12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày này, lần đầu tiên tôi đến lớp tự học để điểm danh ra về mà lại trông thấy Tiêu Chiến đứng chờ sẵn ngay ngoài cửa.

Anh nhìn tôi từ dưới thang lầu đi lên, biết thừa tôi lại trốn tiết, vậy mà cũng không hề la mắng, chỉ im lặng dắt tay kéo tôi về nhà.

Lâu lắm rồi không trở về, đến nỗi phòng ốc trong nhà có gì đổi mới hay không tôi cũng không biết.

Bồn rửa chén bằng nhôm inox bị người ta tháo ra ném xuống đất, bát đĩa bên trong vỡ thành mảnh nhỏ, cái bát lớn tráng men của tôi cũng nằm trong đó.

Mẹ thì ngồi sụp dưới đất khóc lóc, ba tôi hút thuốc trên ghế sofa, tôi không biết ông vì sao lại trở về, không nỡ để cho mẹ tôi tái hôn?

Vô lý hết sức, không đi ị việc gì phải chiếm bồn cầu?

Thấy tôi đứng chần chờ ở cửa, Tiêu Chiến liền đưa tay đẩy một cái, ra hiệu cho tôi đi lên chào ba mẹ.

Vào làm gì? Có gì để nói đâu?

Tôi theo bản năng muốn quay người bỏ chạy, lại bị Tiêu Chiến cầm chắc cổ tay, ghé sát tai tôi nói nhỏ một câu: "Nói cho rõ ràng rồi đi, không có gì đâu, anh ở bên ngoài chờ em."

Câu nói này xác thực tiếp thêm rất nhiều dũng khí, tôi sải bước đi qua, một cước đá bay bồn rửa chén đã méo mó nhìn không ra hình thù nằm trên đất, động tĩnh lớn đến mức mẹ tôi giật thót, còn tranh thủ thời gian ngửa đầu lên mắng hai câu.

Ba tôi cắm đầu hút thuốc không nói một lời, qua hồi lâu mới ngước lên bảo tôi thu dọn đồ đạc theo ông về nhà.

"Về nhà? Nhà nào? Chẳng lẽ đây không phải là nhà?" Tôi hỏi.

"Mẹ con sắp kết hôn, ở đây không tiện nữa, cho nên con phải theo ba trở về."

Hoá ra hai người bọn họ tranh cãi xem nên đẩy tôi vào tay ai cho nên mới nảy sinh xung đột, còn đánh nhau thành cái dạng này. Quả nhiên là như thế.

"Vậy ca ca thì sao?" Tôi bình tĩnh chỉ ra ngoài cổng.

"Tiêu Chiến về chỗ cha nó, con đi theo ba."

Ba tôi bực bội vò vò đầu tóc, trên mặt chằng chịt vết cào, có mấy chỗ còn đang rướm máu.

"Tiêu Chiến không trở về, con cũng sẽ không theo ba."

-

Thời điểm tôi kéo tay Tiêu Chiến sập cửa rời đi, mẹ tôi vẫn còn ngồi khóc dưới đất.

Khóc tê tâm liệt phế, giống như không nỡ rời xa chúng tôi chút nào, biểu hiện vô cùng thành khẩn, nhưng tuyệt nhiên không có đuổi theo.

Một khắc này tôi liền suy nghĩ, về sau mẹ có già tôi cũng sẽ không ôm mẹ, những hiềm khích này không có cách nào vượt qua.

-

Sau khi dứt sữa, Tán Tán béo lên trông thấy, không đến một tháng đã được Tiêu Chiến vỗ thành một quả bóng tròn, mỗi lần ngã xuống còn muốn đứng lên không nổi.

Tán Tán lăng xăng chạy khắp nhà, cắn đứt dây sạc của tôi, gặm đôi giày bản giới hạn xếp hàng rất lâu mới mua được, sau đó còn tiểu một bãi ở trên sàn nhà, nhưng tôi không còn sức lực để quan tâm.

Cuối cùng vẫn là Tiêu Chiến đứng dậy ôm nó trở về thùng giấy, hành vi phá phách hàng loạt mới kịp thời được ngăn chặn.

Tôi ngước lên, căn phòng lờ mờ nhìn không rõ thứ gì, đại khái chỉ thấy được hình dáng, giống như bảng điều phối màu dùng lâu không rửa, mảng lớn mảng nhỏ không theo quy tắc.

Tôi còn đang nghi ngờ đèn phòng đêm nay tại sao lại ngầm như vậy, Tiêu Chiến liền đi tới ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nhẹ nhàng dùng môi dán lên mi mắt.

Một tầng hơi nước bám trên nhãn cầu của tôi lập tức bị động tác này ép rơi ra ngoài.

"Muốn khóc cứ khóc, Tán Tán sẽ không cười em."

Tôi không kịp phân tích xem Tán Tán là muốn chỉ ai, chó con hay Tiêu Chiến?

Đầu óc mệt mỏi quá, tôi không muốn suy nghĩ, chỉ lập tức gục đầu lên bả vai người đối diện, tuỳ ý để cho nước mắt nước mũi cọ đầy áo anh.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng ôm tôi, còn đưa tay vuốt vuốt sống lưng giống như ngày thường dỗ dành Tán Tán.

Mặc dù rất bất mãn vì bị đối xử giống như chó con, nhưng cơ hội được Tiêu Chiến ôm thế này không nhiều. Tôi cố hết khả năng làm cho mình khóc lâu thêm một chút, đổi lấy thời gian được yên tĩnh nằm gọn trong ngực anh.

Hốc mắt ê ẩm đau nhức, nhưng tôi lại rất muốn cười.

Chờ sau khi khóc đến váng đầu, tôi mới loạng choạng chống tay ngồi dậy, phát hiện tròng mắt Tiêu Chiến cũng long lanh ướt nước.

Anh khóc, trong lòng tôi càng khó chịu.

Ban nãy chỉ lo đau buồn bản thân bị vứt bỏ, tôi còn chưa ý thức được Tiêu Chiến cũng giống như mình.

Tôi luống cuống ôm lấy anh lần nữa, trên vai truyền đến xúc cảm ấm nóng, nhanh chóng ướt thành một mảnh.

Tiêu Chiến khóc rất an tĩnh, không ồn ào sụt sùi giống như tôi, nhưng loại nghẹn ngào không phát ra âm thanh này càng làm người ta cảm thấy áp lực.

"Từ nay em là người nhà của anh, đừng khổ sở."

Đừng khổ sở.

Tôi tự nói với chính mình.

-

Trong vòng một đêm, cả hai chúng tôi đều trở thành kẻ đáng thương không ai nhận lãnh, chỉ có thể núp trong ngực nhau trộm chút hơi ấm.

Đáng mừng chính là, anh còn có tôi, tôi còn có anh, chúng tôi là người nhà, cho dù đi đến cùng đồ mạt lộ cũng sẽ dắt lấy đối phương không rời không bỏ.

Tối hôm đó Tiêu Chiến ôm tôi nằm trên sofa ở ngoài phòng khách, tôi hôn môi, anh không né tránh, cũng không có đẩy tôi ra.

Kỳ thật tôi còn muốn hôn sâu, nhưng nhìn đến chóp mũi đỏ bừng của Tiêu Chiến, lại bỗng nhiên cảm thấy không đành lòng làm như vậy, chỉ chui rúc vào ngực anh rồi an tâm nhắm mắt.

Không biết là qua bao lâu, chờ cho lồng ngực kịch liệt phập phồng trước mặt dần an tĩnh, bên tai là tiếng hít thở đều đều, lúc này tôi mới dám ngước lên.

Mang theo hai con mắt sưng húp, tôi khẽ khàng dùng đầu ngón tay miêu tả từng đường nét trên mặt anh, khoé môi lại nhịn không được mà giương cao lên một chút.

Thiên sứ của tôi rốt cục đoạ lạc nhân gian.

Cho dù quá trình rơi xuống có hơi đau đớn, nhưng yên tâm, tôi đứng chờ ở bên dưới sẽ đưa tay tiếp lấy Tiêu Chiến bằng mọi giá.

Bất quá thì cùng nhau tan xương nát thịt.

———

*Viết theo ngôi kể thứ nhất cho nên mọi người có thể sẽ cảm thấy dd yêu sâu hơn, nhưng mà không phải đâu, gg thương em nó lắm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww