Định luật Ohm - Chương 07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tiêu Chiến và Tô Bạch đi trước tám chuyện không ngừng, Vương Nhất Bác cùng khách mời và tổ quay phim đi theo sau, chậm rãi trở về biệt thự dưới ánh nắng hoàng hôn rực rỡ.

Từ lúc Tô Bạch và Tống Kinh Niên đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài cửa rồi Tiêu Chiến đẩy cậu ra sau đó đi mất, thì cậu cũng không nói thêm một lời nào với Tiêu Chiến, cũng không muốn chủ động đi tìm hắn nữa.

Có lẽ bản thân quá gấp gáp rồi.

Cậu thừa nhận rằng cậu là một người yêu thích cái đẹp, ham chơi và thích tán tỉnh trêu ghẹo người khác, nhưng cậu chưa bao giờ có tính chiếm hữu mạnh mẽ đến như vậy đối với người khác. Có thể là do Tiêu Chiến trông quá hợp với cậu đi, hoặc cũng có thể là do mối quan hệ pháp lý ràng buộc giữa hai người, mà lần đầu tiên cậu nảy sinh nhiều tâm tư đến thế đối người đàn ông này.

Cậu muốn giữ người đàn ông ưu tú này làm của riêng, thậm chí còn mất đi cả chừng mực vốn có của bản thân.

Đây quả thật là điều tối kỵ.

Vừa có được một chút ngọt ngào thì lại tràn ngập thất vọng, cậu rõ ràng là một kẻ kiêu ngạo, vậy mà lại rơi vào tình cảnh như vậy.

Máy quay bên cạnh giống như thứ vô hình áp chế cảm xúc khiến người ta cảm thấy không được tự do, thậm chí trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, Vương Nhất Bác lơ đãng đi về biệt thự, một mình trốn trên sân thượng.

Làn gió mát lạnh nhẹ nhàng thổi qua, làm tan đi chút khắc khoải trong lòng, đèn đường phía xa lần lượt được thắp sáng, tia nắng mặt trời còn sót lại cuối cùng cũng chìm trong bóng đêm, yên lặng chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc ngẩn ngơ, một giọng nói lướt qua gió, rơi nhẹ vào tai.

"Sao em lại ở đây một mình, mọi người đều đang tìm em."

Nghe thấy giọng nói của người mới đến, Vương Nhất Bác không khỏi sững sờ, hồi lâu sau mới quay đầu lại giả bộ lãnh đạm, định lướt qua anh ta bước xuống lầu, nói, "Ra ngoài hít thở không khí một chút."

Tống Kinh Niên do dự một chút, nhẹ giọng nói: "Em...... Tôi xin lỗi."

Một lời xin lỗi đơn giản đã ngăn bước chân của Vương Nhất Bác lại.

"Xin lỗi, chuyện năm đó ... tôi nợ em một lời xin lỗi..." Giọng Tống Kinh Niên vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng từng chữ từng câu đều đè nặng lên trái tim cậu.

"Tôi sẽ không vì chuyện đó mà làm anh khó xử trong chương trình này, nhưng lời xin lỗi này... đã không còn cần thiết nữa rồi." Vương Nhất Bác không thể nói lời tha thứ, cũng không thể nói nhiều lời đạo đức giả để an ủi anh ta. Cậu thà làm một người ích kỷ, Tống Kinh Niên đã làm cậu tổn thương, thì cậu đương nhiên cũng không muốn anh ta được sống thoải mái dễ dàng.

Khi cậu bước đến phòng khách dưới lầu, ánh đèn sáng trưng đột nhiên đập vào mắt, liền nheo nheo mắt thích ứng một lúc, nhìn thấy Đạo diễn đang tiến đến với một đĩa thịt bò trên tay.

"Cậu đã đi đâu vậy Nhất Bác ?"

"Em lên sân thượng hít thở một chút, xin lỗi đã làm mọi người lo lắng."

Đạo diễn nhìn Tống Kinh Niên đứng phía sau, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, liền hỏi: "Kinh Niên thật lợi hại, có thể đoán được Nhất Bác đang ở đâu ?"

Khi giọng nói rơi xuống, nụ cười trên mặt cả hai liền có chút ngượng ngùng, ngồi xuống bàn ăn không nói lời nào.

Tiêu Chiến liếc nhìn Tống Kinh Niên, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

*Người ta là bạn trai cũ mà..., đương nhiên có thể đoán được cậu ta đang ở đâu*.

Hắn cắn răng tức giận nói thầm trong lòng, nhưng lại không dám nói ra.

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, Vương Nhất Bác biết những người khác không để ý tới hai bọn họ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút khó xử, liền đổi chủ đề: "Lại ăn lẩu sao ?"

"Đúng vậy, ở đây chẳng được mấy người biết nấu ăn." Đạo diễn cho những viên bò viên vào nồi, "Ngày mai tôi và A Chiến sẽ trổ tài nấu ăn cho mọi người chiêm ngưỡng ."

Ăn được nửa đường, thấy không khí có chút trầm lắng, Tô Bạch liền đưa tay đề nghị, "Hay là chúng ta chơi trò chơi gì đi ?"

"Được a, có trò người sói, đánh bida và phòng KTV, mọi người muốn chơi gì ?" Đạo diễn giới thiệu với họ một loạt trò.

"Có trò gì chơi được trong lúc ăn không?"

"Hay là chơi trò "Nói thật" đi, vừa hay để mọi người trở nên thân thiết hơn."

"Cái này sẽ được phát sóng đấy, chơi trò "Nói thật", khá là mạo hiểm."

Đạo diễn vỗ ngực nói: "Không sao, đến đoạn đó tôi nói biên tập cắt hết."

"Thật sao ?" Tô Bạch hỏi.

"Thật mà."

"Anh thề đi." Một giọng nói mang theo âm sữa nhỏ đột nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Đột nhiên cả nhóm cười vang lên, Tiêu Chiến vốn dĩ còn có chút không vui, lần này cũng cười theo.

Cái gì vậy, người này quá dễ thương rồi.

"Được rồi, tôi thề." Đạo diễn cũng cười bất lực, đưa ngón tay ra vẫy vẫy như dỗ một đứa trẻ, "Tôi nhất định sẽ cắt đoạn đó đi, mấy cậu yên tâm."

"Vậy chúng ta ném xúc xắc trong nhóm wechat đi, người có số điểm lớn nhất sẽ được đưa ra câu hỏi, người có số điểm thấp nhất sẽ chịu phạt." Tiêu Chiến đưa ra quy tắc, mọi người đều nhất trí, lấy điện thoại di động ra mở wechat lên.

Vòng đầu tiên, Mục Thanh có số điểm cao nhất và Tô Bạch có số điểm thấp nhất.

"Anh có người mình thích chưa ?" Mục Thanh hai tay chống cằm, chậm rãi nói ra câu hỏi.

"Có." Tô Bạch thẳng thắn trả lời.

Vương Nhất Bác đột nhiên cau mày. Cậu không có vấn đề gì với câu trả lời này, nhưng khi Tô Bạch trả lời, anh ta liền nhìn Tiêu Chiến một cái, mặc dù ánh mắt Tô Bạch chỉ trong chớp nhoáng, nhưng cậu vẫn bắt gặp được.

"Câu hỏi kiểu gì vậy, đơn giản vậy thôi sao Mục Thanh ?" Tiêu Chiến cười trêu chọc, Vương Nhất Bác chưa kịp suy nghĩ sâu hơn thì trò chơi đã bước vào vòng tiếp theo.

"A Chiến 6 điểm, Nhất Bác 1 điểm, chọn nói thật hay là chịu hình phạt?"

Vương Nhất Bác tựa lưng vào ghế, "Nói thật."

"Cậu đã từng yêu đương bao nhiêu lần." Tiêu Chiến nói ra câu hỏi mà không cần suy nghĩ, nhìn thẳng vào mắt cậu, như thể nhìn thấu điều gì đó.

******
Sau khi ra khỏi phòng tắm và bình tĩnh lại một lúc, hắn đại khái đoán được Vương Nhất Bác cơ bản không thích hắn, chỉ đơn giản là ham muốn chinh phục, và đương nhiên hắn không muốn trở thành một con mồi.

Dường như có quá nhiều bí mật trong con người ấy, làm hắn không có cách nào vượt qua giới hạn được.
*****

Khi giọng nói rơi xuống, Vương Nhất Bác rõ ràng là hơi sửng sốt, lập tức liền trở lại tự nhiên, ánh mắt hướng về phía hắn không hề né tránh, "Một lần."

"A Chiến, câu hỏi của cậu cũng đơn giản quá rồi đó, còn nói tôi nữa chứ." Mục Thanh nhân cơ hội trêu chọc lại, Tiêu Chiến mím môi cười không lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên người Vương Nhất Bác.

Thấy bầu không khí có chút vi diệu, đạo diễn vội vàng nói vài câu điều chỉnh bầu không khí rồi tiến vào vòng tiếp theo của trò chơi, chỉ có Tiêu Chiến là vẫn đang suy nghĩ đến khoảnh khắc vừa rồi.

Một lần sao...?

Thời gian còn lại hắn đều trong tình trạng lơ đễnh không để ý đến trò chơi nữa, may mà mọi người chơi được một lúc thì cũng ngừng chơi. Sau khi ăn lẩu xong, nhóm người liền kéo nhau đi chơi bida, chỉ có mình Vương Nhất Bác trở về phòng, Tiêu Chiến thản nhiên tìm cớ đi theo cậu trở về phòng.

Vừa mở cửa liền nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ngồi trên chiếc ghế treo ngoài ban công, tò mò đi tới dựa vào khung cửa ban công nhìn đối phương.

"Nhìn tôi làm gì ?" Vương Nhất Bác cười cười hỏi một câu khi thấy hắn không lên tiếng, "Có phải anh đang nghĩ, một kẻ phóng đãng như tôi sao có thể chỉ từng yêu đương thật sự qua một lần ?

Tiêu Chiến nhớ tới cảnh tượng trên bàn ăn vừa rồi, trong lòng dịu đi một chút, ngồi xuống bên cạnh cậu, "Nếu cậu không muốn nói, tôi cũng sẽ không hỏi."

Vương Nhất Bác liếc nhìn hắn rồi lười biếng ngả người trên chiếc ghế treo, "Trước đây tôi đã nói với anh rằng hầu hết những người tiếp cận tôi đều là những tên đàn ông xấu xa. Họ đều có mục đích cả, hoặc chỉ muốn chơi đùa một chút thôi, rất ít người chân thành, vả lại họ luôn rất dễ mắc câu, chỉ cần tôi cho họ một chút ngọt ngào, họ sẽ liền như cá mắc câu mà lao tới. "

"Tôi cũng đã từng gặp qua hai người thật lòng đối tốt với mình, tôi đã thử yêu đương với họ trong một khoảng thời gian, bản thân cũng thích mối quan hệ đó, nhưng điều kỳ lạ là tôi không có một chút cảm động nào, tôi chỉ là đang tận hưởng việc họ đối xử tốt với tôi."Chỉ có như vậy, dáng vẻ của tôi mới không quá mức cô độc*.

Câu còn lại Vương Nhất Bác không nói ra, và cậu cũng không muốn Tiêu Chiến thương hại mình.

"Anh có cảm thấy tôi bệnh hoạn lắm không ?" Vương Nhất Bác đứng lên đi đến trước mặt hắn, nghiêng người một tay chống lên thành ghế phía sau, hai sống mũi gần như chạm vào nhau, giọng điệu nhẹ nhàng mơ hồ, "Chúng ta cùng điên nào... có được không ?"

Cậu cười ranh mãnh, đôi mắt sáng như ánh sao lấp lánh; ánh mắt Tiêu Chiến trầm xuống, cánh tay vươn ra sau eo cậu, tay còn lại nắm chặt lấy cánh tay cậu rồi giật mạnh.

Đôi môi mềm mại của hắn lướt qua má, nhẹ lướt qua vành tai, cuối cùng đáp xuống đôi môi đỏ mọng của cậu, hơi thở gấp gáp đột nhiên khuếch đại, kích thích các giác quan của Tiêu Chiến.

Trong lúc hoảng loạn, Vương Nhất Bác dùng hai tay chống trên ghế, thân thể hai người gần như áp sát vào nhau.

Hai trái tim... cứ thế mà loạn nhịp.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

06.12.2020 ❤️💚❤️💚❤️💚❤️💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro