Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa đêm, cục bông trắng bóc không biết vì sao ngủ không yên ổn, cứ hết nhíu mày rồi lại ba ba nói mớ, không ngừng hướng vào trong ngực của Tiêu Chiến ủi tới. Tiêu Chiến thành công bị Vương Nhất Bác ủi tỉnh, anh cúi đầu, thấy tiểu má sữa tay níu lấy áo anh không buông, nhưng mặt cứ loay hoay tìm chỗ trốn. Tiêu Chiến nâng đầu tiểu má sữa gối lên cánh tay anh, vén vén mái tóc còn ướt đẫm trên trán, âu yếm hôn lên cái trán nhỏ thơm thơm, "Xin lỗi cún con, là anh không khống chế nổi."

Vương Nhất Bác lúc mệt mỏi rất dễ mơ gặp ác mộng. Trước đây công việc dày đặc luôn vắt kiệt sức lực của cậu, ban đêm sẽ thường xuyên gặp ác mộng, điều đó vô tình khiến cậu càng lúc càng sợ tối, càng sợ ngủ một mình. Đêm nay tiểu má sữa lại nằm mơ gặp ác mộng, mơ thấy sau khi bị người lớn hơn hung hăng đem ra giày vò một trận liền quất ngựa truy phong, vô luận tiểu má sữa ở phía sau van cầu thế nào, Tiêu Chiến cũng không quay đầu, không vì thấy cậu đáng thương mà ban phát cho cậu dù chỉ là một cái liếc mắt. Tiểu má sữa gắt gao cau mày, trong mơ cực kỳ hoảng loạn, cậu chưa từng van xin ai điều gì, bây giờ lại cực kỳ sợ hãi không biết làm sao để van xin Tiêu Chiến ở lại.

Tiêu Chiến thấy tiểu má sữa trong lòng cứ quyết liệt nhíu mày, cả người run rẩy như muốn khóc, thì thương không biết để đâu cho hết. Anh càng ôm càng chặt, hôn chóc chóc lên khắp khuôn mặt vô cùng mềm mại của Vương Nhất Bác, hẳn cho đến khi tiểu má sữa bị hôn đến tỉnh, lông mi run rẩy hé mở, quả thật hốc mắt đã có chút ẩm ướt. Vương Nhất Bác chủ động ôm lấy Tiêu Chiến, "Chiến ca, anh đừng không cần em."

Tiêu Chiến bị câu nói của Vương Nhất Bác làm cho nội tâm náo động, trước mắt mờ mịt hơi sương, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy tiểu bằng hữu vành mắt đỏ hoe, thì lòng liền mềm như bông. "Được, anh không cần ai cũng không có khả năng không cần cún con. Sao vậy. . . Nói cho ca ca nghe, có phải gặp ác mộng không?" Tiêu Chiến chưa bao giờ thấy Vương Nhất Bác uỷ khuất như thế, trước đây có như thế nào bạn nhỏ đều kiềm nén rất tốt, vậy mà đêm nay tựa hồ muốn đem tất cả nước mắt bao nhiêu năm nay cất giấu khóc hết một lượt. Tiêu Chiến nghĩ, cũng tốt, khóc hết đêm nay thôi, sau này sẽ không bao giờ để cậu phải khóc nữa.

"Chiến ca em mơ thấy ác mộng, trong mơ ca ca không cần em nữa, em dù khóc lóc van cầu thế nào anh cũng không trở về." Vương Nhất Bác bĩu môi, đáy mắt ừng ực nước, tựa hồ chỉ cần cậu chớp mắt một cái, nước mắt liền lập tức rơi ra. Vương Nhất Bác vụng trộm lau nước mắt, dù biết đây là nằm mơ, nhưng cảm giác chân thật quá, khiến tim cậu đau như cắt.

Tiêu Chiến trong lòng đột ngột chua xót, đem cằm đặt lên đỉnh đầu của Vương Nhất Bác, bàn tay dịu dàng vuốt dọc sống lưng của cậu chiều chuộng dỗ dành. Tiêu Chiến hứa với lòng, từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ để bạn nhỏ trong lòng phải khóc, chỉ có thể ở trên giường, bị anh đem ra làm tới khóc mà thôi.

"Nhất Bác, sẽ không. . . Nhìn xem" Tiêu Chiến đan tay mình vào tay cậu, áp hai chiếc nhẫn bạch kim sáng lấp lánh lại với nhau. "Nó gọi là vĩnh hằng, lúc chúng ta đeo nhẫn cho nhau, liền một đời không thể tách rời, cho nên đừng sợ, anh . . . Anh còn sợ em không cần anh nữa, em là đại minh tinh, tiếp xúc với khá nhiều người tốt, anh còn lo lắng một ngày nào đó em sẽ không muốn ở bên cạnh anh nữa." Tiêu Chiến hôn lên ngón vô danh của Vương Nhất Bác, ngón tay trắng muốt như ngọc thật khiến cho người ta muốn yêu thương, anh ôm chặt cục bông trong ngực, muốn nói cho cậu biết, anh sẽ mãi ôm lấy cậu như thế, đời đời kiếp kiếp đều là như thế.

Vương Nhất Bác tựa vào trong ngực Tiêu Chiến, nghiêm túc vì chính mình biện hộ, "Anh không biết sao Chiến ca, fan hâm mộ đều nói em là người không biết nói chuyện, có thể ế cả đời. Em chỉ cần có anh, em chỉ thương mình anh." Vương Nhất Bác cọ vào lòng Tiêu Chiến, ngoan ngoãn nằm trong ngực người ta, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

————————————————

Vương Nhất Bác cựa mình thức dậy, vừa mở mắt liền phát hiện Tiêu Chiến đang tựa người vào đầu giường, chăm chăm nhìn cậu, giống như đang muốn chờ cậu thức dậy. Vương Nhất Bác duỗi người, muốn vươn vai, vừa vươn cánh tay, miệng vô thức ư lên một tiếng. Đau. . . Toàn thân đều đau, tưởng như xương cốt vừa mới bị xe tải cán qua, lúc trước cho dù tập nhảy ngày đêm, sáng thức dậy cũng chưa từng đau nhức như thế. Vương Nhất Bác chui lại vô chăn, loáng thoáng nhớ lại sự tình tối hôm qua, tai lại đỏ lên.

"Nhất Bác, eo còn đau không?" Tiêu Chiến quan tâm đem tiểu má sữa trong mền kéo ra, cưng chiều xoa eo cho cậu. Vương Nhất Bác bĩu môi, đau a, đương nhiên là đau, như thế nào không đau, có bản lĩnh thì Chiến ca thử nằm dưới cho cậu thao một đêm coi, coi thử ngày mai có xuống được giường hay không. Ấy. Cái đó là cậu nghĩ thôi, không có dám nói ra à nha.

Tiêu Chiến tại eo của Vương Nhất Bác xoa tới xoa lui, có chút không hài lòng, eo của bạn nhỏ vẫn gầy nhom, không có lấy một chút thịt thừa, ăn bao nhiêu nuôi hai cái bánh bao trên mặt hết rồi. Tiêu Chiến trên eo thon nhéo một cái, "Chiến ca, em đau nha. . ." Bạn nhỏ trắng bóc nhỏ xíu như mèo con mới sinh, ra sức chui vào trong ngực Tiêu Chiến trốn.

Tiêu Chiến hậm hực lôi tiểu má sữa trong lòng ra, nâng cặp má bánh bao ăn hết thịt của cậu, bực bội cắn một cái, tay trên eo cậu không ngừng dùng sức xoa bóp, thỉnh thoảng còn nhéo nhéo. Vương Nhất Bác rên lên một tiếng, oán trách nhìn Tiêu Chiến, "Chiến ca, anh đem eo của em bóp đỏ luôn rồi."

Eo nhỏ trắng nõn của Vương Nhất Bác quả thật đã bị hằn lại một vệt đỏ au, Tiêu Chiến cảm thấy nghèn nghẹn, hầu kết nhấp nhô lên xuống, đem chăn bông quấn cậu lại thành một cục sushi, bên ngoài chăn tiếp tục xoa eo cho cậu.

"Hừ hừ ~ không cần, em không cần đắp chăn. . . Nóng lắm." Vừa nói vừa vung chân đạp tung tấm chăn bông, áo cậu vốn dĩ đã khá rộng, cậu loay hoay nghịch ngợm một lúc liền để da thịt trắng nõn lộ ra ngoài. Tiêu Chiến lần nữa thấy cổ mình nghẹn lại. Đấy, than đau lưng đòi xoa mà cứ cái kiểu ấy thì hỏi sao không xuống được giường.

Vương Nhất Bác trộm nhìn Tiêu Chiến, thấy vành tai của anh đỏ bừng, sắc đỏ bao lấy trái tai lan dài tới hai bên má. Vương Nhất Bác nhớ tới Tiêu Chiến tối hôm qua có bao nhiêu mãnh liệt công kích, bị doạ đến khẽ run rẩy, nhắm mắt giả bộ ngủ.

"Cún con." Tiêu Chiến áp lên người cậu, bên vành tai mẫn cảm của cậu thổi thổi hai ngụm, rà lưỡi liếm nhẹ một cái, triệt để đem toàn bộ thân thể của Vương Nhất Bác đun đến nóng hổi.

"Chiến ca, đừng nghịch. Em. . . Em phía sau còn đau."

Tiêu Chiến bị cậu chọc bật cười lớn, ôn nhu tiếp tục xoa eo cho cậu. Vương Nhất Bác xác thực rất mệt mỏi, được Tiêu Chiến cưng chiều dỗ dành không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Đến khi cậu lần nữa thức dậy có lẽ đã là giữa trưa. Vương Nhất Bác dụi dụi mắt, đói bụng muốn mò xuống bếp tìm đồ ăn.

"A. . ." Vương Nhất Bác chống tay lấy sức nâng lên thân thể có chút đau nhức, vừa mở cửa đi ra liền đụng phải Tiêu Chiến đang muốn đi vào.

Vương Nhất Bác giật mình lùi lại hai bước, ngẩng đầu nhìn bó hoa hồng mà Tiêu Chiến đang ôm trong tay. Cả hai lại ngơ ngẩn nhìn nhau, rồi lúng túng cúi đầu.

Vương Nhất Bác nhìn những cánh hoa đã hơi héo, trong lòng không tránh khỏi có chút tiếc nuối. Hoa đẹp như vậy, tối qua cậu còn chưa kịp hảo hảo thưởng thức liền bị Tiêu Chiến lôi về phòng. "Chiến ca, chúng ta đừng ném mấy bông hoa này đi có được không?"

"Nhất Bác, hoa sớm muộn cũng sẽ héo, để ở trong nhà không thích hợp? Nếu em thích, mỗi ngày ca ca đều mua hoa mới cho em chịu không?"

"Không cần đâu. Em chỉ là không nỡ đem tín vật cầu hôn của ca ca cho em ném đi thôi. Hay là chúng ta đem hoa lên để ở lầu ba có được không? Chừng nào tàn hết rồi hãy vứt đi."

Nhà bác sĩ Tiêu thật sự lớn nha, có hẳn ba tầng lầu, bởi vì lầu ba không có người ở, trước đây ở một mình anh cũng không thường lên tới lầu ba, cho nên Tiêu Chiến đem lầu ba thiết kế thành ba gian phòng, một phòng để trồng hoa, một phòng dùng để vẽ tranh, phòng cuối cùng được xây thành một phòng chiếu phim mini.

"Hay là đem đặt trong phòng chiếu phim đi, lúc coi phim còn có thể ngắm hoa, rất lãng mạn."

"Phòng chiếu phim ánh sáng tương đối tối, không tốt cho hoa. Em thay đồ đi, anh đem hoa lên lầu ba." Tiêu Chiến vỗ vỗ eo cậu. Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu, ngọt ngào nói biết rồi.

Vương Nhất Bác từ tủ quần áo lấy ra một cái áo ngắn tay, trên cổ cùng trên cánh tay dày đặc dấu hôn căn bản không che nổi. Vương Nhất Bác cố ý kéo cao cổ áo, cũng không che được. Đang là mùa hè, chẳng lẽ cậu đi mặc áo len cổ lọ, người ta có nghĩ cậu khùng không?

Vương Nhất Bác đang do dự lục lọi quần áo, thì trợ lý của cậu gọi tới.

"Alo, Nhất Bác, chiều hôm nay có buổi họp báo, em là nam chính khẳng định phải có mặt, tôi đã cố gắng giải thích nhưng bên nhà đầu tư họ không chịu. . . Em ở chung nhà với bác sĩ Tiêu vẫn tốt chứ? Có thể tham dự họp báo một chút không?" Trợ lý theo Vương Nhất Bác bao lâu rồi, còn không nhìn ra giữa cậu cùng bác sĩ Tiêu là loại quan hệ gì sao. Hơn nữa sáng hôm nay y đã gọi điện tới tìm Nhất Bác rồi nha, nhưng gọi mãi không có ai bắt máy, nghĩ thầm chắc bọn họ đang làm chuyện đại sự, cũng không tiếp tục quấy rầy.

"Em. . . Thật phải đi sao?" Vương Nhất Bác nhìn dấu hôn tím đỏ trải dài từ mu bàn tay lên đến hết cánh tay của cậu thì đột nhiên cảm thấy vô cùng nhức đầu. Bộ dạng của cậu bây giờ làm sao có thể ra ngoài gặp ai đây, chưa nói đến cái cổ cũng đầy dấu đỏ tím nốt. Cậu lâu rồi không lộ diện, hôm nay đảm bảo fan của cậu sẽ tới rất đông. Vương Nhất Bác đột ngột nổi trận lôi đình, "Tiêu Chiến! Em làm sao ra ngoài gặp người khác bây giờ."

"Nhất Bác? Hai người có cần phải kịch liệt tới mức này không? Kem nền che không được sao?"

"Che. . . Che không được." Vương Nhất Bác thấp giọng nỉ non.

". . . Vậy thử mặc áo tay dài với áo cổ lọ xem, có che hết không?"

"Không có áo tay dài, áo tay dài để ở nhà." Vương Nhất Bác sững sờ, cậu qua nhà anh đâu có đem theo quần áo. Đồ của cậu mặc hiện tại toàn do Chiến ca mua cho, đang mùa hè nên Chiến ca toàn mua áo tay ngắn. Cậu bắt đầu phiền muộn rồi, triệt triệt để để phiền muộn.

"Cái kia. . . Thực sự không được? Thôi bây giờ tôi tới đón em trước, sau đó tới công ty lấy cho em cái áo tay dài."

Tút tút tút. . .

Vương Nhất Bác ném di động lên giường. Liếc mắt nhìn thủ phạm đang vô cùng hồn nhiên đi vào, trên tay còn cầm theo ly sữa bò. Tiêu Chiến nhìn bạn nhỏ mặt mày nhăn nhó, liền vòng tay ôm lấy eo bạn nhỏ dỗ dành, "Nhất Bác? Sao vậy? Sao lại tức giận rồi? Ai làm em không vui, nói đi, ca ca thay em đi giáo huấn bọn hắn."

"Anh!"

"Anh? Anh làm sao."

"Anh nhìn em xem, cổ như vậy, cánh tay như vậy, bàn tay như vậy, lát nữa em phải tham gia một buổi họp báo, em làm sao ra ngoài gặp người khác đây." Vương Nhất Bác hờn dỗi bĩu môi, má sữa đều lộ cả ra, thấy ghét ghê chưa.

Tiêu Chiến nhéo nhéo má sữa của bạn nhỏ, miệng không ngừng xin lỗi, "Xin lỗi cún con, anh không biết em hôm nay sẽ có họp báo. . . Làm sao bây giờ?"

"Kem nền che không được, em còn phải mặc áo tay dài, rất nóng. Lần sau. . . Lần sau anh đừng hôn tại mấy chỗ rõ ràng như vậy." Vương Nhất Bác cong môi, có chút quẫn bách.

Tiêu Chiến hôn lên má sữa của bạn nhỏ, "Được, ca ca biết sai, chừng nào em phải đi, có cần ca ca đưa đi không?"

"Không cần, lát nữa tiểu Lý sẽ tới đón em, anh ở nhà nhất định phải chăm sóc tốt mấy cây hoa hồng của em, có biết chưa?" Vương Nhất Bác nhón chân hôn cái chụt lên trên đỉnh đầu của anh.

"Được, phải chú ý an toàn, nhớ về sớm."

—————————————————

Tiểu Lý vừa thấy Vương Nhất Bác từ nhà bước ra, liền không cầm được nước mắt vội vàng bước xuống xe, "Nhất Bác, sau hôm nay em có muốn quay trở lại làm việc luôn không? Công ty không có em thật đúng là không được."

Vương Nhất Bác lắc đầu, chui vào trong xe, "Không vội, chân của em còn chưa lành hẳn, vẫn phải chờ lấy cây đinh cố định bên trong ra đã, em vẫn có thể tham gia một vài sự kiện, nhưng em chưa nhảy lại được."

"Nhất Bác, tay của em. . ." Trợ lý bất lực nhìn dấu hôn dày đặc trên cánh tay của Vương Nhất Bác, còn có chi chít trên cổ, ây nha, bác sĩ Tiêu thiệt là ra tay quá độc ác, bây giờ cho dù có dùng bao nhiêu kem nền. . . Cũng không che được a.

"Nhất Bác, chúng ta vẫn là nên đến công ty trước, sau đó tôi đi tìm mấy cái áo cho em thử."

Xe bảo mẫu vừa đỗ vào bãi xe của công ty, fan bên ngoài đã bắt đầu nhiệt tình gọi tên cậu, Vương Nhất Bác rụt cổ một cái, đi nhanh hơn một chút, ý đồ che giấu tội trạng của mình.

"Nhất Bác, tôi cảm thấy. . . Hẳn là sẽ có người phát hiện, từ bãi đỗ xe tới đây khoảng cách xa như vậy, cổ của em thì như vậy, khẳng định sẽ có người phát hiện." Ngồi trong phòng hóa trang, Vương Nhất Bác không ngừng quan sát cổ của mình.

"Thôi được rồi. Bây giờ có che cũng không được, vậy cứ để các nàng xem đi, dù sao em cũng đang suy nghĩ đến việc cùng Chiến ca công khai." Vương Nhất Bác sờ lên những dấu hôn đã được đánh kem nền thật kĩ, màu có nhạt đi đôi chút, nhưng mà vẫn rất dễ dàng bị phát hiện.

Buổi họp báo chính thức bắt đầu, Vương Nhất Bác được sắp xếp đứng ở vị trí trung tâm. Lúc nãy đúng là cứng miệng thật đó, nhưng bây giờ đứng trước hàng chục cái camera, ánh sáng trên sân khấu hầu như đều tập trung vào cậu, tiếp nhận hàng nghìn ánh mắt bên dưới, Vương Nhất Bác thật tâm cũng có chút chột dạ.

"Vương Nhất Bác! Cổ của anh bị sao thế! !" Một fan hâm mộ thật quá can đảm ho tô. Bởi vì bên trong hội trường âm thanh rất lớn, câu nói vừa rồi không thể truyền trực tiếp đến sân khấu, nhưng mà lại khiến những fan xung quanh bắt đầu sóng to gió lớn.

A Mộc và A Kha là bạn thân, thân ơi là thân, cũng đều là fan lâu năm của Vương Nhất Bác. Vì mấy dấu đỏ trên cổ của Vương Nhất Bác mà chuẩn bị hết thân, kéo áo kéo quần bắt đầu cãi nhau.

A Mộc: "Tiểu Vương bị hôn? ? Là ai!! Là ai hôn tiểu Vương của tao. Tao nhất định phải tìm ra nhỏ đó a!"

A Kha: "Tiểu Vương có phải có bạn gái rồi không? Không được? Nhìn xem tiểu Vương má sữa còn chưa tan kia kìa, không thể đâu a a a. Mama ta không đồng ý"

A Mộc: "Chưa hẳn đâu? ?"

A Kha: "Cái gì?"

A Mộc: "Chưa hẳn là bạn gái."

". . ."

A Kha: ". . . Mày nói bậy bạ gì đó?"

A Mộc đặt tay lên cằm, ra chiều đăm chiêu suy nghĩ, sau đó phân tích như chuyên gia. Thử nghĩ mà coi, con gái nhà ai có thể đem cái cổ của tiểu Vương cắn thành ra như thế. Nếu thật tiểu Vương có bạn gái, thì mấy cái dấu đỏ đó phải nằm trên cổ của bạn gái tiểu Vương mới đúng.

A Kha: "Có lý."

A Mộc: "Còn nhớ lần trước lúc tiểu Vương livestream bên cạnh có ai đó? A đúng rồi bác sĩ Tiêu, tiểu Vương đối với bác sĩ Tiêu rõ ràng là có thiên vị nha. Hơn nữa bác sĩ kia rất đẹp trai, cùng với tiểu Vương đứng chung một chỗ thì. . . Đẹp động lòng luôn đó mày ạ."

A Kha: "Ôi cái con điên này, đọc cho lắm truyện đam mỹ vào."

A Mộc: "Không nha không nha, bác sĩ Tiêu tên là gì nhỉ, à nhớ rồi. Tiêu Chiến! Nghe tên là đã biết người đẹp cỡ nào rồi."

A Mộc: "Nghĩ thử coi, bây giờ tao vào làm fan couple của hai người được không. Hai hảo soái ca, tao lúc đó tay trái ôm tiểu Vương, tay phải ôm Chiến ca, đời người. . ."

BỐP

Còn chưa nói xong, con bạn thân bên cạnh vậy mà mẹ nó đập nguyên cái fansite vào mặt mình.

A Kha: "Bác sĩ Tiêu là của tao nhaaaaaa."

Thế thì thân gì nổi, nhào vô đánh nó liền. . .

.

.

❤️❤️❤️ Chúc anh Chiến sanh thần vui vẻ, tuổi 30 trọn vẹn và bình an. 10/05/2021 ❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro