Sơn thủy bất tương phùng phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16.

Bước ngoặt xảy ra vào ngày sinh nhật của tôi.

Đám bạn tôi tổ chức một bữa tiệc mừng sinh nhật tại quán bar Hào Tước.

Khoảng thời gian này, tôi có nhiều tâm sự trong lòng muốn nhân dịp này giải sầu.

Chính vì vậy vô tình uống say.

Ngã phịch xuống ghế sofa, tôi ngước nhìn ánh đèn mỉm cười ngốc nghếch.

Căn phòng ồn ào ban đầu đột nhiên trở nên im lặng.

Một bóng đen bao trùm lấy tôi, bàn tay nhẹ nhàng vuốt từ trán tôi dọc theo sống mũi, môi đến xương đòn.

Mọi nơi nó đi qua, tạo ra một làn sóng run rẩy. Theo bản năng tôi cảm thấy ghê tởm.

Từ trong mơ hồ tìm được một tia tỉnh táo, tôi nhận ra người đó chính là Lục Tiêu.

Tâm trí tôi hoảng sợ, đẩy mạnh hắn ta hét lên: "Cút!"

Nhưng toàn thân lại mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.

Lục Tiêu cười tà ác:

"Vân Nguyên, anh đã thích em từ lâu rồi, nhưng em thà bên cạnh một thằng chó cũng không chịu nhìn anh! Nhưng không sao, hiện tại em và Lục Kinh An cãi nhau, em sẽ thuộc về anh."

Giọng điệu của hắn tràn ngập sự chiếm hữu biến thái.

Cả người tôi run lên vì giận dữ.

Lục Tiêu sốt ruột đè xuống, muốn "hành quyết tôi ngay tại chỗ".

Trong lúc vội vàng, tôi gọi ra cái tên mà tôi tin tưởng nhất trong lòng:

"Lục Kinh An!"

17.

Giọng nói của tôi xen lẫn run rẩy đầy sợ hãi.

Vốn dĩ chỉ là hy vọng xa vời, nhưng ai ngờ giây tiếp theo cậu ấy xuất hiện trước mặt tôi một cách thần kỳ.

Cậu đạp tung cửa phòng, vụt lên túm lấy cổ áo Lục Tiêu, đấm mạnh một cú vào mặt hắn.

Lục Tiêu loạng choạng vài bước, một phen lấy tay lau mũi, tất cả đều là máu.

Lập tức tức giận: "Mẹ kiếp, mày chán sống rồi à, cư nhiên dám đánh tao!"

Lục Kinh An như một con thú mất kiểm soát, trên cổ nổi gân xanh, đôi mắt khát máu:

"Ai cho mày chạm vào Nguyên Nguyên?!"

Lục Tiêu khịt mũi thờ ơ:

"Lục gia và Vân gia vốn có ý định liên hôn, cô ấy sớm muộn gì cũng là của tao, động phòng trước với sau có gì khác nhau?"

"Cặn bã! Cầm thú!"

Câu nói này hoàn toàn chọc giận Lục Kinh An. Cậu túm lấy Lục Tiêu đánh một trận.

Tôi quấn chặt áo khoác, nhìn Lục Kinh An phát điên, mỗi một quyền đánh ra đều dùng hết sức lực.

Cuối cùng vẫn là tôi bảo dừng lại mới không đem người đánh chết.

18.

Vì sự việc này, mối quan hệ giữa tôi và Lục Kinh An đã hoà hoãn trong một khoảng thời gian.

Tuy nhiên hệ thống lần nữa thúc giục:

"Nhanh lên, cô không có nhiều thời gian đâu."

Tôi ngăn cản không lại sức mạnh của cốt truyện. Khi cốt truyện diễn ra, nam chính nhất định sẽ yêu nữ chính.

Mà quấy nhiễu cốt truyện trong nguyên tác được coi là dị loại. Sự việc với Lục Tiêu lần trước chính là Thiên Đạo đối với tôi phát ra cảnh báo.

Nó làm cho tôi hiểu rằng nên ngoan ngoãn mà tuân theo cốt truyện.

Hệ thống nói:

"Tốt nghiệp cấp ba chính là điểm bắt đầu của cốt truyện, nếu trì hoãn thêm nữa, cô sẽ chết đấy."

Vào thời điểm đó, sẽ lại đưa vào cơ thể này một linh hồn mới.

Chỉ còn một tháng nữa thôi.

Nhìn Lục Kinh An rất vui khi lại được bận rộn làm việc cho tôi. Tôi thầm nghĩ: Rốt cuộc cái kết nào mới xứng đáng cho cuộc đời lang bạt của cậu ấy?

Tôi vốn muốn trở thành ngọn lửa sưởi ấm cậu, nhưng cuối cùng lại biến thành thanh đao giết chết cậu ấy.

"Lục Kinh An." Tôi cất tiếng gọi.

Cậu ấy đặt công việc đang làm xuống, dừng lại im lặng chờ đợi mệnh lệnh từ tôi.

"Cậu có thể giúp tôi mua một phần mỳ xào ở cổng trường được không? Tôi muốn ăn."

Đây là lần đầu tiên tôi đưa ra yêu cầu kể từ khi tôi hành hạ Lục Kinh An.

Cậu ấy vô cùng vui mừng, ngay lập tức đặt xuống công việc, bắt đầu xuất phát đi mua.

Tôi xoay người xuống giường. Đến bên cửa sổ, nhìn theo thân ảnh đạp xe mang theo một phần tiêu sái kia, hà hơi lên kính cửa sổ, ngón tay chuyển động viết xuống ba chữ: "Thực xin lỗi".

19.

Đây là thời điểm quan trọng trong cốt truyện.

Bà ngoại sắp mất.

Khi bà mất, tất cả chỗ dựa tinh thần của Lục Kinh An cũng theo đó sụp đổ.

Khiến cậu không thể gặp bà ngoại lần cuối là cách duy nhất khiến cậu ấy ghét tôi.

Hệ thống thở dài: "Ký chủ, cô cuối cùng cũng trưởng thành."

Nhưng khi bước vào phòng bệnh của bà, nhìn thấy khuôn mặt hiền từ ấy, tôi lại hối hận.

Sao tôi có thể ác độc đến vậy?

Tôi biết rõ cảm giác đau đớn thế nào khi không được gặp người thân lần cuối.

Thực sự tôi có thể không từ thủ đoạn nào để về nhà sao?

Trước đây, tôi cũng không kịp gặp lại bà ngoại lần cuối cho nên tôi rất hiểu cảm giác đó. Cho dù có đối diện cái chết, tôi cũng không nên tàn nhẫn như vậy.

Lục Kinh An vừa mới xuất phát không lâu, hiện tại gọi cậu ấy trở về cũng không muộn.

Nhưng tại sao tôi không thể gọi được cho cậu ấy?

Lục Kinh An sẽ không bao giờ bỏ lỡ cuộc gọi của tôi.

Mí mắt tôi không ngừng co giật, trong lòng cũng dâng lên một dự cảm không lành.

Trong cơn tuyệt vọng, tôi hướng hệ thống nhờ giúp đỡ.

Nó liên tục hỏi lại nhiều lần:

"Cô chắc chắn chứ? Nếu như cô phá hủy điểm cốt truyện mấu chốt này, cô sẽ bỏ lỡ một cơ hội về nhà, còn có thể sẽ chết đấy."

Âm thanh máy móc lạnh băng lặp đi lặp lại giống như ma âm trong tâm trí tôi.

Tôi bịt tai lại, gục xuống kêu to:

"Nói cho tôi biết cậu ấy ở đâu?!"

Trong phòng bệnh vang vọng tiếng khóc của tôi.

Các bác sĩ và y tá rất nhanh lại đây hỏi han:

"Thẩm tiểu thư, cô không sao chứ?"

Cuối cùng hệ thống cũng chịu cho tôi biết tung tích của Lục Kinh An.

"Tôi không sao đâu." Tôi nhanh chóng đứng dậy trước ánh mắt quan tâm của người khác, vội vàng trả lời.

20.

Lúc này, Lục Kinh An đang phải đối mặt với sự trả thù từ Lục Tiêu.

Tôi ngay lập tức điện thoại báo cảnh sát. Đồng thời phân phó tài xế nhanh chóng tới cổng trường.

Tôi lo lắng đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.

Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, chúng tôi đã tốt nghiệp cao trung.

Thiên Đạo muốn đem cốt truyện trở lại quỹ đạo chính.

Nó biết tôi nhất thời sẽ hối hận nên cố tình sắp xếp Lục Tiêu làm việc này phải không?

Có phải bất luận tôi có nỗ lực thế nào cũng không thể chống lại nó?

Nỗi bất an tràn ngập trong tôi, đem tôi hung hăng đánh bại.

Bùa bình an treo trên xe lung lay, dường như cũng nói tôi vô dụng.

Bình thường đến trường phải mất hai mươi phút đồng hồ, nhưng lần này chỉ mất mười phút liền đến.

Tôi sốt ruột bước xuống xe, chỉ nhìn thấy đám người Lục Tiêu đang bị cảnh sát bắt đi.

Hắn căm giận mà hướng tôi nhe răng trợn mắt, mắng to:

"Vân Nguyên, con khốn này!"

Tôi thờ ơ liếc nhìn hắn, xoay người bước vào một ngõ nhỏ hẻo lánh.

Trong vũng máu, một người đang nằm đó, lảo đảo mấy lần, cố gắng đứng dậy nhưng đều thất bại.

Cả khuôn mặt cậu ấy dính đầy máu, nhưng khi nhìn thấy tôi lại dương môi cười, lộ ra hàm răng trắng bóng. Khó khăn nâng tay lên để tôi nhìn thấy món mỳ xào được cậu bảo vệ kỹ càng.

"Lục Kinh An!"

Ngay lúc tôi nắm lấy tay cậu ấy, cậu liền ngã vào vòng tay tôi nỉ non:

"Nguyên Nguyên, tôi không có thất hứa nhé."

Cả người cậu như ngâm mình trong biển máu, toàn thân đỏ thẫm.

Tôi muốn ôm cậu ấy nhưng không biết nên ôm từ đâu, càng sợ sẽ làm đau cậu .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro