Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến lúng túng ngồi ở một bên giường, Vương Nhất Bác cũng ngơ ngác ngồi ở bên còn lại nhìn Tiêu Chiến. Hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau, xong lại đỏ mặt, lại cúi đầu, rồi lại nhìn nhau. Tiêu Chiến ho nhẹ một tiếng, sờ sờ cổ, lên tiếng chấm dứt khoảnh khắc ngượng ngùng này. "Anh ra ngoài giúp các bác sĩ khác, hôm nay tương đối bận rộn, bệnh nhân thật nhiều." Tiêu Chiến còn không đợi Vương Nhất Bác đồng ý, liền nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Tiêu Chiến ra khỏi phòng, Vương Nhất Bác lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sờ lên gò má đã nóng đến bốc khói của mình.

Mình rõ ràng là một Cool guy, vậy mà cũng có lúc đỏ mặt quẫn bách tới mức này. . .

—————————————

Tiêu Chiến chạy vọt vào phòng làm việc, đóng sầm cửa lại.

"Bác sĩ Tiêu, hôm nay là ngày nghỉ của anh mà, sao lại không ở nhà nghỉ ngơi? Đến bệnh viện có việc à?"

Một bác sĩ thông qua cửa sổ lên tiếng hỏi anh.

Tiêu Chiến cười cười, không trả lời câu hỏi của vị bác sĩ kia. Trả lời thế nào được, chẳng lẽ trả lời là do muốn đến gặp tiểu bằng hữu phòng đối diện.

Anh ngồi xuống bàn làm việc, lôi mấy cái bệnh án đã xem rồi, xem lại lần nữa.

Đang chăm chú xem qua xem lại, ghi chú lại tỉ mỉ, thì điện thoại của Tiêu Chiến đột nhiên reng lên. . .

Số máy lạ

Anh nghi hoặc bấm nhận cuộc gọi. . .

"Chào bác sĩ Tiêu, anh vẫn khoẻ chứ?"

Một giọng nữ lạ hoắc vang lên ở đầu dây bên kia.

"Bác sĩ Tiêu hôm nay có rảnh không?"

Đầu dây bên kia bắt đầu nũng nịu.

"Không rảnh." Tiêu Chiến trả lời, thanh âm không nặng cũng không nhẹ.

"Bác sĩ Tiêu, chờ chút đừng cúp máy. Em có chuyện muốn nói với anh, em đang ở quán cà phê gần bệnh viện chờ anh. . ." Giọng nữ bên kia tiếp tục nhõng nhẽo thành công chọc Tiêu Chiến rùng mình một cái.

Tiêu Chiến thở hắc ra, cố gắng dùng giọng điệu lịch sự nhất có thể, "Thật xin lỗi, tôi đang bận, thật là không có thời gian nói chuyện tán gẫu, càng không có thời gian uống cà phê."

"Bác sĩ Tiêu thiệt là không hiểu phong tình nha. Người ta đã đến tận đây rồi. Lần trước, em bị té gãy tay, anh là bác sĩ mổ chính cho em, anh quên rồi sao? Em muốn mời anh uống cà phê, cũng muốn cám ơn anh một cách tử tế, được không?" Tiêu Chiến sờ sờ trán. Anh phẫu thuật cho nhiều bệnh nhân như vậy, làm sao nhớ hết được ai là ai. Đã vậy cô ta còn không buồn nói tên, anh đâu có phải thần đâu mà biết cô ta là ai.

"Xin lỗi, đây là trách nhiệm của tôi, cô không cần phải cám ơn tôi. Nếu muốn cám ơn thì nên cám ơn bản thân cô may mắn, thương tích lúc đó không nặng, cơ thể mới có thể mau chóng bình phục." Tiêu Chiến ngữ khí băng lãnh trả lời.

"Ai nha bác sĩ Tiêu, em đã đến quán cà phê rồi. Anh không thể nể mặt tới gặp em một chút sao?"

"Không thể."

Tiêu Chiến cúp điện thoại.

"Bác sĩ Tiêu, bác sĩ Tiêu!"

Ngoài cửa truyền đến tiếng y tá, Tiêu Chiến mở cửa, "Có chuyện gì?"

"Có một bệnh nhân bị tai nạn giao thông, đang được đưa vào phòng cấp cứu. Tình trạng hôn mê, gãy xương nhiều chỗ, trước mắt phát hiện xương sườn gãy bốn cái, phổi và đầu đều chảy máu, bác sĩ Lưu cùng bác sĩ Triệu đã qua bên đó." Y tá nóng vội đầu đầy mồ hôi, "Đây là người duy nhất sống sót trong vụ tai nạn, hai người trong xe cùng với cậu ta đã tử vong tại chỗ."

Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, "Được, tôi tới ngay đây." Tiêu Chiến mặc áo blouse trắng đi vào phòng phẫu thuật.

Bầu không khí trong phòng phẫu thuật bây giờ lạnh tanh, Tiêu Chiến nhanh chóng làm các biện pháp khử trùng, thay đổi trang phục phẫu thuật, đeo bao tay. Bác sĩ Triệu cùng bác sĩ Lưu vẫn đang cố gắng cấp cứu cho bệnh nhân, máu thấm đẫm trang phục, còn chảy xuống cả sàn nhà.

"Tình trạng thế nào? Xảy ra tai nạn ở khu vực nào?" Tiêu Chiến hỏi y tá bên cạnh.

"Khung đường phía Nam, xe của bệnh nhân bị một chiếc xe tải đi ngược chiều đụng phải. Lúc xe cứu thương tới, người cầm lái và người ở ghế phụ lái đã tử vong. Chỉ riêng cậu ta ở băng sau còn hô hấp, nhưng có vẻ không mấy khả quan."

Tiêu Chiến tiến vào phòng phẫu thuật, nhìn thanh niên trên bàn mổ toàn thân đầy máu. Anh không nghĩ được nhiều, chỉ biết bản thân nhất định phải chiến đấu đến cùng để giành lại bệnh nhân của anh từ tay tử thần.

———————————————

Vương Nhất Bác núp ở trong chăn, tự chơi mấy ngón tay ngắn ngủn của mình.

Chiến ca giờ này còn chưa quay lại, chẳng lẽ bị cậu hù bỏ chạy rồi. Vương Nhất Bác tự đánh cái bộp vào đầu mình, cũng tại cậu, tự nhiên lại bắt anh giúp cậu lau người làm gì, chọc cho anh bỏ chạy. Cậu đâu biết Tiêu Chiến trông thế mà lại dễ thẹn thùng vậy chứ.

Vương Nhất Bác nằm trên giường đợi anh cả một buổi chiều. Thẳng cho đến khi trời dần sập tối, anh vẫn chưa quay lại, cậu không còn kiên nhẫn, muốn ra ngoài tìm anh, nhưng chân đau quá không động được, đành bất đắc dĩ nhấn chuông trên đầu giường.

Vương Nhất Bác nghe tiếng bước chân đi về phía phòng mình càng lúc càng gần, vui vẻ tới nỗi má sữa cũng theo nụ cười run lên một cái.

"Có chuyện gì sao?"

Người tới không phải Tiêu Chiến

"Chiến. . . Cho hỏi bác sĩ Tiêu đâu rồi?"

"Bác sĩ Tiêu hiện đang làm phẫu thuật, từ đầu giờ chiều tới giờ vẫn chưa trở ra, cậu có chuyện gì gấp không? Tôi có thể giúp cậu truyền lời tới bác sĩ Tiêu." Vị bác sĩ trung niên trả lời cậu.

Vương Nhất Bác lắc đầu, tâm trạng cứ thế trùng xuống, "Không cần đâu, tôi không sao. Cám ơn bác sĩ."

.

———————————————

Trời tối rồi, Vương Nhất Bác vừa sợ lại vừa lạnh. Cậu kéo chăn bông, trùm qua đầu trốn ở trong chăn.

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, đang muốn tự dỗ dành bản thân đi ngủ. Bên ngoài truyền đến tiếng kéo cửa, tiếng ghế tựa bị người khác kéo ra, cậu còn chưa kịp phản ứng, đã cảm nhận được có ai đó đang đè lên bụng mình.

Vương Nhất Bác đã sợ tối còn thêm sợ ma, trong lòng như có thứ gì đó rơi lộp bộp. Cậu nhắm nghiền mắt, tự trấn an bản thân chỉ cần không thấy thì sẽ không sợ, tiếp tục giả vờ ngủ. Cho đến khi cảm nhận tay mình ươn ướt, Vương Nhất Bác mới giật mình mở mắt, nhìn xem người trong ngực hốc mắt đỏ bừng, nước mắt còn vươn trên gò má, bộ dạng vô cùng chật vật.

"Chiến ca? Anh sao vậy?" Vương Nhất Bác đặt tay lên đầu anh, nhẹ nhàng xoa lấy từng sợi tóc mềm mại, một tay dịu dàng lau đi những giọt nước mắt còn vươn trên mí mắt, "Chiến ca, anh đừng khóc, có chuyện gì, nói cho em biết có được không?"

Tiêu Chiến vẫn như cũ nằm úp trên bụng Vương Nhất Bác, anh không nức nở, nhưng nước mắt vẫn cứ không ngừng tuôn ra. Vương Nhất Bác nhìn thấy ống tay áo của anh còn vươn chút máu, cậu nhíu mày, nhéo nhéo lấy ống tay áo của Tiêu Chiến, "Chiến ca, em đây rồi, anh nói chuyện với em đi."

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn cậu, toàn thân anh rã rời, đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp đã sưng đỏ. Tiêu Chiến cả người run rẩy, "Nhất Bác. . . Anh. . ."

"Chiến ca, em ở đây. . . Nói cho em nghe đi."

"Là anh vô dụng. . ."

"Xảy ra chuyện gì? Chiến ca sao lại vô dụng, hay là có người khi dễ anh. . ."

"Anh. . ." Tiêu Chiến như run lên, "Bệnh nhân của anh hôm nay. . . Không. . . Không qua khỏi. . ."

Vương Nhất Bác trong lòng run lên, chuyện này đối với một bác sĩ mà nói, thật sự có đả kích rất lớn. Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến, nhẹ giọng thì thầm vào tai anh, "Chiến ca, anh đã tận lực rồi, sống chết có số, những chuyện này, không phải chúng ta có thể quyết định. Anh đừng nên tự trách."

Tiêu Chiến hôm nay cùng với mấy vị bác sĩ khác trong phòng phẫu thuật, từng giây từng phút đều không ngừng chiến đấu để giành lấy bệnh nhân từ tay tử thần. Bọn họ liều chết muốn cứu lấy một sinh mạng, căng thẳng tới nỗi, dường như từng tế bào thần kinh đều hoạt động hết công suất. Nhưng cuối cùng vẫn là thất bại, bệnh nhân bị thương quá nặng, xương sườn bị gãy đâm xuyên qua phổi, dẫn tới tình trạng xuất huyết nghiêm trọng. Lúc nhìn thấy điện tâm đồ hiện lên ba đường thẳng tắp, biểu thị cho một sinh mạng đã kết thúc, cũng biểu thị cho sự thất bại của đội ngũ y bác sĩ. Thứ âm thanh chói tai đáng ghét đó, khiến anh cảm thấy bản thân mình vô cùng bất lực. . .

"Anh. . . Đã làm bác sĩ được bốn năm, anh. . ." Tiêu Chiến thấy lòng ngực mình nghẹn lại. Từ lúc tốt nghiệp ngành y, cho đến khi chuyển đến làm việc tại bệnh viện lớn nhất trung tâm thành phố, Tiêu Chiến là bác sĩ mổ chính cho vô số các ca phẫu thuật, mức độ nghiêm trọng cũng khác nhau, nhưng đây là lần đầu tiên. . . Anh không đem được bệnh nhân từ quỷ môn quan trở về.

Vương Nhất Bác vỗ vỗ đầu vai anh, "Chiến ca, chuyện này không thể trách anh, sao có thể trách anh. . . Em không biết tình huống lúc đó như thế nào, nhưng em biết anh đã tận lực cứu chữa, anh đã tận lực rồi. . ." Vương Nhất Bác đột ngột cảm thấy hận bản thân ăn nói vụng về, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm ra được lời an ủi nào tốt để có thể dỗ dành Tiêu Chiến. Lần đầu tiên trong đời, cậu chán ghét cái tính ít nói của mình đến thế.

Tiêu Chiến tựa đầu vào ngực Vương Nhất Bác, giơ tay nhéo nhéo vành tai của cậu, giọng anh khàn khàn, "Bệnh nhân chỉ mới vừa tròn mười tám tuổi, hôm nay cậu ấy cùng cha mẹ mình đi dự sinh nhật của một người họ hàng, trên đường trở về xảy ra tai nạn, chiếc xe bị đụng bay ra khỏi dãy phân cách. Cha mẹ cậu ấy tử vong tại chỗ, còn cậu ta. . ."

Vương Nhất Bác vỗ vỗ lưng Tiêu Chiến, nhẹ giọng dỗ dành, "Chiến ca, anh trực tiếp túc trực bên bàn mổ hơn năm sáu tiếng rồi? Anh có mệt không? Ngủ một chút đi, có được không?"

Tiêu Chiến nhẹ gật đầu, leo hẳn lên giường ôm lấy Vương Nhất Bác kéo cậu vào trong ngực. Vương Nhất Bác chưa kịp phản ứng đã bị anh trùm mềm cuốn vào trong lòng. Cậu im lặng nép vào lòng ngực của anh, thẳng cho đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều của Tiêu Chiến, cậu mới yên tâm thiếp đi.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tiêu Chiến vừa mở mắt đã thấy Vương Nhất Bác nép người vào ngực anh ngủ ngon lành. Anh khẽ khàng nâng tay, dùng mu bàn tay cọ cọ nựng mặt cậu, tiện thể nhéo nhéo má sữa trắng nõn, "Cún con. . . Má sữa còn chưa tan đã biết bắt chước người lớn nói chuyện dỗ dành ca ca." Tiêu Chiến ngáp một cái, siết Vương Nhất Bác vào lòng, nhắm mắt ngủ tiếp.

Vương Nhất Bác lúc tỉnh dậy phát hiện Tiêu Chiến vẫn còn ngủ. Cậu ngẩng đầu nhìn gương mặt mỹ lệ của Tiêu Chiến, vô thức dùng chóp mũi cọ cọ vào cằm của anh.

—————————————

"Vương Nhất Bác! Tối hôm qua em chưa ăn cơm?" Tiêu Chiến nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác đang ngồi ăn mì sợi, "Anh không có ở đây, em cũng không biết gọi điện nhờ trợ lý mua đồ ăn cho em sao? Tại sao lại nhịn đói?"

Vương Nhất Bác bị mắng, bắt đầu trưng ra bộ dạng ủy khuất, đáy mắt rưng rưng nước, "Chiến ca. . . Anh  lại hung dữ với em, em tối qua là muốn chờ anh. . . Em nghĩ anh đi một tí rồi sẽ quay lại, chỉ là muốn cùng anh ăn tối. . . Ai biết anh lại về muộn như vậy. Là em không tốt, anh đừng giận em. . . Có được không?" Nói rồi còn không quên đưa đôi mắt tròn xoe cún con, kéo kéo vạt áo của Tiêu Chiến

Tiêu Chiến vừa thấy bộ dáng uỷ khuất của Vương Nhất Bác, lập tức hết giận, đưa tay vò vò tóc cậu thành rối tinh rối mù. "Không có, anh không có tức giận, anh chỉ là. . . Em bỏ bữa như vậy không tốt nên có hơi lớn tiếng, em đừng ủy khuất."

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không còn tức giận, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi roi rói, cúi đầu tiếp tục ăn mì. Tiêu Chiến lúc này mới ý thức được bản thân bị lừa, không cam tâm nhéo nhéo má sữa của Vương Nhất Bác, "Oa Vương Nhất Bác! Em bây giờ lại học được cách lừa ca ca? Uây, anh thiệt quá thương tâm, sáng sớm còn ra ngoài mua mì sợi cho em."

"Không phải. . . A, em không có." Vương Nhất Bác đang nhai mì, nghe anh nói liền giọng sữa lên tiếng phản bác.

Cậu đẩy chén mì đến trước mặt Tiêu Chiến, "Chiến ca, anh cũng ăn đi, tối qua tới giờ chắc anh cũng chưa ăn gì đúng không?"

Tiêu Chiến nhích lại gần Vương Nhất Bác một chút, hai người cầm đũa bắt đầu cùng ăn một bát mì, "Ngon không? Nếu thích lần sau lại mua cho em."

"Ngon." Chỉ cần là ăn cùng với Chiến ca, ăn cái gì cũng cảm thấy ngon.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro