Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến đem đồ ăn bày biện ra bàn, vừa cầm tới bịch cà tím xào, liền triệt để nhăn mặt. Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt nhăn nhó khó nói nên lời của Tiêu Chiến, cũng không đành lòng chọc ghẹo anh nữa, tiến tới tự tay bỏ cà tím vào đĩa, để xa ra một chút, ngồi xuống bắt đầu ăn.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác ăn đến vui vẻ, trong lòng ngẫm nghĩ bản thân trước kia ăn cà rốt cảm thấy vô cùng ngon miệng, cũng đặc biệt vui vẻ, bạn nhỏ của anh hẳn là rất thích ăn cà tím.

Tiêu Chiến nhếch miệng, nếu bảo bảo của anh đã thích ăn cà tím đến vậy, sau này nấu ăn anh sẽ cố gắng thêm vào một vài món có cà tím. Nhưng đó là chuyện của sau này, Tiêu Chiến khịt mũi một cái, khuôn mày cũng xoắn hết cả lại, mùi cà tím lại xộc vào mũi, anh quả thật không ngửi nổi cái mùi vị này. Vương Nhất Bác phát hiện ra vẻ mặt khó chịu của Tiêu Chiến, lập tức bưng đĩa cà xích xa ra thêm một chút.

Không còn ngửi thấy mùi cà tím, Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, nhưng bởi vì Vương Nhất Bác ngồi xa như vậy, không được sờ sờ nắn nắn bạn nhỏ khiến anh có chút không vui. Tiêu Chiến cắn răng, nỗi ghét cà tím trong lòng tăng thêm một bậc, hương vị đã khó ngửi, bây giờ còn đoạt luôn vợ của anh. Nghĩ mà tức.

"Chiến ca, sao vậy? Anh. . . Khó chịu sao? Anh không thích cà tím, vậy em sẽ không ăn, thực ra em cũng không phải rất thích, ăn cũng được, không ăn cũng không sao." Vương Nhất Bác cố gắng nhét hết cà tím vào miệng nhai nhai, hai má phồng lên như chú sóc nhỏ, lại nhích ra xa thêm một khoảng."Vậy chúng ta nói xong rồi nha, em không ăn cà tím, anh cũng không được trước mặt em ăn cà rốt."

Vương Nhất Bác nhớ tới lần trước Tiêu Chiến đem cho cậu một đĩa cà rốt xào, giờ nghĩ lại vẫn còn thấy lạnh sống lưng. Ăn xong rồi, con sóc nhỏ còn nhai nhai nhưng vẫn theo thói quen đứng dậy đi rửa chén. Rửa chén xong còn ngoan ngoãn đi đánh răng súc miệng cẩn thận, sau đó mời bắt đầu quấn lấy Tiêu Chiến. Đấy, ngoan thế hỏi sao không thương cho đặng.

Vương Nhất Bác tựa đầu vào vai Tiêu Chiến, cầm lấy điện thoại của anh bắt đầu chơi game. Tiêu Chiến nghiêng đầu, nhìn cái mặt nhỏ xíu trắng nõn của bạn nhỏ, hai cái bánh bao được anh nuôi bây giờ tròn ụ đầy thịt rồi, anh khẽ thở dài, thương quá biết làm sao bây giờ, phải cắn. Tiêu Chiến dám nghĩ dám làm, nâng mặt bạn nhỏ vô tội lên, gặm một phát, "A. . . Đau. . . Chiến ca?"

Vương Nhất Bác bị cắn đau giật mình, run tay làm nhân vật trong game cũng bị bắn một phát, chết ngắc. "Thua rồi. . ." Bảo bảo uỷ khuất ngẩng đầu kháng nghị. Cái người lớn đầu vừa mới chơi xấu không những không hối hận, mà còn cười cười nâng mặt cậu lên, xoa xoa một bên má đã hằn lên dấu răng mờ mờ, "Chiến ca, mau hôn em" Vương Nhất Bác chu chu môi hướng Tiêu Chiến ra chiều dâng hiến. Thịt ngon dâng lên miệng rồi, dại gì không ăn. Tiêu Chiến cúi đầu ngậm lên đôi môi chu chu ra, hung hăng đẩy lưỡi vào bên trong tấn công gay gắt.

"Chiến ca, Kiên Quả không thích em, làm sao bây giờ?" Vương Nhất Bác vừa cùng Tiêu Chiến môi lưỡi triền miên, ánh mắt có chút ướt át, nhìn thấy Kiên Quả bên chân Tiêu Chiến cọ qua cọ lại, "Anh xem, cục cưng chỉ thích anh, hay Kiên Quả trách em cướp người của nàng?" Vương Nhất Bác chọc chọc lên trán của Kiên Quả. Không hiểu là do hưng phấn muốn giỡn hay là do tâm trạng đang không tốt, Kiên Quả vậy mà vồ tới, nhe răng táp một cái. Vẫn là Tiêu Chiến nhanh tay lẹ mắt, giật tay của Vương Nhất Bác lên.

Vương Nhất Bác còn chưa hiểu chuyện gì, liền nghe Tiêu Chiến quát lớn một tiếng "Kiên Quả!", sau đó cúi đầu nhìn ngón tay của bạn nhỏ, tuy là giật ra lập tức, nhưng trên ngón tay trắng bóc vẫn hiện lên hai lỗ nhỏ xíu rớm máu, Tiêu Chiến há miệng ngậm lấy ngón tay của bạn nhỏ, liên tục dỗ dành, "Không sao, hên là anh thấy kịp."

Kiên Quả cuộn người uỷ khuất nằm trên dép lê của anh, chớp đôi mắt tròn tròn ừng ực nước. Tiêu Chiến nhìn bộ dạng nũng nịu ngốc ngốc của Kiên Quả, không hiểu sao lại thấy quen quen. "Kiên Quả, baba có phải quá sủng con rồi không? Giờ còn dám cắn người, sao? Nếu con làm Nhất Bác bị thương, baba phải phạt con sao đây, con muốn baba đem con bán cho cửa hàng thú cưng phải không?" Tiêu Chiến trong giọng nói có chút dỗ dành, nhưng tuyệt nhiên cũng có nghiêm khắc.

"Chiến ca, anh đừng." Vương Nhất Bác còn đang ngơ ngẩn nhìn ngón tay, vừa nghe Tiêu Chiến đòi bán Kiên Quả lập tức tỉnh táo, kéo kéo tay áo của Tiêu Chiến năn nỉ. "Chiến ca, không được bán Kiên Quả, em biết là anh nói đùa, nhưng mà cục cưng sẽ tưởng là thật, sẽ đau lòng. Bên ngoài mùa hè nóng bức hẳn làm Kiên Quả rất khó chịu, là do em hay chọc Kiên Quả. Vả lại em đến đây ở chưa bao lâu, cục cưng hẳn là còn sợ người lạ." Vương Nhất Bác cũng không rõ, mấy ngày đầu tiên đến đây cậu cùng Kiên Quả chung sống rất tốt cơ mà.

Kiên Quả: Đừng hỏi, là do ta ăn dấm, cả hai người đều không thương ta, không ôm ta. Toàn là ôm nhau không hà.

"Được rồi, sau này anh không có ở nhà, em chăm sóc Kiên Quả phải cẩn thận một chút, đừng để nàng cào bị thương, anh sẽ đau lòng." Tiêu Chiến cúi người bế Kiên Quả đặt lên trên đùi, "Kiên Quả, con phải nghe lời, phải ngoan, Nhất Bác cũng là baba của con nha, trong nhà này, trước tiên phải nghe lời Nhất Bác, sau đó mới nghe lời baba."

"Meo." Kiên Quả kêu một tiếng, muốn biểu đạt mình biết rồi.

Tiêu Chiến ôm lấy Kiên Quả, "Baba cũng thương con, con phải nghe lời, biết không?" Tiêu Chiến vuốt ve cục bông xám trắng trên đùi, sau đó nghiêng đầu nhìn cục bông trắng bóc ngồi kế bên. Ây da, cuối cùng Tiêu Chiến cũng nhận ra tính tình của Kiên Quả nhà anh giống ai rồi a, nhỏ xíu, tròn tròn, thấy ghét muốn chết.

"Kiên Quả." Tiêu Chiến ôm lấy Kiên Quả, cọ cọ đôi má bù xù lông của nàng, sau đó cẩn thận từng li từng tí đặt Kiên Quả vào lòng của Vương Nhất Bác. Đấy lại bảo không giống nhau đi, hi vọng Kiên Quả với tiểu bằng hữu mau hảo hảo làm lành, không thì lúc anh không có ở nhà, không biết hai cục bông này có đem nhà anh quậy tới tan tành không đây.

Vương Nhất Bác cũng từ tốn chạm vào lông mềm của Kiên Quả, cẩn thận vuốt ve, sau đó nhẹ nhàng ôm Kiên Quả vào trong ngực. Kiên Quả được Vương Nhất Bác ôm không khỏi thoả mãn, hưởng thụ tì vào ngực cậu ngủ thiếp đi. Vương Nhất Bác động tác chậm rãi ôm lấy Kiên Quả, bế cục cưng chân ngắn vào ổ nhỏ trong phòng ngủ thứ hai.

Còn vì sao Kiên Quả phải ngủ ở phòng ngủ thứ hai thì phải hỏi Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đúng là nói được thì làm được, sau buổi tối thứ ba Kiên Quả vẫn quyết tâm quấy rầy anh ôm bảo bảo, Kiên Quả liền được anh hảo hảo bưng sang phòng ngủ thứ hai.

Kiên Quả: Thế đấy, nàng muốn ngủ với Nhất Bác mà, Chiến Chiến thật xấu.

"Kiên Quả thực ra rất đáng yêu, trong nhà đột nhiên có thêm một người, lại thấy ca ca đối xử với em tốt như vậy, nhất thời chưa chấp nhận được." Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối chỉ có thể nghĩ đến lý do này, nào biết Kiên Quả giận hờn là do cả hai không chịu để ý tới em, toàn để ý tới nhau, em cũng muốn tranh giành tình thương của cậu với Chiến Chiến nha. Vương Nhất Bác nựng chóp mũi ửng đỏ của Kiên Quả, "Chiến ca, chúng ta cùng nhau sủng Kiên Quả có được không? Anh đừng tức giận với Kiên Quả, giống như lúc nãy, em kẹp ở giữa rất khó xử, em sợ cục cưng sẽ càng không thích em."

"Được rồi." Bảo bảo của anh hiểu chuyện như vậy, ngoan ngoãn như vậy, anh không sủng lên tận trời sao mà được. Vương Nhất Bác ngồi nhìn Kiên Quả cuộn người trong ổ nhỏ, thật ra cậu luôn muốn nuôi một bé mèo, nhưng do lịch trình dày đặc lại sợ không đủ thời gian chăm sóc, lần này có Kiên Quả rồi, nếu bây giờ trong nhà có thêm một con chó nhỏ, hẳn là rất náo nhiệt. "Chiến ca, chúng ta có thể nuôi chó không?"

"Muốn nuôi chó? Chúng ta nuôi một con Shiba có chịu không, đặt tên là Sài Sài." Tiêu Chiến rủ tay xuống bóp má sữa của Vương Nhất Bác, ép cho miệng cậu chu ra."Mà nhà chúng ta có cún con rồi mà nhỉ, cún con bảo bảo." Đúng vậy, đời này của anh, cần một Vương Nhất Bác, như thế là đủ rồi.

"Hừ, Chiến ca không cho phép gọi cún con." Vương Nhất Bác nghiêng đầu đem ngón tay đang nhéo nhéo cánh môi của cậu cắn một cái, muốn mượn cơ hội này nói cho anh biết thế nào gọi là cún con.

Đầu lưỡi ấm áp quét qua khớp xương của Tiêu Chiến, bạn nhỏ rõ ràng chưa bị bỏng nên không biết sợ lửa, vẫn hồn nhiên ngậm lấy ngón tay anh. Cảm giác tê dại từ ngón tay truyền đến đại não của Tiêu Chiến, như có cái vuốt mèo cào cào vào lòng anh, nhộn nhạo không thôi. Tiêu Chiến sắc mặt tối đen, ngón tay còn mặc cho Vương Nhất Bác cắn, để cậu tuỳ ý để lại vết tích trên ngón tay anh.

"Tốt." Vương Nhất Bác buông ra, nhìn thấy hai dấu răng nho nhỏ trên ngón tay Tiêu Chiến thì không khỏi hài lòng, còn dám ngoắc tay ra hiệu khoe thành phẩm với Tiêu Chiến, "Thấy không, vậy là em đánh dấu Chiến ca rồi nha, sau này ca ca là người đã có chủ, dùng dấu này làm chứng, ca ca đời đời kiếp kiếp đều là người của Vương Nhất Bác."

Tiêu Chiến trong lòng ấm áp, cúi đầu bắt được cái miệng nhỏ líu lo không ngừng của Vương Nhất Bác, đương nhiên, đời đời kiếp kiếp, anh đều là người của cậu, cho dù bạn nhỏ muốn để anh đi, anh cũng nhất định không đi.

"A." Vương Nhất Bác ngồi dưới đất, bị người ta nâng cằm hôn lên. Cậu ngửa đầu đón lấy nụ hôn dài triền miên, nụ hôn này đặc biệt dịu dàng ôn nhu. Tiêu Chiến cứ thế nhẹ nhàng liếm láp vờn lấy môi cậu, không có gắt gao chiếm đoạt, mà là nồng nàn quyến luyến.

Tiêu Chiến ôm siết lấy cậu, cơ hồ muốn đè Vương Nhất Bác xuống nền nhà, mặc dù Tiêu Chiến hôn cậu khá dịu dàng, nhưng lại hôn rất sâu, tiếng môi lưỡi giao triền, khiến anh xuân tâm nhộn nhạo. Thẳng cho đến khi Tiêu Chiến chậm rãi rời ra, hơi thở cả hai đều đã trở nên gấp gáp, Vương Nhất Bác gương mặt đã nhiễm một tầng hồng, nụ hôn này ngọt ngào đến nỗi khiến cả hai hôn đến động tình.

"Chiến ca, mau ôm em." Vương Nhất Bác hướng về phía Tiêu Chiến vươn hai tay, yêu cầu Tiêu Chiến ôm cậu một cái. Tiêu Chiến tự nhiên khom lưng, ôm lấy bảo bối nhà mình đi về phòng ngủ.

Vương Nhất Bác nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, cười đến run rẩy, cậu thật quá hạnh phúc. Tâm tình có chút hưng phấn, vừa xoay người liền không khống chế tốt lực tay, bàn tay vô ý rơi xuống mặt Tiêu Chiến một cái bẹp.

"Chiến ca!" Vương Nhất Bác giật mình ngồi bật dậy, còn người nằm kế bên mặt hiện lên mười ngàn dấu chấm hỏi, không hiểu tại sao mình lại đột ngột bị đánh. Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn xem chỗ vừa bị cậu đánh có phải đỏ lên rồi không."Hên quá, do mặt Chiến ca đen nên bị em đánh không có hiện đỏ. . . Tính ra da đen cũng có điểm tốt ấy chứ."

Tiêu Chiến một mặt mờ mịt, tự chất vấn lương tâm, bộ anh đen lắm sao đen lắm sao. Thì đúng là tay anh có hơi đen, nhưng mà da mặt anh vẫn đẹp cơ mà, chỉ là không trắng bằng Vương Nhất Bác thôi, mấy y tá trong bệnh viện chẳng phải luôn miệng khen anh trắng sao."Vương Nhất Bác, em lương thiện tí đi."

"Được rồi mà, Chiến ca nhà chúng ta là trắng nhất."
Nhìn bộ dạng của Tiêu Chiến lúc này, Vương Nhất Bác nổi quái tâm muốn nghịch một chút. Cậu mở ngăn tủ lôi ra một hộp phấn phủ, nhào tới tấn công Tiêu Chiến, "Chiến ca, mau lại đây, em trang điểm cho, Chiến ca đẹp như thế, đoán không chừng trang điểm xong sẽ thành một đại minh tinh, Chiến ca có thể theo em xuất đạo?"

"Vương Nhất Bác, không cho phép ầm ĩ, em tránh xa anh ra một chút. Bỏ hộp phấn xuống." Tiêu Chiến trở tay bắt lấy gáy của Vương Nhất Bác, vật cậu ngã xuống giường, đè môi cậu ra hôn, ai bảo bạn nhỏ nghịch, phải chịu hôn.

Tiêu Chiến nhiệt tình mút lấy vành môi của cậu. Vương Nhất Bác bị hôn đến cả người mềm nhũn, hơi thở hổn hển, hộp phấn trên tay cũng sớm bị cậu thả rơi xuống, nắp hộp bị vỡ, bột phấn rơi đầy trên sàn. Tiêu Chiến thở dài, lại phải lau nhà.

"Để em lau!" Vương Nhất Bác bước loạng choạng chạy vào phòng tắm, cầm khăn lông ướt, cúi xuống lau sạch vết phấn trên sàn. Tiêu Chiến nhìn bảo bảo nhà mình lấy khăn lau mặt của mình đi lau sàn, tâm tình thiệt phức tạp a. Không sao, tiểu tổ tông còn nhỏ, cần được sủng cần được thương, đừng nói bảo bảo dùng khăn lau mặt của anh lau sàn, cho dù là lấy tiền lau, Tiêu Chiến cũng nguyện ý chiều theo.

Vương Nhất Bác xếp xếp khăn lông, nghĩ nghĩ thế nào lại cầm khăn đi lau tủ. Tiêu Chiến lại thở dài cảm khái, không sao, một cái khăn thôi mà, cún con lau tới vui vẻ như vậy, cứ để cậu chơi cho thoả đi.

"Chậm một chút, coi chừng ngã." Vương Nhất Bác lại chạy lon ton vào nhà vệ sinh. Thiệt là, có bạn trai nhỏ tuổi là loại cảm thụ thế này sao.

Tiêu Chiến đang ngắm nhìn cún con nhà mình lăng xăng chạy ra chạy vào, điện thoại anh lại reng lên, là mẹ Tiêu. Tiêu Chiến sững sờ, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, đáy mắt kín đáo vui vẻ, "Mẹ, có chuyện gì sao?"

Vương Nhất Bác vừa nghe Tiêu Chiến nói câu này, lập tức ngoan ngoãn cuộn chân lại, ngồi xuống giường kế bên Tiêu Chiến.

"Chiến Chiến, mẹ đã chuẩn bị xong tiền sính lễ rồi, con mau hỏi Nhất Bác xem, muốn sính lễ thế nào, chúng ta cũng nên hẹn ngày qua bên nhà Nhất Bác thôi. Hai nhà nói chuyện xong con có thể dẫn Nhất Bác qua nước ngoài đăng ký kết hôn. Chiến Chiến con tính thế nào thì tính, nhất định phải mau chóng kết hôn cùng Nhất Bác. Yêu đương mà không tính chuyện kết hôn là kiểu chơi đùa lưu manh. Chiến Chiến mẹ không đồng ý con chơi đùa qua đường với Nhất Bác nha." Cái gì mà chơi đùa lưu manh, anh thương bảo bảo nhà anh muốn chết, muốn bắt về còn không kịp ở đó mà chơi đùa. Vì để tỏ lòng thành ý, Tiêu Chiến liền ấn mở loa ngoài, để Vương Nhất Bác cũng có thể nghe được những lời mẹ Tiêu nói.

"Mẹ, con sao lại chơi đùa lưu manh, Nhất Bác chưa nghĩ tới chuyện này, chúng con cũng chưa có bàn qua, dù sao chúng con cũng mới ở bên nhau. Mẹ cũng không hỏi xem Nhất Bác có chịu kết hôn với con không."

Tiêu Chiến! Anh vậy mà dám chọc em! Vương Nhất Bác phẫn uất vỗ đùi.

"Ôi Chiến Chiến, con nói đúng nha, vạn nhất Nhất Bác không muốn kết hôn với con thì sao. Mà con cũng nên suy nghĩ lại xem, mình đã làm gì sai mà người ta không chịu kết hôn với mình." Mẹ Tiêu quát lớn, "Nhất Bác tốt biết bao nhiêu, con còn không mau gạt người về cho mẹ. . . Thiệt tình cái thằng nhóc này, nói tóm lại con dù thế nào cũng phải kéo Nhất Bác về đây cho mẹ. Mẹ đi khoe hết họ hàng rồi, con mà không dẫn được vợ về, mẹ coi như là quá mất mặt."

Vương Nhất Bác nghiêng tai lắng nghe mẹ Tiêu, cứ phải tự nhéo tay mình để buộc bản thân không càn rỡ bật cười, nhưng cuối cùng vui quá chịu không nổi, cười lên một tiếng. Mẹ Tiêu vậy mà nhận ra ngay, fan mama không phải là hữu danh vô thực nha, "Chiến Chiến, Nhất Bác có phải đang ở bên cạnh con không, mới vừa rồi là ai cười."

Tiêu Chiến có chút đắc ý kéo Vương Nhất Bác lại bên người, vòng tay ôm bạn nhỏ vào trong ngực, "Mẹ, con hiện tại đang ôm Nhất Bác, mẹ có lời gì muốn nói thì mau nói đi, đừng có truy tinh thất bại, đây là cơ hội duy nhất, nếu mẹ thành công thuyết phục Nhất Bác, sau này idol của mẹ liền trở thành con dâu của mẹ, nghe là thấy vui vẻ rồi phải không?"

"Vui vẻ vui vẻ!" Mẹ Tiêu cười đến không ngậm được miệng, thử hỏi xem, mẹ Tiêu cũng lớn tuổi rồi, công nghệ cũng mù mờ, đu idol không lại mấy đứa nhỏ. Cứ tưởng con đường truy tinh của mẹ Tiêu thật gian nan, ai ngờ bây giờ không những nói chuyện được với Nhất Bác, mà còn sắp bắt được người về nhà rồi, muốn nựng muốn cưng tuỳ ý, ôi, nghĩ thôi đã vui đến nỗi cho dù ngủ cũng cười tới tỉnh. "Nhất Bác, con có nghe được dì nói không?"

"Dạ, nghe được, dì, người nói đi." Vương Nhất Bác tựa vào trong ngực Tiêu Chiến, lần trước Tiêu Chiến có nói qua, mẹ Tiêu là fan mama chân chính của cậu, chỉ có điều cậu không ngờ, mẹ Tiêu vì truy tinh mà đem con trai ra bán. Chỉ cần nghĩ tới đó, Vương Nhất Bác liền bật cười ngọt ngào.

"Nhất Bác đang nói chuyện với tôi nè! Lão Tiêu ông có muốn nghe không." Tiêu Chiến thở dài, thấy chưa, quay qua khoe cha Tiêu liền.

Mẹ Tiêu hắng giọng, hết sức trịnh trọng lên tiếng, "Nhất Bác, dì nói con nghe, Chiến Chiến đứa bé này thực ra rất tốt, tính tình ôn nhu, đối xử mọi người đều rất tốt, đương nhiên đối với bạn trai càng tốt, thật là sẽ đem con nâng trong tay sợ rơi mất, ngậm trong miệng sợ tan. Cho nên, con nghe dì khuyên, kết hôn! Hai đứa mau chóng kết hôn."

Vương Nhất Bác che miệng cười cười, "Được, đều nghe theo người, con sẽ cố gắng sắp xếp, chúng con có thể sang Italy đăng ký kết hôn, đến lúc đó. . . Dì. . . con chính là người của Tiêu gia." Vương Nhất Bác nói xong mấy lời cuối, vành tai lại đỏ au.

"Nhất Bác, con muốn sính lễ thế nào? Dì có tiền, con muốn thế nào chỉ cần nói là được." Mẹ Tiêu hào phóng nói.

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ một chút, "Dì, sính lễ cũng không cần đâu, con thích Chiến ca, ở cùng nhau vui vẻ là tốt rồi, không cần sính lễ đâu dì."

"Cũng đúng, Nhất Bác tài giỏi như vậy, chắc chắn không thiếu tiền, sau này còn phải phiền Nhất Bác chiếu cố Chiến Chiến."

"Không có đâu dì, Chiến ca rất giỏi, trước giờ toàn là Chiến ca chăm sóc cho con."

Mẹ Tiêu nói chuyện phiếm với Vương Nhất Bác vài câu, còn tranh thủ xin đĩa nhạc xin chữ ký các thứ. Tiêu Chiến ngồi kế bên huyết áp đúng là lúc lên lúc xuống, cuối cùng mẹ Tiêu cũng chịu chào cậu, sau đó thấp giọng nói với Tiêu Chiến, "Chiến Chiến, con tắt loa ngoài đi, mẹ có chuyện muốn nói riêng với con."

"Chiến Chiến, mẹ vừa nghe Nhất Bác nói sau này chính là người của Tiêu gia, Nhất Bác nói vậy có phải là muốn gả cho con không? Ai nha đứa bé ngốc này, con sau này nhất định phải thương yêu Nhất Bác, nhưng mà chú ý một chút, kiềm nén một chút, đừng có làm đau tiểu má sữa."

Làm đau cậu?

Tiêu Chiến hơi đỏ mặt, vội vàng đáp lại, "Mẹ, con biết rồi, con cúp máy đây, con còn có việc."

Mẹ Tiêu có nhãn lực thần thông nha, đúng là nên cúp máy không phiền tụi nhỏ ân ái.

Vương Nhất Bác tò mò hỏi Tiêu Chiến, "Dì nói gì với anh vậy?"

Tiêu Chiến đan tay vào tay của Vương Nhất Bác, tay còn lại vén vén tóc mái rơi trước trán của cậu, sau đó sủng nịch nhìn thẳng vào mắt của Vương Nhất Bác, "Mẹ anh nói, muốn anh hảo hảo thương yêu em, nhưng mà cũng phải nhẹ nhàng, đừng làm đau em."

"Anh. . ." Vương Nhất Bác lập tức đỏ mặt, bối rối muốn trốn khỏi ánh mắt của Tiêu Chiến. Anh vậy mà siết tay cậu một cái, mười ngón tay đan cài, Vương Nhất Bác vừa ngẩng đầu liền đụng phải ánh mắt nồng nàn của Tiêu Chiến. Cậu liền biết mình xong rồi.

Vừa ngẩng đầu lên, liền rơi vào ánh mắt nồng nàn của người đối diện, chớp mắt một cái mà đã vạn năm, nguyện đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn sẽ không rời mắt, muôn đời luân hãm.

Tiêu Chiến chính là ánh sáng duy nhất mãnh liệt chiếu sáng thế giới âm u của Vương Nhất Bác. Chưa từng vì thấy cậu đáng thương mà ban phát chút ít ánh sáng mặt trời, bởi vì Tiêu Chiến chính là mặt trời độc nhất vô nhị chỉ thuộc về Vương Nhất Bác.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro