Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến đưa tay đóng cửa nhà mình lại, ôm lấy Vương Nhất Bác tiến vào nhà của cậu.

Sau khi mở đèn sáng hơn một chút, Tiêu Chiến mới thật sự sững sờ.

Cái này mà cũng gọi là nhà sao?

Bên trong trống rỗng, dường như không có gì cả, giống như một căn nhà trống, không có người ở. Nơi duy nhất phát ra tí nhân khí, thoạt nhìn còn
có chút lộn xộn, đó chính là nhà bếp, đoán chừng là do nấu ăn cho anh mỗi ngày nên còn lưu lại chút đồ.

"Vương Nhất Bác? Sao rồi?" Tiêu Chiến cúi đầu lay lay người trong ngực. Vương Nhất Bác nhắm hai mắt, khuôn mặt nhỏ chôn sâu trong ngực của Tiêu Chiến. Cậu lúc nãy rõ ràng cảm thấy vô cùng thống khổ, vậy mà bây giờ cảm giác nằm trong lòng anh lại khiến cậu thoải mái đến kì lạ. Vương Nhất Bác có chút tham luyến, không muốn tỉnh lại khỏi giấc mộng đẹp, vì thực tế khắc nghiệt thế cơ mà, cậu thà cứ ngủ mãi như thế.

Tiêu Chiến ôm cậu tiến vào phòng ngủ.

Anh vốn muốn đem Vương Nhất Bác đặt trên giường, nhưng Vương Nhất Bác sống chết nắm lấy tay anh không buông. Không còn cách nào khác, Tiêu Chiến chỉ có thể miễn cưỡng nằm xuống bên cạnh cậu.

Vương Nhất Bác dường như đã bớt sốt, Tiêu Chiến ôn nhu sờ lên trán cậu, vừa rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao Vương Nhất Bác lại trông thống khổ như vậy.

Trong căn phòng yên lặng, một mùi hương say lòng nhẹ nhàng toả ra, bao trùm cả căn phòng, dịu dàng bao lấy Tiêu Chiến.

"Vương Nhất Bác? !" Tiêu Chiến trong nháy mắt xù lông, anh đã ba năm không có phát tiết, nếu như bây giờ Vương Nhất Bác ở trước mặt anh phát tình, Tiêu Chiến không cách nào đảm bảo bản thân có thể nhịn không đè cậu ra.

Thế nhưng Vương Nhất Bác đang hôn mê hiển nhiên không bị Tiêu Chiến doạ sợ, thân thể vô thức toả ra hương tin tức tố mê người, không ngừng quấn quít câu dẫn Tiêu Chiến.

"Tiêu. . . . Chiến. . . ." Cậu nỉ non gọi tên anh, bởi vì sốt mà mặt cậu ửng hồng, trông vô cùng mềm mại đáng thương, và tiếng gọi trong vô thức đó triệt để giật đứt sợi dây lý trí cuối cùng của Tiêu Chiến.

Anh xoay người đè lên người Vương Nhất Bác, áp trán mình lên trán cậu, khuôn mặt cả hai gần trong gang tấc, cảm nhận hơi thở nóng hổi của người dưới thân.

Ba năm rồi, Vương Nhất Bác quả nhiên đã trưởng thành đầy quyến rũ. Gen Omega dường như đã thấm nhuần trong cơ thể cậu, khiến từng đường nét trên gương mặt cậu càng thêm kiều diễm, câu nhân. Vương Nhất Bác so với ba năm trước đây, trắng nõn, càng thơm, càng mê người. . .

Tiêu Chiến cúi đầu, vuốt ve phần gáy mềm mại của cậu. Khối thịt non mềm sau cổ của Vương Nhất Bác. . . Có chút kì lạ, Tiêu Chiến chỉ dừng lại suy nghĩ đôi chút, sau đó vươn lưỡi, liếm nhẹ lên khối thịt trắng nõn, mùi vị quen thuộc lập tức xông vào khoang miệng. Anh mở miệng, cắn lên tuyến thể của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến dùng sức, đầu răng dễ dàng đâm rách làn da mỏng manh nơi đó. Anh đem tin tức tố của bản thân, cường bạo truyền vào cơ thể cậu.

Tiêu Chiến hết cắn rồi lại mút mát, hung hăng chế ngự người dưới thân. Cho đến khi Vương Nhất Bác cảm nhận được Tiêu Chiến dường như đã cắn nát tuyến thể của mình, cậu mới mơ màng mở mắt. Cậu mấp máy môi, muốn nói chuyện. . .

Nhưng lời còn chưa nói ra, Tiêu Chiến đột ngột hoảng hốt, toàn thân như bị điện giật, lập tức đẩy cậu ra.

"Tiêu Chiến. . ." Vương Nhất Bác vẫn nằm ở trên giường, không thể nhúc nhích, cậu đưa mắt nhìn Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác không khóc, nhưng hốc mắt sưng đỏ ươn ướt.

"Em?! Vương Nhất Bác. . . . Em, trong cơ thể em. . . Vì sao lại? Vì sao lại. . . Xảy ra chuyện gì?" Tiêu Chiến tâm tình hốt hoảng, đôi mắt thất thần, toàn thân run rẩy, vô thức lùi về phía sau.

"Chiến ca. . . ." Vương Nhất Bác đưa tay, muốn nắm lấy tay Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến để cho cậu nắm lấy tay mình.

"Không thể nào." Tiêu Chiến sửng sốt nhìn Vương Nhất Bác, hốc mắt đỏ hoe, "Không thể nào, Vương Nhất Bác, em lại giở trò gì nữa đúng không?"

"Không có. . . Em không có giở trò gì hết. . .Từ đầu đến cuối, em chỉ có duy nhất một Alpha là anh thôi, em. . ."

Tiêu Chiến cầm ngược lại tay của Vương Nhất Bác, siết lấy cậu.

"Tới đây, thả một chút tin tức tố cho anh ngửi đi." Tiêu Chiến vẫn chưa tin.

................

Tiêu Chiến ngồi ngơ ngác trên giường, đôi mắt hoa đào đã đỏ ửng cứ hướng về phía cậu. Trong cơ thể của Vương Nhất Bác. . . Có tin tức tố của anh. . . Có đánh dấu của anh.

Vương Nhất Bác vẫn là Omega của anh.

Vậy thì tại sao. . . Vì cái gì. . .Ba năm trước. . . Tiêu Chiến lại không cảm nhận được. . . .

"Em. . . Em không có tẩy đánh dấu. . ."

"Không có. . . Thể chất của em. . ." Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến.

"Không thể nào. . . Ba năm trước. . . Trên người em. . . Anh không cảm nhận được."

Vương Nhất Bác cúi đầu xuống, môi nhỏ mím lại.

"Ba năm trước, em. . . Bị bệnh, cho nên anh mới không cảm nhận được. . ." Vương Nhất Bác chỉ biết ấp úng nói dối, cậu không muốn để Tiêu Chiến biết.

"Bị bệnh? Bệnh gì sao không thể nói cho anh biết?" Tiêu Chiến không ngốc, đương nhiên không bị những lời nói dối của cậu gạt.

Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, cúi đầu vò vò vạt áo, không trả lời câu hỏi của anh.

"Là. . . Chuyện trên tấm ảnh sao. . . Bọn hắn?!" Tin tức tố trong cơ thể Tiêu Chiến lại bắt đầu xáo động.

"Không phải! Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác giống như bị chạm đến vảy ngược, cậu hoàn toàn mất khống chế, cả người run lên, nước mắt cứ thế không ngừng rơi xuống. "Không có! Tiêu Chiến, anh tin em đi, ba năm trước, là em không hiểu chuyện, nhưng mà. . . Em không có bị bất kỳ Alpha khác chạm qua! Anh tin em. . ."

Tiêu Chiến mở to mắt, nhìn Vương Nhất Bác trước mặt luống cuống, cùng sợ hãi. Cậu dù kiên cường cách mấy, cũng chỉ là một Omega. . .Kim Uẩn Khinh nói không sai, ngày đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì anh đều không biết rõ. Nhưng mà vô luận thế nào, Tiêu Chiến quả thật không phải là người đầu tiên chạy đến bên cậu, bảo vệ cho cậu. Vương Nhất Bác rõ ràng là Omega của anh, nhưng anh lại không thể bảo vệ tốt cho cậu.

Đêm đó, liệu có phải hay không Vương Nhất Bác cũng giống như bây giờ, luống cuống, sợ hãi tìm kiếm sự bảo vệ từ anh.

"Đừng khóc. . . Đừng khóc. . ." Tiêu Chiến siết Vương Nhất Bác vào trong ngực, như hận không thể khảm cậu sâu vào trong máu thịt. "Là anh không tốt. . . Em đừng khóc. . ."

"Tiêu Chiến, chúng ta làm lại từ đầu được không, anh quên chuyện ba năm trước đi, em van anh. . . Em. . . yêu anh." Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, nước mắt ấm nóng cứ thế thấm ướt ngực áo anh. "Anh quên đi, em cũng quên, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không. . ."

Tiêu Chiến ôm thật chặt người trong lòng đang khóc đến run rẩy, cằm tựa lên đỉnh đầu của Vương Nhất Bác, yêu chiều hôn xuống.

"Được, được. Nhất Bác. . . Em đừng khóc."

Vương Nhất Bác khóc một hồi, mệt mỏi ngủ thiếp đi, Tiêu Chiến dịu dàng kéo mền đắp cho cậu.

Tiêu Chiến không ngốc.

Vương Nhất Bác nói cậu bị bệnh, bệnh gì? Bệnh gì có thể khiến anh không thể cảm nhận được tin tức tố của bản thân trong cơ thể cậu. Trừ khi ngày đó Vương Nhất Bác lại lần nữa phân hoá thành Beta.

Chuyện đó rõ ràng không có khả năng.

Nhưng Tiêu Chiến hiểu, Vương Nhất Bác đang muốn trốn tránh quá khứ.

Dù cho bây giờ anh đã ở đây, cậu vẫn không dám đối mặt.

Là điều gì. . . Lại khiến cho em sợ hãi đến vậy. . .

Tiêu Chiến cúi xuống nhìn Vương Nhất Bác đang say giấc, trong tâm dâng lên một cỗ đau xót.

Vương Nhất Bác. . . Anh lại bắt được em rồi. . .

Lần này, trừ phi em giết chết anh, nếu không thì, anh tuyệt đối sẽ không buông tay nữa.

Tiêu Chiến nhìn ra được, Vương Nhất Bác ba năm qua cũng khốn khổ không kém gì anh.

Thân là Omega đã bị đánh dấu.

Cậu làm thế nào một mình vượt qua ba năm này?

Mỗi lần phát tình, không có Tiêu Chiến bên cạnh dỗ dành, cậu làm thế nào để vượt qua.

Cộng thêm việc Vương Nhất Bác không phải là một Omega bình thường.

Thuốc ức chế cũng không giúp ích được bao nhiêu.

Không có tin tức tố của Tiêu Chiến an ủi.

Cậu dường như chỉ có thể dựa vào ý chí để sống tới bây giờ!

Lúc nãy, Vương Nhất Bác hẳn là bởi vì tin tức tố của Alpha kia mà sinh ra phản ứng bài xích.

Anh rõ ràng ở ngay sát vách, vậy mà cậu tình nguyện chịu đựng, cũng không tìm anh giúp.

Về nước lâu như vậy, rõ ràng giải dược tốt nhất ở ngay sát vách, vậy mà Vương Nhất Bác vẫn muốn một mình kiên trì vượt qua. . .

"Nhìn xem. . . Em có chỗ nào giống Omega?"

Tiêu Chiến đau lòng vò rối tóc mái của cậu.

"Hảo hảo làm Omega của anh không được sao?"

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro