[YÊU PHU HUNG MÃNH] Linh khuyển hộ chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Khát Mưa

Người dịch: Morela T.
___________________

1.

Sau khi ông nội từ trần, tôi đã mang về nhà con tế khuyển* của ông - A Thiên.

(*Tế khuyển: Giống cho Sơn Đông, Trung Quốc, vô cùng thông minh, là hình tượng của Hao Thiên Khuyển)

Nửa đêm, A Thiên đã đào bới bồn rửa mặt, hất đổ nó xuống sàn, lộ ra bức tường phía sau.

Tôi ngửi thấy một mùi vị kỳ lạ, vừa bật đèn lên xem, lập tức bị doạ cho suýt mất vía.

Trên móng vuốt A Thiên dính một nhúm tóc ướt nhẹp, lại còn mang theo máu loãng nhàn nhạt.

Đằng sau bức tường của bồn rửa nơi tôi thường rửa mặt hàng ngày, thế mà lại giấu một đống xác chết!

...

Cách đây vài ngày, trước khi qua đời, ông nội tôi đã phó thác lại cho tôi con chó A Thiên, nó đã lớn lên cùng tôi từ nhỏ.

Ông nói rằng A Thiên rất có linh tính, biết sắp tới tôi sẽ gặp phải đại nạn, nên muốn tôi bất kể đi đâu cũng phải mang theo nó.

Nhưng lúc đưa A Thiên từ dưới quê lên căn hộ của mình, còn chưa bước vào cửa, nó đã nhe nanh với cánh cửa của căn hộ đối diện, còn kéo tôi chạy ra ngoài. Sau khi bị tôi cứng rắn kéo vào trong, nó chạy thẳng vào nhà vệ sinh, sủa ầm lên trước bồn rửa mặt và trần nhà, bị tôi quở cho vài câu thì lại bắt đầu cào tường.

Nó còn rất giỏi nhận chuẩn, chỉ đào mỗi bức tường ngăn cách chúng tôi với nhà hàng xóm, cào đến mức anh hàng xóm cũng nghe thấy động tĩnh mà tới cửa hỏi thăm chúng tôi.

Biết nó là do tôi đón từ dưới quê lên, còn đặc biệt cắt thịt bò sống mang sang cho A Thiên ăn nữa.

Kết quả là nó bổ nhào đến, suýt thì cào phải người ta, cũng may thân thủ anh hàng xóm nhanh nhẹn nên mới tránh được.

Từ đó về sau, A Thiên cứ nhìn thấy anh hàng xóm là lại nhào tới, cũng không thân thiện gì với bạn cùng phòng của tôi, Lí Cẩn Du.

Cả ngày cứ dính lấy tôi, thật sự là lúc nào cũng ngủ cùng giường, ăn cùng bàn.

Ban ngày đi làm rồi tan ca cùng tôi, ban đêm nhất quyết không chịu về nhà, bị miễn cưỡng kéo về thì lại bắt đầu cào tường.

Mới đến được có ba bốn ngày, sơn trên tường đã bị nó cào tróc không ít, đặc biệt là gần bồn rửa mặt, gạch lát cũng sắp bị nó lật tung lên cả rồi.

Làm loạn đến mức Lí Cẩn Du cực kỳ ghét bỏ, bảo tôi chuyển ra ngoài đi, không muốn thuê cùng tôi nữa.

Tôi nghĩ A Thiên đúng là quá giày vò người khác, thuê chung với cô ấy cũng thật sự bất tiện.

Anh hàng xóm nghe nói tôi muốn tìm phòng mới, còn đặc biệt xin Wechat của tôi từ Lí Cẩn Du, nói anh ấy không để ý việc A Thiên cứ mắt lạnh nhìn mình đâu, kêu tôi chuyển qua sống chung căn hộ với anh ấy cũng được.

Lúc tôi xem tin nhắn đó, A Thiên vừa hay đang nằm bên cạnh tôi, cũng không biết có phải là đọc hiểu hay không, lập tức vung móng vuốt vỗ bay điện thoại của tôi ra.

Giận đến nỗi tôi suýt thì đánh nó, nhưng vừa vung tay lên lại thấy đôi mắt long lanh của nó, vậy là chỉ có thể thu lực lại, quay sang vò đầu nó hai cái.

Cái con này thế mà lại nhào luôn vào lòng tôi, thoải mái đến độ rên hừ hừ, móng vuốt còn gẩy gẩy tôi, cứ như nhắc tôi dùng thêm sức vậy.

Hình như là anh hàng xóm đã khuyên nhủ Lí Cẩn Du gì đó, tối ấy, người vẫn luôn ghét A Thiên này lại đồng ý cho tôi ở tiếp, chỉ là nhắc đi nhắc lại rằng không được phép cho nó vào phòng cô ấy, cô ấy không muốn ngủ cùng một con chó.

Thuê đơn thì đắt quá, đã thế, muốn nuôi một con chó to như A Thiên lại cần không gian rộng, phòng chắc chắn càng đắt hơn nữa.

Tôi đành phải cam đoan hết lần này đến lần khác rằng sẽ không để A Thiên làm phiền đến cô ấy.

Buổi tối, lúc tắm rửa cho A Thiên, tôi còn phải hết nước hết cái nói với nó, bảo nó đừng có chọc giận Lí Cẩn Du, nếu không thì chúng tôi chẳng còn chỗ nào mà ở nữa đâu.

Nhưng tắm xong, A Thiên lại không chịu ra khỏi nhà vệ sinh, nhấn chặt góc tường phía sau bồn rửa mặt đã bị nó cào tơi tả ra một cái lỗ, cứ thế bới xuống, thậm chí khi Lí Cẩn Du muốn đi vệ sinh, tôi cố kéo nó ra mà cũng không kéo nổi.

Mãi đến lúc Lí Cẩn Du toan chạy sang nhà hàng xóm đi vệ sinh nhờ, nó mới chạy vụt ra, chặn ngang cửa không cho cô ấy đi.

Đêm xuống, tôi gọi nó lên giường đi ngủ, vậy mà nó vẫn quyết không ngủ, cứ ở trong nhà vệ sinh đào bới liên tục. Tôi nghĩ thôi thì cũng chỉ là gạch men sứ, bới thì cứ bới đi, kệ xác nó, cùng lắm là lại tu sửa một chút giống như người thuê trước vậy thôi.

Nhưng nửa đêm, chợt nghe "uỳnh" một tiếng, tôi hoảng hồn giật mình bừng tỉnh.

Theo sau, A Thiên cũng lủi tới bên giường, bám một móng vuốt bẩn cực kỳ lên thành giường, sủa "gâu gâu" không ngừng với tôi, giọng điệu còn có vẻ rất đắc chí.

Tôi ngửi thấy một mùi vị kỳ lạ, vừa bật đèn lên xem, lập tức bị doạ cho suýt mất vía.

Móng vuốt của A Thiên còn vương một nhúm tóc ướt nhẹp, nhúm tóc đó dính lại một cục giống như là trộn lẫn cả cao su lưu hoá*, còn có nhơm nhớp máu loãng.

(*Cao su lưu hoá: vật liệu bảo ôn cách nhiệt các đường ống nóng lạnh)

A Thiên quay đầu nhìn ra ngoài, ra hiệu cho tôi đi theo nó.

Tôi nghĩ đến tiếng động lớn ban nãy, cũng vội vàng đuổi theo A Thiên.

Vừa mới đến cửa nhà vệ sinh, lập tức thấy cả cái bồn rửa mặt đều đã bị A Thiên lật ra rồi, rơi xuống sàn, trên tường cũng lộ một lỗ to, bên trong là hàng đống thứ gì đó bọc trong túi nilon đựng rác đen, còn quấn chặt bằng nhiều lớp băng dính trong suốt, lăn lóc đầy đất.

Một trong số đó đã bị cào rách, lộ ra túi chân không bên trong, cùng với một đống tóc giống hệt như tóc trên móng vuốt của A Thiên...

Có thứ gì đó đỏ quánh hệt như kem bơ tan ra, chảy khỏi vết rách, khiến cả nhà vệ sinh đều nồng nặc mùi hôi thối kinh tởm.

Một suy đoán loé qua trong đầu tôi, tôi hốt hoảng kéo A Thiên ra khỏi nhà vệ sinh, đóng cửa khoá chặt lại, sau đó vội gọi điện báo cảnh sát, rồi đi gọi Lí Cẩn Du dậy, cũng không dám nói gì hết, chỉ bảo cô ấy chạy xuống lầu nhanh.

Lúc ngồi dưới sảnh đợi cảnh sát đến, tôi sợ đến mức toàn thân run bần bật, ấy thế mà A Thiên còn rất bình tĩnh, đi ra cái vòi nước bên cạnh bồn hoa để rửa chân.

Vừa rửa vừa nhìn chằm chằm tôi, như thể sợ tôi sẽ chạy mất vậy.

Lí Cẩn Du bị tôi đánh thức, rất không kiên nhẫn hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi lại không dám nói.

Đợi cảnh sát đến rồi tôi cũng không dám lên tầng nữa, chỉ dắt A Thiên, kể hết từ đầu đến đuôi sự việc.

Vốn dĩ cảnh sát cũng không chú ý lắm, bởi dù sao thì chuyện giết người giấu xác này cũng không thường gặp.

Nhưng vừa mới tiến vào nhìn một cái, họ đã lập tức phong toả luôn cả phòng.

Lúc này tôi mới thực sự xác định, những thứ nén kỹ trong túi chân không, dùng túi nilon đen bọc kín và băng dính quấn chặt, nhét vào trong tường xây bít lại đó, quả đúng là xác người.

Vừa nghĩ đến đây, tôi lập tức ôm chặt lấy A Thiên run lập cập.

Nếu không phải A Thiên phát hiện ra, chúng tôi còn ở đây bao lâu nữa đây?

Đống thi thể bọc trong nhiều lớp túi như vậy liệu có bị thối rữa không? Ngâm trong nước liệu có bị tan ra, hoà vào đường ống, chảy ra từ bồn rửa mặt...

Mỗi ngày tôi đều rửa mặt ở cái bồn đó, soi gương, dưỡng da, chải đầu một hồi lâu, mà cái bồn rửa mặt đó, đằng sau chất đống toàn là xác vụn!

...

2.

Càng nghĩ càng sợ, tôi ôm chặt lấy A Thiên, chỉ cảm thấy bụng từng đợt từng đợt co thắt.

A Thiên lại dụi dụi mặt tôi, an ủi tôi.

Ôm chặt A Thiên, tôi chợt nghĩ, nó mất cả đêm cào tường, còn lật tung bồn rửa mặt có phải là vì biết chúng tôi sẽ không chuyển đi, sợ chúng tôi vẫn ở lại đây không?

Căn chung cư mà chúng tôi thuê này, để không gian trông có vẻ rộng hơn, rất nhiều chủ nhà đã đập tường đi để lắp được tủ hoặc kệ âm tường gì đó.

Trước khi chúng tôi chuyển đến, chủ nhà còn đắc ý nói với chúng tôi rằng, vì người thuê lúc trước làm cho căn hộ trở nên quá bẩn thỉu nên đã chi tiền sửa sang lại cho bà ấy, rất nhiều gia cụ đều là mua mới, bao gồm cả cái bồn rửa mặt này.

Nói cách khác, có thể một trong những người từng thuê trước đã xây bít đống xác vụn đó vào trong tường khi cải tạo.

Cả anh hàng xóm cũng bị gọi đến thẩm vấn, nhưng tình huống cụ thể như thế nào, cảnh sát không nói, nên chúng tôi cũng chẳng biết.

Chỉ biết là cảnh sát đã giúp chúng tôi thu dọn sạch sẽ đồ đạc cá nhân, căn cứ vào lời khai của chủ nhà, dỡ bỏ luôn cả trần phòng tắm.

Tôi đột nhiên nhớ đến đêm đầu tiên A Thiên đến, vừa tới cửa, nó đã xông ngay vào nhà vệ sinh, hướng về phía trần nhà sủa lên ầm ĩ.

Sau đó mỗi lần tôi đi vệ sinh, nó đều muốn tiến vào, nhưng lại bị tôi cưỡng ép đuổi ra, thế là nó chỉ quanh quẩn đợi ngoài cửa.

Còn cái van và thùng chứa nước trong nhà vệ sinh lúc nào cũng bị hỏng, chúng tôi đã nhờ anh hàng xóm sửa chữa rất nhiều lần rồi, liệu có phải là do oan hồn của mấy cái xác vụn đó đang cảnh báo chúng tôi không?

Cầu xin sự giúp đỡ của chúng tôi chăng?

Vừa nghĩ đến việc trên đầu chúng tôi có lẽ có một đống xác vụn bị cho vào túi hút chân không, lại còn dùng túi ni lông buộc chặt, tôi lập tức cảm thấy nổi hết cả da gà.

Lúc chúng tôi chấm dứt hợp đồng với chủ nhà, cả khu đều vì sự việc này mà náo loạn.

Theo lời những hộ thuê ở đó kể, thì cảnh sát đã phá dỡ cả ngày, đập hết cả những bức tường trong căn phòng chúng tôi từng ở ra, lộ ra rất nhiều túi đựng xác, sợ rằng không chỉ có một người chết đâu.

Ai cũng thán phục anh hàng xóm sống bên cạnh chúng tôi, anh ta đã thuê ở đây ba năm rồi, không hề biết bên cạnh mình lại sống một kẻ sát nhân biến thái như thế.

Những vụ án chấn động kiểu này, chúng tôi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng bây giờ mỗi ngày đi ngủ, tôi đều phải ôm chặt A Thiên thì mới có cảm giác an toàn.

Còn ra chợ mua một khúc xương to cho nó ăn, cảm tạ nó.

A Thiên vẫn như trước lông tóc bóng mượt, chỉ là có chút kiêu và bài xích người lạ.

Nghe nói tế khuyển đều như thế này, trung thành hộ chủ, bài xích người lạ.

Ngay cả đồng nghiệp trong công ty muốn sờ nó một chút, nó vừa ngẩng đầu nhìn, lập tức dọa người ta sợ chạy luôn, nhưng thái độ của nó cũng không căng thẳng như với anh hàng xóm và Lí Cẩn Du.

Tôi đi đâu nó cũng theo sau, kể cả lúc sếp giao tài liệu, nó cũng đi theo.

Chẳng qua là nó bước đi không chút tiếng động, cũng không sủa bậy, cộng thêm việc ngoại hình của nó thanh mảnh dẻo dai, tuy rằng mọi người không thể sờ, cũng không thể trêu đùa, nhưng vì trông thật sự đẹp, đồng nghiệp trong công ty cũng có người nuôi mèo nên mọi người đều không quá để ý.

Ngủ trong khách sạn mấy ngày, tôi và Lí Cẩn Du đều không thể chịu nổi tiền thuê phòng, với lại ở mãi trong khách sạn cũng rất bất tiện, thế là chúng tôi lại muốn đi thuê nhà mới.

Cuối cùng khi đang xem phòng trên mạng, Lí Cẩn Du đột nhiên bảo anh hàng xóm lúc trước Trần Hiên Lâm muốn thuê cùng chúng tôi, nói A Thiên là một con linh khuyển, nếu thuê cùng nhà với chúng tôi thì rất có cảm giác an toàn.

Cô ấy còn nghiêm túc nói với tôi: "Các phòng cho thuê đều liên tục đổi chủ, ai mà biết trước đó có xảy ra vụ giết người hay chết người gì đó không. Chúng ta có A Thiên, nó sẽ giúp chúng ta chọn phòng, thế nên ở cùng chúng ta sẽ không cần phải sợ hãi gì cả. Cậu nghĩ mà xem, có bao nhiêu bộ phim kinh dị đều bắt đầu bằng việc chuyển nhà chứ?"

Khi cô ấy nói những lời này, A Thiên đang nằm trên chiếc ghế lười trước cửa sổ của khách sạn lim dim ngủ, bỗng nhiên bật dậy, hướng về phía cô ấy phát ra tiếng gầm gừ.

Lí Cẩn Du sợ đến mức ôm gối co rúm lại một chút, vẫy vẫy tay với tôi, kêu tôi đưa A Thiên đi đi.

Tôi nghĩ đến việc A Thiên vô cùng bài xích người ngoài, nam nữ thuê chung cũng thật sự là bất tiện, thế nên đã từ chối.

Vốn cứ nghĩ Lí Cẩn Du sẽ tìm nhà thuê cùng tôi, nhưng không rõ vì lý do gì, cô ấy bỗng không thuê nữa.

"Cậu nói xem có phải Trần Hiên Lâm thích cậu không? Tôi nói muốn thuê chung với anh ấy, anh ấy lại cứ bảo muốn rủ cả cậu ở cùng, lấy cớ rằng A Thiên rất có linh tính." Khi nói những lời này, Lí Cẩn Du cười hì hì, nhưng ánh mắt lại bén nhọn nhìn chằm chằm tôi.

Lúc đó, tôi đang chải lông cho A Thiên, biết cô ấy có ý với anh chàng hàng xóm, thế nên tôi cũng không quay đầu lại, nói: "Tôi còn phải nuôi A Thiên, không tiện thuê chung, đang định sống một mình đây."

Mà nói ra thì Trần Hiên Lâm cũng có chút vấn đề, anh ta quá nhiệt tình với chúng tôi, chỉ cần chúng tôi vừa tan làm trở về, sẽ lập tức đến đưa gì đó cho chúng tôi, còn chủ động giúp chúng tôi sửa chữa này kia.

Nghe nói anh ta làm freelancer, cả ngày không ra khỏi cửa, nhưng nhìn quần áo và chi tiêu của anh ta, lại còn cả chiếc xe trị giá sáu bảy mươi vạn tệ kia nữa, thu nhập chắc chắn rất khá, cũng không biết cụ thể là làm gì, có thu nhập như thế, tại sao không mua nhà mà ở chứ?

Cả ngày anh ta đều ở nhà, hàng xóm xảy ra án mạng, lại không chỉ là một lần, vậy mà anh ta lại không cảm giác được chút nào sao? Này cũng quá vô lý.

Lí Cẩn Du nghe tôi bảo không thuê cùng, ngoài miệng nói đáng tiếc nhưng ánh mắt lại đầy phấn khởi, liếc nhìn A Thiên, nói cô ấy cũng muốn nuôi một con chó có linh tính, nhưng một mình thuê nhà thì tốn kém quá, đành thuê chung với Trần Hiên Lâm thôi.

Ngay khi A Thiên nghe thấy cái tên "Trần Hiên Lâm" này, nó lại bắt đầu thấp giọng gầm gừ.

Tôi vội ôm nó vào lòng trấn an, đồng thời cũng bảo Lí Cẩn Du rằng nếu muốn thuê chung thì nên tìm con gái sẽ tốt hơn, Trần Hiên Lâm không thích hợp đâu, còn nói với cô ấy những suy nghĩ và suy đoán của mình, bảo cô ấy nên tránh xa Trần Hiên Lâm ra.

Lí Cẩn Du cười hì hì đáp lại, cũng không biết có nghe vào hay không.

Mấy ngày sau, tôi tìm được vài căn phòng thích hợp trên mạng, sau chuyện xảy ra lần trước, mọi thứ đều do A Thiên làm chủ, căn nhà mà nó thậm chí còn không thèm bước vào thì đều không cần.

Cuối cùng, tôi chọn một căn hộ mà A Thiên vừa bước vào đã rất vui thích, nó chạy khắp các phòng một vòng, sau đó mới hướng về phía tôi gật đầu lia lịa.

Tuy giá thuê ở đó đắt hơn một chút cũng hơi xa công ty. Nhưng dù sao thì không gian hoạt động của A Thiên cũng lớn hơn, mỗi tối còn có thể chạy một vòng quanh công viên gần đó nữa.

...

3.

Sau này tôi cũng có hỏi thăm Lí Cẩn Du, cô ấy và Trần Hiên Lâm thuê chung một căn hộ ba ngủ một khách, cách nơi ở lúc trước không xa, Trần Hiên Lâm chỉ để cô ấy chia tiền một phòng, rất có lời.

Trần Hiên Lâm cũng thường nấu cơm, đôi lúc đưa cô ấy đi làm, cùng cô ấy dạo phố gì đó, các phòng ban tổ chức liên hoan cũng đi theo, đồng nghiệp của cô ấy đều khen anh ta là bạn cùng phòng mẫu mực.

Tôi nghe đến đây thì nghĩ, đây đâu phải là bạn cùng phòng đâu, đây rõ là bạn trai đấy chứ!

Tôi chỉ nói bóng gió nhắc nhở cô ấy cẩn thận với Trần Hiên Lâm, nhưng cô ấy nghe thế thì lại mất hứng nên tôi cũng không muốn nhiều lời nữa.

Có lúc cô ấy cũng hỏi tôi xem vụ giấu xác có tiến triển gì không, tôi vừa nghĩ đến đống túi nilon đen dùng băng dính quấn chặt kia là lại cảm thấy buồn nôn.

Nhưng những vụ án sát nhân dã man như thế, thông thường sẽ không rò rỉ thông tin ra ngoài nên tôi cũng không biết rõ lắm.

Nhưng người phụ trách điều tra vụ án này, sĩ quan Hồ, đã gọi điện cho tôi, hỏi tôi sau khi vào ở trong căn hộ đó, có thấy ai khả nghi lảng vảng gần đó không.

Tôi mới vào ở được có nửa năm, công việc lại quá bận bịu, không quen biết nhiều người trong chung cư lắm nên cũng chẳng rõ, vậy là tôi bảo cảnh sát thử hỏi Trần Hiên Lâm xem.
Dù sao thì anh ta đã sống ngay bên cạnh đó trong suốt ba năm, anh ta nhiệt tình như thế, chắc chắn sẽ biết những ai từng sống trong căn hộ kia.
Nhưng vừa nhắc đến tên "Trần Hiên Lâm", cảnh sát bỗng khựng lại một chút, lại bắt đầu hỏi tôi thông tin về Trần Hiên Lâm.

Cả quá trình đều làm cho trái tim tôi phập phồng, hãi hùng lo sợ, cũng may bên cạnh còn có A Thiên nhìn.

À mà tôi và A Thiên dường như ngày càng hòa hợp hơn với nhau, cùng đi làm, cùng về nhà, cùng mua đồ ăn, cùng nấu cơm, buổi tối còn cùng nhau chạy bộ, sau đó tôi đi tắm, lại tắm xong cho nó, rồi cả hai mới lên giường đi ngủ.

Chuyện tắm rửa cho nó thật sự khiến người ta rối rắm, tôi đã mấy lần đưa nó đến bệnh viện thú y rồi, nhưng nó nhất quyết không chịu để người khác tắm cho.

Nó còn như thể biết trước tôi sẽ đưa nó vào bệnh viện để tắm vậy, vừa ra khỏi nhà cái là không thấy cả cái lông chó nào nữa luôn, cũng chẳng rõ nó núp đi đâu nữa.
Tôi còn muốn triệt sản cho nó, mà nó lại hệt như biết trước rồi, cứ thế nhìn tôi chằm chằm, nhìn đến độ tôi tự nhiên cảm thấy hổ thẹn vô cùng.

Sau rồi tôi đã tham khảo ý kiến ​​của bác sĩ thú y, bác sĩ bảo là A Thiên quá già rồi, không cần phải triệt sản đâu, dù sao cũng chẳng sống được bao lâu nữa.

Lúc đó A Thiên lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt còn mang theo vẻ giễu cợt.

Hai tháng êm đềm trôi qua, một ngày nọ, Lí Cẩn Du đột nhiên gọi điện cho tôi, nói muốn đến ở với tôi vài ngày.

Tôi nghe ngữ khí và giọng nói của cô ấy có chút không đúng lắm, còn tưởng rằng cô ấy giận dỗi với Trần Hiên Lâm, tuy rằng phòng tôi chỉ có một phòng ngủ thôi, không tiện lắm, nhưng cuối cùng vẫn cho cô ấy qua đây.

A Thiên rất bài xích người ngoài, lúc tôi nghe điện thoại, nó cứ gầm gừ liên tục bên cạnh, lại lay lay tôi.

Thấy tôi không để ý đến nó, nó còn nhào hẳn vào người tôi, lại định vỗ bay điện thoại tôi lần nữa, nhưng nghe tôi đáp ứng Lí Cẩn Du rồi, lại thấp giọng hừ hừ như thể uất ức lắm.

Tôi ôm lấy đầu chó của nó, vuốt ve lông nó một lúc lâu, nó vẫn trông có vẻ như đang mang tâm sự nặng nề.

Đợi Lí Cẩn Du kéo theo một cái vali lớn đến, còn chưa vào cửa, A Thiên đã nhào về phía Lí Cẩn Du.

Thân hình nó dài, vồ thẳng vào người Lí Cẩn Du, còn cào vào mặt người ta mấy cái, mắt thấy da cũng bị xé rách lộ cả thịt bên trong, máu tươi tung toé ra.

Bộ dạng kia, e rằng không đơn giản chỉ là một vết sẹo đâu!

Tôi sợ quá, hoảng hốt ôm chặt lấy A Thiên, sau đó định đưa Lí Cẩn Du đi bện viện, khám mặt cô ấy trước rồi tiêm vắc xin phòng dại.

Kỳ lạ là cho dù mặt đã bị cào chảy cả máu, nhưng Lí Cẩn Du cũng chỉ che mặt lại, xem cũng không cho tôi xem, bảo không sao chỉ bị trầy ít da thôi.

Hồi nhỏ cô ấy cũng từng bị chó cắn, đã tiêm phòng dại rồi nên không cần tiêm nữa.

Tôi thấy cô ấy như thế thì cảm thấy hơi lạ, một người hồi nhỏ từng bị chó cắn, không phải thường sẽ bị sợ chó sao?

Lúc trước cô ấy còn từng là một người rất yêu chó đấy.

Mà bàn tay che mặt của cô ấy, máu chảy ra theo kẽ ngón tay, loại máu đó như mang theo cả mủ đen, không giống máu của vết xước tí nào. A Thiên bị tôi ôm chặt cứng còn không ngừng sủa ầm lên với cô ấy.

Tôi sợ nó lại xông lên nữa, đành phải kéo nó vào phòng ngủ, bảo Lí Cẩn Du đi rửa tay trước đi, đợi tôi xem xét vết thương, nếu nghiêm trọng quá thì nhất định phải đến bệnh viện xử lý mới được.

Nhưng ngay lúc tôi đang kéo A Thiên vào cửa, thì Lí Cẩn Du lại đột nhiên nói với tôi, "Mạc Sơ à, Trần Hiên Lâm mất tích rồi."

...

4.

Vừa nghe tin Trần Hiên Lâm mất tích, tôi lập tức nhớ ngay đến lúc cảnh sát Hồ gọi điện cho tôi, trầm giọng hỏi tôi thông tin về Trần Hiên Lâm.

Tôi vội vàng ôm lấy A Thiên, hỏi Lí Cẩn Du rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.

Nhưng Lí Cẩn Du cứ nhìn tôi chằm chằm, như thể đang cân nhắc phản ứng của tôi vậy.

Trong lòng tôi cũng có chút lo lắng, sợ Trần Hiên Lâm thật sự đã biết gì đó nên mới bị tên hung thủ biến thái kia giết người diệt khẩu.

Mặc dù vụ án giấu xác đã bị cưỡng ép phong toả tin tức, nhưng rất nhiều diễn đàn địa phương vẫn sót lại bài đăng, nhóm Wechat cũng đang lan truyền tin đồn.

Tên sát nhân biến thái này chắc chắn có chú ý đến những việc mình từng làm, tôi cũng sợ rằng hắn muốn báo thù chúng tôi nữa.

Tôi bỗng ý thức được rằng mình đang gặp nguy hiểm, nhưng vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ Lí Cẩn Du để cô ấy nói xem rốt cuộc Trần Hiên Lâm biến mất là sao vậy.

Cô ấy không đi xử lý vết thương mà chỉ biết che mặt khóc, kể rằng ba ngày trước khi cô ấy đi làm về, Trần Hiên Lâm đã không có nhà rồi, điện thoại di động lại để trong phòng, cô ấy cứ tưởng anh xuống lầu tản bộ thôi nên cũng không để ý lắm.

Nhưng mãi đến tận tối nay, Trần Hiên Lâm vẫn chưa quay lại.

"Báo cảnh sát chưa vậy?" Tôi thấy máu trên mặt cô ấy dường như đã ngừng chảy, nhưng những vệt máu đen đặc đã chảy khỏi kẽ ngón tay, lan ra mu bàn tay, trông hệt như một con giun đất màu trầm ngoằn ngoèo, trông vừa kỳ quái vừa khủng bố.

Vỗ vỗ đầu chó của kẻ khởi xướng A Thiên vài cái, nó lại còn quay đầu lại nhìn chằm chằm Lí Cẩn Du, cứ như lại sắp vồ lên lần nữa.

"Sang một bên đi!" Tôi cũng trừng mắt nhìn lại nó, quát lên một tiếng để củng cố dũng khí cho bản thân: "Nếu lại tấn công người ta nữa, buổi tối ăn lẩu thịt chó đấy."

A Thiên khẽ rên rỉ hai tiếng, uất ức nhưng vẫn ngồi bên cạnh tôi nhìn Lí Cẩn Du đầy cảnh giác.

Tôi rất sợ mặt Lí Cẩn Du bị huỷ hoại hay làm sao đó, thế nên tôi kêu cô ấy đi rửa mặt trước, tôi sẽ đi lấy đồ để cô ấy xử lý miệng vết thương.

Cô ấy cứ che mặt không chịu buông ra, chỉ nói mình không dám báo cảnh sát, gần đây cảnh sát liên tục liên lạc với Trần Hiên Lâm để hỏi anh ta về vụ giấu xác, Trần Hiên Lâm rất căng thẳng.

Cô sợ báo cảnh sát sẽ gây ảnh hưởng đến Trần Hiên Lâm, cảnh sát sẽ nghĩ rằng anh ta sợ tội bỏ trốn mất.

"Anh ta thậm chí còn không mang theo di động, lại còn mất tích những ba ngày, thế mà cậu vẫn chưa báo cảnh sát?" Tôi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Đưa hộp thuốc cho cô ta bảo cô ta vào nhà vệ sinh xử lý vết thương trước đã, vốn tôi định gọi điện báo cảnh sát, nhưng nghĩ nghĩ, cuối cùng lại gọi thẳng cho người đã hỏi tôi về chuyện của Trần Hiên Lâm lúc trước, cảnh sát Hồ.

Cảnh sát Hồ có vẻ rất coi trọng chuyện này, lập tức yêu cầu tôi cho địa chỉ, họ sẽ đến tìm chúng tôi.

Đang lúc tôi gọi điện thoại, A Thiên vốn đang uất ức ngồi xổm một bên dựa vào chân tôi, lại nhìn chằm chằm vào nhà vệ sinh, cắn ống quần, kéo tôi vào toilet.

Cúp điện thoại, tôi sợ Lí Cẩn Du bị huỷ dung thì toi, kể cả có bán A Thiên đi cũng không bồi thường nổi.

Nghĩ đến việc máu dính cả lên quần áo của cô ấy, tôi đi lấy một bộ khác, ấn ấn đầu A Thiên rồi đi vào nhà vệ sinh xem.

Vậy mà tôi lại phát hiện Lí Cẩn Du đã rửa mặt sạch sẽ, vết thương đó thế nhưng thật sự chỉ là vết trầy nhỏ, trên mặt có vài dấu móng vuốt, không chảy máu, trên làn da trắng muốt cũng chỉ lộ ra vài vết cào hồng hồng, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng nghiêm trọng, máu đen chảy ròng ròng ban nãy.

Lúc tôi đến, cô ấy đang soi gương, dùng tăm bông chấm chấm lên vết thương, hình như trên tăm bông có dính một ít thuốc mỡ, tăm bông chấm lên miệng vết thương, thuốc mỡ ngấm vào trong, vết thương cũng dần dần biến mất.

Mà tâm thế của cô ấy cũng có chút quỷ dị, rõ ràng mặt bị thương, Trần Hiên Lâm cũng mất tích, vậy mà cô ấy vẫn mỉm cười trước gương.

Nụ cười đó không rõ là gì, mỗi lần dùng tăm bông chấm lên miệng vết thương thì cô ấy lại cười một cái, nơi lưu lại miệng vết thương đó dường như cũng nhúc nhích một chút...

Tôi thấy thế mà sởn cả tóc gáy, da gà da vịt nổi lên khắp người.

A Thiên vẫn như trước im lặng vòng đến trước mặt tôi, dùng cơ thể đẩy tôi ra sau nó.

Thấy bộ dạng kỳ quái này của Lí Cẩn Du, tôi cũng sợ hãi, không dám để cô ta ở lại nữa, dù là đưa ra khách sạn hay đưa đi bệnh viện cũng được, tóm lại là không thể để cô ta ở lại đây.

A Thiên thực sự có linh tính, sự thù địch và cảnh giác của nó đối với Lí Cẩn Du và Trần Hiên Lâm còn lớn hơn tất cả những người lạ khác.

Nhưng tôi đang lùi lại, điện thoại cầm trên tay lại đột nhiên vang lên.

Lí Cẩn Du đang lau miệng vết thương trước gương, chậm rãi quay đầu lại nhìn tôi, cười nói: "Sao cậu lại đi đứng không tiếng động như A Thiên vậy chứ, định hù mình à?"

Cô ta cười hơi lớn, miệng vết thương bị A Thiên cào ra, bởi vì cơ mặt nhăn lại mà hơi rẽ sau, vết thương đã bôi thuốc mỡ kia lại hở ra một cái khe nho nhỏ, lộ cả thịt bên trong ra ngoài.

Bộ dạng đó, hết như khi đến quầy thịt lợn trong chợ, người bán thịt hỏi bạn có phải chỉ muốn một miếng nhỏ không, thế rồi cầm dao, xẻ xuống một vết trên tảng thịt lớn vậy...

...

5.

Tôi nhìn chằm chằm vào Lí Cẩn Du, cứ luôn cảm thấy cô ta không giống trước đây, nhưng lại nói không rõ được là khác chỗ nào.

Vội đưa cho cô ta bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn, sau đó vẫy vẫy điện thoại: "Tôi nghe máy trước đã."

Một tay sờ sờ đầu A Thiên, mang theo nó ra ngoài nghe điện thoại.

Người gọi đến là cảnh sát Hồ, ông đã ở ngay đây, bảo tôi mở cửa, đồng thời ông cũng đang gõ lên cánh cửa nhà tôi.

Những tiếng "cốc cốc" vang lên khiến tim tôi suýt thì đứng hình.

Tôi theo bản năng quay đầu lại liếc về phía cửa phòng tắm, lại thấy Lí Cẩn Du đã đi ra khỏi phòng tắm từ lúc nào, tay đang cầm bộ quần áo lạnh lùng nhìn tôi, A Thiên cũng lập tức căng thân lên sủa ầm ĩ về phía cô ta.

Tôi luôn cảm thấy rợn tóc gáy nhưng vẫn mỉm cười với cô ta một cái, rồi hai bước thành một, chạy nhanh ra mở cửa.

Vừa nhìn thấy cảnh sát Hồ ngoài cửa, tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, chưa dám cho ông ấy vào, tôi lập tức đẩy cảnh sát Hồ ra, gọi A Thiên một tiếng rồi bước ra ngoài.

Cảnh sát Hồ tuy rằng cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng ông vẫn đi theo tôi đến hành lang.

Tôi ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy A Thiên xoa nó hai cái thật mạnh, cảm nhận được nó cọ lại vào mặt tôi, tôi mới kìm nén được đáy lòng bồn chồn bất an của mình.

"Làm sao vậy?" Cảnh sát Hồ cũng cúi người xuống, vươn tay muốn xoa A Thiên một cái.

Nhưng A Thiên lập tức quay ngoắt đi không cho ông chạm vào, chỉ là nó cũng không tỏ rõ thái độ thù địch gì với cảnh sát Hồ, mà chỉ nhẹ nhàng tránh đi thôi.

Bàn tay duỗi ra một nửa của cảnh sát Hồ trống rỗng, có chút xấu hổ.

Nhìn A Thiên, ​​ông đành ha ha hai tiếng: "Đúng là tế khuyển thuần chủng, rất có linh tính, cao quý, ngạo nghễ!"

Tôi ôm chặt A Thiên, đầu tiên tường thuật lại sự mất tích của Trần Hiên Lâm, thuật nguyên văn lời Lí Cẩn Du.

Sau đó, tôi lại nói tiếp về sự kỳ dị của Lí Cẩn Du, đặc biệt nhấn mạnh đến miệng vết thương đẫm máu trên mặt cô ấy.

Cảnh sát Hồ chỉ im lặng lắng nghe, nhưng anh cảnh sát trẻ đi cùng ông để làm biên bản thì lại nhìn tôi với vẻ mặt không tin tưởng: "Máu của người sống làm sao có thể chuyển thành màu đen được, có phải là vì cô thấy con chó nhà mình cào bị thương người ta, sợ quá nên nhìn nhầm rồi không? Hoặc cũng có thể là máu chỉ lộ ra qua khẽ tay, chảy hơi nhiều nên có vẻ sẫm màu?"

"Nó chảy hết cả ra mu bàn tay, làm sao mà tôi nhìn nhầm được." Tôi ôm A Thiên trừng mắt nhìn anh cảnh sát trẻ: "Với lại chảy máu rồi, làm sao mà chỉ dùng tăm bông lau vài cái là xong rồi chứ?"

Cảnh sát Hồ cũng liếc anh cảnh sát trẻ một cái, lại ra hiệu cho tôi tiếp tục.

Ôm A Thiên, ​​tôi vẫn luôn cảm thấy bất an.

Nói với cảnh sát Hồ: "Từ lần trước căn hộ kia xảy ra chuyện, tôi đã luôn sợ hãi. Lúc Lí Cẩn Du nói muốn tới, tôi cứ tưởng chỉ là người yêu giận dỗi gì đó thôi, ai ngờ lại là vì Trần Hiên Lâm đã mất tích. Các ông nhất định phải đưa cô ấy đi, như thế cũng an toàn hơn cho cô ấy."

Trần Hiền Lâm mất tích, có khả năng là đã bị hung thủ giết người diệt khẩu.

Mà Lí Cẩn Du đã sống với anh ta hơn hai tháng rồi, lại còn ngay sau sự kiện đó nữa, lỡ đâu họ từng nói gì có liên quan đến hung thủ, thế thì Lí Cẩn Du cũng đang gặp nguy hiểm rồi.

Cảnh sát Hồ chỉ bình tĩnh gật đầu: "Được rồi, nếu cô ấy đồng ý thì chúng tôi sẽ đưa cô ấy đi."

Nhận được lời bảo đảm của cảnh sát Hồ, tôi mới yên tâm hơn chút.

Khi về đến phòng, Lí Cẩn Du đã ngồi sẵn trong phòng khách, khuôn mặt của cô ta dán băng gạc, còn có máu đỏ nhạt thấm qua lớp vải thưa, cô ta cũng đã thay bộ quần áo sạch mà tôi đưa, đang yên lặng ngồi đó chờ chúng tôi, thậm chí còn rót xong nước rồi, như thể cô ta mới là chủ của căn phòng này vậy.

Thấy cảnh sát Hồ, cô ta nói: "Rất xin lỗi, tôi thực sự đã quá sợ hãi, cho nên sau khi Trần Hiên Lâm biến mất mới không dám báo cảnh sát, chỉ chạy đến chỗ Mạc Sơ thôi."

Cô ta trông có vẻ thực sự bị doạ, co ro trên ghế chiếc sô pha nhỏ liếc nhìn A Thiên, cứ như sợ A Thiên sẽ lại xông tới, cào vào mặt cô ta lần nữa.

Sau đó, lại tường thuật lại mọi chuyện, lời kể cũng không khác gì tôi nói ban nãy, chỉ là lại bổ sung thêm một chút, rằng nơi giấu xác là nơi cô ta sống, thế nên cô ta theo lẽ thường cũng hỏi Trần Hiên Lâm về người thuê trước đây.

Thế là Trần Hiên Lâm nói, căn hộ chúng tôi thuê đó thường có người đến thuê nhưng chưa hết hợp đồng đã bỏ đi rồi.

Giờ thuê nhà toàn là kiểu ký hợp đồng một năm rồi cọc tiền ba tháng, mấy chung cư kiểu này toàn là xây để cho thuê, trả tiền này cũng là bằng chuyển khoản, chủ nhà chẳng đến xem xét bao giờ.

Không ở hết một năm, tiền cọc cũng không trả lại, cho nên rất nhiều hộ đều ở đến hết hợp đồng mới chuyển đi, ít khi cả tiền nhà lẫn tiền cọc đều không cần đã đi luôn rồi.

Người tốt hơn thì đánh tiếng với chủ nhà, để chủ nhà đến nghiệm thu trước.

Nhưng một số người thậm chí không thèm nói gì cả, hoặc cho đến khi chủ nhà hỏi tiền thuê quý tiếp theo thì mới biết được người đó đã rời đi, thế là lại phải tìm người thuê lần nữa.

Trong suốt ba năm mà Trần Hiên Lâm sống ở bên cạnh đó, căn hộ mà chúng tôi ở kia đã thay đổi đến hàng chục người thuê.

Ngắn thì vài ngày, lâu thì nửa năm.

Mỗi người đến thuê đều ôm kỳ vọng về cuộc sống mới, thế nên mỗi lần đổi chủ, căn hộ lại thay đổi bài trí một chút.

Lúc nói những lời này, Lí Cẩn Du liếc nhìn cảnh sát Hồ: "Vì vậy, Trần Hiên Lâm đoán rằng kẻ sát nhân giấu xác trong căn hộ mà chúng tôi thuê, có thể không phải là người thuê trước chúng tôi, mà là người trước trước đó, hoặc là người đầu tiên thuê."

Vừa nói, cô ta vừa nhìn cảnh sát Hồ một cách cẩn thận: "Các ông đã tìm thấy bao nhiêu xác chết vậy? Có xác của người thuê trước trong đó không?"

...

6.

Tôi nghe Lí Cẩn Du hỏi thông tin về vụ giấu xác, vội ho khan một tiếng cắt ngang.

Những điều như thế này tốt nhất là ít biết thì hơn.

Cảnh sát Hồ có thể nói ra hay không tính sau, nhưng biết nhiều quá, chưa nói nguy hiểm lại còn rất đáng sợ, nghe rồi muốn ngủ cũng không ngủ ngon được.

Tôi duỗi tay ôm chặt A Thiên, nói với cảnh sát Hồ: "Ngài cũng thấy mặt cô ấy đang chảy máu đấy, là do A Thiên cào ra, ít nhất cũng phải đến bệnh viện tiêm vắc xin phòng dại đúng không? Hai chúng tôi đều là con gái, lại từng chứng kiến việc như thế. Nếu ngài tiện đường, vậy có thể đưa chúng tôi đi bệnh viện được không?"

Cảnh sát Hồ cũng biết tôi đang sợ cái gì nên ông sâu thẳm nhìn Lí Cẩn Du một cái, đề nghị đưa cô ta đến bệnh viện.

Nhưng Lí Cẩn Du cứ như thực sự bị doạ sợ rồi, co ro trong góc sô pha, khóc lóc thảm thiết, nhất quyết không chịu đi.

Cô ta bảo, e rằng Trần Hiên Lâm mất tích là do bị diệt khẩu rồi, thế nên cô ta chỉ muốn ở lại đây với tôi, có A Thiên, có tôi bên cạnh, cô ta thấy an tâm hơn.

Bất kể tôi và cảnh sát Hồ có khuyên nhủ thế nào, cô ta cũng không chịu đi. Ngay cả khi anh cảnh sát trẻ, dưới sự ra hiệu của cảnh sát Hồ, dùng giọng điệu nghiêm khắc yêu cầu cô ta đến đồn cảnh sát để lấy khẩu cung, cô ta cũng không chịu.

Bị ép quá, cô ta còn trừng mắt nhìn tôi và cảnh sát Hồ: "Tôi lại không phạm pháp gì, có giỏi thì các anh bắt tôi đi, nếu không tôi cứ không đi đấy! Trần Hiên Lâm đã mất tích, thậm chí có thể bị diệt khẩu rồi, nếu tôi đi ra ngoài, lỡ như cũng bị giết thì các người ai gánh nổi trách nhiệm hả!"

Lúc cô ta hét lên như thế, thật sự rất giống như đã bị doạ sợ, hoàn toàn quét sạch bộ dạng kỳ dị ban đầu.

A Thiên cũng gầm gừ với cô ta, duỗi móng vuốt cào xuống bàn trà, tạo thành một thanh âm sắc nhọn.

Lí Cẩn Du sợ đến mức co rúm cả người lại, nhưng vẫn nhất quyết không chịu rời đi.

Ngay cả khi cảnh sát Hồ nói sẽ đảm bảo an toàn cho cô ta, cô ta cũng chỉ tin vào linh tính của A Thiên, chết không chịu đi.

Cảnh sát Hồ thậm chí còn bảo: "Nếu kẻ sát nhân kia muốn báo thù, người báo án là Mạc Sơ và A Thiên, hung thủ có xuống tay báo thù thì cũng sẽ tìm cơ hội đến báo thù họ, cô ở lại đây thì càng không an toàn."

Ông ấy vừa nói thế, tôi lập tức sợ hết hồn!

Ôm chặt lấy A Thiên, không thể tin được nhìn cảnh sát Hồ.

A Thiên lập tức duỗi chân ôm lại tôi, an ủi tôi, còn trừng mắt nhìn cảnh sát Hồ một cái.

Cảnh sát Hồ vẫy vẫy tay với tôi, ra hiệu cho tôi đừng lo lắng, rồi lại tiếp tục khuyên nhủ Lí Cẩn Du.

Nhưng dù chúng tôi có nói sao cũng vô ích, cảnh sát Hồ thấy cô ta có vẻ như thực sự hoảng loạn, đành từ bỏ, bảo rằng cô ta có lẽ bị doạ sợ thật rồi.

Thôi thì cứ để cô ta ngủ lại đây với tôi một đêm, đợi họ xác nhận tin tức Trần Hiên Lâm mất tích xong thì sẽ liên hệ lại với chúng tôi.

Ông ấy cũng biết tôi sợ, nên nói đi nói lại là chỉ một đêm thôi, dù sao ngày mai cô ta cũng phải đi làm.

Cô ta mà không đi làm thì tôi cũng phải đi làm, cùng lắm thì mai tôi ra khách sạn ở.

Tiễn xong cảnh sát Hồ ra ngoài thì đã hơn mười một giờ tối.

Khi tôi quay lại phòng, Lí Cẩn Du vẫn đang nằm trên ghế sô pha khóc lóc, còn hỏi tôi có phải là sợ bị cô ta liên lụy nên không cho cô ta ở đây không.

Đã nói đến tận đây rồi, cứ như thể nếu tôi lại đuổi cô ta đi, thì cũng giống như tôi đang thấy chết mà không cứu vậy.

A Thiên có lẽ biết cô ta sẽ không chịu rời đi, chỉ kề sát vào tôi rồi lạnh lẽo nhìn cô ta chằm chằm.

Tôi lấy ra một cái gối và một cái chăn, bảo cô ta lên giường mà ngủ, còn tôi và A Thiên sẽ ngủ trên chiếc ghế sô pha nhỏ bên ngoài, dù sao thì cô ta vẫn đang bị thương.

Với lại ngủ trong phòng khách, rất gần cửa, có gì thì còn dễ chạy thoát nhanh hơn.

Ban đầu Lí Cẩn Du từ chối, bảo rằng cô ta muốn ngủ cùng tôi và A Thiên, như thế cô ta mới có cảm giác an toàn.

A Thiên lập tức gầm lên với cô ta, bàn chân vung lên, như thị uy cào một vuốt vào tấm vải phủ sô pha.

Tấm vải đó kêu "roẹt" hai tiếng, thủng luôn một lỗ.

Sau đó nó hung hăng trừng mắt nhìn Lí Cẩn Du, dựa vào người tôi, mười phần đe doạ.

Lí Cẩn Du che miếng băng gạc trên mặt, dường như có chút sợ hãi, cười làm lành với A Thiên rồi bước nhanh vào phòng.

Tôi còn chưa tắm cho A Thiên như thường lệ, nằm xuống sô pha đi ngủ luôn.

Ghế sô pha hơi hẹp, A Thiên không có chỗ nào để nằm cả, thế nên nó đành nằm bên dưới ghế, đầu hướng về phía cửa phòng.

Sau khi vào phòng, Lí Cẩn Du đã tắt đèn, không có động tĩnh gì hết.

Hôm nay cô ta thật quá kỳ quái, tôi cũng không dám ngủ sâu, vươn tay sờ sờ đầu A Thiên, cười với nó: "Cũng may vẫn có mày bên cạnh."

Nếu không thì tôi sẽ sợ hãi hệt như Lí Cẩn Du thôi.

A Thiên cũng ngoan ngoãn cọ cọ tôi, quay lại nhìn tôi, như thể muốn nói với tôi rằng đừng lo lắng.

Tôi chợt nhớ tới khi ông nội qua đời, ông đã nắm lấy tay tôi nói A Thiên biết mệnh tôi có đại nạn, bảo rôi rằng nhất định phải ở bên cạnh A Thiên.

Lúc đó tôi còn cứ tưởng vì ông sắp đi rồi, sợ không ai chăm sóc A Thiên nên mới nói nghiêm trọng một chút, để tôi dụng tâm nuôi dưỡng nó.

Bây giờ xem ra, A Thiên thực sự là rất có linh tính.

Với tay vuốt ve cổ A Thiên, tôi nằm trên ghế sô pha, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, tôi mơ hồ mơ thấy một người đàn ông đến nói với tôi: "Tránh xa Lí Cẩn Du ra, cô ta đã chết rồi. Người vừa mới chết là cô ta, không phải Trần Hiên Lâm, hắn mới chính là hung thủ."

Người đàn ông kia mặc bộ quần áo trắng như dệt từ tơ tằm, bó sát trên thân anh ta trông có vẻ rất trơn mượt, không nhìn rõ mặt nhưng mơ mơ hồ hồ, lại rất giống A Thiên...

Vừa nghĩ đến đây, tôi lập tức giật mình tỉnh lại.

Chỉ thấy A Thiên đang nghiêng thân chặn trước mặt tôi, gầm gừ với tôi, duỗi móng lay lay tôi.

Khuôn mặt nó chẳng hiểu sao bỗng trùng khớp với khuôn mặt của người đàn ông trong giấc mơ.

Thấy tôi tỉnh lại, A Thiên lập tức quay đầu, ở bên sô pha thấp giọng gầm gừ.

Tôi cảm nhận được gì đó, vội ngồi dậy, ôm lấy A Thiên nhìn về phía đó.

Chỉ thấy Lí Cẩn Du đang mặc bộ đồ ngủ của tôi, đầu bù tóc rối, băng gạc che mặt, đứng ở một bên nhìn tôi: "Mạc Sơ, mình không ngủ được, cậu ngủ cùng mình đi."

...

7.

Tôi vốn không thích người khác mặc đồ của mình chứ đừng nói gì đến những thứ riêng tư thân mật như đồ ngủ.

A Thiên dùng thân mình ép chặt tôi, đẩy tôi từ từ lùi lại, đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào Lí Cẩn Du.

Nhớ đến trong giấc mơ vừa rồi, người đàn ông kia đã nói rằng cô ta không phải là Lí Cẩn Du, tôi không tự chủ được cẩn thận nhìn kỹ vài lần.

Nhưng cô ta thật sự là Lí Cẩn Du mà...

"Giường rộng lắm, cho dù A Thiên có muốn ngủ thì ba chúng ta chen chúc một chút cũng được. Chỉ mỗi một mình nên mình sợ lắm." Lí Cẩn Du đi về phía tôi, thậm chí còn nói: "Hay là mình cũng giống như A Thiên, ngủ dưới ghế sô pha nhé."

Tôi vội móc điện thoại ra nói với cô ta: "Không ngủ được thì nghịch điện thoại đi.

Trong đầu vẫn toàn là lời của người đàn ông trong mộng kia, nói cô ta không phải là Lí Cẩn Du.

Tôi còn cố ý đi liếc nhìn bóng của cô ta, lại phát hiện ra vẫn có bóng nên cũng nhẹ nhõm hơn chút.

Nhưng A Thiên rất cảnh giác, thấy cô ta đến gần, lập tức dùng thân mình đẩy tôi lùi lại, thậm chí đẩy tôi lùi dần về phía cửa.

Tôi cầm điện thoại liếc nhìn thời gian, đã hơn hai giờ sáng rồi.

Lí Cẩn Du lại ngồi xuống ghế sô pha, ôm chiếc chăn tôi vừa đắp, dùng sức hít một hơi thật sâu, sau đó liếc nhìn A Thiên: "A Thiên dựa vào mùi vị để phân biệt chủ nhân, phải không?"

Dáng vẻ đó của cô ta, cũng có vẻ như muốn dựa vào mùi vị để phân biệt mọi thứ xung quanh vậy, mà cô ta mặc bộ đồ ngủ của tôi, xõa tóc ra, cuộn tròn trên ghế sô pha hệt như tôi ban nãy.

Nếu không nhìn vào mặt thì...

Quả thật giống y đúc tôi đang nằm trên ghế sô pha!

Càng nghĩ càng sợ, tôi bám chặt vào A Thiên, đi tới cửa, bật đèn lên, nói với Lí Cẩn Du: "Nếu đã không ngủ được, vậy bên ngoài có quán cà phê internet đấy, đông người lắm, chúng ta ra đó mở máy đi. Người nhiều thì đỡ sợ hơn."

Ngay lúc đèn vừa sáng, bên dưới miếng gạc dán trên mặt Lí Cẩn Du, dường như có thứ gì đó mơ hồ nhúc nhích.

Tôi sợ tới mức vội mở cửa, nói với Lí Cẩn Du: "Thay quần áo đi, mình đợi cậu bên ngoài."

Rồi gọi A Thiên một tiếng, nhanh chóng bỏ chạy xuống dưới.

Vừa chạy xuống tầng trệt, Lí Cẩn Du đã gọi điện tới, tôi ôm di động, nhìn cái tên lưu trong danh bạ, trong đầu toàn là câu nói của người đàn ông trong mộng kia.

A Thiên cắn ống quần tôi, kéo tôi ra ngoài.

Đang bần thần thì lại nghe thấy tiếng cửa thang máy mở, Lí Cẩn Du cười tít mắt từ trong thang máy bước ra, cô ta đã thay bộ quần áo khác, nhưng như cũ vẫn là của tôi!

Tôi nhìn bộ quần áo trên người cô ta, là thường phục tôi đặt bên giường, định sáng mai sẽ mặc đi làm.

Lí Cẩn Du lại vẫy tay với A Thiên, còn cố tình kéo kéo góc quần áo, cứ như đang muốn để cho A Thiên ngửi thấy mùi trên quần áo của tôi vậy.

"Sao cậu không mặc quần áo của chính mình ấy?" Càng nhìn cô ta, tôi càng cảm thấy kỳ dị.

Nhưng Lí Cẩn Du lại đáo: "Vali của mình lớn quá, mình sợ mở ra rồi khó thu lại."

Chiếc vali ngoại cỡ của cô ta thoáng hiện trong đầu tôi, sau đó tôi chợt liên tưởng đến vô số tin tức về việc vận chuyển xác bằng vali trên mạng, lại nhớ đến việc Trần Hiên Lâm mất tích...

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, tôi vội duỗi tay ra vòng qua cổ A Thiên, nói với cô ta: "Mau đi thôi, quán cà phê kia ở ngay bên ngoài."

Đến quán cà phê internet, nhìn thấy có rất nhiều người đã mở máy, tôi mới thở phào một hơi.

Lúc mở máy, tôi không dám ngồi cùng Lí Cẩn Du nên cố ý chen vào giữa hai người đàn ông.

Lí Cẩn Du có vẻ không quan tâm lắm, mở một chiếc máy đối diện với tôi.

Tôi ôm A Thiên, chỉ liếc nhìn cô ta, cũng không biết cô ta đang làm gì, nhưng thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên mỉm cười với tôi.

Tôi cứ thức trắng như vậy cho đến rạng sáng, khi đồng hồ báo thức của tôi reo lên, Lí Cẩn Du hỏi tôi, đã thức cả đêm rồi liệu có muốn xin nghỉ một hôm để ngủ bù ở nhà như cô ta không.

Giờ tôi sao mà dám làm vậy, đành lấy cớ công ty nhiều việc, không thể xin nghỉ được.

Nghĩ đến cái vali mà Lí Cẩn Du kéo qua, tôi thậm chí còn không dám quay về rửa mặt, mang A Thiên rời đi luôn.

Ngay sau khi vừa bước ra khỏi quán cà phê, tôi đã gọi cho cảnh sát Hồ, hỏi ông ấy có tra được gì không, còn nói hết sự kỳ dị của Lí Cẩn Du với ông ấy, đặc biệt là việc cô ta cứ mặc quần áo của tôi, như thể để cho A Thiên quen với mùi của cô ta vậy.

Cảnh sát Hồ chỉ nói rằng Trần Hiên Lâm thực sự đã mất tích, nhưng cụ thể thì vẫn đang điều tra.

Xét cho cùng thì Trần Hiên Lâm là một người làm việc tự do, không có bất kỳ đồng nghiệp nào, thậm chí dường như ngoài tôi và Lí Cẩn Du ra, thì anh ta không hề có bạn bè gì ở thành phố này, nhưng họ đã liên hệ với người thân của anh ta rồi.
Ông bảo tôi đừng sợ hãi, đừng suy nghĩ lung tung rồi tự mình doạ sợ chính mình.

Tôi xin ông ấy mau tìm cách đưa Lí Cẩn Du ra khỏi nhà tôi, với lại tập trung chú ý vào cái vali ngoại cỡ của cô ta, tôi sợ thi thể xủa Trần Hiên Lâm đang bị giấu trong đó.

Tôi biết những lời tôi nói sẽ khiến mọi người cảm thấy như tôi đang hoang tưởng bị hại*, nhưng Lí Cẩn Du quả thực quá kỳ dị so với trước kia.

(*Hoang tưởng bị hại: Hội chứng tâm thần khiến người mắc phải luôn có niềm tin rằng đang có những người theo dõi, muốn làm hại mình nên bắt đầu có các hành vi chống đối, tấn công người xung quanh trong trạng thái mất kiểm soát)

Sau khi tôi lặp đi lặp lại nhấn mạnh, cảnh sát Hồ cũng đã tỏ vẻ ông ấy sẽ đến căn hộ tôi thuê, lấy lý do hợp tác điều tra về vụ mất tích của Trần Hiên Lâm để đưa Lí Cẩn Du đi, sau đó kiểm tra vali của cô ta.

Tôi nghe ông nói lời này, lập tức an tâm hơn hẳn, nhưng tôi vẫn năm lần bảy lượt nhắc đến sự kỳ dị trên mặt Lí Cẩn Du, còn bảo ông ấy cố gắng đưa cô ta tới bệnh viện kiểm tra miệng vết thương, tốt nhất là xét nghiệm cả ADN gì đó xem cô ta có phải Lí Cẩn Du hay không.

Qua điện thoại, tôi có thể nghe thấy dường như cảnh sát Hồ đang thở dài.

Biết những gì mình nói có hơi ly kỳ, tôi ngồi xổm xuống, ôm lấy A Thiên ổn định tinh thần một lát, mới lần nữa nhấn mạnh với cảnh sát Hồ rằng tôi không nói đùa đâu, những điều đó thực sự rất quan trọng.

Sau khi cúp máy, tôi đi đến siêu thị bên ngoài khu chung cư, mua đồ dùng vệ sinh cá nhân, lại mua bánh bao thịt cho A Thiên ăn sáng, rồi đến thẳng công ty.

Lúc tôi tắm rửa trong phòng tắm của công ty, A Thiên cũng đứng ngoài canh cửa, đồng nghiệp còn không có ác ý đùa giỡn nói, tôi cùng linh khuyển thật sự như hình với bóng rồi.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, nghĩ đến trạng thái kỳ lạ của Lí Cẩn Du, tôi lại gọi điện đến bộ phận của cô ta, hỏi thăm đồng nghiệp một chút.

Nhưng đồng nghiệp của cô ta nói rằng cô ta đã nghỉ ốm một tuần nay rồi, không hề xuất hiện lần nào cả.

Tối qua Lí Cẩn Du cũng không nói với tôi rằng cô ta đã xin nghỉ ốm một tuần.

Khi tôi còn đang thắc mắc thì cảnh sát Hồ đã gọi điện đến cho tôi, nói rằng họ đã kiểm tra vali của Lí Cẩn Du rồi, trong đó toàn là quần áo của cô ta thôi, bảo tôi đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, họ cũng sẽ đưa Lí Cẩn Du đi cho tôi yên tâm.

Cả ngày đi làm tôi đều cảm thấy rất bất an, bây giờ tôi còn không dám để A Thiên rời khỏi tầm mắt của mình, thậm chí đi vệ sinh cũng bắt A Thiên phải canh cửa nhà vệ sinh mới được.

Đến giờ tan tầm, rõ ràng cảnh sát Hồ nói đã đưa Lí Cẩn Du đi rồi, vậy mà cô ta lại đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, nói đã nấu xong cơm ở nhà, có món canh thịt Tứ Xuyên* mà tôi thích nhất, bảo tôi mau về nhà ăn cơm.

Nhưng tôi không hề đưa chìa khóa phòng cho cô ta. Đó là loại khóa kết hợp mật mã, cô ta cũng không có hỏi tôi mật khẩu, làm sao mà đi rồi còn quay lại được nữa?

Với lại Lí Cẩn Du không phải là người thích nấu ăn, cô ta muốn dưỡng da, vốn không ăn cay nhiều, mấy món cay đầy dầu mỡ như canh thịt Tứ Xuyên này, cô ta đụng cũng chưa từng đụng tới.

Huống hồ trên mặt cô ta có vết thương như vậy, làm sao lại đi nấu loại đồ ăn này chứ?

...

8.

A Thiên nghe thấy giọng nói của Lí Cẩn Du, lập tức chồm tới trước mặt tôi, cọ cọ tôi, nhe răng với cái điện thoại.

Tôi lấy cớ ban ngày trạng thái không tốt lắm, việc cần làm vẫn chưa có làm xong nên phải tăng ca, bảo cô ta cứ ăn cơm trước đi.

Lí Cẩn Du lại cười ha hả: "Mình chờ cậu về cùng ăn cơm. Tiện thể, hôm nay mình tới đồn cảnh sát, vali cũng bị kiểm tra, quần áo bên trong đều bẩn cả rồi nên mượn quần áo của cậu mặc tạm nhé."

Tôi nghe đến đây, cảm giác kỳ quái trong lòng càng ngày càng mạnh, hoảng loạn đáp lại mấy câu rồi vội cúp điện thoại.

Sau đó lại lập tức gọi cho cảnh sát Hồ, báo lại việc này với ông ấy.

Cảnh sát Hồ chỉ nói rằng có lẽ do mật khẩu khóa cửa của tôi quá đơn giản, trước đây Lí Cẩn Du từng thuê chung với tôi, biết được thói quen sinh hoạt nên mới nhớ được mật khẩu của tôi.

Bảo tôi đừng lo lắng quá, nếu vẫn sợ thì đêm nay cũng đừng quay trở lại nữa, ở tạm bên ngoài đi.

Tôi quả đúng là không có ý định quay lại đó ở, nhưng nếu ở nhờ nhà người khác, lỡ đâu tên sát nhân thực sự đang theo dõi tôi, vậy thì sẽ thành ra hại người ta mất.

Thế là tôi đành đặt một khách sạn gần đó, định đi mua hai bộ quần áo, tính ở tạm vài ngày, chờ Lí Cẩn Du đi rồi lại nói.

Nếu xác định được là thực sự không có vấn đề gì, vậy thì tìm cơ hội, cho cô ta thuê lại căn phòng đó luôn cũng được.

Nhưng lúc tôi đang dắt A Thiên đi ra khỏi đại sảnh công ty, thì bỗng nhiên A Thiên lại kéo tôi bỏ chạy.

Nó vốn đã rất khoẻ, lại còn chạy rất nhanh, vừa mới xông lên phía trước là tôi đã không kéo nổi nó nữa, gọi thế nào cũng không chịu dừng lại.

Nó chạy một mạch đến bến xe buýt, xoay mình nhảy thẳng vào trạm dừng, đứng ngay dưới tên tấm biển của một trạm xe.

Trạm dừng đó lại chính là nơi mà tôi và Lí Cẩn Du đã từng thuê cùng nhau.

Tôi chạy đến độ thở đứt cả hơi, khó hiểu nhìn A Thiên, nó lại giơ vuốt lên dùng sức đập thẳng vào tên trạm dừng.

Những người khác đang chờ xe buýt đều nhìn nó, thiện ý nở nụ cười, có người còn chụp ảnh nó.

Tôi biết nó có linh tính, vả lại đôi mắt của loài chó cũng có thể nhìn thấy một số thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy.

Tôi vội ôm A Thiên: "Mày đang bảo tao quay lại chỗ thuê trước đây đấy à?"

"Ử ử... " A Thiên cọ cọ mặt tôi, nặng nề gật đầu với tôi.

Cái chung cư đó khiến tôi bị bóng ma tâm lý sâu sắc, nhưng nhìn A Thiên bỗng nhiên muốn về đó, tôi ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn vuốt ve nó: "Mày định dẫn tao đi tìm cái gì à?"

A Thiên lại ư ử gật đầu, dụi dụi tôi, ánh mắt toát lên vẻ nghiêm túc.

Tôi nghĩ việc chạy trốn như thế này cũng không phải là cách hay, bất kể giờ trong nhà tôi là Lí Cẩn Du hay Trần Hiên Lâm, hay bất cứ ai khác.

Dù sao một trong hai người đó đã mất tích, nhất định có liên quan đến hung thủ của vụ giấu xác.

Đúng như lời cảnh sát Hồ đã nói, tôi và A Thiên, một kẻ phát hiện xác chết, một kẻ báo án, trong mắt tên hung thủ biến thái kia, nhất định đều là đối tượng báo thù của hắn.

Đến tận bây giờ tên sát nhân vẫn chưa hề lộ diện, có lẽ hắn đang theo dõi chúng tôi trong bóng tối, tìm cơ hội để ra tay.

Thế nên tôi đã ôm A Thiên, lặng lẽ chờ xe buýt, ngẫm hồi lâu, tôi vẫn gọi cho cảnh sát Hồ, nói A Thiên lại có phát hiện mới, muốn trở lại căn hộ trước kia.

Cảnh sát Hồ vẫn rất tin tưởng vào A Thiên, nghe thế liền bảo tôi ở bên ngoài đừng có manh động, ông ấy sẽ lập tức qua đón tôi.

Vốn dĩ tôi cũng muốn đi cùng cảnh sát Hồ, bởi đến nơi như vậy, một người một cẩu, chưa nói những điều khác, chỉ nội việc có vào trong được hay không cũng đã không chắc chắn rồi.

Trong cái tình huống hiện tại này, những nơi ít người, tôi cũng không dám đến nữa.

Tôi chỉ ôm A Thiên, ​​ngồi ở trạm xe buýt chờ đợi, bởi vì ở đây có rất nhiều người, điều này khiến tôi thấy an tâm đôi chút.

Trong khoảng thời gian này, Lí Cẩn Du vẫn liên tục gọi điện cho tôi, nhưng tôi không dám nghe, đợi tiếng chuông tắt rồi, tôi vội chặn cô ta luôn.

Lúc cảnh sát Hồ đến đón tôi, tôi lặp đi lặp lại sự kỳ dị của Lí Cẩn Du, thậm chí còn nói luôn cả những suy đoán mà người đàn ông trong mơ từng nói về chuyện giả mạo.

Nhưng hiển nhiên là cảnh sát Hồ và hai cảnh sát một nam một nữ đi cùng cũng đều không tin, tôi chỉ đành phân tích vội, nói: "Ông cũng đã từng gặp Lí Cẩn Du rồi đấy, cô ấy rất yêu làm đẹp, trên mặt bị cào ra mấy vết thương sâu như vậy mà lại không chịu đi bệnh viện xử lý thì không phải là con gái nữa rồi."

"Mà cô ấy còn rất thích làm nail, thế nên thực sự không thích nấu ăn chút nào, huống chi là làm cái món phải thái thịt và ớt thành lát như canh thịt Tứ Xuyên. Món này chỉ có Trần Hiên Lâm trước kia biết tôi thích ăn, từng làm mấy lần đưa qua cho chúng tôi thôi."

Tôi ôm chặt lấy A Thiên, ​​cố gắng giữ cho lời nói của mình rõ ràng logic một chút.

Cảnh sát Hồ chỉ gật gật đầu, còn nữ cảnh sát bên cạnh thì vỗ vỗ vai an ủi tôi.

...

9.

Lúc đến tầng trệt của chung cư hồi trước thì trời đã rất muộn. Do vụ giấu xác mà rất nhiều hộ đã chuyển đi, cũng không còn mấy ánh đèn nữa.

A Thiên vừa nhảy ra khỏi xe, lập tức kéo tôi chạy lên lầu.

Cảnh sát Hồ và những người khác cũng theo sau, khi đến tầng mà chúng tôi ở lúc trước, các phòng vốn dĩ là của tôi và Lí Cẩn Du, còn có Trần Hiên Lâm cũng đã bị chằng dây cảnh báo, dán giấy niêm phong cả rồi.

Có vẻ cảnh sát Hồ đã xin được chỉ thị, chỉ nhìn chằm chằm vào A Thiên.

Tôi cứ tưởng A Thiên sẽ vào căn hộ mà tôi và Lí Cẩn Du từng thuê, nhưng không, nó lại kéo thẳng tôi đến trước cửa căn hộ của Trần Hiên Lâm.

Cảnh sát Hồ lập tức xé giấy niêm phong, dùng mật mã mở cửa ra.

Vừa bước vào đã thấy, bức tường ngăn giữa phòng chúng tôi quả thật đã bị dỡ rồi.

Trên thực tế thì bên này không hoàn toàn thông với bên chúng tôi, chỉ mỗi căn hộ của chúng tôi là cất giấu xác chết thôi.

Trần Hiên Lâm đã thuê căn hộ này ba năm rồi, hầu như không có đụng chạm chỉnh trang gì ngoại trừ một số chỗ vô tình bị đập thủng ra.

Vì anh ta không sửa sang mấy, đồ đạc lại quá nhiều nên nhất thời chưa dọn hết ra được, hợp đồng thuê còn chưa đến hạn nên anh ta vẫn chưa bỏ nhà.

Vừa mới bước vào, tôi đã cảm thấy rất sợ hãi, niết chặt sợi dây xích của A Thiên trong tay, gần như lần theo bóng lưng A Thiên mà đi theo sau.

A Thiên cũng không chạy lung tung, chỉ đi vào phòng bếp, ngửi ngửi cái tủ lạnh hai cánh lớn và cái tủ đông to đặt trong góc ban công cạnh bếp, sau đó duỗi chân vỗ vỗ chúng, quay đầu nhìn về phía cảnh sát Hồ.

Hồi tôi và Lí Cẩn Du vừa mới thuê phòng bên cạnh, có lần sang nhà Trần Hiên Lâm liên hoan, nhìn thấy hai cái tủ lạnh lớn như thế, cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

Nhưng anh ta lại nói anh ta vốn đã thường cắm rễ ở nhà, lại còn bị dịch bệnh ảnh hưởng nữa, thế nên cha mẹ anh ta đã gửi từng thùng từng thùng đồ ăn lớn đến, dù sao thì cũng có chỗ để đặt, thế nên anh ta mua thêm một cái tủ lạnh nữa luôn.

Lại còn để tôi và Lí Cẩn Du thăm quan kho dự trữ lương thực của anh ta, gà vịt thịt cá, đồ khô đồ tươi, gạo mì cần có đều có đủ cả.

Lúc đó, tôi và Lí Cẩn Du đều rất ngưỡng mộ anh ta, một người đàn ông mà sống tươm tất được như thế đấy.

Có cái đống đồ dự trữ này, bị cách ly đến vài tháng cũng không sợ.

Lí Cẩn Du còn nói đùa rằng nếu chúng tôi bị cách ly thì đành dựa vào anh ta cứu mạng thôi.

Nhưng lúc này nhìn cái tủ lạnh cùng tủ đông này, tôi chỉ cảm thấy sau lưng rợn cả lên.

Thấy A Thiên chỉ cái tủ lạnh, người cảnh sát trẻ tuổi lập tức nói: "Lần trước khi thu dọn hiện trường và vật chứng, chúng tôi đã sắp xếp hết mọi thứ một lượt rồi, thậm chí còn mang cả cảnh khuyển đến lục tìm nhiều lần trong cả căn hộ, nhưng không có phát hiện gì khác. Trần Hiên Lâm còn đặc biệt tới, đồ cần phải mang đi đều mang đi cả rồi."

Nói đến đây, anh ta còn đặt tay lên tay cầm của tủ lạnh hai cánh, dùng sức kéo nó ra: "Trong này có rất nhiều đồ uống, anh ta không xách theo được nên còn phân phát cho chúng tôi nữa."

Ngay lúc anh ta chuẩn bị mở cửa, A Thiên đột nhiên dựa sát bên chân tôi, ư ử với tôi hai tiếng, rồi toan kéo tôi chạy ra ngoài.

Nhưng đã muộn, tôi đã vô thức liếc vào trong cánh cửa tủ lạnh đang mở...

Khoảnh khắc đó, dày đặc sương mù cùng băng khí đều ập vào trước mặt tôi, da gà da vịt không tự chủ được tầng tầng nổi lên.

Chính giữa tủ lạnh, chỉ thấy một cái đầu người tóc dài bù xù, trông có vẻ mười phần tuỳ tiện nhét vào trong, bên cạnh còn có rất nhiều thứ khác hệt như xương cốt ngổn ngang, chiếm hết cả không gian.

Mặc dù để trong tủ lạnh nhưng chúng đã nồng nặc bốc lên mùi thối rữa rất lạ...

Đám tóc đen kia không biết là bị thấm nước hay là máu, ướt nhẹp dính chặt vào da đầu, dường như lộ ra nửa bên mặt, thịt đỏ tươi hệt như thịt bò lộ ra bên dưới tóc...

Tất cả đều không hề có da!

A Thiên dùng lực kéo tôi ra ngoài, như thể không muốn để tôi nhìn thấy.

Nhưng tâm trí tôi đã toàn bộ đều là màu đỏ tươi bên trong tủ lạnh đó, nhớ lại ngày A Thiên mới tới, Trần Hiên Lâm còn cắt một miếng thịt bò sống toan đút cho A Thiên...

Bụng từng đợt cồn cào, tôi thất thần, tuỳ theo A Thiên kéo mình chạy thẳng ra ngoài.

...

Tôi bị A Thiên kéo ra ngoài, dựa vào hành lang ngoài ban công mà nôn khan vài tiếng, nhưng vì cả ngày chưa ăn gì cả nên ngoài mật dịch dạ dày khiến cổ họng đắng ngắt ra, chẳng nôn ra được gì nữa.

Đám người cảnh sát Hồ không ngờ rằng trong tủ lạnh lại có đống xác vụn nên vội gọi người đến khống chế hiện trường.

Cô cảnh sát chắc cũng không chịu nổi thứ trong tủ lạnh nên vội chạy ra ngoài, đứng trên ban công hít mấy hơi thật sâu, sau khi kìm nén được cơn buồn nôn, cô ấy mới quay lại, an ủi vỗ nhẹ vào lưng tôi.

Tôi chỉ ôm chặt A Thiên, dựa vào người nó mới cảm thấy an toàn hơn đôi chút.

Đầu óc tôi chất đầy những hình ảnh trong tủ lạnh, mái tóc đen ướt dính sũng dính vào đầu và mặt, có lẽ bởi đầu lâu quá to, không thể nhét vào ngăn đá được nên mới đặt lên trên đống xương đỏ tươi dưới ngăn mát.

Bên trong vang lên tiếng cảnh sát Hồ đang gọi điện với một giọng điệu hết sức nghiêm trọng.

Nữ cảnh sát thử cố gắng đỡ tôi dậy: "Chúng ta lên xe đợi đi."

"Trong đó có phải là Lí Cẩn Du không?" Tôi ôm đầu A Thiên liếc cô ấy: "Hình như đó là một phụ nữ."

Trong giấc mơ đêm qua, người đàn ông rất giống A Thiên kia đã nói rằng chính Lí Cẩn Du mới là người đã chết!

Ban đầu tôi không tin, kết quả A Thiên lại đưa tôi đến đây và tìm thấy cái xác nát vụn giấu trong tủ lạnh.

Giống như lời cảnh sát trẻ tuổi kia vừa nói đó, họ đã tìm kiếm khắp ngóc ngách nơi này rồi, mà nơi này lại vẫn luôn bị phong toả, họ sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện tới đây tìm kiếm "Trần Hiên Lâm" đã mất tích.

Chẳng ai ngờ, hung thủ lại chơi chiêu "đâm ngược mũi thương", một lần nữa quay lại giấu xác ở đây.

Càng nghĩ càng sợ, tôi hoang mang nhìn nữ cảnh sát nói: "Bảo cảnh sát Hồ quay về nhà tôi đem cô ta đi đi! Bất kể cô ta là ai cũng phải bắt cô ta trước!"

Giữa Lí Cẩn Du và Trần Hiên Lâm, chắc chắn đã mất tích một người.

Cái đầu trong tủ lạnh kia có mái tóc dài, hẳn chính là phụ nữ?

Vậy thì ai đang ở trong nhà tôi chứ?

Là Trần Hiên Lâm ư?

Làm sao mà hắn biến thành Lí Cẩn Du được?

Cái đầu kia, cùng với đống xương kia, tất cả đều không còn da...

Tôi đột nhiên nhớ tới bộ dạng máu đen chảy ròng ròng do bị A Thiên cào rách da mặt của Lí Cẩn Du tối qua, lại còn có gì đó nhúc nhích nữa...

Vội nhìn nữ cảnh sát: "Nhất định là Trần Hiên Lâm đã giết Lí Cẩn Du, lột da cô ấy rồi giả thành bộ dạng cô ấy. Hắn còn mặc quần áo của tôi, muốn lây dính mùi của tôi, để thuận tiện cho việc sau này giết tôi, giả thành bộ dạng của tôi, A Thiên cũng sẽ không thể nhận ra được!"

Có lẽ do tôi đã nói quá vội, hơn nữa bản thân nữ cảnh sát cũng bị xác chết khiến cho choáng váng rồi, sắc mặt trở nên rất không đúng.

Tôi biết mình nói những điều này có chút kỳ quái, nhưng cứ nghĩ đến chuyện tối hôm qua "Lí Cẩn Du" đến nhà tôi có lẽ chính là để dễ dàng học tập thói quen sinh hoạt của tôi, dễ dàng biến thành tôi hơn, tôi thực sự vô cùng sợ hãi.

Ôm A Thiên thu mình trong góc, nhìn hai cánh cửa ra vào bên cạnh nhau.

Nếu ông nội không qua đời, tôi sẽ không về quê rồi đưa A Thiên lên đây.

Vậy thì tôi và Lí Cẩn Du sẽ vẫn luôn ở lại căn phòng này, cho đến một ngày nào đó, chúng tôi cũng sẽ hệt như những hộ thuê trước đây, đột ngột rời đi mà không lui hợp đồng nhà.

Sẽ không có ai báo cảnh sát vì sự biến mất của chúng tôi cả.

Sau đó, có lẽ chúng tôi cũng sẽ biến thành vô số khối thịt trong tủ lạnh, hoặc bị nhét vào túi chân không, bọc nilon quấn băng dính vô cùng chắc chắn, giấu ở đâu đó trên bức tường này.

...

10.

Càng nghĩ càng sợ, tôi ôm siết lấy A Thiên, lại thấy nó rất tri kỷ vươn chân trước lên ôm lại tôi, cọ cọ vai tôi an ủi.

Nữ cảnh sát đang định kéo tôi lên thì cảnh sát Hồ lại đi ra, nói với tôi: "Người phụ trách bên kia đã đi qua kiểm tra rồi, không có ai trong phòng cô nữa, cô và Tiểu Trương về đồn cảnh sát trước đi."

Vậy nghĩa là, "Lí Cẩn Du" đã rời đi?

Tôi ôm A Thiên, ​​dựa vào thành ban công, từ từ đứng dậy.

Nghĩ đến bộ xương đỏ tươi trong tủ lạnh kia, và "Lí Cẩn Du" vừa nói canh thị Tứ Xuyên, bụng lại bắt đầu cuộn trào lên.

Nói với cảnh sát Hồ: "Vậy có phải nhà tôi đã nấu xong cơm rồi không? Canh thị Tứ Xuyên?"

Cảnh sát Hồ lập tức nghĩ đến điều gì đó, đồng tử co rút lại, nói với Tiểu Trương đang đứng bên cạnh: "Đưa cô ấy về đồn cảnh sát trước trước đi!"

Sau đó, ông ấy lấy điện thoại ra gọi, vừa kết nối liền vội vàng nói luôn: "Đem cái đám đồ ăn trong nhà Mạc Sơ, canh thịt Tứ Xuyên gì đó cũng mang đi kiểm tra đi! Không chỉ là canh thịt Tứ Xuyên mà tất cả đều mang đi cho tôi!"

Tôi nghe vậy, lại nhìn về phía cánh cửa đang mở, chợt nhớ lại Trần Hiên Lâm từng mang đồ ăn qua cho cả tôi và Lí Cẩn Du cùng ăn.

Lí do là hắn chỉ có mỗi một mình, nấu xong ăn không hết, mọi người cùng nhau ăn cảm giác cũng ngon hơn.

Trong đó, nhiều nhất là xanh thịt Tứ Xuyên, thịt kho tàu, thịt quay, bò trộn hoặc bò kho...

Tôi và Lí Cẩn Du đa số đều gọi đồ ăn ngoài, thế nên còn rất cảm kích hành động nuôi miệng này của hàng xóm, thường thường còn mua hoa quả đưa qua cảm ơn hắn ta.

Nhưng bây giờ khi tôi nghĩ loại thịt này có thể là...

"Lí Cẩn Du" không còn ở nhà tôi nữa, giống như lời "cô ta" nói đêm qua, lúc Trần Hiên Lâm mất tích không dám báo cảnh sát vì lo cảnh sát sẽ cho rằng Trần Hiên Lâm sợ tội bỏ trốn.

Bây giờ "cô ta" đã lập tức biến mất, chuyện này nhất định là liên quan đến "cô ta".

Đêm qua khi "cô ta" đến, A Thiên đã lao tới cào vào mặt "cô ta", chắc chắn nó đã phát hiện ra gì đó.

Nếu không phải vết thương trên mặt cô ta có điều dị thường, tôi sẽ không phát hiện ra điểm không đúng của Lí Cẩn Du.

Sẽ ngủ cùng giường với cô ta, ăn uống chúng với cô ta, cùng ra cùng vào...

Đợi một hoặc hai tháng nữa, cô ta sẽ giống như giả làm Lí Cẩn Du, khoác vào tấm da của tôi, giả bộ thành tôi ở bên ngoài?

Sẽ không ai biết tôi đã mất tích cả.

Thậm chí còn có thú vị ác ý xẻ thịt tôi ra để nấu cho ai đó ăn.

Tôi ôm lấy A Thiên, ​​dưới sự đả kích gấp đôi của cảm giác buồn nôn và sợ hãi, không thể cầm cự nổi nữa, dựa vào ban công không ngừng nôn mửa.

Cả ngày chưa ăn gì, tôi nôn ra toàn mật đắng.

Cơ thể tôi lả đến mức không thể đứng vững nữa, cũng may A Thiên đã lao lên dùng hai chân trước đỡ lấy tôi.

Cảnh sát Tiểu Trương cũng dìu tôi: "Đừng sợ, để tôi đưa cô về đồn cảnh sát trước, nơi đó rất an toàn."

Lúc này tôi thực sự sợ hãi...

Một tay ôm A Thiên, ​​thân thể gần như dựa hăn vào người cảnh sát Tiểu Trương, lảo đảo đi về phía thang máy.

Xuống đến tầng trệt, khá nhiều chiếc xe hơi đã lặng lẽ đậu ở đó, nhiều người mặc cảnh phục và mang theo nhiều dụng cụ khác nhau vội vã đi lên lầu.

Cảnh sát Tiểu Trương đánh tiếng với một cảnh sát khác cùng đưa tôi trở lại đồn cảnh sát.

Trên đường đi, A Thiên vẫn luôn ở bên cạnh dựa vào người tôi, chân trước cứ như người thật, thỉnh thoảng lại vỗ vỗ tôi, an ủi tôi.

Viên cảnh sát lái xe hết lần này đến lần khác liếc nhìn A Thiên, cuối cùng không nhịn được tò mò: "Đây là linh khuyển A Thiên mà cảnh sát Hồ đã nói đó sao? Nghe nói lần trước chính nó đã phát hiện ra nghi phạm, tối nay còn quay lại đây tìm được xác chết trong tủ lạnh nữa."

Cảnh sát Tiểu Trương đang mở chai nước định đưa cho tôi, nghe đến đây cổ họng chợt nghẹn lại một, sau đó lại trừng mắt nhìn viên cảnh sát đang lái xe.

Mở chai nước ra uống trước vài ngụm, sau đó mới lại vặn một chai mới đưa cho tôi.

Tôi uống nước, cố gắng không để bản thân có quá nhiều liên tưởng.

Khi đến đồn cảnh sát, cảnh sát Tiểu Trương lập cho tôi một cái biên bản, chủ yếu là hỏi rõ hơn về Trần Hiên Lâm và sự bất thường của Lí Cẩn Du.

Mặc dù là phòng họp, nhưng A Thiên thỉnh thoảng vẫn cứ liếc nhìn máy giám sát trong góc, rõ ràng là có người đang giám sát chúng tôi, điều này khiến tôi càng lúc thêm căng thẳng.

Tôi đã nói tất cả những gì tôi có thể nhớ về Trần Hiên Lâm rồi, nhưng cảnh sát Tiểu Trương vẫn yêu cầu tôi cố nhớ lại thêm thông tin gì đó, điều này có liên quan đến sự an toàn của chính tôi.

Cuối cùng, thực sự không hỏi ra được gì nữa, đành hỏi tôi đến thuê căn nhà hộ đó như thế nào.

Căn hộ đó thực ra là do Lí Cẩn Du tìm được, cô ấy và tôi đồng thời nhậm chức, làm cùng công ty nhưng khác bộ phận, thế nên chúng tôi cũng không làm cùng một tòa nhà.

Bộ phận của tôi công việc bận rộn hơn nhiều so với bộ phận của Lí Cẩn Du, vừa vào đã phải tiếp nhận một đống việc, cô ấy rảnh rỗi nhiều hơn nên đã chủ động đảm đương việc lên mạng tìm phòng.

Sau khi tìm được phòng, tôi cũng xem qua và cảm thấy cũng ổn, thế là cô ấy đi ký hợp đồng thuê luôn, tôi thường đưa phần tiền nhà của tôi cho cô ấy để cô ấy nộp.

Vừa chuyển đến ngày đầu tiên, cô ấy đã có vẻ khá thân với Trần Hiên Lâm rồi.

Trong suốt nửa năm chung sống, tôi thường xuyên phải làm thêm giờ, Lí Cẩn Du ở nhà nhiều hơn, quan hệ với Trần Hiên Lâm cũng thân mật hơn, cho nên lúc sau mới đến ở cùng với Trần Hiên Lâm.

Cuối cùng, cảnh sát Tiểu Trương bảo tôi ngồi đợi một lúc, cầm biên bản lên định rời đi.

Tôi ôm lấy A Thiên, vội vàng hỏi cô ấy, "Vậy ở trong tủ lạnh kia có phải là Lí Cẩn Du không?"

Cảnh sát Tiểu Trương vô thức nuốt nước bọt, chỉ nói với tôi, "Tạm thời còn chưa biết, phải đợi kết quả giám định pháp y từ bên kia đã."

"Thế trong căn hộ kia các cô tìm được bao nhiêu xác chết rồi? Có tìm ra người tử nạn là ai không?" Thấy cảnh sát Tiểu Trương không hề phủ nhận, lòng tôi càng thêm bồn chồn.

Cảnh sát Tiểu Trương dường như còn đang suy nghĩ xem làm sao đáp lại tôi thì cảnh sát Hồ đã từ bên ngoài tiến vào, ra hiệu cho cô ấy đi ra ngoài.
Ông ấy không hỏi gì về Trần Hiên Lâm nữa mà chỉ hỏi biểu hiện tối qua của "Lí Cẩn Du", phản ứng của A Thiên cùng sự bất thường của "Lí Cẩn Du".

Cuối cùng tỏ vẻ, muốn mượn A Thiên vài ngày.

Tôi còn chưa kịp đáp gì thì A Thiên đã lập tức gầm lên với cảnh sát Hồ, nhảy bổ vào người tôi, duỗi chân ôm chặt lấy tôi không buông lỏng.

...

11.

Cảnh sát Hồ dường như lần tay xuống dưới bàn, ấn vào cái gì đó.

Sau đó mới nói với tôi: "Bên trong tủ lạnh, đúng là Lí Cẩn Du, đã bị bỏ vào đó khoảng bốn năm ngày nay rồi. Chúng tôi đã tìm thấy chiếc cốc mà cô ấy hay sử dụng trên văn phòng, trích xuất DNA để so sánh."

Nói như vậy, người đến nhà tôi tối hôm qua, bị A Thiên cào mặt, thật sự không phải Lí Cẩn Du.

Lúc đó cô ấy đã ở trong tủ lạnh rồi...

Tôi không thể không ôm chặt A Thiên, ​​trừ nó ra, ngay cả cảnh sát Hồ trước mặt cũng không thể khiến tôi cảm thấy an toàn.

Cảnh sát Hồ vẫn nghiêm nghị như trước, nói: "Chúng tôi đã lấy thông tin của những người thuê trước từ chủ nhà rồi tra ngược lại. Sau khi tất cả những người thuê trả phòng, đều có người xác nhận rằng họ vẫn còn sống, thậm chí còn xuất hiện ở những nơi khác, gặp gỡ người khác."

"Nhưng chúng tôi không thể tìm thấy họ nữa, vì vậy chúng tôi đành phải lần lượt liên lạc với gia quyến của từng người một, trích xuất DNA của các thành viên trong gia đình rồi đem so với thứ ở trong túi bị giấu trong phòng cô, phát hiện rằng thứ tìm ra bên trong bức tường, trùng khớp với DNA của tất cả bọn họ." Cảnh sát Hồ gõ gõ bàn, mắt tối sầm lại.

Nhìn tôi, nói: "chắc cô cũng nghĩ đến rồi, thứ chúng tôi tìm được chỉ là một bộ phận của họ, không phải toàn bộ, trong số đó có cả Trần Hiên Lâm, anh ta cũng chỉ có một bộ phận. Chỉ là trong những chiếc túi được tìm thấy, vẫn còn rất nhiều người trong số họ chưa trùng khớp, chưa thể xác thực được danh tính."

Tôi biết cái "một bộ phận" và "toàn bộ", mà cảnh sát Hồ nói đến là ám chỉ cái gì.

Bụng tôi quặn thắt một hồi, hình ảnh của tất cả những món ngon khó cưỡng mà "Trần Hiên Lâm" nhiệt tình đưa cho phòng chúng tôi hồi đó, hay nồng nhiệt mời chúng tôi ăn cơm đó, tất cả đều hiện lên trong đầu tôi.

Vậy cũng có nghĩa là, sau khi giết chết Trần Hiên Lâm, kẻ sát nhân cũng đã giả thành bộ dạng của "Trần Huyền Lâm", sống ngay bên cạnh, sau đó tiếp tục giết những hộ thuê phòng trước chúng tôi và một số người tạm thời chưa xác nhận được danh tính.

Sau khi giết những người này, hắn lột da họ, giả dạng thành họ, vờ chấm dứt hợp đồng thuê nhà và đột nhiên rời khỏi thành phố này.

Thậm chí còn có thể giống như "Lí Cẩn Du" bây giờ, gặp gỡ người thân, bạn bè của những người đó.

Có lẽ, giống như hôm nay cố ý trở về nấu cơm cho tôi ăn, hắn cũng từng đặc biệt nấu những món đó cho họ ăn rồi...

Bụng quặn thắt đến mức không thể kìm lại được, tôi chạy ra góc tường, lần nữa nôn vào thùng rác.

A Thiên theo sát tôi, gầm lên với cảnh sát Hồ.

Tôi nôn mửa dữ dội đến nỗi hận không thể móc cả dạ dày ra mà rửa cho sạch sẽ.

Cảnh sát Hồ rất bình tĩnh rót một ly nước đưa cho tôi: "Những điều tôi vừa mới nói với cô, đáng lẽ điều không thể nói. Lần này hắn ta biến thành "Lí Cẩn Du" tìm đến cô, có thể là vì muốn báo thù cô và A Thiên, giờ hắn đi rồi, biến thành bất cứ ai ngoài kia."

"Giờ ngoại trừ A Thiên có thể phát hiện ra sự bất thường của hắn, chúng tôi tạm thời vẫn chưa tìm ra bất cứ cách nào phát hiện hắn." Cảnh sát Hồ đưa cho tôi cốc nước, nhẹ nhàng nói, "Cô suy nghĩ kỹ đi, nghĩ kỹ rồi thì hãy nói cho tôi biết."
...

Những gì cảnh sát Hồ vừa nói với tôi, quả đúng là không thể nói ra ngoài được.

Bản thân vụ việc đã gây ảnh hưởng không tốt rồi, càng đừng nói đến những lực lượng phi tự nhiên liên quan đến nó nữa.

Kẻ sát nhân mất trí, lại có chút tà ác khiêu khích ở trong.

Hôm qua đi theo cảnh sát Hồ đến đồn cảnh sát để thẩm vấn, sau đó hắn còn quay lại nấu ăn cho tôi, mục đích chính là khiêu khích và dọa dẫm mọi người.

Bây giờ hắn trốn trong bóng tối, như mèo vờn chuột, thích thú nhìn tôi hãi hùng lo sợ, thỉnh thoảng lại ra tới hù dọa tôi, chơi đủ rồi thì mới giết chết tôi!

Sau khi cảnh sát Hồ nói xong, ông cũng không ép buộc tôi, mà chỉ gọi cảnh sát Tiểu Trương và một cảnh sát khác đưa tôi đến nhà an toàn*.

(*Nhà an toàn (Safe house): Nhà do tội phạm, cảnh sát hoặc nhân viên đặc vụ.. dùng để giữ người/nhân chứng mà không bị phát hiện hoặc quấy rối, đe doạ, trả thù)

Bất kể là do tôi và A Thiên đã báo án, hay là vì A Thiên có thể phát hiện ra kẽ hở việc khoác da biến thành người khác của hắn, hung thủ tuyệt đối cũng sẽ không để cho những nhân chứng sống như chúng tôi chạy thoát.

Cảnh sát đã giúp tôi xin nghỉ, còn thu dọn đồ đạc trong nhà đưa qua cho tôi nữa.

Cả ngày tôi đều không dám đi ra ngoài, thậm chí vào nhà vệ sinh cũng phải dắt A Thiên theo.

Nó dường như không có cảm giác gì cả, vẫn thân thiết đồng hành với tôi, không ngừng trấn an tôi.

Cảnh sát Tiểu Trương rất tri kỷ, đưa cơm cho tôi đều không bỏ thêm thịt, nhưng tôi vẫn không thể nuốt nổi.

Về diễn tiến của vụ án, bất kể tôi có hỏi như thế nào, thì cảnh sát Tiểu Trương cũng đều nói cô ấy không rõ.

Chỉ bảo với tôi rằng cho dù có thể nói ra đi chăng nữa, thì diễn tiến vụ án cũng làm sao mà nhanh như vậy được.

Tôi ở cả ngày ôm A Thiên trong nhà an toàn, nhớ lại bộ dạng quá khứ khi "Trần Hiên Lâm" tự do xuất nhập, còn có bộ dạng lúc "Lí Cẩn Du" xuất hiện trong nhà tôi nữa.

Không chỉ là ngoại hình thay đổi, mà ngay cả chiều cao của hắn dường như cũng đã thay đổi rồi, cũng không biết là dùng tà thuật hay phương pháp kỳ dị gì.

Đêm đến, mặc dù cảnh sát Tiểu Trương nằm ngay giường bên cạnh, tôi vẫn ôm thật chặt lấy A Thiên.

Nó cũng duỗi hai bàn chân trước ra ôm chặt lấy tôi, nhẹ nhàng an ủi vỗ về tôi.

Nhưng tôi nhắm mắt, lại làm thế nào cũng không thể ngủ được.

Có lúc cảnh sát Tiểu Trương đi ra ngoài nghe điện thoại, khi quay lại, tôi nhìn chằm chằm cô ấy, đẩy A Thiên ra để hít một hơi xác nhận cô ấy đúng là cảnh sát Tiểu Trương thì mới yên tâm.

Cả đêm tôi cứ chợp mắt một lúc, lại mở mắt ra nhìn bên cạnh, sợ có người đột nhiên xuất hiện ở đầu giường.

Gần như thức trắng cả đêm, tôi cứ như chuột bị mèo truy đuổi, chỉ cần có gió động cỏ lay, tôi cũng sợ hãi ôm chặt A Thiên.

Buổi sáng cảnh sát ở ngoài đưa đồ ăn vào, vừa thấy thấy cảnh sát Tiểu Trương mở cửa, tôi lập tức quơ lấy A Thiên.

Kể cả khi A Thiên dụi dụi vào cổ tôi, tôi vẫn cảm thấy không ổn, muốn nó nhìn xem người bên ngoài có phải là người thật không.

Người đến cùng bữa sáng là cảnh sát Hồ.

Ông ấy không nói gì cả, chỉ ngồi đó và nhìn tôi và A Thiên.

Tôi biết ông ấy muốn mượn A Thiên. Rốt cuộc thì một kẻ sát nhân biến thái có thể biến thành bất kỳ ai, xét về mặt kỹ thuật thì rất khó để tìm ra.

Sờ sờ đầu A Thiên, ​​tôi còn đang lưỡng lự không biết có nên cho cảnh sát Hồ mượn A Thiên không thì nó bỗng cọ vào lòng bàn tay tôi, sau đó bước đến chỗ cảnh sát Hồ, khẽ "gâu gâu" hai tiếng với tôi, ngước mắt nhìn tôi.

Chỉ là khi cảnh sát Hồ định vươn tay ra sờ vào người nó, nó lại lách người tránh đi.

Tôi nhìn vào mắt A Thiên, sự ăn ý khi cùng nhau lớn lên từ nhỏ khiến tôi hiểu được ​​ý nghĩ của nó.

Mấy ngày nay thấy tôi lo lắng hãi hùng không thôi, nó biết cần phải tìm ra kẻ sát nhân càng sớm càng tốt.

Tôi ngồi xổm xuống ôm lấy A Thiên, hôn hôn nó vài cái rồi mới nhìn cảnh sát Hồ: "Nó không ăn thức ăn cho chó, nó chỉ ăn... xương lớn thôi. Nó cũng không thích bị người khác chạm vào, kể cả lúc dắt xích cũng đừng kéo chặt, nếu kéo chặt quá thì nó sẽ tự bỏ đi đấy, trừ những trường hợp bất thường, nếu không nó sẽ chỉ phớt ngờ mọi người thôi, không nhào tới cũng sẽ không sủa bậy đâu."

"Ư!" A Thiên dụi dụi mũi lên mặt tôi, như thể đang hôn lại tôi.

Tôi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng buông A Thiên ra, nói với cảnh sát Hồ, "Nó chỉ để mỗi tôi tắm cho, nếu có thể thì xin hãy cố gắng để nó trở lại vào ban đêm."

Cảnh sát Hồ nhìn tôi rồi gật đầu: "Cô yên tâm, căn phòng an toàn này chỉ có lực lượng đặc nhiệm của chúng tôi biết thôi. Chỉ cần cô không ra ngoài và không để người ngoài tiếp cận là được."

Tôi sờ đầu A Thiên, nhẹ đáp một tiếng "vâng" với cảnh sát Hồ.

Lúc A Thiên rời đi, cảnh sát Hồ lại muốn đưa tay ra chạm vào nó, nhưng nó vẫy đuôi, chân vừa xoay sang bên đã tránh thoát, còn quay lại nhìn tôi một cách đầy đắc ý.

Tôi vẫy tay, cười với nó, kêu nó không cần lo lắng.

...

12.

A Thiên đi vắng rồi, tôi thực sự cảm thấy không quen, ôm gối nằm cả ngày, điện thoại cũng bị lấy đi mất, cảnh sát Tiểu Trương đưa cho tôi một chiếc máy tính bảng để chơi.

Nhưng lúc này tôi làm gì có tâm trạng mà chơi nữa, chỉ không ngừng nhìn thời gian, sau đó lại không ngừng hỏi Tiểu Trương xem cảnh sát Hồ sẽ mang A Thiên đi đến đâu để điều tra.

Liệu kẻ sát nhân kia đã bỏ trốn chưa hay là lại biến thành người khác, không biết A Thiên có thể tìm được không?

Cảnh sát Tiểu Trương chỉ có thể liên tục an ủi tôi: "Mũi chó rất thính, huống hồ còn là con linh khuyển như A Thiên, đêm trước nó đã nhận ra nghi phạm, còn có thể tìm thấy cái xác giấu trong tủ lạnh, khóa chặt trong phòng... Khụ! Chắc chắn nó đã ngửi thấy mùi của nghi phạm, cho nên mới đưa thẳng cô đến đó."

"Cô yên tâm, đội đặc nhiệm có các chuyên gia tâm lý tội phạm và các chuyên gia trinh sát, họ sẽ dựa vào quỹ đạo hoạt động để tính toán xem hắn đang ở đâu." Cảnh sát Tiểu Trương cố hết sức an ủi tôi.

Điều khiến lòng tôi lo lắng là vì biết, tên sát nhân kia ẩn nấp nhiều năm như vậy, giết nhiều người như vậy, đừng nói là bị bắt, thậm chí bị phát hiện cũng chưa, chắc chắn rất ngạo mạn.

Nhưng lần này A Thiên lại có thể nhìn thấu lớp "ngụy trang" của hắn, không giết chết tôi và A Thiên, nhất định hắn sẽ không rời đi.

Có A Thiên ở bên, tôi còn cảm thấy an toàn một chút, nhưng không có A Thiên, cả ngày tôi đều bồn chồn bất an.

Lúc bữa ăn đưa đến, tôi vừa thấy có người tới, cùng ra cùng vào với Tiểu Trương là tôi lại sợ hãi.

Tuy nhiên, cảnh sát Tiểu Trương và những người khác dường như cũng đã có biện pháp ứng đối với việc xác minh danh tính, người tới đưa cơm thường đi hai người một tổ, mang theo cả cảnh khuyển.

Buổi tối tôi chỉ tùy tiện và hai đũa cơm, không có A Thiên, ngay cả nhà vệ sinh tôi cũng không dám đi, cứ luôn cảm thấy bên trên trần nhà vệ sinh sẽ giấu cái gì đó như lúc trước.

Khẩu vị của cảnh sát Tiểu Trương khá tốt, cho dù toàn là rau cũng ăn hết sạch.

Tôi chỉ nằm trên giường, câu được câu chăng nói chuyện với cô ấy, cô ấy kể về lý do mình làm cảnh sát; còn tôi thì kể chuyện kể từ khi mang A Thiên đến đây, tôi và đồng nghiệp đã có nhiều phen náo loạn dở khóc dở cười như thế nào.

Có lẽ nhờ kể lại những hình ảnh ấm áp với A Thiên khi đó, mà sợi thần kinh luôn căng thẳng suốt mấy ngày nay của tôi cũng từ từ thả lỏng, tôi dần mê man chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, tôi lại thấy lúc nhỏ A Thiên cõng tôi đi chơi sông, hoặc chạy lung tung trên núi, không thì cùng nhau ăn trộm đào rồi bị người ta truy đuổi.

Đang ngủ ngon lành thì bỗng nghe ai đó gọi mình: "Mạc Sơ, Mạc Sơ..."

Tôi muốn mở mắt ra, nhưng chẳng hiểu sao lại không thể mở được, người cứ mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy có gì đó dụi dụi vào mặt tôi, cảm giác hơi giống như là mũi của A Thiên.

Tôi lập tức mừng rỡ, vừa mở mắt ra, lại thấy người đàn ông có gương mặt quen thuộc hệt như A Thiên trong giấc mơ hôm trước, đang đứng bên giường, cúi đầu nhìn tôi.

Giống A Thiên, anh ta cũng dùng mũi dụi dụi tôi.

Thấy tôi tỉnh rồi, anh ta lại đẩy tôi: "Mau đi thôi, nơi này không an toàn nữa rồi, hắn đã tới rồi."

Khi anh ta đẩy, lực đạo này giống y như A Thiên đang dùng móng vuốt của mình đẩy tôi vậy, còn có độ ấm quen thuộc từ mũi, còn có kiểu dụi dụi quen thuộc đó nữa...

Tôi cứ cảm thấy đầu óc nặng trịch như còn trong mộng, duỗi tay ra ôm lấy cổ anh ta: "Anh là A Thiên ư? A Thiên thật sự thành tinh rồi à!"

"Em hình như không dậy nổi rồi, toàn thân không còn sức lực nữa." Vòng tay ôm lấy cổ anh ta, định mượn sức nâng người dậy.

Nhưng vừa dùng sức, đôi tay đang vòng qua cổ anh ta lại mềm ra rồi rơi xuống.

"Trước tiên rời khỏi đây đã." Người đàn ông có chút vội vàng, cúi đầu nhìn tôi, dường như hạ quyết tâm gì đó, vươn tay ra bế tôi lên luôn.

Tôi bị anh ta ôm vào lòng, có thể ngửi được cả mùi vị vô cùng quen thuộc trên người anh ta.

A Thiên rất thích sạch sẽ, mùi vị trên người nó khác hẳn với mùi của loài chó, có chút không thể diễn tả được...

Anh ta ôm thân thể của tôi lên không, lúc này tôi mới phát hiện ra tay chân mình đã vô lực buông thõng xuống, mà người đàn ông này ôm tôi, đi thẳng ra cửa.

Giường bên, cảnh sát Tiểu Trương có vẻ như ngủ rất trầm, không hề động đậy chút nào.

Nghĩ đến ban nãy vừa nói chuyện lại ngủ quên đi, tôi cảm giác được có điều không đúng, mà người đàn ông này không những có mùi giống như A Thiên, gương mặt thậm chí cũng có chút giống, nhưng A Thiên chính là một con chó...

Cảnh sát Hồ dặn tôi không được rời khỏi đây, nếu đi ra khỏi nhà an toàn, bên ngoài như thế nào, ai cũng không biết được.

Nắm chặt quần áo của người đàn ông, có thể cảm thấy móng tay mình đâm vào lòng bàn tay, đau nhức, đây chắc chắn không phải là mơ.

Mắt thấy anh ta đã sắp bế tôi ra khỏi cửa, tôi tức thì vô cùng căng thẳng.

Nếu kẻ sát nhân không muốn đóng giả một con chó, mà cố tình làm ra một khuôn mặt giống với A Thiên để lừa tôi thì sao?

Nghĩ vậy, tôi sợ hãi, vội buông lỏng quần áo của người kia ra, hạ người xuống, cố gắng vươn tay kéo tấm rèm cạnh giường, muốn làm chính mình dừng lại.

Nhưng ngay khi tôi định giãy xuống, người đàn ông đã giữ hẳn lấy sau gáy tôi, ghé vào tai tôi nói nhỏ: "Năm bốn tuổi, em chui vào ổ chó của tôi, nhất quyết muốn ngủ trong lòng tôi, ông nội ôm em ra ngoài, em còn ôm chặt lấy đuôi tôi mà khóc, nước mắt nước mũi đều cọ hết lên đuôi của tôi."

"Năm sáu tuổi, em nhìn thấy người khác nghịch nước, thế là cũng cởi sạch ra nằm trên lưng tôi, bắt tôi cõng em đi nghịch nước."

"Năm tám tuổi, em đánh nhau với bọn con trai cùng khối, còn mang tôi theo để cắn ống quần người ta, dọa người ta rằng sẽ xẻo tiểu jj* của người ta..." Anh ta nhìn tôi chằm chằm.

(*Tiểu jj: Ờ thì, khụ, cái đó của con trai ấy)

Từng câu từng chữ nói: "Còn có hồi em mới học cấp 2, một người đi lên lớp tự học buổi tối thì sợ hãi, nhất định bắt tôi đi cùng em, tôi không đi, em cũng nhất quyết không đi, cứ ôm tôi mãi không buông, khóc thút thít nói, trường học của em xây trên bãi tha ma gì gì đó, có ma..."

Tôi nghe những chuyện mất mặt xấu hổ hồi còn bé của mình, có chút không thể nào tin được nhìn người đàn ông này.

"Tôi là A Thiên." Người đàn ông bất lực thở dài, xoay người nắm lấy bàn tay đang kéo rèm của tôi: "Vốn dĩ tôi chỉ muốn nhắc nhở em thôi, không hề muốn dọa em sợ."

Một con chó thành tinh...

Tôi lại lần nữa được anh ta ôm vào lòng, nhìn gương mặt của anh ta, đưa tay chạm vào bộ quần áo mềm mại, vô cùng giống với lông trên mình A Thiên của anh ta, chỉ cảm thấy thật là thần kỳ...

Nhưng ngay khi A Thiên đang ôm tôi trong lòng sắp ra cửa, cánh cửa phòng chợt bị thẻ mở ra từ bên ngoài, có người đẩy cửa, dây xích khóa bên trong vang lên những tiếng loảng xoảng.

Bên ngoài có rất nhiều cảnh sát, người đi đầu thình lình lại là cảnh sát Hồ.

Ông đẩy cửa ra tạo thành một kẽ hở, vừa lúc nhìn thấy A Thiên đang ôm tôi, lập tức rút súng chĩa vào A Thiên: "Anh đã bị bao vây, buông con tin xuống rồi ra ngoài đi."

Tôi vừa nghe thế trong lòng chợt hoảng, nhìn qua khe cửa, thấy bên ngoài đội cảnh sát đi cùng với cảnh sát Hồ cũng đang cầm súng, nhắm thẳng vào A Thiên.

Mà bên ngoài cửa sổ, có vẻ như cũng vang lên âm thanh gì đó.

Chẳng lẽ người này thực sự không phải là A Thiên sao?

Chỉ là tên sát nhân đang ngụy trang thôi sao?

...

13.

Thân thể mềm nhũn của tôi bị ôm chặt, tôi nhìn qua khe cửa thấy cảnh sát Hồ dẫn người đến vây quanh căn phòng bên ngoài, có trong khoảnh khắc, tôi tự hỏi người đang ôm tôi liệu có thật là A Thiên đã thành tinh hay không.

Rốt cuộc, việc một con chó biến thành người thật sự quá mức huyễn hoặc.

Nhưng những điều anh ta vừa nói đều là chuyện từ thời thơ ấu của tôi. Những gì ban nãy tôi tâm sự với cảnh sát Trương đều chỉ là những chuyện thú vị sau khi đưa A Thiên lên thành phố thôi.

Càng huống chi là những chuyện xấu hổ như tôi dọa cắt tiểu jj của bạn học nam, làm sao mà nói ra với cảnh sát Tiểu Trương được chứ!

Toàn thân tôi mềm nhũn ra, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt như đúc ra từ một khuôn với A Thiên kia, tay nắm nắm quần áo của anh ta, quả thực là mềm mại hệt như bộ lông của A Thiên vậy, thậm chí cả mùi cũng y chang...

Sau đó tôi mới nói với cảnh sát Hồ, "A Thiên đâu?"

Cảnh sát Hồ cầm súng, sững sờ một lát rồi nói với tôi: "A Thiên ở dưới nhà, chính nó đã đưa chúng tôi đến đây."

Ống nói, lại liếc nhìn người đàn ông đang ôm tôi: "Anh không trốn thoát nữa đâu, hãy buông con tin ra, chúng tôi có thể xử trí khoan hồng với anh."

Như là sợ làm chúng tôi giật mình, ông cầm súng, từ từ thò tay vào khe cửa toan tháo xuống sợi dây xích khóa phía trong.

Tôi quay đầu lại nhìn lướt qua cửa sổ bên cạnh, toàn bộ đều đóng chặt, hoàn toàn không thể vào trong được.

Có nghĩa là, người đang ôm tôi bây giờ không đi vào bằng cửa chính, cũng không đi vào bằng cửa sổ.

Lúc còn đang nghĩ miên man thì lại thấy anh ta nhẹ gật đầu với cảnh sát Hồ, sau đó xoay người, ôm tôi bước về bên cạnh giường.

Tôi nhìn anh ta, chẳng lẽ anh ta không phải A Thiên ư?

Lại quay qua nhìn cảnh sát Hồ, phát hiện ông vẫn đang chĩa súng vào chúng tôi.

Ngay lúc người đàn ông kia định đặt tôi lên giường, anh ta đột ngột quay người lại, đẩy tôi vào gầm giường tránh ra khỏi họng súng ngoài khe cửa, sau đó anh cũng phi thân, mạnh mẽ nhào lên, lao đến bên cạnh cửa.

Cho dù có là hình người, nhưng anh vừa tung cước, xoay mình vung tay nhào người lên, quả thật giống A Thiên y như đúc!

Trong chớp mắt đó, tôi đã chắc chắn trăm phần trăm rằng, đây chính là A Thiên!

A Thiên lao ra rồi giấu mình sau cánh cửa, từ trên họng súng duỗi tay ra, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, một tay cào vào mặt "cảnh sát Hồ", thân thể đè lên cửa, sập cửa khóa chặt lấy cánh tay của "cảnh sát Hồ", một tay đoạt lấy khẩu súng trên tay ông ta xuống.

Lần này anh ta dùng rất nhiều sức, bàn tay cào vào mặt cảnh sát Hồ khi rút trở lại còn mang theo cả thứ gì đó mềm nhũn hệt như mảnh mặt nạ.

Chỉ là thứ đó còn chảy xuống một thứ máu đen đặc quánh...

A Thiên ném thứ đó xuống đất, lại mở cửa xông ra ngoài.

Tôi chỉ nhìn thấy một bóng người bên ngoài cánh cửa mở toang, bưng kín mặt chạy dọc theo hành lang, bên ngoài truyền đến tiếng cảnh sát hoảng hốt kêu lên, theo đó là những tiếng súng nổ "đoàng đoàng".

Thân thể vẫn còn mềm nhũn, tôi chống cạnh giường đứng dậy, sau đó dựa vào tường cố gắng muốn bước ra ngoài.

Vừa bước tới cửa lại nhìn thấy thứ bị A Thiên ném trên mặt đất, hình như là một mảnh da thịt bị nấu chín mềm, rữa cả ra, còn dính theo một tầng máu mủ đen sì...

Rất giống với thứ máu đã rỉ ra trên khuôn mặt bị A Thiên cào trầy da ngày hôm đó!

Trong máu mủ dường như còn có vô số thứ giống như con giun tròn màu đỏ không ngừng nhúc nhích, cố gắng bò ra ngoài.

Cố nhịn xuống cơn buồn nôn trào lên trong bụng, tránh khỏi lũ giòi bọ lúc nhúc đó, vịn cửa định nhìn ra ngoài.

Nhưng vừa duỗi tay ra, tay đã bị một bàn tay khác mềm mại như không xương bắt lấy: "Cẩn thận, ở đây có máu chảy ra, có huyết trùng, nếu dính phải sẽ rất phiền phức. "

Tôi chỉ kịp nhìn thấy một người đàn ông mặc cảnh phục nằm ở góc cầu thang bộ, bên cạnh có vài cảnh sát cầm súng, chằm chằm nhìn hắn đầy cảnh giác.

A Thiên nắm luôn lấy tay tôi, cẩn thận tránh đi vết máu chảy ra trên cửa, kéo tôi ôm vào lòng: "Hắn đã theo dõi cảnh sát Hồ lâu rồi, ngay sau khi mà em phát hiện ra thi thể rồi báo cảnh sát, cảnh sát Hồ đã nghi ngờ ngay hắn, lúc đó còn đang đội lốt "Trần Hiên Lân", ông ấy bí mật tìm hắn vài lần, đã bị hắn phát hiện."

"Hôm nay khi cảnh sát Hồ đến, tôi ngửi thấy mùi máu tanh trên người ông ấy, vốn muốn đi theo để bảo vệ ông ấy, chỉ là không ngờ rằng cảnh sát Hồ lại không quá tin tưởng tôi, để người ta mang tôi đi, rời khỏi tầm mắt của tôi..." A Thiên nhẹ thở dài, nói với tôi: "Tôi vốn chỉ muốn giúp em tránh xa những thứ này, nhưng không ngờ hắn vẫn tìm tới được."

A Thiên ôm tôi đi thẳng ra khỏi phòng.

Nhà an toàn cách đồn cảnh sát không bao xa, pháp y và những cảnh sát khác vội vã chạy tới.

Tất nhiên tôi và A Thiên không thể rời đi, nhưng anh ấy hơi có vẻ nghĩ lại mà sợ, thế nên cứ ôm khư khư lấy tôi.

Thấy pháp y định nhặt mảnh da trên sàn lên, anh vội ngăn cản: "Đây là huyết trùng, nó có thể xuyên qua da người, cho dù có đeo găng tay cao su cũng có thể xuyên qua. Đừng dùng tay chạm vào, máu chảy ra đến đâu thì dùng lửa đốt đến đó. Hắn sẽ chuốc thuốc mê cho nạn nhân trước, khiến nạn nhân hôn mê, sau đó bỏ huyết trùng vào da, lột cả tấm da người xuống."

"Lại mượn huyết trùng kết dính, chui vào trong tấm da, giả thành bộ dạng của người khác." A Thiên ôm chặt lấy tôi, chọn một chỗ xa phòng của chúng tôi để ngồi xuống.

Bác sĩ pháp y tò mò nhìn A Thiên, anh vẫn cao ngạo và trấn định như trước, nói với họ: "Thi thể của cảnh sát Hồ nằm dưới ghế sô pha, trong văn phòng của ông ấy tại đồn cảnh sát."

Anh vừa nói thế, một người trông như lãnh đạo lập tức gọi điện thoại đi.

Sau đó cũng yêu cầu tôi và A Thiên đến đồn cảnh sát.

Khi chúng tôi đến đó, văn phòng của cảnh sát Hồ đã bị phong tỏa rồi, bầu không khí trong văn phòng rất trầm.

Lúc lấy khẩu cung, tôi và A Thiên bị tách ra ghi chép riêng.

Tôi thì không sao, dù sao danh tính của tôi cũng rất bình thường.

Nhưng danh tính của A Thiên mới là vấn đề, chỉ mỗi điều đó thôi cũng đã khiến tôi lo lắng không yên rồi.

...

14.
Lần này lập biên bản cho tôi không phải là cảnh sát Tiểu Trương nữa, nhưng nữ cảnh sát đó cũng đã từng gặp tôi, mặc dù vẻ mặt cô ấy rất bi thương nhưng vẫn nói với tôi rằng cảnh sát Tiểu Trương không sao cả.

Kẻ sát nhân đã bỏ thuốc mê vào thức ăn mang đến cho chúng tôi, tạm thời chưa thể tra ra là thuốc gì, nhưng nó chỉ có tác dụng khiến người ta hôn mê bất tỉnh.

Tôi ăn ít nên mau tỉnh lại, còn cảnh sát Tiểu Trương ăn nhiều, đến giờ vẫn còn chưa dậy được.

Cơm nước trong nhà an toàn đều được giao đến từ đồn cảnh sát, thế mà kẻ sát nhân vẫn còn có thể hạ thuốc, chẳng lẽ lúc đó cảnh sát Hồ đã bị sát hại rồi sao?

A Thiên nói trước khi lột da các nạn nhân, hắn thường khiến nạn nhân hôn mê, sau đó mới bỏ huyết trùng vào da họ...

Nếu A Thiên không đến, "cảnh sát Hồ" đến tìm tôi, liệu có phải cũng mượn lúc tôi và cảnh sát Tiểu Trương hôn mê bất tỉnh, chuyển chúng tôi đi chỗ khác, sau đó lại lột da chúng tôi ra không?

Tôi vừa nghĩ đến đây đã toát mồ hôi lạnh.

Mà nếu viên cảnh sát này hỏi tôi, làm sao tôi quen biết A Thiên, tôi phải trả lời như thế nào đây?

Chẳng lẽ lại nói con chó của tôi đã thành tinh, biến thành người rồi sao?

Ngay khi tôi đang lo lắng đến bồn chồn, thì một người dáng dấp trông rất giống lãnh đạo đã gõ cửa, ra hiệu rằng chúng tôi có thể đi rồi.

Đang lúc tôi tò mò, lại thấy A Thiên cùng một người đàn ông mặc bộ trường bào màu xanh lục, có đôi lông mày lá liễu và đôi mắt phượng hẹp dài, mang trên mình khí chất thanh thoát lãnh đạm, đứng ngoài cửa chờ tôi.

Thấy tôi, A Thiên rất tự nhiên đi về phía tôi, đôi tay vòng qua vai ôm lấy tôi, đầu gác lên vai tôi, dụi dụi vào cổ, lại hít sâu mấy hơi.

Sau đó anh quay sang nói với người đàn ông kia, "Cảm ơn nhé."

Người đàn ông vẫn như cũ hờ hững gật gật đầu với tôi, sau đó không biết từ đâu lấy ra một chiếc vòng tay bện từ cành liễu, đưa cho A Thiên: "Đeo vào có tác dụng an thần."

Nói xong lại quay người bước ra ngoài.

Ở cuối hành lang, một cô gái khoảng hai bảy hai tám tuổi đang tò mò nhìn sang bên này, thấy người đàn ông bước tới, cô ấy cũng mỉm cười vẫy tay với tôi.

Sau đó, sải bước đến, dịu dàng nói với người đàn ông, "Liễu Thăng, bạn của anh trông có vẻ rất mệt mỏi, có muốn đến nhà em để nghỉ ngơi không?"

Khi ánh mắt của cô gái quét qua tôi và A Thiên, A Thiên đang đeo chiếc vòng đan từ cành liễu vào tay tôi, ánh mắt cô ấy lấp lánh nhìn A Thiên, như thể đã thấy rõ điều gì đó.

A Thiên và người tên Liễu Thăng đó đều là kiểu trầm mặc ít lời.

Cô gái đó rất ân cần nói với tôi: "Tôi tên là Diêu Dao, là bạn của Liễu Thăng. Đã muộn như thế này rồi, đợi chút tôi đưa Liễu Thăng về, một mình còn muốn quay lại có chút sợ, cô đi cùng tôi nhé, tôi sẽ thấy yên tâm hơn!"

Cô ấy nói năng dịu dàng, lại còn tìm xong cả cớ cho tôi nữa, tôi nghĩ đến phòng của mình, nhất định là không dám ở nữa rồi, nhưng nếu lại ở khách sạn thì không an toàn.

Nhưng đột nhiên đến ở nhờ nhà người ta thì cũng không ổn lắm, chưa kể còn có A Thiên nữa...

Đang định từ chối khéo thì lại thấy A Thiên nhướn mày nhìn Liễu Thăng: "Bạn cậu hả?"
Ánh mắt của Liễu Thăng cứ như một cành liễu phất nhẹ, rơi trên người Diêu Dao, gật đầu với A Thiên, sau đó lại liếc tôi một cái, giọng điệu thanh thuần như nước suối: "Mọi người đều là bạn bè, cùng nhau đi thôi."

Chỉ là nói đến từ "bạn bè", âm điệu có chút khàn, hiển nhiên là không hài lòng lắm với thân phận "bạn bè" này.

Đến lúc lên xe của Diêu Dao, tôi mới biết, là Liễu Thăng và Diêu Dao hợp lực đưa tôi và A Thiên ra ngoài.

Nhưng lấy cớ gì để đưa, tôi cũng không biết nữa.

Trên đường đi, A Thiên cứ ôm chặt lấy tôi, dùng tay kiểm tra tôi từ đầu đến chân một lần, lại hỏi tôi có buồn ngủ hay không, ấn tôi vào trong lòng, bảo tôi ngủ đi.

Đầu cứ luôn đặt trên vai và đỉnh đầu tôi, cọ tới cọ lui, động tác quen thuộc và thân mật ấy khiến tôi dần dần an tâm trở lại.

Ngoài việc biến thành hình dạng con người ra, A Thiên dường như không hề thay đổi gì cả, vẫn như cũ thích dính người.

Nhưng người đang ngồi ở ghế phụ lái Liễu Thăng, cứ thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn chúng tôi, trong mắt mang theo chút khao khát, sau đó liếc Diêu Dao đang lái xe, rồi lại nhìn chúng tôi thêm lần nữa...

Tôi thoáng thấy sự tương tác giữa Liễu Thăng và Diêu Dao, lại nghĩ đến việc Diêu Dao chủ động để chúng tôi đến ở nhà cô ấy, mơ hồ hiểu ra gì đó.

Có thể là do bị phát hiện đã nhìn trộm, Liễu Thăng cũng không né tránh Diêu Dao nữa, mở miệng hỏi thẳng A Thiên, "Tên hung thủ kia dùng trùng thuật à?"

"Ừ." Đầu A Thiên đang dụi vào cổ tôi, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy tôi, cũng không biết đây là lưng tôi dựa vào lòng anh ấy hay là anh ấy đang nằm trong lòng tôi nữa.

Liễu Thiên lại liếc nhìn A Thiên, có chút bất lực nói: "Tại sao hắn lại giết nhiều người như vậy chứ?"

A Thiên hít hít cần cổ tôi, ánh mắt lóe lên hàn ý, bàn tay đặt trên vai tôi siết chặt lại, lại ấn chặt tôi vào lòng mình.

Anh lại cẩn thận hít sâu mấy cái nữa, rồi mới nói: "Có thể là vì hắn chưa từng bị vạch trần nên mới vô pháp vô thiên đến vậy chăng, hoặc cũng có thể là một kẻ không có thân phận gì, quá cô quạnh, nên luôn muốn biến thành người khác, cảm nhận cuộc sống cùng tình cảm của người khác."

Với cái loại sát nhân biến thái như hung thủ, có động cơ gì thì tôi cũng không muốn biết, dù sao hắn cũng đã bị tóm rồi.

Vươn tay vòng qua ôm đầu A Thiên theo thói quen, xoa gáy của anh ấy.

Anh ấy ngã hẳn vào lòng tôi, gục đầu xuống chân tôi, dụi dụi vào bụng tôi.

Liễu Thăng đang ngồi ở ghế phụ lái quay đầu lại nhìn, sau đó ho khan một tiếng: "Cậu là Thiên Cẩu ha."

"Ừ." Hai tay A Thiên duỗi ra ôm eo tôi, lại nghèn nghẹn ừ một tiếng.

Giọng điệu của Liễu Thăng có chút bất lực, nhẹ nhàng nói: "Cậu tốt xấu gì cũng là Quỷ Túc Tinh Quan của Nam Phương Thất Túc, là một con Thiên Cẩu, bây giờ cũng đã hóa thành hình người rồi, làm sao mà vẫn còn giống như một con chó bình thường thế hả?"

"Thiên Cẩu thì cũng là chó thôi." A Thiên cọ cọ trong lòng tôi, nghèn nghẹn đáp: "Cậu là cái đồ muốn mà không dám, tôi cũng đã bầu bạn với cô ấy lớn lên như thế rồi, sau này cũng sẽ thế, có làm sao đâu chứ."

Tôi còn đang bận rộn tiêu hóa thân phận của A Thiên, nghe thấy những lời này, đầu óc tự nhiên rung chuyển.

Nhưng nghĩ lại thì quả đúng là như vậy.

Trước đây tôi lớn lên cùng anh ấy, sau này cũng sẽ sống cùng với anh ấy, không có gì không tốt cả.

Càng huống chi, giờ anh ấy đã là hình người.

Tôi siết chặt tay A Thiên, không nhịn được hơi căng thẳng.

A Thiên đắc ý quay đầu lại, trừng mắt với Liễu Thăng một cái, lại ôm tôi nói: "Đợi đến nơi rồi em nhất định phải tử tế tắm rửa cho tôi đấy, tôi chạy suốt cả ngày nay, vẫn chưa tắm rửa gì cả."

Nhưng bây giờ anh ấy đang trong hình dạng con người mà!

A Thiên căn bản không hề quan tâm, chỉ nằm trong lòng tôi, cọ tới cọ lui, hoàn toàn không hề có chút cảm giác người ngoài nào cả.

Tôi ôm anh ấy, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác trong cuộc sống của mình...

Chẳng lẽ anh ấy còn muốn ôm tôi ngủ như thế này mãi sao?

[THE END]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro