Chương 16 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến đem Vương Nhất Bác thả xuống giường, sau đó cúi xuống đè lên người cậu. Bạn nhỏ được chăn mền êm ái vùi lấp, được người lớn hơn ôn nhu hôn hít, trong lòng nhu tình mãnh liệt, tràn cả ra ngoài đáy mắt. Vương Nhất Bác ngửa đầu đón nhận từng cái hôn cuồng nhiệt của anh, quần áo cũng bị anh làm cho lỏng lẻo. Tiêu Chiến chậm rãi dứt môi, say mê nhìn bạn nhỏ dưới thân đang ngơ ngác đón nhận những khoái cảm lần đầu được trải nghiệm. Vương Nhất Bác lúc này sắc mặt ửng hồng, bờ môi bị người ta giày vò đến sưng đỏ, ánh mắt mờ mịt phủ sương mù, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy, anh đêm nay thật là nhịn không nổi nữa rồi.

Tiêu Chiến trượt nụ hôn xuống cằm, hạ dần xuống cần cổ thiên nga, há miệng ngậm lấy yết hầu mê người của Vương Nhất Bác. Bị từng cái hôn cuồng dã của anh tấn công, Vương Nhất Bác không ngốc để hiểu được chuyện gì sắp sửa xảy ra. Tiêu Chiến cố ý giật giật cổ áo bạn nhỏ, say mê cắn mút lên xương quai xanh quyến rũ. Vương Nhất Bác ngẩn ngơ nằm trên giường, bị tình triều vùi dập đến thở cũng khó khăn, hốt hoảng ôm lấy eo Tiêu Chiến, nỉ non, "Ca ca, em khó chịu. . . Mau ôm em. . ."

Tông giọng của cậu khàn khàn, lời vừa thốt ra lại có chút nỉ non rên rỉ, khiến cho Vương Nhất Bác nghe xong còn tự mình xấu hổ, đem bản thân trốn ở trong chăn. Nhưng rồi cũng lén lút vén chăn ra tìm Tiêu Chiến, bầu không khí hôm nay đặc biệt yên tĩnh, Vương Nhất Bác tựa hồ có thể nghe được tiếng tim của mình đang thổn thức. Cậu chà xát hai chân vào chăn, dụng ý muốn náo động một chút. Tiêu Chiến nuốt khan một cái, sau đó liền vươn tay kéo ngăn tủ trên đầu giường. Thanh âm lục lọi nhanh chóng rơi vào tai Vương Nhất Bác, khiến cậu mặt mũi đỏ bừng, cậu vụng trộm trong chăn lau đi vệt nước trên khoé mắt, hôn lên chiếc nhẫn trên ngón vô danh.

"Cún con." Tiêu Chiến cầm thứ gì đó ném lên giường, Vương Nhất Bác ló đầu ra khỏi chăn, là gel bôi trơn, khỏi hỏi cũng biết là dùng cho việc gì. Chiến ca. . . Chuẩn bị mấy thứ này từ lúc nào. Tiêu Chiến vuốt ve mái tóc mềm mại của bạn nhỏ, cưng chiều cúi xuống ngậm lấy vành tai trắng bông thủ thỉ, "Cún con, có sợ đau không?"

Vương Nhất Bác dứt khoát lắc đầu, đã tới mức này rồi, cậu thiệt không muốn lùi bước. Cậu thật là sợ đau, nhưng nếu là vì người trước mặt, cậu nguyện lòng dâng hiến, an tâm giao bản thân mình cho người lớn hơn tuỳ ý giày vò. Vương Nhất Bác ôm lấy cổ Tiêu Chiến, trực tiếp kéo anh hạ thấp xuống, không chút do dự ngậm lấy cánh môi Tiêu Chiến.

"Cún con, thực sự là. . . Biết cách giày vò người." Tiêu Chiến quỳ gối bên giường, tiếp tục cùng Vương Nhất Bác dây dưa, đầu gối anh chen vào giữa hai chân cậu, nhẹ nhàng thúc lên một chút. Vương Nhất Bác hai chân run rẩy, cả người mềm nhũn ngã xuống giường, Tiêu Chiến chỉ chờ có thế, áp sát người anh lên người cậu, thương yêu hôn hít từng tấc da thịt trên mặt nhỏ trắng trẻo. Anh chôn đầu vào hõm cổ của bạn nhỏ, tận hưởng hương sữa thơm ngát nơi gáy, trong tâm rung động mãnh liệt.

Anh thật là muốn đem em làm đến hư hỏng, thật là muốn thao em đến phát khóc, "Cún con, chính em chọc lửa, cũng đừng trách anh."

"A! Chiến ca, đừng cởi quần áo của em." Vương Nhất Bác liều mạng bưng kín quần áo của mình, sao lại cởi quần áo của cậu, trong khi Tiêu Chiến còn kín như bưng từ đầu đến chân kia kìa. Mặc kệ bạn nhỏ nào đó líu lo lý sự, ơ hay, giờ này mà còn lý sự, anh vẫn cởi nha. Không đầy một lát, Vương Nhất Bác liền bị Tiêu Chiến cởi không còn chút nào, thân thể phấn nộn cứ thế phơi bày ra trước mắt người lớn hơn. Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy dưới người có thứ gì đó cấn cấn, không cần nghĩ cũng biết đó là thứ gì, lấy hết năng lực hơn hai mươi năm làm người của mình, Vương Nhất Bác cố đè nhịp tim bản thân xuống, tay hướng xuống vật đang gây phiền nhiễu phía dưới dò xét qua. Vừa chạm tay vào đồ vật cứng rắn lại nóng hổi trong đũng quần của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác bị dọa đến lập tức thu tay lại. Bây giờ cậu hối hận có còn kịp không.

Tiêu Chiến bị hành động của Vương Nhất Bác chọc cho bật cười, đây rõ ràng là một lời tán dương còn gì. Anh vô cùng hãnh diện cúi xuống hôn lên xương quai xanh của bạn nhỏ, còn nhiệt tình liếm mút, hôn ra thật nhiều vết đỏ. Vương Nhất Bác nắm chặt ga giường, vui sướng nhận lấy khoái cảm lớn lao đang cuộn lên trong lòng.

"Bảo bảo, có phải rất thoải mái không?" Tiêu Chiến xoa xoa lấy một bên ngực của Vương Nhất Bác, ngón tay còn hư hỏng nhéo nhéo lấy đầu ngực be bé, vừa chiếm đoạt vừa dụ dỗ.

Vương Nhất Bác hé miệng thở dốc, miệng nhỏ phát ra những tiếng a ưm vô nghĩa. Khoái cảm cứ thế xộc thẳng lên não, khiến cậu hoảng hốt tìm điểm tựa, hai chân vô thức cuộn lên quấn lấy eo Tiêu Chiến, "Đừng. . . Chiến ca. . . Đừng như vậy. . . Ân. . ."

"Hửm? Loại nào?" Tiêu Chiến xích lại gần bên tai Vương Nhất Bác thổi một ngụm, động tác xoa nắn hai khoả anh đào chưa từng có ý định dừng lại, "Bảo bảo, em không thích sao?"

Vương Nhất Bác đỉnh đỉnh eo thon, muốn biểu hiện chính mình dục cầu bất mãn, cậu ngẩng đầu hôn lên khoé môi của Tiêu Chiến, "Ca ca. . . Ca ca, bên này cũng muốn." Vương Nhất Bác hướng về phía Tiêu Chiến, tự động dâng lên khoảng ngực trắng nõn đã phủ một tầng hồng, để mặc người lớn hơn tuỳ ý làm loạn.

"Được, ca ca thương em." Tiêu Chiến xoa bóp một bên ngực, đầu ngón tay vẫn vân vê nhéo nhéo đầu ngực bé bé ửng hồng, cũng không muốn bên ngực còn lại chịu thiệt thòi, anh cúi xuống, cắn mạnh một cái, sau đó lại mút lên vết cắt như an ủi. Cứ như vậy, hết bên này đến kia, đầu ngực của bạn nhỏ bị anh giày vò tới sưng đỏ, tưởng chừng chỉ cần cấu một cái, liền lập tức chảy nước.

Tiêu Chiến đột ngột buông tay, cảm giác trống rỗng trước ngực khiến Vương Nhất Bác có chút hụt hẫng, đôi mắt ướt át ửng đỏ hướng về phía Tiêu Chiến nài nỉ, còn không biết nặng nhẹ chúi đầu vào ngực anh, cọ qua cọ lại, "Chiến ca, cho em, mau cho em có được không?" Vương Nhất Bác ngẩng đầu, không biết bản thân có nhìn lầm không, dường như sau câu nói lúc nãy, ánh mắt Tiêu Chiến đột nhiên tối sầm lại.

Tiêu Chiến chỉ thấy toàn thân cứng ngắc, sợi dây nhẫn nhịn cuối cùng trong lòng anh hình như vừa bị giật đứt. Tiêu Chiến mãnh liệt ôm lấy Vương Nhất Bác, cầm lấy dầu bôi trơn đổ vào tay, hướng về phía sau huyệt nhỏ của Vương Nhất Bác dò xét qua. Huyệt nhỏ trinh nguyên chưa được ai khai phá, vừa mềm mại lại mẫn cảm, ngón tay thon dài hữu lực của anh vừa chạm đến, liền chọc cho bạn nhỏ giật mình rên khẽ lên một tiếng. Tiêu Chiến cắn răng cố nhẫn nại để bản thân không điên tiết mà chà đạp người dưới thân. Anh bắt lấy cổ chân trắng nõn thon gầy của Vương Nhất Bác, nghiêng đầu hôn lên mắt cá chân tinh tế trước khi đặt nó lên vai mình, lỗ nhỏ hồng hào của bạn nhỏ cứ thế phơi bày toàn bộ trước mắt anh.

"Chiến ca! A. . . chậm một chút." Vương Nhất Bác mặc cho Tiêu Chiến tuỳ ý thăm dò bên trong mình. Ngón tay đầu tiên trúc trắc cắm vào u huyệt đỏ hỏn, khẽ cào cào thành vách mềm mại bên trong. Bên trong bạn nhỏ vừa chặt vừa nóng, cảm thấy vật lạ xâm phạm liền ra sức bài xích, cố gắng đóng chặt thành vách, hút lấy ngón tay của Tiêu Chiến thật chặt. Anh chậm rãi chen ngón thứ hai đi vào, hai ngón tay từ tốn ra vào lỗ nhỏ mềm mại, dụ dỗ khuếch trương nơi đó.

Vương Nhất Bác rùng mình một cái, mãnh liệt ngóc đầu lên, liên tục cầu xin tha thứ, "Chiến ca, em. . . Em sai rồi, anh chậm một chút, chậm một chút có được không, ân. . ."

Tiêu Chiến cười cười, cúi đầu hôn lên môi Vương Nhất Bác, đưa lưỡi vào bên trong bắt lấy lưỡi cậu, mút mát cưng chiều. Vương Nhất Bác được hôn đến mụ mị đầu óc, lý trí hoàn toàn tan rã, trước mắt phủ mờ hơi sương. Tiêu Chiến tiếp tục đưa ngón thứ ba vào bên trong cậu, âu yếm đâm rút vào bên trong ướt át mê người. Vương Nhất Bác môi vừa được thả ra, đang mơ màng thở dốc, Tiêu Chiến mãnh liệt động thân mà vào, vùi toàn bộ phân thân vào bên trong cậu.

"A. . . Chiến ca, đau. . ." Vương Nhất Bác cắn răng kêu lên một tiếng, nước mắt sinh lý tuôn ra nơi khoé mắt, ướt đẫm gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn. Tiêu Chiến nghe bạn nhỏ kêu đau một tiếng, mọi ham muốn đang tuôn trào mãnh liệt lập tức được kiềm lại, anh sủng nịch hôn hít lên khắp mặt bạn nhỏ, hôn lên cả chóp mũi đã đỏ hồng ẩm ướt.

Dịch ruột bắt đầu tiết ra chất lỏng màu trắng sền sệt, lỗ nhỏ đỏ hỏn dường như đã bắt đầu chịu chấp nhận vật thể lạ xâm nhập. Tiêu Chiến nhẹ nhàng đẩy một cái, dương vật được bôi trơn bắt đầu trượt ra trượt vào trong u huyệt tiêu hồn. Vương Nhất Bác cắn răng, chầm chậm đung đưa eo thon, nghênh hợp cùng động tác của Tiêu Chiến. Cảm giác u huyệt chật khít nuốt lấy dương vật nóng hổi khiến cả hai có chút hốt hoảng, Vương Nhất Bác ôm lấy eo của Tiêu Chiến, "Chiến ca, chậm. . . Chậm một chút, em không được, Chiến ca. . . Em . . Ân. . ."

Tiêu Chiến khom lưng vuốt ngược tóc cậu ra sau, để lộ ra vầng trán trắng bóc, cưng chiều hôn lên một cái, sau đó lại tìm đến môi người nhỏ hơn, ngậm lấy cánh môi hồng nhuận, bên dưới vẫn không ngừng nỗ lực trừu sáp, "Nhất Bác, có sướng không? Ca ca có làm em sướng không?"

"Ây. . . A, sướng." Vương Nhất Bác do dự nửa ngày không muốn trả lời, cuối cùng vẫn là bị Tiêu Chiến mãnh liệt thúc hông vài cái, không nhịn được nỉ non kêu lên, "A. . . Không được ca ca, sẽ hỏng. . . Sẽ hỏng mất. . ."

Tiêu Chiến tiếp tục dùng sức, tại chỗ nào đó trong u huyệt hung hăng đẩy mấy lần, liền nghe được Vương Nhất Bác không kiềm được thở gấp. Tiêu Chiến trong lòng lập tức sáng tỏ, tiếp tục mãnh liệt đâm rút vào chỗ thịt mẫn cảm vừa tìm được bên trong.

"A. . . Chiến ca, đừng, ô. . . Không được rồi, anh muốn đem em làm hư. . ." Vương Nhất Bác muốn đưa tay sờ lên chỗ kết hợp của hai người, liền bị Tiêu Chiến vươn tay bắt lại, mười ngón đan cài.

Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, hưởng thụ khoái cảm lớn lao đang chạy dọc sống lưng, âu yếm nâng bàn tay sờ loạn của Vương Nhất Bác lên, vừa hôn vừa mút lên mu bàn tay của bạn nhỏ, "Đừng sờ, hơi sưng một chút, làm xong ca ca bôi thuốc cho em." Côn thịt nóng rẫy vẫn liên tục xiên xỏ vào trong cơ thể cậu.

"A. . . Ca ca. . .chậm một chút. . ." Vương Nhất Bác cắn vào môi mình, cố gắng nén lại tiếng rên rỉ đang liên miên không dứt, "Chiến ca, Nhất Bác. . . Nhất Bác sai, anh không cần dùng sức. . ."

"Không có, Nhất Bác không có sai." Tiêu Chiến ép buộc nâng cằm cậu, say đắm hôn lên.

"Chiến ca, Nhất Bác đau quá, ca ca chậm một chút có được không?" Vương Nhất Bác bấu víu vào bờ vai của Tiêu Chiến, thấp giọng cầu xin tha thứ.

"Gọi chồng, anh liền chậm lại."

Vương Nhất Bác thẹn đỏ mặt cắn răng, cậu không gọi được, thế là khẽ lắc đầu, mang theo giọng nghẹn ngào nói với Tiêu Chiến, "Không muốn kêu. . . Thật thoải mái Chiến ca."

"Có gọi không?" Tiêu Chiến lại hướng chỗ mẫn cảm của Vương Nhất Bác, hung hăng đỉnh tới mấy chục cái. Bạn nhỏ thân thể trắng như sữa bây giờ đã nhiễm hồng tràn ngập tình dục dụ người, gương mặt nhỏ ướt sũng nước mắt, khoé mắt đỏ bừng, dáng vẻ đáng yêu như mèo non mới sinh, vừa nhìn liền chọc người ta muốn khi dễ yêu thương.

"A! Em. . . Em gọi." Vương Nhất Bác hít mũi một cái, bấu lấy bờ vai của Tiêu Chiến để ngăn bản thân không mềm nhũn mà ngã xuống, cậu thấp giọng thì thào bên tai Tiêu Chiến, "Chồng. . . Chồng. . . Chồng chậm một chút."

Tiêu Chiến nghe được mấy lời ngọt ngào phát ra từ miệng nhỏ phấn nộn của Vương Nhất Bác, giọng còn có chút âm sữa chưa tan, dương vật chôn bên trong thân thể Vương Nhất Bác lại trướng lớn thêm một vòng, mãnh liệt lần nữa đột kích lên, u huyệt bên dưới bị tấn công co rút một trận. Vương Nhất Bác cuống quít cào lên lưng Tiêu Chiến, đầu ngón chân đều cuộn tròn cả lên.

"Chiến ca gạt người, Chiến ca thật xấu." Vương Nhất Bác bị đỉnh tới toàn thân bị hất lui về phía sau. Tiêu Chiến nắm lấy eo của bạn nhỏ, sau mỗi cú thúc đều đem bạn nhỏ kéo ngược về, vừa thúc vừa cúi người cắn xuống khuôn ngực phập phồng bên dưới, hết cắn rồi lại mút, từ trên ngực dọc xuống bụng rồi xuống đùi non, nơi nào miệng lưỡi anh đi qua, đều lưu lại vô số dấu máu tụ đỏ thẫm.

"A, Chiến ca anh như thế nào lại như thế." Vương Nhất Bác giơ cánh tay mình lên, nhìn từ mu bàn tay lên hết cánh tay, đều dày đặc dấu hôn.

"Bảo bảo quá mê người, ai kêu bảo bảo mới vừa rồi còn câu dẫn ca ca?" Tiêu Chiến lại lần nữa nhanh chóng trừu động mấy chục cái, Vương Nhất Bác cuống quít thở gấp, "Ây. . . ! Chiến ca. . . A, nhanh lên nhanh lên nữa."

"Bảo bảo thật là khó chăm sóc, đến cùng muốn ca ca nhanh lên hay là chậm một chút đây." Tiêu Chiến chậm lại tốc độ, cố ý bất động trêu chọc cậu.

Vương Nhất Bác khó chịu lật người, đem Tiêu Chiến đè xuống bên dưới mình. Cậu cắn răng leo lên người anh, đỡ lấy vật nóng hổi giữa hai chân anh đặt trước lối nhỏ đang đóng mở cầu hoan, chậm rãi ngồi xuống. Đầu nấm thô to dường như đã chọc đến điểm sâu nhất bên trong cơ thể cậu, Vương Nhất Bác rên khẽ một tiếng, tay vịn đầu giường, mặc cho Tiêu Chiến bên dưới không ngừng thúc hông đỉnh tới.

"A, Chiến ca. . . Thật sâu." Vương Nhất Bác ngửa cổ ra sau thở dốc, những tiếng rên đưa đẩy như nói cho Tiêu Chiến biết cậu đang sung sướng thế nào. Tiêu Chiến nhìn chiếc cổ thon gầy bây giờ đã chi chít dấu hôn, cả yết hầu đang không ngừng lên xuống theo tiếng rên mời gọi của cậu, vẫn là không chịu đựng nổi, anh bật dậy ôm siết lấy người trong lòng. Động tác bật dậy khiến cho dương vật to dài của anh đào sâu vào bên trong thêm một tầng, Vương Nhất Bác giật mình, gục đầu lên vai anh khóc rấm rức, "Chiến ca. . . Còn chưa đến sao? Em. . . Em sắp không được rồi."

"Nhất Bác, chịu một chút, ca ca muốn bắn vào bên trong em." Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác khóc đến chóp mũi đỏ ửng cũng đặc biệt đau lòng, cứ thế vòng tay ôm siết lấy Vương Nhất Bác, hôn chóc chóc lên cùng khắp gương mặt cậu, dỗ dành an ủi, "Ca ca ở đây, đừng sợ."

Vương Nhất Bác liên tục thở gấp, tiếng rên rỉ càng lúc càng không e dè mà vang vọng khắp căn phòng. Tiêu Chiến chôn mặt vào hõm cổ của bạn nhỏ, liên tục kêu tên Nhất Bác trước khi bắn vào nội bích mềm mại của bạn nhỏ. Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy một cỗ chất lỏng nóng hổi lấp đầy bên trong cậu, vừa đạt đến cao trào cơ thể Vương Nhất Bác trở nên vô cùng mẫn cảm, lỗ nhỏ liên tục co rút ép tinh dịch chảy ra ngoài đùi non, cả cơ thể run rẩy, xụi lơ. Kết thúc lần đầu tiên, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác ngã xuống giường.

Vương Nhất Bác mệt nhoài được Tiêu Chiến vùi vào trong chăn, cả người mềm nhũn tới ngón tay cũng lười nhúc nhích, chỉ có thể mơ mơ màng màng tìm hơi ấm của Tiêu Chiến chui qua, ủy khuất ba ba nói, "Chiến ca. . . Anh gạt người, Chiến ca thật xấu. Chiến ca làm em. . . Đau quá."

Tiêu Chiến trong lòng tràn đầy hạnh phúc, dịu dàng hôn lên trán của bạn nhỏ dỗ dành, "Là ca ca sai, cún con đừng giận." Tiêu Chiến lau đi mồ hôi còn vương trên mặt cậu, "Cún con mệt rồi, ngoan ngủ đi, Chiến ca dỗ em."

"Chiến ca. . ." Vương Nhất Bác nhỏ giọng lầm bầm.

"Sao?" Tiêu Chiến cúi đầu nhìn cậu, mới phát hiện bạn nhỏ đã ngủ, lại còn ba ba nói mớ. Tiêu Chiến thương yêu hôn lên môi bảo bảo của anh một chút, bây giờ hoàn toàn là người của anh rồi nha, "Ngoan, Nhất Bác."

"Chiến ca. . . Em yêu anh."

Tiêu Chiến sững sờ, vuốt vuốt eo thon của người trong ngực, giúp cậu làm dịu cơn đau. Anh ôn nhu trả lời, "Cún con, Chiến ca cũng yêu em."

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro