Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 諦聽
Dịch: Tulip và dịu dàng dành riêng em

3.

Tôi cẩn thận đạp lên từng mỏm đá trèo ra khỏi hang nước, may mắn là hòn đảo vẫn chưa được khai thác hoàn chỉnh, chỉ có một số gia đình sống rải rác trên đảo. Sự hiện diện của tôi cũng không thu hút sự chú ý của ai.

Tôi đi đến một nơi bằng phẳng hơn một chút, đổ tất cả những thứ trong balo xuống đất, đeo cái balo rỗng lên lưng và trèo trở lại hang nước.

"Gâu ẳng..."

"Câm miệng!"

Chắc chắn, con German vẫn đang đợi tôi trên boong, nó hào hứng vẫy đuôi với tôi.

Nắm lấy và giẫm lên những phiến đá nhô ra, tôi cẩn thận leo xuống mạn boong tàu.

"Đừng cắn tao! Tao đã tiêm phòng bệnh dại rồi đấy!" Tôi chỉ vào con German và giả vờ hung ác.

Con chó chăn cừu Đức rên rỉ hai tiếng và quay trở lại trên boong.

Tôi tìm một góc thích hợp rồi nhảy xuống boong tàu, kéo cái balo rỗng sau lưng đưa về phía con chó: “Muốn đi với tao thì chui vào, tao cõng mi ra, không đi với tao là tao kệ mi ở đây đó."

Khi virus bùng phát, hòn đảo này có thể sẽ không an toàn tuyệt đối, tôi không muốn mỗi ngày phải chạy ra ngoài để nuôi một con chó đâu.

Con German nghiêng đầu nhìn tôi đứng cách đó không xa, tựa hồ không hiểu ý của tôi.

Tôi chỉ vào chiếc ba lô rỗng, rồi chỉ ra bên ngoài: "Vào đi, tao đưa mi ra ngoài."

Con German vẫn nhìn tôi không nhúc nhích, thậm chí còn sủa tôi.

“Đồ con chó không có lương tâm.” Tôi nhỏ giọng oán trách, đứng dậy định bắt lấy con German, nhưng con German mặc dù bị què một chân cũng vẫn nhanh chóng tránh được.

"Mi chắc không? Tao sẽ mặc kệ mi nếu mi không đi cùng tao á." Tôi không muốn lãng phí thời gian với một con chó, vì vậy tôi lấy ba lô của mình và giả vờ bước đi.

"Ẳng..." Con German gọi tôi thêm lần nữa.

Tôi thở dài bất lực và lấy ra một chiếc xúc xích giăm bông từ du thuyền.

Dưới sự cám dỗ lặp đi lặp lại của tôi, con German cuối cùng đã bị đánh bại bởi sự hấp dẫn của xúc xích và từng bước tiến về phía tôi.

Ngày còn nhỏ, tôi theo ông bà đi xem người ta bắt chó mèo, nhắm ngay gáy con German, tôi tóm lấy, nhét thẳng vào ba lô.

Thật bất ngờ, con chó mải ăn miếng xúc xích giăm bông một cách ngon lành, và tôi nhét nó vào ba lô mà không hề nhận một xíu chống cự nào.

Ba lô không lớn, chỉ có thể nhét vừa nửa dưới con German , nửa thân trên vẫn nằm bên ngoài ba lô.

Tôi vất vả cõng con chó trên lưng, đặt hai chân trước của nó lên vai tôi: “Đừng quậy lung tung, nếu tao ngã, tao không biết bơi là cả hai đứa xong luôn đấy”.

Sau khi được cho ăn xúc xích giăm bông, con chó dường như hiểu những gì tôi nói, nó không làm gì khác ngoài nhìn ngó xung quanh.

Tôi trèo ra khỏi hang nước, bước từng bước trên con đường tôi vừa đến.

Vừa đặt chân xuống mặt đất bằng phẳng, con chó trên lưng tôi đã bật dậy và chạy xung quanh với một cái chân khập khiễng.

Tôi đặt những thứ trên mặt đất trở lại vào balo, liếc nhìn con chó đã bắt đầu đi loanh quanh, tôi quay người và đi về phía biệt thự của mẹ tôi.

"Ding ding ding"

Chuông điện thoại di động của tôi đột nhiên reo lên.

Là Tiểu Nghiên.

“Tiểu Nghiên, sao vậy?” Khi tôi bắt máy, liền nghe thấy tiếng Tiểu Nghiên nức nở và tiếng ồn ào bên kia.

" Ý Ý, thây ma... Khắp nơi đều là thây ma..."

Tôi thở dài, virus bùng phát trong thành phố thực sự nhanh hơn tôi tưởng tượng.

"Tớ cũng vừa gặp qua một con. . ."

"Cậu có làm sao không?" Tiểu Nghiên vội vàng hỏi han tôi, "Cậu có bị cắn không? Cách đây không lâu tớ còn thấy những người kia bị cắn..."

"Tớ không sao, từ nay cậu không được ra ngoài, ở nhà cùng với bố mẹ cậu, chờ cứu viện."

“Được.” Tiểu Nghiên nhỏ giọng nức nở, “ Cậu cũng…… Cũng cẩn thận một chút nhé.”

"Được rồi, bây giờ không nói với cậu nữa, tớ còn đang đi trên đường, lát nữa trở về lại nói tiếp." Tôi một tay cầm điện thoại cùng đèn pin, một tay rẽ cây cối xung quanh .

"Được..." Tiểu Nghiên ủy khuất đáp: "Vậy cậu cẩn thận một chút."

"Cậu nhớ phải tắt tiếng điện thoại của cậu đấy, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Những thây ma này rất nhạy cảm với âm thanh, nhưng đôi mắt của chúng đã bị thối r ữ a, nếu cậu buộc phải đối đầu với chúng, cậu hãy đánh vào đầu chúng, những điểm quan trọng khác trên cơ thể người bình thường đều vô dụng. "

“Ừm, tớ nhớ rồi.” Tiểu Nghiên vội vàng đáp. Lời nói vẫn là không giấu được sợ hãi.

Tôi cúp điện thoại và nhìn lại, con German Shepherd đã đi theo tôi được một lúc, nó vừa đuổi theo tôi vừa cảnh giác từng âm thanh nhỏ.

Sau khi đi bộ khoảng nửa giờ, cuối cùng tôi cũng tìm thấy nhà của mẹ tôi.

Ngôi biệt thự này nằm trên sườn núi, gần như không có đường lên xuống thông thoáng, có thể cản trở hầu hết lối đi của thây ma và con người. Biệt thự cũng được bao bọc bởi hàng rào cao, hàng rào được giăng dày lưới điện.

Để đi qua hàng rào, trước tiên là phải mở cổng bằng chiếc chìa khóa mà chỉ hai mẹ con tôi có, sau khi vào hàng rào, còn phải qua một lớp bảo mật sử dụng nhận dạng khuôn mặt của mẹ tôi và tôi mới có thể đi vào biệt thự.

Khi tôi chuẩn bị đóng cổng hàng rào, con chó German đứng cách cổng vài mét nhìn tôi bằng ánh mắt tuyệt vọng, cái đuôi đang vểnh cao của nó cũng cụp xuống một cách tội nghiệp.

Do dự một lúc, tôi để nó đi vào trong sân.

Là một hòn đảo lánh nạn và có người sống, tất nhiên sẽ có hệ thống nước ngọt và hệ thống điện độc lập, nhưng mẹ tôi đã phòng hờ trước, lắp đặt nhiều tấm pin mặt trời trong sân và trên mái nhà để đề phòng trường hợp khẩn cấp.

Bằng cách này, ngay cả khi mạng lưới điện trên đảo không thể sử dụng được trong tương lai nữa, mức tiêu thụ điện cơ bản tại biệt thự nhà tôi vẫn có thể được đảm bảo.

Theo chỉ dẫn của mẹ, tôi bắt đầu khởi động hệ thống phòng ngự của biệt thự lên mức cao nhất ngay sau khi bước chân vào cửa.

Mặc dù tôi không rõ hệ thống phòng thủ cao nhất có những thứ gì, nhưng những gì tôi có thể thấy là lưới điện trên hàng rào được cấp điện bắn ra từng tia điện li ti và tất cả các cửa ra vào và cửa sổ trong nhà đều đóng chặt.

Sau khi thu dọn một chút, tôi lấy cứu thương, tìm thuốc giảm bầm tím, băng gạc và nẹp ra khỏi hộp thuốc.

Con chó đang lặng lẽ cuộn tròn trong góc, khi nghe thấy tiếng động, nó chỉ mệt mỏi ngẩng nhìn tôi bằng ánh mắt bơ phờ.

Tôi lấy ra một ít xúc xích giăm bông ném trước mặt nó, trong khi nó bận đánh chén, tôi kéo cái chân bị thương của nó ra.

Tôi không phải là sinh viên y khoa, vì vậy tôi chỉ có thể thực hiện một số bước chăm sóc điều dưỡng cơ bản, và chỉ cần nắn lại xương chân bị vẹo của nó là được.

Lúc ở trên du thuyền, tôi không biết nó cùng thây ma oanh tạc như thế nào, bị thương thế nào, cũng may thây ma không bắt được nó, trên người nó cũng không có vết thương nào, nếu không chỉ sợ là nó cũng sẽ biến dị.

Đầu tiên tôi xoa bóp cho nó bằng rượu chuyên dụng trong chấn thương, bị nó sủa tiếp vài tiếng, sau đó cố định nó bằng nẹp và cuối cùng là băng lại.

Tôi không chắc cái chân này của nó có thể lành lại hay không, chỉ có thể trông cậy vào chính nó thôi.

Tôi lấy một bát nước và một bát ức gà ở nhà ra đặt trước mặt nó. Cần bồi bổ để hồi phục nhanh nhất có thể.

Khi mẹ xây biệt thự, chắc mẹ không ngờ rằng sẽ có thêm một con boss trong nhà.

Tôi chỉ có một con chó, vì vậy tôi không thể tìm thấy thức ăn cho chó hay bất cứ thứ gì ở nhà.

Sau khi chữa trị vết thương cho con German, tôi về nhà tắm rửa, đang tính xuống bếp làm gì đó ăn thì mẹ đột ngột gọi đến.

"Con gái, con về chưa?"

“Con về rồi mẹ, chỗ mẹ sao rồi?” Tôi vội đặt đồ khay hoa quả trên tay xuống.

"Mẹ tạm thời an toàn, hai ngày nữa mẹ đến tìm con, con ở yên trong nhà, mặc kệ mọi thứ, dù là ai tới cũng không được mở cửa."

“Được rồi, con hiểu rồi.” Tôi vội vàng gật đầu đáp ứng mẹ.

"Túttt..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro