6-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí đọng lại, tiếng mưa rơi tí tách khiến cho người ta uể oải.

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn ống quần ướt đẫm của Tiêu Chiến, nước mắt lại chực trào lên. Cậu quá ích kỷ, không có cách nào chịu đựng cùng người khác chia sẻ sự quan tâm từ anh, dù là một phần cực nhỏ.

"Ngẫm lại cho thật kỹ, Nhất Bác." Tiêu Chiến vỗ vỗ vai cậu, chỉ hướng lên lầu, "Anh còn phải quay về làm việc, nghỉ ngơi đi."

Vương Nhất Bác sững sờ tại chỗ, nhìn anh cậu lên lầu, thay bộ quần áo sau đó trở xuống, cầm dù đi ra khỏi cửa. 

-

Hôm nay là ngày thứ tư Tiêu Chiến đi công tác.

Vương Nhất Bác không rõ có phải đối phương đang tránh mặt mình hay không, cũng không biết anh cậu phải chăng đã nhận ra thứ gì.

Đồ vật cậu giấu dưới gối đã biến mất.

Dì giúp việc không thể tiến vào phòng, vậy có nghĩa là cái gì Tiêu Chiến cũng đã thấy, nhưng anh không nói, chỉ là lẳng lặng cầm đồ vật đi, tận tình tận nghĩa mà tha cho cậu chết được toàn thây.

Thi cuối kỳ đã kết thúc cho nên không cần đến trường, Vương Nhất Bác dùng toàn bộ thời gian bắt đầu "Ngẫm lại cho thật kỹ".

Cậu suy xét qua vô số loại tình huống, nếu ngày đó Tiêu Chiến không bỏ đi trắng đêm, nếu cậu không nhân lúc anh vắng nhà mà lẻn vào phòng, nếu...

Nhưng hết thảy đều đã xảy ra.

Tiêu Chiến có đứa em trai biến thái, trộm đồ lót của anh mình giấu dưới gối đầu, cuối cùng còn bị phát hiện.

Thật là ghê tởm.

Từ ngày hôm đó, Tiêu Chiến đi công tác đến tận bây giờ không trở về nhà, chỉ có một người đàn ông xa lạ cầm chìa khoá mở cửa tiến vào, nói mình là trợ lý của Tiêu tổng, Tiêu tổng phải công tác đột xuất ở thành phố S, ít nhất là mất một tuần, cho nên bảo anh ta về đây thu thập hành lý.

Đó là lần thứ hai Tiêu Chiến để cho người lạ bước vào nhà của bọn họ.

Mấy ngày liền Vương Nhất Bác đần đần độn độn, không biết chiều nay tịch gì, cũng không dám ngủ, bởi vì vừa ngủ sẽ nằm mơ thấy Tiêu Chiến, mỗi một lần đều chỉ thấy được bóng lưng.

Anh cậu đưa lưng về phía cậu, không ngừng tiến về trước, mà dưới chân Vương Nhất Bác giống như treo tạ ngàn cân, một bước cũng bước không ra, chỉ có thể nhìn Tiêu Chiến cách càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất ở trong tầm mắt.

Thật đáng sợ, so với phim kinh dị còn đáng sợ hơn vạn lần.

-

Vòi nước phòng tắm hình như không khoá, tí tách nhỏ xuống không ngừng.

Đầu giường là bình hoa bách hợp đã lâu không ai xử lý, kề sát vào còn có thể ngửi được mùi nước tanh và cánh hoa dần thối rữa.

Vương Nhất Bác chưa từng thích người đàn ông nào, chỉ thích mỗi anh trai mình.

Nhưng cái này so với thích đàn ông có vẻ càng thêm nghiêm trọng.

Từ bé đến giờ, Tiêu Chiến chưa bao giờ rời khỏi cậu lâu như vậy, một chút tin tức cũng không có, Vương Nhất Bác rất sợ đối phương lần này chính là một đi không trở lại.

Không có cậu, Tiêu Chiến có lẽ vẫn sống tốt, nhưng không có Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác sẽ nổi điên.

Cậu không biết bản thân đã đẩy cánh cửa phòng anh trai mình như thế nào.

Quần áo rơi tán loạn đầy đất, cả người trần trụi, chỉ có nửa thân trên còn bọc lấy áo ngủ của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác quỳ mọp trên giường, mở cái lọ nhỏ trong tay ra ngửi ngửi.

Ngay lập tức, cậu cảm giác được hạ thân cùng với đại não đồng thời sung huyết, thân thể nóng lên.

Dương vật trướng đến phát đau, Vương Nhất Bác không biết dược hiệu tới nhanh như vậy, mạnh như vậy.

Bàn tay lần mò sờ đến hạ thân gắng gượng, Vương Nhất Bác nhớ lại thời điểm Tiêu Chiến giúp mình làm ở trong phòng tắm, sau đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ xát khe mũ, cả khuôn mặt chôn trong gối đầu, há mồm thở dốc.

Chóp mũi đều là hương vị của anh.

Địa phương khó nói ở đằng sau bắt đầu bài tiết thể dịch, tê ngứa khó chịu giống như có ngàn vạn con kiến đang gặm nhấm ở bên trong, nhất định phải có thứ gì cắm đi vào, thọc một thọc, làm cơn ngứa kia dừng lại thì mới tốt.

Huyệt khẩu lúc đóng lúc mở, tựa hồ đang khát vọng điều gì.

Vương Nhất Bác không biết thứ thuốc này còn có công hiệu như vậy, thân thể khó nhịn vặn vẹo, lực độ xoa nắn dương vật trong tay càng thêm thoát ly khống chế.

Cuối cùng, cậu hét lên một tiếng, toàn bộ phóng thích ra ngoài, thời gian trụ giữ nhanh hơn ngày thường rất nhiều.

Kỳ thật dược hiệu bất quá mới chỉ bắt đầu được vài phút, sau khi cao trào xong mới chậm chạp rút đi một ít, toàn bộ đại não còn đắm chìm trong dư vị.

Nhưng bất thình lình, Vương Nhất Bác lại nghe thấy một thanh âm quen tai.

"Em đang làm cái gì, Vương Nhất Bác?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww