Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên nghe được câu nói quen thuộc, Tiêu Chiến sửng sốt một chút mới cười nói. "Cảm ơn em. Em cũng rất đẹp trai a!"

Vương Nhất Bác quay đầu có chút ngượng ngùng, hai tai lại đỏ ửng.

"A, làm sao nỡ uống cái này được a?" Vương Nhất Bác chỉ vào cốc cà phê thay đổi chủ đề cuộc trò chuyện: "Thật đáng yêu..."

Tiêu Chiến mỉm cười xoa đầu Vương Nhất Bác: "Mocha nguội rồi sẽ không ngon nữa, uống đi, nếu thích anh sẽ dạy em làm."

"A? Em có thể không?" Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm tách cà phê.

Đột nhiên ở cửa ra vào có người lên tiếng: "Ông chủ."

Tiêu Chiến quay lại, phát hiện đó là người giao hàng, nói: "Chờ chút, tôi đây!"

Trước khi đi Tiêu Chiến quay sang nói nhỏ với Vương Nhất Bác: "Chậc chậc! Em uống trước đi, anh bận một chút."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu chiến rời đi, sau đó dời sự ánh mắt đến tách cà phê sắp nguội trên bàn.

Vương Nhất Bác không biết tại sao bản thân lại cảm thấy rất quen thuộc.

AA! Nghĩ không ra, không muốn nghĩ nữa.

Vương Nhất Bác lắc đầu, hớp một ngụm cà phê, cà phê mocha có vị ngọt của socola và vị đắng của cà phê hòa quyện vào nhau tạo ra một hương vị hoàn hảo.

Không hổ danh Tiêu Chiến. Ngoài kỹ năng trang trí cà phê rất đẹp thì cà phê cũng rất ngon.

Vương Nhất Bác âm thầm khen ngợi trong lòng trước khi đặt tách cà phê xuống, tập trung vào hoàn thành bài tập về nhà của mình.

Tiêu Chiến liếc nhìn đồng hồ rồi nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, hầu như không còn nhiều người, mới nói: "A Phàm, hôm nay không có người, em có thể về sớm rồi."

Nghe vậy, Lý Yến Phàm lập tức ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ, mới hơn bảy giờ rưỡi, còn chưa tới tám giờ.

Lý Yến Phàm quay đầu, ngạc nhiên nhìn Tiêu Chiến.

" Yên tâm anh sẽ không trừ lương của em." Tiêu Chiến nhíu mày trả lời.

Lý Yến Phàm thở phào nhẹ nhõm, vừa cởi tạp dề vừa nói: "Ông chủ nhỏ nói sớm muộn gì tôi cũng mất việc."

"Đừng nghe anh ta nói nhảm. A Hoành tự mình không quan tâm, quán cà phê cũng không phải anh ta trông chừng. Tại sao có thể nghe anh ta nói những lời vô nghĩa." Tiêu Chiến cười vài tiếng: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ nói với dì rằng quán cà phê chỉ là cái cớ cho sự lười biếng của anh ta ... Khi đó, anh ta có thể sẽ không còn là ông chủ của chúng ta nữa."

Sau khi nhận được lời khẳng định của Tiêu Chiến, Lý Yến Phàm lập tức cầm túi xác lên cười nói: "Khi đó tôi chắn chắn sẽ ăn mừng trước mặt anh ấy."

"Được rồi, trở về chú ý an toàn." Sau khi Tiêu Chiến nhìn Lý Yến Phàm rời khỏi, anh tiếp tục dọn dẹp khu vực làm việc.

Một lúc sau, Tiêu Chiến lại ngẩng đầu nhìn xung quanh quán.

Chỉ còn lại Vương Nhất Bác cùng một nhóm bạn, sau đó nhóm bạn cũng vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Ông chủ, đi trước a." Một cô gái trong nhóm bạn xấu hổ quay sang chào Tiêu Chiến trước khi rời đi.

Tiêu Chiến cười lịch sự nói, "A. Chú ý an toàn."

Sau khi dọn sạch bàn của nhóm bạn lúc nảy, anh bước ra cửa lật tấm biển nhỏ treo trước cửa - CLosed.

Vương Nhất Bác vẫn đang tập trung làm bài tập, đột nhiên dừng lại, vỗ đầu: Mùi thơm quá ... Hình như là mùi vị của mì ăn liền? !

Vương Nhất Bác tháo tai nghe ra, quay đầu nhìn xung quanh: Sao trong quán chỉ còn lại mình và Chiến ca?

Vương Nhất Bác lại liếc nhìn đồng hồ, gãi đầu khó hiểu.

Bây giờ chỉ mới 7h45...

Mặc kệ máy tính vẫn còn đang mở, Vương Nhất Bác tò mò tìm kiếm mùi hương, đi tới quầy nước nhìn về phía sau lưng Tiêu Chiến đang nấu mì, hỏi: "Anh đang nấu mì ăn liền sao?"

Tiêu Chiến khẽ quay đầu lại nói: "Ừm. Sao em lại đứng ở đó? Vào đây đi, cửa ở bên phải."

Nghe vậy, Vương Nhất Bác hét lên rồi bước sang bên phải, nhẹ nhàng mở cửa, thận trọng bước vào.

Tiêu Chiến tắt bếp, quay đầu lại vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác cười nhẹ: "Sao em cứ lén lút như một tên trộm vậy? Lại đây gần thêm chút nữa đi."

"A? Em, cái kia..." Vương Nhất Bác ngập ngừng hét lên muốn giải thích, nhưng chỉ nặn ra một câu: "Được..."

Vương Nhất Bác trong lòng âm thầm thở dài: Cơ hội này quả thật rất tốt, nhưng mà sao mình lại cảm thấy mất tự nhiên quá đi....

Thấy vậy, Tiêu Chiến mỉm cười đến kéo Vương Nhất Bác lại gần nói: "Sao vậy? Nào đến thử xem có cay quá không."

Tiêu Chiến dùng thìa trong tay múc một ít nước mì, thổi thổi, sau đó đưa đến trước mặt Vương Nhất Bác nói: "Cẩn thận, nóng lắm đó."

Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến, giả vờ bình tĩnh nếm thử nước mì trong tay anh: Có lầm không vậy, Tiêu Chiến anh ấy thực sự đút mình ăn sao! Tiêu Chiến, sao anh dể dãi thế!

"Khụ khụ khụ!" Vương Nhất Bác suýt chút nữa thì sặc vì uống quá nhanh, vỗ ngực ho khan mấy tiếng.

"Có cay hay không? Hay anh làm cho em một bát khác nha." Tiêu Chiến lập tức rót một ly nước đưa đến Vương Nhất Bác, vỗ vỗ lưng cậu.

"Không, không cần đâu." Vương Nhất Bác nhanh chóng lắc đầu nói: "Không cay. Do em uống quá vội vô tình bị sặc thôi."

"Nếu vậy thì em ra đó ngồi đi, bát này còn hơi nóng, anh giúp em bưng đến." Tiêu Chiến sờ đầu Vương Nhất Bác, chỉ vào chiếc bàn nhỏ gần quầy bar nhất.

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn cầm cốc nước, đi đến vị trí mà Tiêu Chiến chỉ rồi yên lặng ngồi xuống. Tiêu Chiến tiếp tục đun nước sôi, nói: "Em không muốn nói chuyện với anh, nên hét lên hả?"

Nghe vậy, Vương Nhất Bác xua tay sợ Tiêu Chiến hiểu lầm, gấp gáp giải thích: "Không, không phải!"

Nhận ra mình có vẻ quá phấn khích chợt dừng lại, xua tay nói tiếp: "Em chỉ sợ làm phiền anh. Lần nào anh cũng rất bận, còn có rất nhiều cô gái đến nói chuyện với anh ..."

"Em lúc nào cũng có thể đến tìm anh, với Nhất Bác anh không thấy phiền." Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác đang cúi đầu ăn mì rồi nói: "Sau này, anh sẽ mặc kệ những người khác chỉ nói chuyện với một mình em, có được không?"

"A? Sao, sao có thể được..." Vương Nhất Bác hét lên lại phát hiện Tiêu Chiến đang nhìn mình, sau đó lập tức cúi đầu nói nhỏ: "Anh làm như vậy lở như bọn không muốn đến đây nữa thì phải làm sao a..."

"Không sao đâu." Tiêu Chiến tắt bếp, lấy khăn nhắc bát đi tới bên Vương Nhất Bác ngồi xuống, cười nói tiếp: "Chỉ cần em vẫn đến đây là được rồi."

Vương Nhất Bác bĩu môi nói: "Chiến ca, bọn họ sẽ rất buồn khi nghe anh nói như vậy. Những cô gái đó đều rất thích anh."

"Nhưng anh không quan tâm đến họ. Anh không thích con gái." Tiêu Chiến chống cằm nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác từ từ phun ra mấy chữ cợt nhã: "Em thích anh sao?"

Vương Nhất Bác không ngờ Tiêu Chiến lại nói như vậy bất ngờ ho khan vài tiếng, rồi trợn tròn mắt: Em đương nhiên là thích anh rồi. Nhưng nó có thể không giống như loại tình cảm mà anh đang nghĩ. Làm sao em trả lời anh đây?

"Em, cái đó, ừm. Em thích." Vương Nhất Bác ngập ngừng nói xong liền lập tức cúi đầu xuống chuyên tâm ăn mì của mình.

Tiêu Chiết gật đầu, bắt đầu trêu chọc cậu: "A, vậy là tốt rồi. Vậy anh phải làm sao để em thích anh đây?"

Chiếc đũa trên tay Vương Nhất Bác lập tức rơi bộp lên bàn. Vương Nhất Bác hốt hoảng cầm đũa lên, ngẩng đầu nhìn bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Tiêu Chiến, thì thầm: "Ừm, em thích anh. Chiến ca rất tốt, chăm sóc em rất tốt ..."

Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ bối rối của bạn nhỏ trước mặt, không khỏi bật cười: "Nhất Bác, em thật sự rất đáng yêu a."

Vẫn như trước, thản nhiên như vậy.

Vương Nhất Bác luống cuống muốn nói gì đó nhưng lại không nói được gì, chỉ có thể cúi đầu nhìn bát mì đã trống rỗng với đôi tai đỏ bừng.

Tiêu Chiến quả thực rất tốt! Nhưng mà, tại sao quán cà phê đã bật điều hòa mà vẫn nóng thế này?

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác, dái tai màu đỏ của cậu dần dần kéo dài đến cổ. Nếu Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên nói chắc chắn cả hai má cũng sẽ đỏ bừng.

"Ca cũng thích em." Tiêu Chiến đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc mái của Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói: "Bạn nhỏ, em chỉ được thích anh."

Bởi vì nói rất nhỏ nên Vương Nhất Bác không nghe thấy Tiêu Chiến nói gì sau đó, trong tiềm thức cậu nói "Hả?"

Tiêu Chiến rút tay về cười nói: "Sau này anh sẽ dạy em kỹ năng pha cà phê được không?"
.

.

.

.

.

.

.

.

----Mì ăn liền----

Bobo: 10 tuổi và Tán tán: 16 tuổi.


"Tiểu Bobo?" Tiêu Chiến nói vọng từ trong bếp.

Không nghe thấy bạn nhỏ trả lời, Tiêu Chiến bước đến cửa phòng Vương Nhất Bác gõ, "Nhất Bác?"

Bạn nhỏ ở trong phòng ngước mặt lên nhìn, rồi cúi đầu giả vờ như không nghe thấy tiếp tục công cuộc lắp ráp Lego của mình.

Tiêu Chiến chậm rãi mở cửa, nhìn thấy Vương Nhất Bác vẫn đang chăm chú lắp ráp, liền lắc đầu nói: "Tiểu Bobo, tối nay cô chú đều ra ngoài ăn. Anh đi nấu cơm, em muốn ăn gì?"

Vừa nói tin ba mẹ không có ở nhà, Vương Nhất Bác lập tức hớn hở hơn, chạy lon ton đến bên cạnh Tiêu Chiến, cao hứng nói: "Mì ăn liền! Em muốn mì ăn liền!"

Tiêu Chiến búng nhẹ trán Vương Nhất Bác nói: "Không được, không tốt cho sức khỏe. Em vẫn còn nhỏ."

"Nhỏ ở đâu chứ?" Vương Nhất Bác xụ mặt bĩu môi, nhíu mày lặp lại: "Em muốn mì ăn liền!"

"Không được!" Tiêu Chiến ngồi xổm xuống ngang bằng cậu nâng mặt cậu lên: "Nhất Bác ngoan, ăn cơm rang thì sao?"

"Không." Vương Nhất Bác phụng phịu đẩy tay Tiêu Chiến ra nói: "Không sao, cha mẹ của em không có ở nhà, chỉ ăn một lần thôi!"

Tiêu Chiến kiên quyết lắc đầu nói: "Không được. Ngày hôm trước đã cho em ăn một lần rồi."

"Em không quan tâm, em vẫn muốn!" Vương Nhất Bác hai tay chống nạnh phồng má nói: "Nếu không có mì ăn liền, em sẽ không ăn!"

"Không được. Ca ca tôi sẽ không nhân nhượng. Tối nay chúng ta sẽ ăn cơm rang." Nói xong, Tiêu Chiến đứng dậy muốn trở lại phòng bếp, nhưng lại bị Vương Nhất Bác kéo cổ tay.

Tiểu Bobo lập tức đổi chiến thuật làm nũng.

Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến lắc qua lắc lại từ bên này sang bên kia nói nhỏ: "Chiến ca, tiểu Bobo muốn ăn mì ăn liền a..."

Tiêu Chiến giữ tay Vương Nhất Bác lại, ngồi xổm xuống một lần nữa: "Ngày khác thì sao? Tối nay chúng ta sẽ ăn cơm rang um~"

Vương Nhất Bác tập trung tung ra chiêu cuối, ánh mắt ướt át, khịt khịt mũi chu môi nói: "Ca ... Chiến ca ... thỏ ca ca... mì ăn liền a..."

"Ài, được được được, mì ăn liền, mì ăn liền a." Tiêu Chiến nhìn bạn nhỏ như sắp khóc trước mặt nhất quyết không nhân nhượng, cuối cùng đành chịu thua.

Vương Nhất Bác nghe xong lập tức tươi cười vui vẻ, ôm lấy Tiêu Chiến nói: "Ca ca là tốt nhất! Em yêu anh nhất!"

Ài. Tiêu Chiến bất lực nhìn bạn nhỏ tươi cười trong lòng mình, chỉ trách bản thân không đủ năng lực thoát khỏi ma trảo của bạn nhỏ nhà mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro