Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn no nê, Tiêu Chiến mở tủ liếc lấy ra chiếc tạp dề màu đen đã giặt sạch mấy ngày trước, đem đến chỗ Vương Nhất Bác đưa cho cậu nói: "Không có tạp dề mới, cho nên em mặc đỡ của anh đi. Đừng làm bẩn quần áo của em. "

"Cảm ơn anh." Vương Nhất Bác cầm tạp dề đeo lên người, quay đầu nhìn sợi dây phía sau nói: "A, Chiến ca, anh có thể giúp em buộc nó được không? Em không biết cách buộc dây lại"

Tiêu Chiến đặt chiếc cốc trong tay xuống, quay lại thì thấy Vương Nhất Bác đang loay hoay với sợi dây trong tay đang chờ câu trả lời của anh.

Tiêu Chiến nhướng mày mỉm cười vòng ra phía sau Vương Nhất Bác nói: "Được."

Thật ra, trong tủ vẫn còn rất nhiều tạp dề mới chưa sử dụng, nhưng mà lúc vừa mở tủ ra đã nhìn thấy chỉ muốn Vương Nhất Bác mặc tạp dề của chính mình.

Đây không phải là lần đầu tiên Vương Nhất Bác mặc tạp dề, cậu từng giúp rửa bát ở nhà và mẹ Vương cũng đã bắt cậu đeo tạp dề vào. Vương Nhất Bác chỉ muốn xem Tiêu Chiến có giúp cậu buộc dây hay không.

Tiêu Chiến buộc dây, sau đó vỗ vỗ lưng Vương Nhất Bác: "Được rồi."

Tiêu Chiến kiên nhẫn chỉ cho Vương Nhất Bác từng bước một.

"Đổ sữa vào ca này." Tiêu Chiến đưa bình sữa trong tay cho Vương Nhất Bác, nhìn cậu tập trung rót sữa một cách cẩn thận nói: "Uầy, đủ rồi a~"

Tiêu Chiến trước tiên làm vòi đánh sữa, sau đó nói Vương Nhất Bác đứng trước mặt mình, nghiêng người đến nói nhỏ vào tai bạn nhỏ: "Sẽ hơi nóng."

Vương Nhất Bác rất cao, nhưng chung quy cậu vẫn thấp hơn Tiêu Chiến, vì vậy Tiêu Chiến phải đến gần hơn mới có thể nhìn rõ ca sữa trên tay cậu. Vì còn lo lắng cho Vương Nhất Bác nên Tiêu Chiến đã quyết định nắm tay và đỡ ca sữa cùng cậu.

Vương Nhất Bác như nín thở vì hành động của Tiêu Chiến, anh đứng sát vào người cậu quá đột ngột nên cậu sững sờ một lúc mới nói: "Được, được."

Vương Nhất Bác không thèm để ý đến ca sữa đang cầm trên tay, trong đầu vẫn lặp đi lặp lại một câu: Tiêu Chiến thật thơm!

"Này!" Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy ca sữa có chút nóng, nhanh chóng liếc nhìn Tiêu Chiến phía sau nói: "Chiến ca..."

Lo lắng Vương Nhất Bác sẽ bị bỏng, Tiêu Chiến nhanh chóng khóa gạc vòi đánh sữa, dùng giẻ lau sạch vòi đánh sữa trên máy, sau đó cầm lấy ca sữa từ tay Vương Nhất Bác để lên bàn.

Tiêu Chiến nhìn tay Vương Nhất Bác nói: "Em không bị phỏng chứ?"

"Không có." Vương Nhất Bác lắc đầu, nhìn bọt sữa vừa đánh xong hỏi: "Không sao chứ? Em không có làm sai, đúng không?"

"Không sao nó thật tuyệt vời." Tiêu Chiến cười nói: "Em muốn làm hình gì?

Vương Nhất Bác mím môi suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Con thỏ."

Mình nên chọn một cái thật khó, vì vậy Tiêu Chiến nhất định sẽ phải làm chung với mình.

"Được rồi, nhưng sẽ có chút khó, không sao anh sẽ nắm tay em chúng ta cùng làm: "Tiêu Chiến đặt tay Vương Nhất Bác lên tay cầm của ca sữa, sau đó đặt tay mình lên tay cậu nói: "Giữ chặt."

"Ồ, được." Vương Nhất Bác gật đầu.

Vương Nhất Bác cười khúc khích vài lần: Bàn tay của Chiến ca thật ấm áp ~

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Tiêu Chiến cảm thấy tay bạn nhỏ có hơi run, ghé vào tai cậu thì thào: "Cẩn thận cà phê đổ khắp người em."

Ban đầu quả thực không sao, cho đến khi Tiêu Chiến đột nhiên nói nhỏ vào tai Vương Nhất Bác, cốc cà phê trên tay cậu suýt chút nữa rơi xuống.

May mắn có Tiêu Chiến vịn lại nên cà phê không bị đổ.

Vương Nhất Bác mím môi liếc nhìn ly cà phê pha sẵn, có chút buồn bực nói: "Con thỏ này nhìn không đẹp chút nào..."

Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên Vương Nhất Bác trang trí cà phê, người làm cùng lại là Tiêu Chiến, vốn dĩ muốn chụp một bức ảnh làm kỷ niệm, nhưng mà đường nét cậu kéo ra thật sự không giống một con thỏ. Hmmmmmmmmm.

Tiêu Chiến vỗ vai Vương Nhất Bác, cười nói: "Sao lại xấu? Cũng khá lắm mà ~"

Vương Nhất Bác quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Chiến, bĩu môi nói: "Đẹp chổ nào đâu chứ?"

Tiêu Chiến lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm nhanh một cái "tách"

"Chiến ca, anh đừng dỗ dành em. Em thực sự không có năng khiếu a..." Vương Nhất Bác vươn tay sau lưng, cố gắng nới lỏng tạp dề.

"Để anh giúp em." Tiêu Chiến vừa nói vừa giúp Vương Nhất Bác gỡ dây: "Đừng bỏ cuộc, sẽ không có ai giúp em cả đời được? Hơn nữa, vừa rồi là anh đã làm em phân tâm. Đây chỉ mới là bài học đầu tiên của em, từ từ ta sẽ dạy thêm cho em. "

"Anh còn muốn dạy em?" Vương Nhất Bác ngạc nhiên hỏi.

"Tất nhiên a!" "Giơ tay lên." "Đây là vinh dự của anh khi có một học trò thông minh như em." Tiêu Chiến vừa nói vừa cởi tạp dề của cậu.

Chẳng ai trong hai người để ý sự ăn ý của mình trong cuộc trò chuyện vừa rồi, một người nói một người phối hợp giơ tay lên cho người còn lại thuận lợi tháo tạp dề.

"Vậy còn tách cà phê này thì sao?" Vương Nhất Bác quay người lại chỉ vào cốc hỏi.

Tiêu Chiến gấp tạp dề nói, "Anh sẽ uống nó."

Vương Nhất Bác cau mày nói: "Đừng uống, uống cà phê muộn sẽ không ngủ được a."

"Vậy em muốn đổ nó đi sao?" Tiêu Chiến hỏi ngược lại Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác gật đầu, dời tách cà phê ra chỗ khác và nói: "Ừm."

Trong lúc Vương Nhất Bác không chú ý, Tiêu Chiến ngay lập tức cầm cốc lên nhấp một ngụm nói: "Làm sao anh có thể đổ nó đi được chứ? Đây là lần đầu tiên Nhất Bác thử pha cà phê nha. Hơn nữa, Nhất Bác đã uống cà phê anh pha trong buổi chiều. Vì vậy anh cũng phải uống một ly. "

"A? Đây là cái lý do gì vậy chứ??" Vương Nhất Bác nghiêng đầu không tin nhìn Tiêu Chiến nhấp một ngụm cà phê.

Vương Nhất Bác duỗi tay định lấy cái cốc, nhưng Tiêu Chiến đã nhanh tránh được một cách hoàn hảo nói: " Dù sao anh cũng đã uống rồi nên có uống hết một cốc hay không thì cũng vậy thôi ~"

Không thể nói lý lẻ, càng không thể cướp tách cà phê trong tay người anh hơn mình sáu tuổi này, cho nên Vương Nhất Bác chỉ nhìn Tiêu Chiến uống xong cốc cà phê trước mặt.

"Chiến ca, sao anh lại làm thế?" Vương Nhất Bác bĩu môi dựa vào tường nhìn Tiêu Chiến đang rửa cốc.

Vương Nhất Bác, người muốn giúp dọn dẹp, đã bị Tiêu Chiến lạnh lùng đuổi ra khỏi khu vực làm việc, không cho cậu dọn dẹp, lau bàn.

Tiêu Chiến lau tay cười nói với cậu: "Anh như thế nào?"

"Sao không để em giúp anh, còn bắt nạt em..." Vương Nhất Bác rũ mắt xuống nhìn hai tay.

"Anh không muốn em mệt. Em đã học cả ngày rồi, chắc chắn rất mệt?" Tiêu Chiến bước đến chỗ Vương Nhất Bác, cúi xuống nhìn cậu nói: "Nhưng mà anh bắt nạt em lúc nào, bạn nhỏ? "

Tiêu Chiến đột nhiên nhìn chằm chằm vào cậu gần như vậy, đầu óc Vương Nhất Bác nhất thời trống rỗng nhìn anh không nói được lời nào. 

Vương Nhất Bác trong tiềm thức lùi lại vài bước, do dự hồi lâu mới lấp bấp mấy chữ: "Anh, anh, anh, anh ..."

Cậu chưa kịp nói xong thì đèn trong quán cà phê vụt tắt kèm theo một tiếng "cạch". Mặc dù vẫn có đèn đường chiếu vào cửa hàng, cũng không quá tối, nhưng bóng tối đột ngột xuất hiện khiến Vương Nhất Bác rất sợ hãi.

"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác sợ hãi hét lên cậu vươn tay ra mò mẫm: "Chiến ca... Anh đang ở đâu?"

Tiêu Chiến cũng sững sờ một lúc, sau khi định thần lại liền nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang dang ra của Vương Nhất Bác kéo vào trong lòng an ủi, "Tiểu Bobo, không sao đâu. Chiến ca của em ở đây."

"Anh ..." Vương Nhất Bác nhắm chặt hai mắt, ôm lấy Tiêu Chiến như một con gấu túi thì thầm.

Tiêu Chiến chạm vào công tắc, sau khi bật đèn lên, anh vẫn còn ôm Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, tiếp tục an ủi: "Ca ca ở đây, đừng sợ."

Tiêu Chiến từ lâu đã biết Vương Nhất Bác rất sợ bóng tối, khi không có anh ở bên cạnh, Vương Nhất Bác vẫn luôn bật đèn bàn nhỏ đi ngủ. Nếu Tiêu Chiến ở đó, Vương Nhất Bác sẽ nắm lấy cánh tay của anh giữ chặt.

Tiêu Chiến thấp giọng an ủi Vương Nhất Bác cho đến khi cậu buông tay ra và từ từ rút khỏi vòng tay của anh.

Vương Nhất Bác giả vờ ho vì xấu hổ: "Đó, đó không, a em xin lỗi."

Mẹ nó, thật là xấu hổ chết được. Làm thế nào mà mình lại lọt vào vòng tay của Tiêu Chiến?

"Mặc dù rằng khá thoải mái ..." Vương Nhất Bác dụi mắt nói nhỏ.

"Có gì mà thoải mái?" Tiêu Chiến nghe cậu nói thì tò mò hỏi.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, đột nhiên nhận ra cậu đã nói hớ, lập tức lắc đầu, "Không có chuyện gì ạ!"

"Thật sao?" Tiêu Chiến lo lắng cho cậu muốn xác nhận rằng chắc chắn cậu không sao.

Vương Nhất Bác gật đầu nói: "Ừm, không sao đâu. Em chỉ là vô tình mất điện nên có chút sợ hãi."

Tiêu Chiến vẫn đang lo lắng, rót một cốc nước cho Vương Nhất Bác rồi tự trách: "Thực xin lỗi, vừa rồi anh không nên trêu chọc em."

Vương Nhất Bác nhận lấy cái chén, xua tay nói: "Không sao đâu."

Trước khi tắt đèn trong cửa hàng, Tiêu Chiến đã nói với Vương Nhất Bác đợi anh ở cửa, dù gì thì bạn nhỏ cũng sợ bóng tối.

Ở ngoài cửa cửa hàng, Vương Nhất Bác đang xách ba lô của mình và túi của Tiêu Chiến, cúi đầu vô cảm nghịch điện thoại di động.



[Hôm nay tôi có thể nghỉ học không?] - Zihang, Jing, 1b0

1b0

Anh em

Tôi cảm thấy như tôi đang yêu

Zihang

Cái gì? Có chuyện gì vậy?


Jing: 

?


1b0

Hôm nay tôi được Chiến ca ôm.

Mặc dù có hơi nhục nhã nhưng

Tôi đã quyết định rồi.


Zihang

? ? ?

Cậu đã quyết định cái gì a?

À, nhân tiện, cậu có thể mua giúp tôi một chai soda ở máy bán nước tự động được không?

Ở đâu cũng được.


1b0

Tôi quyết định rằng Tiêu Chiến sẽ là bạn trai tương lai của tôi


Jing

Cậu định khi nào tỏ tình?

1b0

Ừm. Đây là một câu hỏi rất hay


"Nhất Bác?" Tiêu Chiến nói khi bước ra khỏi cửa hàng.

Vương Nhất Bác lập tức cất điện thoại đi, ngượng ngùng cười nói: "Sao vậy, có chuyện gì sao?"

Tiêu Chiến cúi người xuống, khóa cửa lại.

"Chỉ là ..." Vương Nhất Bác ngừng nói, cuối cùng lắc đầu, "Không có gì..."

Tiêu Chiến đứng dậy cầm lấy túi xách của mình: "Anh không tin là không có chuyện gì. Nào, đã có chuyện gì sao?"

"A đúng rồi, tuần sau anh có rảnh không? Thứ hai tuần sau ..." Vương Nhất Bác càng nói càng nhỏ.

"Ừ,, có chuyện gì vậy?"

"Ngày mai em sẽ biết điểm. Lúc trước anh nói có thể thực hiện một yêu cầu với em nếu em làm tốt bài kiểm tra ..." Vương Nhất Bác hít sâu một hơi rồi nói tiếp: "Em đến nhà anh gặp Kiên Quả được không?"

"Được rồi, anh sẽ để Lâm Dịch và A Phàm trông coi cửa hàng." Tiêu Chiến cười nói, "Dù sao thì nhà anh cũng không xa."

Vướng Nhất Bác như không thể tin vào những gì mình nghe thấy, vì vậy cậu mím môi nói: "Vậy thì chiều thứ hai ...?"

"Ừm, được rồi." Tiêu Chiến đột nhiên cười: "Vương Nhất Bác, sao em lại ngạc nhiên như vậy?

"A?" Vương Nhất Bác gãi gãi cổ nói: "Em còn tưởng rằng anh sẽ từ chối."

"Chỉ cần người nói là em, chuyện gì anh cũng sẽ làm cho em." Tiêu Chiến nghiêm túc nhìn Vương Nhất Bác nói.

Anh sẽ đồng ý ngay cả khi em yêu cầu anh làm bạn trai của em chứ?

Nhìn thấy Vương Nhất Bác im lặng không trả lời, Tiêu Chiến vẫy vẫy tay trước mặt nói: "Em làm sao vậy? Mau trở về a ~"

"Ừm." Vương Nhất Bác xoay người trở về ký túc xá, nói: "Chiến ca về cẩn thận."

Tiêu Chiến gật đầu mỉm cười với cậu.

Vừa mới đi được vài bước, Tiêu Chiến đã gọi Vương Nhất Bác lại: "Nhất Bác, đợi đã!"

Vương Nhất Bác quay lại: "?"

"Đây!" Tiêu Chiến lấy thứ gì đó từ trong túi ra, ném về phía Vương Nhất Bác, nói: "Ngủ ngon ~"

Hai tay nắm chặt thứ mà Tiêu Chiến ném đến, Vương Nhất Bác bối rối nhìn Tiêu Chiến đang đi về phía bãi đậu xe. 

Mãi cho đến khi không thấy anh đâu, Vương Nhất Bác mới từ từ mở hai tay ra - một cây kẹo mút vị dưa hấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro