Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác bị đè ở trên tường, hai cánh tay theo bản năng đặt lên đầu vai Tiêu Chiến, sắc mặt ửng đỏ, hơi thở gấp gáp, cậu suýt chút nữa là bị Tiêu Chiến hôn đến tắt thở. Nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy, Vương Nhất Bác có chút xấu hổ, liền muốn chui vào trong ngực của Tiêu Chiến trốn. Cậu đến cùng đã nói những lời gì, đến bây giờ bản thân còn chưa thể rõ ràng, lúc nãy đầu óc hoàn toàn không thanh tỉnh, để mặc cho trái tim chi phối. Bây giờ bình tĩnh rồi, cảm giác lúng túng thật là khó tránh khỏi, Vương Nhất Bác nên dùng bộ dạng gì để đối diện với Tiêu Chiến đây.

"Cún con." Tiêu Chiến tiến tới, hôn nhẹ lên vành tai nóng ấm của bạn nhỏ, lo sợ bạn nhỏ trong lòng sẽ bị lạnh, Tiêu Chiến lấy áo ngủ mặc vào cho cậu, nhanh chóng trùm cậu thành một cục bông tròn ụ. Cả trái tim của Tiêu Chiến bây giờ đều đặt trên người Vương Nhất Bác, ánh mắt của anh bây giờ không chứa nổi ai khác ngoài cậu. Ban đầu anh vốn cho rằng là tự mình đơn phương, lại không nghĩ tới lại là lưỡng tình tương duyệt. Anh xốc Vương Nhất Bác lên, "Bảo bảo, chúng ta ở bên nhau đi, có được không?"

Vương Nhất Bác bưng kín mặt, mười ngón tay cố tình hơi xoè ra để lộ một chút khe hở, để cậu có thể thông qua khe hở, lén nhìn thần sắc của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác từng cho rằng Tiêu Chiến là người luôn trầm ổn và bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh, nhưng bây giờ khi áp mặt lên đầu vai của anh, được người ta ôm ấp, cậu mới phát hiện vành tai cùng gò má của người lớn hơn đỏ thấu, bên thái dương còn rịn ra một tầng mồ hôi mịn. Vương Nhất Bác khẽ ừ, xem như cho anh một đáp án.

Tiêu Chiến trong lòng hơi hồi hộp, đem Vương Nhất Bác đè xuống giường, cánh môi ngay sau đó liền bao trùm lên phiến môi phấn nộn của bạn nhỏ. Vương Nhất Bác ôm lấy cổ Tiêu Chiến, kéo anh cúi thấp xuống, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Tiêu Chiến. Anh nhẹ nhàng liếm láp vết cắn trên vành môi của bạn nhỏ, mút lấy đầu lưỡi đỏ hỏn non mềm.

"A. . ."

Tiêu Chiến nghe được Vương Nhất Bác kêu lên một tiếng, lập tức mở mắt ra nhìn người dưới thân, phát hiện bạn nhỏ sắc mặt đã trắng bệch, mồ hôi lạnh ướt sũng tóc mái. Tiêu Chiến lập tức nhổm dậy, ôm lấy Vương Nhất Bác siết vào trong ngực, "Bảo bảo, sao vậy? Chỗ nào không thoải mái."

Vương Nhất Bác bắt lấy bàn tay của Tiêu Chiến, có chút uỷ khuất đặt tay anh lên bụng mình, "Chiến ca, em đau dạ dày, anh giúp em. . . Xoa xoa một chút." Vương Nhất Bác nghiêng người, đêm nay ăn quá nhiều đồ cay, hiện tại trong dạ dày bắt đầu có chút bỏng rát, biểu tình đau xót.

Tiêu Chiến ngồi thẳng dậy, nhìn gương mặt nhăn nhó của bạn nhỏ mà cuống hết tay chân. Tiêu Chiến xoa xoa thổi thổi tự làm ấm tay mình, sau đó áp lên bụng của Vương Nhất Bác. Được bàn tay ấm áp của anh bao phủ, Vương Nhất Bác thoải mái dễ chịu hừ khẽ hai tiếng, xoay người nằm lên trên đùi Tiêu Chiến.

" Chiến ca." Vương Nhất Bác ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt lo lắng của người lớn hơn. Vương Nhất Bác kiềm lòng không được, giơ tay vuốt lên gò má của anh, người ca ca này đối với cậu thật tốt, bao nhiêu ôn nhu đều dành hết cho cậu. Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân thật may mắn, may mắn khi được gặp anh, được ở cùng anh, may mắn là anh chưa bị ai khác cướp đi mất. Vương Nhất Bác nghĩ tới đây, đột ngột ngồi dậy, hôn cái bẹp lên môi Tiêu Chiến.

Bị Vương Nhất Bác đột ngột tấn công, Tiêu Chiến chưa kịp phản ứng nên ngã vật ra giường, kéo bạn nhỏ đầu têu ngã theo. Vương Nhất Bác nằm sấp trong ngực anh, vươn người muốn hôn anh thêm cái nữa. Tiêu Chiến phản ứng nhanh nhẹn, lập tức đẩy Vương Nhất Bác ra, thấp giọng quát một tiếng, nhưng trong thanh âm lại mang theo vô tận ôn nhu, "Đang không thoải mái mà còn nghịch, qua đây, anh xoa bụng cho em."

Vương Nhất Bác bĩu môi, bò qua nằm lên khuỷu tay của Tiêu Chiến, để mặc cho anh nhẹ nhàng xoa bụng cho mình. Tiêu Chiến cúi đầu, thái độ đặc biệt nghiêm túc, Vương Nhất Bác được cưng đến trong tâm nhộn nhạo, khoé miệng khó nhịn mà cong lên, mắt híp hết cả lại.

"Cún con." Ngữ khí của Tiêu Chiến đột nhiên ngưng trọng, còn mang theo ý vị sâu xa, khiến cho Vương Nhất Bác còn tưởng anh đang muốn bàn chuyện đại sự, đang hí hửng cười cười liền bị doạ cho im bặt, "Sau này, không cho phép ăn cay nữa, đã biết bản thân không chịu nổi, còn cố gắng ăn, em không còn cần dạ dày nữa à?"

"Em. . ." Vương Nhất Bác nghiêng người vùi mặt vào trong ngực Tiêu Chiến, không dám ngẩng đầu nhìn anh. Cậu không trả lời được, chẳng lẽ lại đi nói vì lúc đó cậu muốn theo đuổi Chiến ca nên mới làm vậy. "Tiêu Chiến! Chúng ta vừa mới ở bên nhau, anh liền bắt nạt em. Có phải do em dễ dàng đồng ý nên mới không được trân quý không? Hức, biết thế thì em đã không thèm đáp ứng anh, anh chính là khi dễ em."

Thề có trời, Vương Nhất Bác bây giờ cảm thấy vô cùng biết ơn kinh nghiệm diễn xuất mấy năm qua của cậu. Bởi mới nói, cậu được nhận giải ảnh đế là hoàn toàn xứng đáng. Mấy câu chữ vừa thoát ra, hốc mắt Vương Nhất Bác lập tức ướt sũng, cơ hồ chỉ cần cậu chớp mắt một cái, nước mắt liền lập tức rơi xuống.

Tiêu Chiến cảm giác được áo sơ mi của mình có chút ẩm ướt, hai tay bưng lấy mặt cậu ép cậu ngẩng mặt lên. Thấy cục bông trong lòng hai mắt ừng ực nước, tim Tiêu Chiến như muốn vỡ ra, hốt hoảng ôm lấy Vương Nhất Bác, "Cún con, đừng khóc, em đừng khóc nha, ca ca không có bắt nạt em, anh chỉ là lo cho sức khoẻ của em, em. . . Nếu em không thích có thể đánh anh, được không." Tiêu Chiến nắm lấy tay của Vương Nhất Bác tự đánh lên ngực mình thùm thụp.

Vương Nhất Bác giật mình, lập tức rút tay về, sư tử con vậy mà lập tức xù lông, cuống quýt lau đi nước mắt trên mặt, "Không cần. . . Em không muốn đánh ca ca, ca ca đừng nóng giận, em sau này sẽ nghe lời ca ca mà." Vương Nhất Bác làm nũng giật giật ống tay áo của Tiêu Chiến, sau đó lại đem tay anh đặt lên bụng mình, "Chiến ca, xoa cho em thêm tí nữa đi. . ."

Tiêu Chiến nhìn thấy cún con trong nhà tính tình cố chấp, khẽ thở ra một cái, sau đó xoay người xuống giường. Vương Nhất Bác nhìn theo bóng lưng Tiêu Chiến, một mặt mờ mịt. Tưởng rằng Tiêu Chiến còn đang tức giận, thế là Vương Nhất Bác không nghĩ ngợi nhiều, chạy vọt xuống giường, từ phía sau ôm lấy eo Tiêu Chiến, "Ca ca, anh muốn đi đâu? Ca ca muốn bỏ mặc em sao?."

Tiêu Chiến thở dài, anh thích bảo bảo, thích đến nỗi có thể sủng bảo bảo sủng lên tới trời. Tiêu Chiến xoay người đem Vương Nhất Bác ôm vào trong ngực, vuốt vuốt chổm tóc đáng yêu của cậu, "Cún con ngoan, ca ca đi lấy thuốc đau dạ dày cho em. Lát nữa ca ca nấu cháo cho em ăn chịu không?"

"Không muốn!" Vương Nhất Bác quả quyết cự tuyệt, nắm lấy tay Tiêu Chiến kéo về phía giường. Vừa nằm xuống cậu liền tranh thủ chui vào ngực anh, ngón tay chọc chọc nghịch lấy cổ áo sơ mi của Tiêu Chiến, "Người ca ca này, thật là không hiểu phong tình." Lúc nãy đã xác định về sau sẽ ở bên nhau rồi, không phải lúc này nên ôm ôm hôn hôn một chút sao?

Tiêu Chiến vậy mà lại đi xuyên tạc ý tứ của Vương Nhất Bác, "Như thế nào? Cún con, mỗi ngày trong đầu đều đang nghĩ cái gì, hôm nay em không phải không thoải mái sao, anh dỗ dành em ngủ, có chịu không."

"Em. . . Em không phải có ý đó. . . Chỉ là anh có thể hôn em một cái." Vương Nhất Bác nói xong liền xấu hổ che mặt, trong ngực anh náo loạn một phen, lại thấy người lớn hơn vẫn cứ im lặng, thế là hờn dỗi lên tiếng, "Được rồi, không hôn thì em đi ngủ."

"Được, ngủ." Tiêu Chiến đem chăn mền trùm lên người Vương Nhất Bác, nén cười vỗ lên lưng cậu.

"Anh!" Vương Nhất Bác lập tức phản kháng, đem chăn trùm lên đầu Tiêu Chiến, đánh bùm bụp vài cái cho bõ ghét.

Bạn nhỏ hờn mát xoay người, không thèm để tâm tới cái người vừa bị cậu trùm chăn quánh cho một trận. Hơn mười phút qua đi, người phía sau hầu như không có bất kỳ động tĩnh nào, tới nỗi tiếng thở còn không nghe thấy, Vương Nhất Bác có chút lo lắng, không biết vừa rồi có phải cậu ra tay hơi nặng rồi không. Cậu quay đầu thăm dò, Tiêu Chiến nằm trong mền hoàn toàn bất động.

A, không được.

Vương Nhất Bác lăn đến bên cạnh Tiêu Chiến, rón rén vén chăn lên chủ yếu thăm dò tình hình người bên trong. Ngón tay còn chưa kịp chạm vào mặt của Tiêu Chiến, cậu liền bị anh kéo mạnh vào bên trong, đem chăn phủ lên đầu cậu. Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến giữ chặt trong chăn, giãy giụa kháng nghị, "A. . . Tiêu Chiến! Anh lừa em?"

"Có một việc còn chưa nói cho em biết." Tiêu Chiến đột ngột nghiêm túc nắm lấy cổ tay của Vương Nhất Bác, thanh âm trầm thấp của anh làm cậu thôi giãy giụa, "Đó chính là, anh yêu em."

Vương Nhất Bác không chỉ là thôi giãy giụa, mà còn triệt để hoá đá, mắt tròn xoe sửng sốt, đến cả thở còn xém tí nữa là quên.

"Bảo bảo, ca ca yêu em." Tiêu Chiến kéo chăn ra khỏi đầu, đem hai người ngớ ngẩn kéo ra ngoài ánh sáng, khẽ khàng hôn lên trán Vương Nhất Bác, "Rất yêu em."

Vương Nhất Bác nhào vào lòng Tiêu Chiến, như nguyện từ đây về sau đều sẽ rơi vào vòng tay anh, cam tâm tình nguyện đem bản thân giao phó cho anh. Vương Nhất Bác run lên, tóc mềm cọ cọ vào ngực Tiêu Chiến.

"Bảo bảo cũng yêu anh." Vương Nhất Bác thanh âm có chút buồn bực. Tiêu Chiến hít sâu một hơi. Bảo bảo nhà anh thật đáng yêu, chọc cho lòng anh ngứa ngáy, muốn đem người bên cạnh huỷ đi.

"Đừng buồn bực chính mình." Tiêu Chiến lấy chăn cuộn Vương Nhất Bác thành một cuốn sushi, giống như cuộn lại ham muốn của bản thân, "Đừng nghịch, anh biết em không thoải mái, ngoan ngoãn ngủ có được không? Ca ca ôm em ngủ."

Vương Nhất Bác vùi mặt vào đầu vai anh, được mùi thơm trên người của Tiêu Chiến say mê bao bọc. Anh ôn nhu vuốt ve mái tóc mềm mại như bông của bạn nhỏ, dùng chất giọng trầm thấp dỗ dành cậu chìm vào giấc ngủ."Bảo bảo, ca ca rất thích em. . . Từ lần đầu nhìn thấy em đã lập tức yêu thích em. . . Chưa từng nghĩ bảo bảo ngọt ngào như vậy, đáng yêu như vậy. . . Có thể yêu anh."

Nằm trong ngực Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác rất nhanh liền có chút mơ hồ, cố gắng vểnh lỗ tai lên nghe Tiêu Chiến đến cùng là đang nói cái gì, nhưng chỉ có thể nghe thấy tiếng vang ong ong bên tai, cảm giác không hề chân thực. Vương Nhất Bác nỗ lực mong muốn mở mắt ra, nhưng cơn buồn ngủ cùng cực ra sức kéo mí mắt của cậu cụp xuống. Cuối cùng thì cậu cũng đành buông xuôi để cơn buồn ngủ vây lấy, an tâm tựa vào trong ngực Tiêu Chiến chìm vào giấc ngủ.

"Muốn biết Weibo của ca ca có phải không?" Tiêu Chiến hôn lên vành tai của Vương Nhất Bác, "Thực ra bên trong Weibo của ca ca đều là liên quan tới em, mấy năm trước trên TV, anh lần đầu tiên nhìn thấy bảo bảo, lúc ấy đã cảm thấy, đứa trẻ này như thế nào lại đẹp trai như vậy, lại đáng yêu như vậy. Khi đó một đại nam nhân 25 tuổi lần đầu tiên biết thích một minh tinh tiểu bằng hữu, trong vòng một năm, cơ hồ mỗi lần em update Weibo, anh đều sẽ lưu lại vài lời nói khích lệ em, ca ca thật không giống như những fan tư sinh điên cuồng quấy rầy em, bởi vì anh tin tưởng, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày gặp được em, trở thành người quan trọng nhất của em. Cũng không biết em có xem qua mấy lời nhắn trên Weibo của anh chưa, có từng chú ý tới anh hay không, ảnh đại diện Weibo cá nhân của anh là hình selfie của em, em rõ ràng là chưa nhìn qua, nên đoạn thời gian trước mới một mực muốn xem Weibo của anh. Mỗi dấu mốc kỷ niệm trong sự nghiệp của bảo bảo, ca ca đều ghi nhớ, đều vì em mà đăng một bức ảnh ý nghĩa lên Weibo, đại khái là muốn chia sẻ cùng em, chờ đợi em. Đối với ca ca, chờ đợi có lẽ là từ lãng mạn nhất, vì ca ca vẫn luôn chờ đợi em. Anh thực sự là. . . Muốn em trở thành vợ anh, sủng em tới tận trời, đừng hỏi anh vì sao đối với sở thích cá nhân của em lại quen thuộc như vậy, thực ra. . . Anh đều đã xem qua rất nhiều lần, khắc ghi vào trong tâm. Ca ca hiện tại không phải là fan hâm mộ của em, trước kia cũng không phải. Sau này không cho phép lấy chuyện này ra chê cười ca ca, ca ca là bạn trai của em, là lão công của em. . . Tại bệnh viện lần đầu tiên gặp em, lúc đó quả thật không phải ca trực của ca ca, em cũng không phải là bệnh nhân của anh, là ca ca vì truy tìm tình yêu của mình mà đến tìm trưởng khoa năn nỉ y đem em giao cho anh, anh là cướp bệnh nhân trên tay của bác sĩ Triệu. Bảo bảo, ân. . . Dù sao những chuyện này, anh chưa từng nói cho ai biết, bây giờ ca ca nói cho em nghe rồi, là do em ngủ không nghe thấy, sau này không được phép trách ca ca."

Nói xong, Tiêu Chiến rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm, dùng sức vòng chặt Vương Nhất Bác, đắm chìm trong luyến ái ngọt ngào. Trong vòng tay anh lúc này, chính là người mà anh yêu sâu đậm, cùng giường chung gối cùng nhau ngủ, loại cảm giác hoàn mỹ này, Tiêu Chiến hai mươi tám năm cuộc đời, chưa hề được lĩnh hội qua. Chỉ vì gặp được Vương Nhất Bác, mọi thứ trong anh đều trở nên hoàn hảo, anh tin anh và cậu gặp nhau không phải là do ngẫu nhiên, mà là mệnh trời đã định. Mệnh trời chú định, muốn cả hai người bọn họ cùng chung một chỗ cả một đời, không rời không bỏ.

Ngoài cửa sổ ve kêu rất lâu, Tiêu Chiến sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Vương Nhất Bác, thế là ôm chặt cậu hơn, dịu dàng áp tay che đi vành tai mềm mềm của bạn nhỏ.

"Đêm nay mặt trăng thật đẹp, bảo bảo trong lòng lại thật ngoan." Tiêu Chiến cúi đầu hôn lên trán bạn nhỏ nhà mình, ngón tay mân mê vành tai mền mại, an yên ngủ lúc nào không hay.

Cùng xuân có gió, cùng hạ có hoa, cùng thu có nguyệt, cùng đông có tuyết. Nguyện vọng lớn nhất đời này của Tiêu Chiến, là có thể cùng với Vương Nhất Bác, cùng chung quãng đời còn lại.

—————————————

Tiêu Chiến thức dậy khi cánh tay hầu như tê buốt không còn cảm giác. Tối qua anh để cậu gối đầu trên tay anh suốt đêm, bây giờ tay không những tê mà eo cũng mỏi nhừ.

"A. . . Chiến ca, chào buổi sáng." Vương Nhất Bác dụi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, ngay sau đó mở to mắt thâm tình cùng Tiêu Chiến đối mặt, ngắm nhìn anh thật lâu. Vương Nhất Bác cuối cùng vẫn là bị nhan sắc lôi kéo, chịu không nổi, vươn người hôn lên môi Tiêu Chiến một cái, "Hôn chào buổi sáng."

Tiêu Chiến hài lòng sờ sờ lên cánh môi vừa được Vương Nhất Bác hôn lên, loại cảm giác này quả thật rất kỳ diệu. Anh đã từng do dự, anh vốn chỉ là một bác sĩ vô cùng bình thường, còn Vương Nhất Bác thì khác, cậu là nhân vật của công chúng, là một đại minh tinh. Anh và cậu thân phận chênh lệch, Vương Nhất Bác liệu có thích anh hay không, liệu có tàn nhẫn cự tuyệt anh hay không, liệu có coi anh như một fan hâm mộ không hơn không kém, ký tên xong sẽ vội vàng rời đi. Không. Thứ anh mong muốn không phải là chữ ký, từ đầu đến cuối, thứ anh mong muốn chỉ có một người là Vương Nhất Bác mà thôi.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro