Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả là rất khó nhẫn, Tiêu Chiến thấy cổ họng mình khô khốc, khó khăn mở miệng, mong Vương Nhất Bác có thể dừng hành động sờ loạn trên người anh. Nếu mà cậu còn tiếp tục, anh không chắc bản thân còn có thể nhẫn nhịn. Ban đầu vốn dĩ là cậu đang đỡ anh, vậy mà trong nháy mắt Vương Nhất Bác cả người mềm mại tựa vào ngực Tiêu Chiến.

Mùi hương hoa ngọt ngào của ai đó lại bắt đầu quấn quanh người anh, câu dẫn anh.

Lúc này, men rượu trong người Tiêu Chiến dường như đã tan thành mây khói.

Tiêu Chiến cấp tốc lấy thẻ phòng, ôm Vương Nhất Bác vào trong, đặt cậu trên giường.

"Thuốc ức chế đâu? Sao?" Tiêu Chiến vội kiểm tra trên người Vương Nhất Bác, nhưng tuyệt nhiên không kiếm ra.

"Khó chịu... Tiêu Chiến... Cho tôi, cho tôi . . ."

"Câm miệng! Cậu bây giờ không tỉnh táo. Tỉnh rồi lại muốn quỵt nợ, tôi biết tìm ai kêu oan!"

Tiêu Chiến lúc này mới là người chịu nhiều giày vò. Một Omega cực phẩm đang ở trước mặt ra sức câu dẫn, nhưng anh lại không thể xuống tay.

"Cho tôi . . . Anh . . . Tin tức tố . . . Tôi muốn ngửi . . . Muốn . . . Tiêu Chiến . . . Khó chịu"

Hai chân Vương Nhất Bác đã nâng lên, quấn quanh eo của Tiêu Chiến, không cho anh rời đi.

Vương Nhất Bác không biết làm sao để Tiêu Chiến mềm lòng, cậu đành phải ra sức toả ra tin tức tố của bản thân, không phải mọi người hay nói Alpha đều thích cái này sao.

"Mẹ kiếp!" Mùi hương hoa bạo liệt như triệt để đánh tan lý trí của Tiêu Chiến. Anh hung hăng đem Vương Nhất Bác đè xuống giường.

"Em mau nhìn rõ xem tôi là ai?" Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.

"Tiêu Chiến . . . Cho tôi . . .nhanh lên"

Tiêu Chiến khóe miệng nhẹ cười, đưa tay sờ tới phần gáy của chính mình, lột xuống miếng dán cản trở tin tức tố.

Tin tức tố của anh, giống như đao kiếm sắc bén, một nhát đâm thẳng vào người Vương Nhất Bác, ngấm vào tới từng lỗ chân lông, thấm thấu vào từng tế bào. Cậu bỗng nhiên mở to mắt.

"Tiêu Chiến... Cái này."

"Em không phải thích nhất, nước đá sao?" Tiêu Chiến cúi người đè trên bờ vai gầy của Vương Nhất Bác, đầu lưỡi anh lướt qua vành tai cậu, hờ hững liếm nhẹ một cái, "Tin tức tố của tôi, là nước đá, vị nước đá mang theo hương vị của vài lát chanh, em thích không?"

Vương Nhất Bác dưới thân Tiêu Chiến thoáng sững sờ, nước đá? Nước đá thì làm sao có thể có hương vị? Nhưng Vương Nhất Bác chính là ngửi thấy... Hoặc có thể nói là rõ ràng cảm nhận được, mùi vị này, chính là nước đá, rót xuống cổ còn mang theo vị thanh thanh nhàn nhạt ẩn hiện của vài lát chanh.

"Thích không?" Tiêu Chiến đã rà miệng tấn công vào chiếc cổ thanh thoát của Vương Nhất Bác, say mê liếm mút yết hầu của cậu.

Vương Nhất Bác hoàn toàn rơi vào trạng thái phát tình, lại được tin tức tố của Tiêu Chiến vây lấy, cơ thể cậu dường như đã lên đến cao trào của kỳ phát tình, hạnh phúc cực kỳ, nhưng cơ thể cũng cảm thấy trống rỗng cực kỳ.

"Thích... Đánh dấu... Tiêu Chiến, ha... Đánh dấu, tôi, tin tức tố... Anh. . . Cho tôi"

Vương Nhất Bác giọng nói mơ hồ lẩm bẩm, Tiêu Chiến cũng vì nhẫn nại mà sinh khó chịu, tay bắt đầu gỡ bỏ quần áo của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác phần gáy để lộ trong không khí, hương hoa toả ra càng lúc càng nồng nàn. Do chịu ảnh hưởng của gen Omega, Vương Nhất Bác so với trước kia non nớt, trắng trẻo hơn, đặc biệt là tuyến thể sau gáy, khối thịt non mềm như của trẻ con.

Tiêu Chiến vươn lưỡi liếm lấy tuyến thể của Vương Nhất Bác một chút, đầu lưỡi vân vê dỗ ngọt.

"A . . . Đừng, đừng nháo nữa . . . Nhanh . . ." Báo hại Vương Nhất Bác run rẩy đến mấy lần, nắm chặt lấy tay Tiêu Chiến.

Mắt của anh trầm xuống, mở miệng ngậm lấy khối thịt non mềm, không có trực tiếp dùng răng cắn, mà là ngậm lấy, đầu lưỡi vươn ra, bên trên tuyến thể bắt đầu liếm láp, cho Vương Nhất Bác một chút thời gian chuẩn bị.

"A! !" Vương Nhất Bác bỗng nhiên siết chặt lấy tay Tiêu Chiến, càng siết càng chặt.

Hàm răng của anh bắt đầu dùng sức, đem tin tức tố của mình từng chút từng chút truyền vào trong cơ thể của Vương Nhất Bác. Anh có thể cảm nhận được tin tức tố của cậu trong không khí đang run lên vui sướng. Đây là . . . Đang câu dẫn anh sao.

Cảm giác được Vương Nhất Bác không phải chịu bất kỳ đau đớn nào, ngược lại thanh âm truyền đến vừa nũng nịu cùng phóng túng, Tiêu Chiến mới thoả mãn buông Vương Nhất Bác ra.

Tiêu Chiến ngắm nhìn người trong lòng, hài lòng thưởng thức dấu vết mà bản thân để lại, thịt mềm sau gáy lưu lại một loạt dấu răng. Lưỡi anh chiều chuộng liếm vòng quanh dấu vết, an ủi vết cắn.

Lại không biết Vương Nhất Bác từ lúc nào đã khóc. Cái miệng nhỏ phấn nộn mím lại, nước mắt còn vương vấn lại trên mặt, hai mắt đỏ hoe đầy uỷ khuất cùng sợ hãi.

Tiêu Chiến lúc này mới kịp phát hiện, vừa rồi tâm tình của mình quá mức hung hãn, trực tiếp rót vào thân thể cậu quá nhiều tin tức tố, điều đó đã ảnh hưởng tới tâm tình của Vương Nhất Bác. Chính mình . . . đã doạ Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác..." Tiêu Chiến cúi người hôn lên môi Vương Nhất Bác, toàn thân đều thả lỏng. Tiêu Chiến câu lấy đầu lưỡi của cậu, say mê mà mút lên đôi môi ửng hồng, bắt đầu cho một nụ hôn sâu điên cuồng và mãnh liệt.

Sau khi bản thân được rót vào tin tức tố của Tiêu Chiến, kỳ phát tình cũng ngừng lại, Tiêu Chiến lại không hề tạo cho cậu cảm giác áp bách, Vương Nhất Bác mới dần dần tỉnh lại.

Khi đã thanh tỉnh, Vương Nhất Bác liền không biết làm thế nào để đối mặt với Tiêu Chiến. Quần áo cả hai đã không còn chỉnh tề, đặc biệt là Tiêu Chiến, áo sơ mi cơ hồ đã bị cởi đi một nửa, thắt lưng cũng bị tháo mở. . . Mà thủ phạm là ai thì không cần phải hỏi . . . Là cậu cởi.

Trong cơ thể có tin tức tố của Tiêu Chiến, tâm tình của anh sẽ ảnh hưởng đến Vương Nhất Bác.

Cậu cảm thấy, Tiêu Chiến lúc này, rất hưng phấn.

"Tiêu Chiến . . . Anh. . . Tôi tốt rồi, anh tránh ra đi"

Tiêu Chiến vẫn tiếp tục áp chế trên người Vương Nhất Bác không hề động đậy.

"Tiêu Chiến?"

"Em cảm thấy, tôi tại sao phải nghe lời em? Muốn tin tức tố liền cho em, lúc không cần liền đẩy tôi đi?"

Bây giờ tên đã trên dây, Tiêu Chiến thực sự không muốn cứ như vậy bỏ qua cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cảm nhận được phía dưới của Tiêu Chiến có biến hóa, thực ra cậu vẫn luôn có thể cảm giác được... Chỉ là...

Cậu còn chưa muốn... Phát tình là bất đắc dĩ... Với cậu bây giờ, thân thể đã bị Tiêu Chiến đánh dấu, chỉ cần Tiêu Chiến muốn, Vương Nhất Bác sẽ không có khả năng cự tuyệt. Phải làm như thế nào đây . . .

"Anh không phải thích tôi sao?"

Cả phòng đột nhiên yên tĩnh, hơi thở của Tiêu Chiến cũng không còn gấp gáp.

"Anh không phải thích tôi sao? Chờ tôi . . . Chờ tôi thích anh . . . Chúng ta lại tiếp tục đi . . ."

Tiêu Chiến lại cúi đầu cắn lên tuyến thể của Vương Nhất Bác.

"A . . ." Vương Nhất Bác không có bất kỳ sức lực nào để chống đỡ, nhưng đau quá. So với lúc nãy dường như đau hơn nhiều.

Sau khi lại rót vào cơ thể cậu thật nhiều tin tức tố, Tiêu Chiến mới buông ra. Anh nhìn thật lâu vào phần gáy của Vương Nhất Bác, trong đáy mắt không biểu lộ tí tâm tình nào.

"Ra ngoài."

Tiêu Chiến từ trên thân Vương Nhất Bác nhìn xuống.

Vương Nhất Bác, ngồi ở trên giường ngơ ngẩn nhìn Tiêu Chiến, sợ mình nghe nhầm...

Tiêu Chiến quay đầu đi nơi khác, chỉ vào cửa ra vào.

"Em, ra ngoài."

Vương Nhất Bác cấp tốc kéo cổ áo lên, cơ hồ liền lăn một vòng chạy ra ngoài...

Vừa về đến phòng của mình, Vương Nhất Bác đã ngồi bệt xuống sàn.

"Hô... Cái lão nam nhân này. . . Lực áp bách thật kinh người . . ."

Vương Nhất Bác sờ lên phần gáy, làn da nơi tuyến thể có năng lực phục hồi rất tốt, lúc này sờ lấy đã không còn mấy dấu răng sâu hoắng.

Nằm ở trên giường, Vương Nhất Bác không ngủ được, đây là lần đầu tiên cậu có thể cảm nhận được thân thể của một Omega. Trước kia tình dục là dựa vào dục vọng đàn ông khơi dậy . . . Lần này . . . Vương Nhất Bác cảm thấy phải là Tiêu Chiến mới có thể khơi dậy dục vọng bên trong cậu.

Lúc ở trong thang máy, cậu đã bị lôi kéo phát tình, nhưng rõ ràng là trong thang máy, còn có một Alpha khác. Nhưng cậu không hề bị hấp dẫn, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn. Vương Nhất Bác lúc đó chưa hề bị đánh dấu, nhưng cơ thể đã bắt đầu bài xích các Alpha khác. . .

"Hô. . . Là do cấp bậc sao?"

Trong cơ thể cậu, tin tức tố bỗng nhiên tăng cao, chọc cho Vương Nhất Bác suýt chút nữa kêu ra thành tiếng. Cậu cầm lấy thuốc ức chế, tiêm vào tay.

"Mẹ kiếp ... Cái lão nam nhân kia lại đang làm gì?"

Trong một phòng khác, Tiêu Chiến cũng đã bình tĩnh trở lại . . . Dập tắt điện thoại, đoạn video của Vương Nhất Bác trên màn hình cũng vì thế mà dừng. . . Anh đứng dậy đi vào phòng tắm.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro