Tập 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mẹ!

Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, Jimin lập tức mở mắt và xoay người lại nơi có người phụ nữ đang ngồi đánh thức mình dậy. Thấy người mình nhung nhớ hàng năm đang ngồi ngay trước mắt, Jimin vội ngồi dậy nhìn chằm chằm như không tin vào mắt mình

Z.Mẹ: Lâu rồi mới gặp lại con, càng lớn Mochi của mẹ càng xinh đẹp. 

- Sao bà lại ở đây?

Jimin rất nhờ bà, thoạt đầu toan đưa tay lên lao vào lòng bà ôm lấy bà nhưng bỗng ý nghĩ ấy bị dập tắt, mà thay vào đó là suy nghĩ những năm tháng qua họ đã không màng gì tới Jimin

Z.Mẹ: Mẹ ở đây là vì con đó Mochi.

- Bà đi đi, tôi không cần.

Jimin lột chăn, hất gọn qua 1 bên rồi rời khỏi giường, đi thẳng vào trong nhà tắm để VSCN. 1 lát sau, dù đã VSCN xong nhưng Jimin vẫn đứng chống tay vào bồn mà nhìn chính mình trong gương. Mọi người dưới tầng đợi quá lâu nên Jiyeon mới lên phòng để gọi.

Jy: Sao còn đứng trong đây, mau xuống tầng dùng bữa đi chứ.

- Bỗng dưng em không đói

Jy: Đừng như vậy, họ đã mất nguyên 1 đêm để tới đây gặp em đó.

- Tại sao chị lại để họ đến và vào trong nhà....

Jy: Jimin dừng lại, đó là ba mẹ em.

- Em đã nói rồi, họ không phải ba mẹ em. Sao chị cứ mãi không chịu hiểu em nói vậy.

Jy: Jimin, sao em lại ăn nói như vậy. Trong 13 năm qua, họ không thể tới thăm em là do nhà họ Min đã phát hiện ra họ và cả làng phải di tán đi tới nơi khác.

Jy: Nếu như họ đi gặp em rồi bị bắt và giết lúc đó em nghĩ sẽ như thế nào đây, sao em lại có suy nghĩ ích kỉ như vậy. Từ bé tới giờ chị và ba mẹ có bao giờ dạy em sống ích kỉ như vậy không hả? Chị quá thất vọng về em đó Jimin.

Nói rồi, Jiyeon nhìn Jimin bằng ánh mắt thất vọng và rời đi, Jimin định nói gì đó nhưng Jiyeon đã ra khỏi phòng nên không thể. Jimin bước ra ngoài, ngồi phịch xuống giường nhìn vào hư không mà thở dài. Jimin cứ suy nghĩ mãi về câu nói của Jiyeon.

- Có thật là nhà hị Min đã phát hiện ra mọi người trong làng không hay đó là lời nói biện minh cho họ?

Cứ nghĩ mãi rồi Jimin chợt nhớ ra, tối qua thiếu gia nhà họ Min đang ở đây. Tới đây, Jimin thấy mình thật đúng là quá ích kỉ. Jimin tự trách mình rồi đứng dậy, bỗng đầu Jimin có chút choáng váng khiến Jimin đứng không vững mà lảo đảo như người say rượu. Cơn đau chỉ lướt qua nhưng đau như búa bổ, khiến Jimin thở không còn đều.

Jimin lắc đầu mấy cái rồi rời khỏi phòng, vừa xuống tầng Jimin đã lên tiếng gọi

- Ba, Mẹ, chị Jiyeon em... A.....

Jy: JIMIN!

Vừa bước tới cửa nhà ăn thì cơn đau đầu lại ập đến, vượt qua giới hạn chịu đựng của Jimin. Khiến cho Jimin khụy xuống, 2 tay ôm chặt đầu. Rồi ngã xuống đất, cả người ướt đẫm mồ hôi. Mọi người đang ngồi trong bàn ăn đợi Jimin thì thấy Jimin của họ như vậy, vội chạy ra đỡ lấy Jimin. Jimin cứ ôm lấy đầu mà quằn quại, Jiyeon thấy em mình phải chịu cảnh đau như vậy nên không kìm nổi nước mắt mà đẻ nó trào ra.

Z.Mẹ: Mochi, nó bị sao thế này?

P.Mẹ: Jiyeon, con mau đưa Jimin ra ghế. Mẹ sẽ đi láy thuốc cho Jimin.

Jiyeon ẵm Jimin vào trong lòng, đặt Jimin nằm lên bộ ghế sofa đặt teong phòng khách. Ba mẹ Zombie lần đầu chứng kiến Mochi của họ đau đớn như thế cũng không khỏi đau lòng. Mẹ Park nhanh chóng lấy lọ thuốc giảm đau đưa cho Jiyeon. Cô đặt miệng Jimin, cố gắng đưa viên thuốc vào gần cổ họng Jimin rồi đổ chút nước vào miệng để thuốc dễ trôi hơn.

Được 1 lát, cơn đau cũng đã đỡ hơn. Jimin do tác dụng phụ của thuốc và cơn đau vượt quá giới hạn chịu đựng nên đã chìm vào giấc ngủ. Trông Jimin trong lúc ngủ thật bình yên, khác với lúc nãy.

Z.Mẹ: Con bé bị sao vậy, sao tự dưng lại như thế.

P.Ba: Chị và anh cứ bình tĩnh, chuyện này xảy ra đã gần 3 tháng nay. Vì chuyện này luôn xảy ra nên em và mọi người mới đưa con bé về đây để gặp người đứng đầu này.

Ting... Tong....

Jy: Giờ này ai lại tới giữa chừng vậy?

P.Mẹ: Để mẹ ra xem.

Park mẹ đứng dậy, nhanh chóng ra cửa ngó xem ai tới. Vừa nhìn ra cổng, hồn với xác mẹ Park như lìa khỏi nhau. Bà đứng chôn chân, mắt mở to không nói được câu nào. Thấy vậy, Park ba vội chạy lại xem chuyện gì xảy ra thì Park mẹ vội quay vào trong hối thúc mọi người

P.Mẹ: Mau, đưa Jimon và ba mẹ con bé về phòng. Nhanh lên...

Jy: Có chuyện gì vậy mẹ, là ai tới thế?

P.Mẹ: Là thiếu gia nhà họ Min, cậu ấy đang đứng ngoài cổng. Mau đưa 3 người họ vào trong phòng.

Nghe tới đây, mọi người mặt ai cũng tái xanh hết cả lại. Jiyeon cũng không hơn kém là mấy, nhanh chóng ẵm Jimin vào trong vòng tay. Ba mẹ Zombie được ba Park đưa lên phòng họ tránh lạn phòng khi có ai đó tò mò muốn làm gì chưa chắc nhưng chỉ có điều là nếu họ trốn trong phòng của Jimin và Jiyeon thì chắc chắn là không an toàn. Park mẹ toan ra ngoài mở cổng thì thiếu gia nhà họ Min đã đi vào tới cửa nhà. Bà có chút giật mình, quay vào trong nhà để chắc chắn ba mẹ Zombie đã lánh nạn an toàn, còn Jiyeon thì chưa kịp vào trong đã bị bắt gặp.

P.Mẹ: Thiếu gia Min, nay có chuyện gì mà con lại tới đây thế này?

YG: Con muốn qua chào hỏi mọi người chút. Tới đứng cổng đã lâu mà chưa thấy ai ra mở nên con tự vào, sẽ không sao chứ?

P.Mẹ: Tất nhiên là không, mau vào trong ngồi đi con. Uống gì để ta lấy

YG: Con ngồi chơi chút rồi đi, tiện con có chút quà cho tiểu thư nhỏ nhà họ Min. Mong mọi người  sẽ nhận nó.

P.Mẹ: Con đâu cần làm như vậy, sang chơi với ta và mọi người là ta vui rồi.

YG: Mà tiểu thư Jiyeon, tại sao tiểu thư lại đi vào phòng? Tiểu thư không thích tôi tới đây sao?

P.Mẹ: À... Jiyeon đang đưa Jimon vào trong phòng ngủ. Jimin đi chơi về mệt nên ngủ lăn ra ghế, gọi thế nào cũng không chịu dậy nên Jiyeon đành phải ẵm con bé vào bên trong. Con mau ẵm Jimin vào trong đi Jiyeon.

YG: Để con làm!

Jy: Huh?

Anh thấy phu nhân Park nói chuyện có chút gì đó khong thành thật nên đã lên tiếng tỏ ý muốn ẵm Jimin. Thấy vậy, cả bà và Jiyeon đều sợ hãi. Anh đứng dậy, tiến tới chỗ của Jiyeon, anh càng tới gần thì Jiyeon càng lui ra đằng sau.

YG: Tiểu thư đứng lâu chắc cánh tay đã mỏi, tôi tỏ ý muốn giúp chứ không có ý gì?

Jy: Chuyện này tôi vẫn thuờng nên đã quen, phiền anh rồi thiếu gia Min.

YG: Có gì đâu, phòng Jimin ở đâu để tôi giúp cô.

Jy: Tôi không muốn làm phiền anh và con bé không quen khi để người lạ ẵm, con bé sẽ bị tỉnh giấc.

YG: Cô ấy có vẻ kì lạ nhỉ, tôi chỉ muốn thân với cô ấy chút thôi mà cũng khó khăn.

P.Ba: Jimin từ bé đã khó, ngoài Jiyeon ra thì không còn ai có thể làm được điều đó. Mong cậu thông cảm thiếu gia Min

YG: Nếu đã vậy thì tôi cũng không làm phiền tiểu thư. Giờ tôi cũng có chuyện cần giải quyết, hẹn tối gặp lại.

Anh cúi đầu chào phu nhân và chủ tịch rồi rời đi, Park mẹ tiễn anh ra tận ngoài cổng. Bình thuờng bà sẽ không làm như vậy nhưng đây là muốn an toàn cho Jimin nên mới thế. YG vào trong xe, 2 hàng lông mày từ từ dính vào nhau mà nhìn thái độ của bà Park rồi mới ra lệnh cho xe đi. Khi chiếc xe đã rời đi, bà thở nhẹ 1 cái rồi mới chạy vào bên trong. Jiyeon cũng vừa đặt Jimin vào trong phòng quay ra, ba mẹ Zombie cũng được phé xuống tầng. Tất cả ngồi quây trong phòng khách nói chuyện

P.Mẹ: Chúng ta phải mau đưa con bé về làng của nó, chúng ta cần phải gặp phù thủy làng.

Z.Mẹ: Sáng mai hãy khởi hành, càng sớm càng tốt.

P.Ba: Jiyeon, con hãy ở bên cạnh Jimin. Để đề phòng khi cậu Yoongi quay lại hỏi ta sẽ nói là 2 đứa đi chơi đâu đó vài ngày.

Jy: Vâng, ba mẹ ở đây không sao chứ?

P.Mẹ: Ba Mẹ không sao, con phải bên cạnh Jimin. Những lúc như này, con là người con bé cần nhất.

Jy: Vâng, con biết rồi. Lát con sẽ thu dọn đồ cho ngày mai.

.

YG: Theo dõi bọn họ!

....: Vâng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro