Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Bản chuyển thể thuộc quyền sở hữu của Nguyệt Tịch Hoa Thần, chỉ up wattpad và facebook, vui lòng KHÔNG reup dưới mọi hình thức!!

________________________________

10.

Tề Mặc mặc dù bị thương, nhưng mũi tên này không có độc, cũng không trúng trọng yếu nên sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc ta đến, ngự y vừa bôi thuốc cho hắn, đang băng bó vết thương.

Thái Hậu ngoài sảnh đang quở trách Lạc Dao liên tục đả thương Tề Mặc.

Lạc Dao sắc mặt khó coi, nhưng cũng không nuốt xuống lửa giận, "Hoàng thượng vì thần thiếp mà bị thương, thần thiếp đau lòng hơn bất kỳ ai, nhưng không phải thần thiếp muốn hại hoàng thượng, nếu như bắt được thích khách tìm ra chủ mưu đằng sau, thái hậu có thể trừng phạt hắn, cần gì phải ở đây quở trách thần thiếp."

"Hoàng quý phi to gan!"

Thái hậu cáu kỉnh đập bàn.

Nếu là Lạc Dao ngày xưa, nhất định sẽ ra vẻ "ta đúng" không sợ cường quyền. Nhưng bây giờ, nàng quỳ xuống với cái bụng ưỡn ra.

"Thần thiếp không nên cãi lại, xin thái hậu trách phạt."

Dù vậy, nàng vẫn nói một cách miễn cưỡng.

Cung nữ tùy tùng của nàng cũng quỳ xuống, "Thái hậu nương nương xin thứ lỗi. Hoàng quý phi đang mang thai, nếu muốn trừng phạt, xin hãy trừng phạt nô tỳ. Nô tỳ nguyện chịu phạt thay cho chủ tử."

"Hỗn xược! Ai gia cho phép ngươi nói chưa?"

"Đều đứng dậy hết đi."

Tề Mặc từ bên trong đi ra với khuôn mặt phờ phạc.

"Nhi thần cũng không có gì đáng ngại, chuyện này cùng Hoàng phi không có quan hệ gì, cũng xin Thái Hậu đừng trách tội."

Tề Mặc vừa nói, chủ tớ Lạc Dao cũng không quỳ nữa.

Lạc Dao nhìn Tề Mặc, trong mắt tràn đầy chờ mong. Nàng đang mong chờ cái gì, bởi vì hắn một lần nữa không chút do dự cứu nàng, nàng là đang mong hắn khôi phục trí nhớ sao?

Ta chậm rãi mở miệng: "Hoàng quý phi không có tôn nghiêm, đắc tội với Thái Hậu, đắc tội với bề trên, thứ lỗi cho nàng vì đang mang thai, cấm túc ba tháng, chép kinh một trăm lần, để cho nha hoàn chịu đòn thay."

Nói xong ta liền quỳ xuống bái kiến ​​Thái Hậu.

"Thần thiếp không quản tốt Hoàng quý phi, xin Thái Hậu trừng phạt."

"Họa... Hoàng hậu, đứng dậy."

Tề Mặc vội vàng đỡ ta đứng dậy, ta không nhúc nhích, chờ Thái Hậu mở miệng.

"Phạt cũng phạt rồi, ai gia không nói ngươi nữa, đứng dậy đi."

Thái Hậu nhìn Lạc Dao, "Nhận phạt đi, sau này cho nhớ."

Lạc Dao không nói lời nào nữa, nàng chỉ nhìn Tề Mặc chằm chằm, nhưng Tề Mặc cũng không nhìn nàng.

Chủ tớ Hoàng quý phi rời đi, thái hậu hỏi ta có muốn cùng hồi cung hay không, lại bị Tề Mặc giữ lại.

"Họa Họa, nàng có lời gì muốn nói sao?"

Ta kiên nhẫn nói: "Vừa rồi hoàng thượng nói không sao, thần thiếp không có gì muốn hỏi."

Tề Mặc có chút thất vọng, "Ta đau hay không nàng cũng không để ý?"

Ta làm theo lời của hắn, "Vậy, hoàng thượng có đau không?"

"Đau."

"Thần thiếp sẽ sai người đi bảo ngự y kê thêm thuốc giảm đau."

Tề Mặc cầm tay ta đặt lên ngực hắn, "Nơi này đau."

Ta rút tay về, "Hoàng quý phi không bị thương, hoàng thượng đau lòng cái gì?"

Cuối cùng, Tề Mặc có chút khó chịu.

"Sở Cầm Họa, nàng muốn ta tức c.h.ế.t mới vui đúng không?"

Ta nhíu mày, "Thần thiếp không dám."

Tề Mặc đá vào ghế đẩu.

Hắn cố nén lửa giận, đột nhiên hỏi: "Tối nay ở đại lộ Trường An chơi vui không? Nàng cùng ai vui vẻ như vậy?"

Ta không nói nữa, hai câu hỏi này làm ta bứt rứt.

"Nói chuyện đi, Họa Họa."

Hắn bóp cằm ta và buộc ta phải nhìn hắn.

"Hoàng thượng phái người theo dõi thần thiếp?"

Nghe vậy, hắn bật cười, "Ở trong lòng nàng, ta là người như vậy sao?"

"Thần thiếp chỉ là hỏi thôi."

Có lẽ, hắn nhìn thấy ta trên tường thành. Nếu quả thật hắn phái người theo dõi ta, Sở Xuyên đi cùng ta dọc đường nhất định cũng không thể không biết.

"Người đó là ai?"

Hắn có nhìn thấy Sở Xuyên không, ta không muốn làm tổn thương Sở Xuyên, nhưng nếu hắn nhìn thấy, nếu ta nói dối, hắn sẽ càng tức giận hơn.

Vì vậy, ta nhìn vào mắt hắn và thẳng thắn nói: "Là em trai của thần thiếp, Sở Xuyên."

Sau khi nghe xong, Tề Mặc không truy cứu nữa.

"Nàng có tức giận vì trẫm đã không đưa nàng đi quyên tặng với trẫm không?"

"Không tức giận."

Ta thấy Tề Mặc lại khó chịu, hình như hắn đang đợi ta trút giận.

"Nàng thật sự không quan tâm trẫm sao?"

Ta nhìn thấy sự bất đắc dĩ và cô đơn trong mắt của hắn, nhưng ta thờ ơ.

Tề Mặc ôm lấy gáy ta, hôn lên môi ta rồi ôm ta vào lòng, hắn phớt lờ sự giãy giụa của ta cho đến khi hắn cảm thấy không khí xung quanh trở nên loãng hơn và khó thở mới buông tay.

Hắn có chút nghẹn ngào: "Họa Họa..."

Đêm nay hắn ôm ta ngủ cả đêm, hắn trằn trọc vô cùng, mấy lần ta tỉnh lại đều thấy lông mày của hắn đang cau lại.

Khi nào thì hắn mới hồi phục trí nhớ, bây giờ ta ở chung với hắn như là một cực hình.

11.

Kẻ ám s.á.t tại Tết Nguyên tiêu đã bị bắt vào đêm hôm đó và Hình bộ chỉ mất một đêm để tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau.

"S.á.t thủ nói..."

Viên Vọng đến báo cáo kết quả liếc ta một cái, vội vàng cúi đầu: "Nghe nói là do Hoàng Hậu chỉ thị ám s.á.t Hoàng quý phi, không nghĩ tới hoàng thượng lại đỡ mũi tên kia..."

Trước khi ta nói, Tề Mặc đã không thể ngồi yên.

"Tiếp tục tra tấn, ai lệnh cho hắn dám hãm hại Hoàng Hậu."

"Vâng."

Thấy Viên Vọng rời đi, Tề Mặc nắm tay ta: "Họa Họa, lần này trẫm sẽ kiên định đứng về cạnh nàng."

Ta phúc thân, "Đa tạ hoàng thượng, nếu không còn chuyện gì nữa, thần thiếp đi trước."

Tề Mặc mặc dù không vui, nhưng cũng không làm gì.

Sau khi trở lại hoàng cung, ta nói với Nhụy Chi: "Nhắn cho Sở tướng quân, nhờ huynh ấy tìm xem người nhà của những thích khách đó hiện giờ ở đâu, nhất định phải khống chế bọn họ cho ta."

Hại Lạc Dao thì trách ta, thủ đoạn này giống hệt một năm trước.

Nếu ta và Lạc Dao biến mất khỏi hậu cung, ai sẽ là người hưởng lợi lớn nhất?

Ta đã có câu trả lời trong lòng, vì vậy ta đã nhờ Nhụy Chi hỏi về nữ hộ sinh đã đỡ đẻ cho Lạc Dao.

Nhụy Chi đã nhanh chóng làm việc, và hai điều mà ta đã nói với nàng ấy đã nhanh chóng được thực hiện.

"Bẩm hoàng hậu nương nương, nô tỳ đã đi dò hỏi, bà đỡ đỡ đẻ cho Hoàng quý phi là bà mụ Vạn, nhưng là sau khi sự việc xảy ra, bà Vạn đã ngừng làm việc trong cung rồi."

Ta nhớ rõ lúc ấy bà mụ không có nhúng tay vào chuyện kia, nhưng cũng không còn làm việc trong cung, có chút kỳ quái.

"Ngươi đã tìm ra nguyên nhân chưa?"

"Bà Vạn nói bà ấy sẽ về quê để giúp nuôi nấng cháu trai."

"Được."

Tề Mặc đã nói trước rằng hắn sẽ trả lại sự trong sạch cho ta và điều tra lại sự việc, và ta dự định sẽ giao nó cho hắn điều tra.

Ta đến gặp Tề Mặc và hỏi về tiến trình của việc này.

Thông tin hắn có là bà Vạn bị rơi xuống nước và c.h.ế.t ngay sau khi trở về quê nhà thì con cháu của bà cũng không biết nhiều về những việc lặt vặt trong cung.

Năm đó, chỉ có bà mụ Vạn là có quan hệ trực tiếp với ca sinh của Lạc Dao, đứa bé của Lạc Dao khi chào đời thậm chí còn không cất tiếng khóc.

Ngay lập tức được cho biết đó là một đứa trẻ đã chết.

Chỉ có bà mụ mới giở trò được, nếu như hồi đó kiểm tra bà mụ thì đã có thể phát hiện ra.

Bây giờ bà mụ đã chết, và manh mối cũng đã bị đứt.

Về phần hung thủ thật sự hãm hại ta, có hai khả năng, một là trong cung của ta có nội giám, trong ngoài phối hợp, hai là bọn truy sát tạm thời gài bẫy.

Tất cả những người liên quan đến vấn đề này đã được đưa đến Hình bộ để thẩm vấn.

Nhất thời hậu cung náo loạn.

12.

Sở Xuyên gửi tin cho ta nói rằng khi tìm thấy người thân của những tên sát thủ đó, phát hiện họ đã bị bắt cóc, chắc chắn là kẻ chủ mưu đằng sau làm.

Sở Xuyên cứu bọn họ, phái người canh giữ, chờ lệnh của ta.

Ngay sau đó, ta đến Hình bộ để gặp những tên sát thủ đó.

Tất cả họ đều bị tra tấn đến gần c.h.ế.t, vết thương chảy máu khắp nơi.

Quản ngục dội gáo nước lạnh vào mặt họ, "Tỉnh lại, hoàng hậu đến rồi."

Ta lùi lại một bước và nhìn họ cố gắng mở mắt ra.

"Đã bị tra tấn như thế này, mà vẫn không chịu nói sự thật, các ngươi cũng thật là trung thành."

Thủ lĩnh cười khổ nói: "Nương nương, chúng ta đều tuân theo người an bài, người không thể bỏ mặc chúng ta, cứu chúng ta ra ngoài đi."

Ta không quan tâm đến những gì hắn nói.

Ta biết hắn cố ý nói như vậy, bọn họ từ đầu đến cuối đều khẳng định kẻ chủ mưu là ta, nếu không phải Tề Mặc tin ta sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy mà tiếp tục thẩm vấn, ta đã bị kết tội lâu rồi.

"Ngươi là A Tư?"

"Đều là người quen cũ, sao lại giả bộ không quen biết?"

A Tư diễn rất tốt, ta không khỏi cong môi.

"A Tư, sao ngươi lại bênh người đó như vậy? Mẫu thân ngươi mất rồi, mất ngay ngày thứ hai sau khi ngươi bị bắt."

Nghe tin mẹ mình đã chết, sắc mặt A Tư đột nhiên thay đổi, "Không thể nào! Ngươi nói dối!"

"Nghe nói một đao kia không có giết chết người ngay tại chỗ, nương ngươi giọng điệu nhỏ dần, sắp chết còn lo lắng xem có phải ngươi gây chuyện ở bên ngoài hay không, trước khi chết còn muốn nhìn ngươi lần cuối, thật đáng tiếc..."

Ta ngần ngại nói.

A Tư vẫn nói rằng điều đó là không thể, nhưng đôi mắt đã ngân ngấn lệ rồi.

"Lão đại, chúng ta nhận tội đi!"

Những người còn lại tỏ ra phẫn nộ.

A Tư tức giận nói: "Nếu ngươi nhận tội, ngươi cũng trốn không thoát được!"

Ta lấy ra một chiếc vòng ngọc đưa cho A Tư, "Ngươi có nhận ra cái này không?"

"Cái này ta đưa cho mẫu thân ta, tại sao lại ở chỗ của ngươi?"

Ta cất chiếc vòng ngọc đi, "Nói thật với ngươi, mẫu thân của ngươi còn sống, nhưng nếu không phải có bổn cung cứu bà ấy, có lẽ bà ấy đã không còn nữa. Gia đình ngươi đều được bổn cung cứu."

"A Tư, ngươi cũng biết mẫu thân của ngươi sức khỏe không tốt, tuổi già cũng không sống được bao lâu, muốn gặp ngươi một lần, cho nên mới đặc biệt mang chiếc vòng ngọc này đến, hy vọng khi ngươi nhìn thấy có thể về thăm bà ấy."

"Ngươi không muốn thú tội vì sợ người nhà của ngươi bị hại. Ta là hoàng hậu, hiện tại họ đều ở dưới sự bảo vệ của ta, nếu ngươi sớm khai báo, bọn ngươi cũng sẽ được giảm tội, người nhà cũng bình an vô sự."

Tất cả bọn họ đều run rẩy, nhưng A Tư dường như vẫn bối rối.

Ta để lại một câu "hãy suy nghĩ kỹ" rồi rời đi, ta tin rằng họ nhất định sẽ thú tội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro