Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến vội vã ra khỏi phòng, cha Tiêu không hiểu vì sao lại đứng ngay hành lang bên ngoài.

"Tiêu Chiến, con đi đâu?"

"Cha, con có việc phải ra ngoài."

"Vừa mới trở về, lại muốn đi đâu?" Cha Tiêu nghiễm nhiên nổi giận, ông gằn giọng.

"Cha! Con thật sự có việc gấp." Tiêu Chiến không để tâm đến ngữ điệu có phần tức giận của cha Tiêu, anh bây giờ không còn giữ được bình tĩnh.

"Thằng nhóc Omega của ngươi xảy ra chuyện?" Cha Tiêu mở miệng.

"Cha. . ." Vừa nhắc tới Vương Nhất Bác, trong lòng Tiêu Chiến quặn lên từng trận đau kịch liệt. Anh nhất định phải gặp được Vương Nhất Bác, nếu không thì dù tấm ảnh đó có chụp cận mặt cậu.

Anh cũng tuyệt đối không tin.

"A Văn!" Cha Tiêu đứng tại đầu cầu thang, vẫn không có ý định nhường lối cho Tiêu Chiến rời đi.

"Lão gia."

"Giúp ta điều tra một chút. Xem thật ra cái người tên Vương Nhất Bác là cái dạng gì, lại có thể khiến cho thiếu gia nhà này làm ra những hành động không đúng mực."

"Vâng."

Tiêu Chiến nhìn A Văn rời đi, tay nắm chặt thành quyền, cũng không còn muốn xung đột với cha Tiêu. Anh sẽ chờ A Văn trở về. . .

"Lão gia, tra được rồi."

"Nói." Cha Tiêu nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cũng nhìn chằm chằm A Văn, tay nắm thật chặt thành cầu thang.

"Vương Nhất Bác, 23 tuổi, tuyến một..."

"Tin mới nhất." Cha Tiêu chen ngang.

"Vâng. 20 phút trước, lộ ra hình ảnh Vương Nhất Bác quan hệ tập thể cùng với 5 Alpha. . ."

"Câm miệng!" Tiêu Chiến gầm lên, hốc mắt anh đỏ bừng, trên cổ các tĩnh mạch căng lên gần như sắp đứt.

"Tiêu Chiến!" Cha Tiêu nhìn về phía anh.

"Cha..." Tay nắm thành cầu thang của Tiêu Chiến run rẩy kịch liệt, "Đây không phải là... Không phải Nhất Bác... Cha... Thật..."

"Tiếp tục!" Cha Tiêu lên tiếng.

"Vâng." A Văn lướt điện thoại một chút, "Ừm?"

"Sao vậy?"Cha Tiêu quay đầu nhìn về phía A Văn.

"Hotsearch, tin tức cùng hình ảnh toàn bộ đã bị đè xuống, biến mất sạch sẽ." A Văn cẩn thận kiểm tra tin tức trên điện thoại một chút, "Lão gia, tất cả đã biến mất vô cùng sạch sẽ."

"Tiêu Chiến, ngươi vẫn chưa tin sao?" Cha Tiêu mỗi câu mỗi chữ đều nhấn mạnh.

"Cha. . .Không phải Nhất Bác, người tin con. . .Không, người hãy tin em ấy. . . Con tin, không phải em ấy, cha. . ."

"Không phải hắn? Vậy ai lại có thế lực đến nỗi trong vòng 20 phút đem tin tức chấn động này đè xuống. Chỉ với thực lực của một minh tinh nhỏ nhoi như hắn? Con trai ngốc à, hắn là Omega, thành tựu lớn nhất của đời hắn chính là tìm được một Alpha vừa có tiền vừa có thế lực."

"Không. . . Sẽ không, tin này chắc chắn là giả. . ."

"Tin tức này nhất định là do Alpha đứng sau lưng hắn dẹp xuống. Ngươi trong mắt hắn chính là cái dạng không tiền không thế, chỉ là một diễn viên nhỏ lăn lộn trong ngành giải trí như hắn, thử hỏi, ngươi cho hắn được cái gì? Tương lai như thế nào? Hắn muốn leo lên giường Alpha khác, lý do này không phải dễ hiểu lắm sao?"

"Người im miệng. . . Cha. . . Sao người lại. . . Khụ"

"Tiêu Chiến! !"

"Thiếu gia! !"

Tiêu Chiến cuối cùng ngất đi, ngã từ trên cầu thang lăn xuống. Cha Tiêu đứng đó bất động không biết làm gì.

Tiêu Chiến vô lực nằm đó, chỉ thấy trong lòng quặn đau, đến mức đầu đập vào cạnh gỗ cầu thang cũng không còn chút cảm giác.

Nước mắt tràn ra nơi đôi mắt vốn dĩ rất đẹp của anh.

Anh đau quá

Đau đến chết đi sống lại.

Bên tai truyền đến vài tiếng kêu tên anh thản thốt.

Anh không quan tâm

Anh cũng chẳng cần gì cả.

Anh chỉ cần Nhất Bác.

.

.

.

Khi Tiêu Chiến mở mắt ra, xộc vào khoang mũi toàn là mùi vị khó ngửi của thuốc sát trùng, trên trán còn đau đớn không thôi.

"Tiểu Chiến! Con tỉnh rồi?"

Dì Vương trông thấy Tiêu Chiến tỉnh lại liền nhanh chóng nhấn chuông báo bác sĩ trên đầu giường.

"Dì. . . Vương. . ." Đầu Tiêu Chiến rất đau, chỉ nói vài chữ cũng khiến anh mất rất nhiều sức lực, "Điện thoại. . . Con. . ."

"Thiếu gia, ngài khoan hãy nói chuyện, đợi bác sĩ tới kiểm tra một chút, có được không? Nếu không lão gia sẽ lại tức giận."

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, "Ừm..."

Sau một loạt kiểm tra, xác nhận Tiêu Chiến không sao, Tiêu Vân cũng nhanh chóng chạy đến bệnh viện.

"Cha... Điện thoại..."

"Ngươi chẳng phải rất có bản lĩnh sao? Điện thoại đập vỡ nát rồi còn đâu mà đòi?"

"Cha! Khụ khụ... Cha..."

"Được rồi. . . Được rồi." Cha Tiêu đưa cho Tiêu Chiến một cái điện thoại mới.

Tay phải của Tiêu Chiến bị gãy, đang băng bó, anh chỉ có thể dùng tay trái nhận lấy điện thoại, run run rẩy rẩy mở Wechat.

Đăng nhập tài khoản.

Vương Nhất Bác vẫn không trả lời tin nhắn của anh.

Tiêu Chiến thoát khỏi Wechat.

Gọi cho cậu.

"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang khoá máy. . ."

". . . . . ." Tiêu Chiến hô hấp bắt đầu dồn dập, bấm thêm một lần nữa.

"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang khoá máy. . ."

"Cha! ... Con! Khụ khụ khụ... !"

"Ngươi mau bình tĩnh lại! Bác sĩ? ? !" Cha Tiêu điên cuồng nhấn chuông trên đầu giường, dì Vương cũng vừa khóc vừa chạy ra ngoài tìm bác sĩ.

Mặc dù Tiêu Chiến đã tỉnh lại, nhưng tin tức tố xung quanh anh đang mãnh liệt bài xích tất cả các bác sĩ. Thân là Alpha cao nhất, khí thế chèn ép cực mạnh, áp chế đám người bên ngoài đến không cách nào có thể tới gần. Tiêu Chiến tâm tình không ổn định, vẫn ho khan, miếng vải băng trên trán đang dần rỉ máu.

"Tiêu Chiến! !" Tiêu Chiến đã mất khống chế, cha Tiêu đứng bên ngoài nhìn con mình tâm tình hoảng loạn, lại vô cùng kích động, ông nhíu chặt lông mày, cố tìm lời xoa dịu Tiêu Chiến, "Ngươi bây giờ làm càn thì có thể tìm được Vương Nhất Bác sao? !"

Trên giường Tiêu Chiến trong nháy mắt đã không còn động tĩnh.

Ngơ ngác nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Bác sĩ y tá lúc này mới chậm rãi tới gần.

Giúp Tiêu Chiến kiểm tra thân thể.

Tiêu Chiến không một chút phản ứng.

Trên đầu vết thương vỡ tan, Tiêu Chiến bị đẩy vào phòng phẫu thuật.

Lúc anh được đẩy ngang qua người cha Tiêu, Tiêu Chiến dường như khẽ nói.

"Cha, con tin em ấy. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro