chạy đi làm kiếm tiền vừa tham gia lớp học.

Huống gì bây giờ tôi đang sống trong cơ thể của Diệp Tịch Hàn, tôi cũng không có khiêu khích hay gây rối với bọn họ.

Hai đứa nhóc này đang cố ý làm khó tôi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro