Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại mấy giây vẫn không nhận được hồi âm từ Tiêu Chiến, cụp mắt xuống đầy thất vọng: Chiến ca chắc ngủ rồi, muộn rồi, cũng đã một giờ rồi ...

Ngay khi Vương Nhất Bác muốn tắt điện thoại, Tiêu Chiến đột nhiên lại gọi đến.

Vương Nhất Bác vừa bắt máy, Tiêu Chiến vội vàng nói: "Nhất Bác, ca ca đây. Đừng sợ!"

"Ca ca ..." Vương Nhất Bác lập tức thả lỏng khi nghe thấy giọng nói của Tiêu Chiến, nhẹ nhàng nói.

Không hiểu sao Tiêu Chiến luôn cho cậu cảm giác an toàn khi ở bên. Bất cứ khi nào cảm thấy sợ hãi, chỉ cần Tiêu Chiến ở bên, cảm giác rằng không có gì phải sợ.

"Có chuyện gì vậy?" Tiêu Chiến ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi: "Nhất Bác, em có cần anh qua không?"

Vương Nhất Bác thất vọng trả lời: "Giá mà anh có thể đến đây ... bọn em bị kiểm soát giờ giấc ra vào, vì vậy em không thể ra ngoài ..."

"Không sao đâu, nếu cần anh có thể gọi video cho em." Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói.

Vương Nhất Bác suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy thì..., chúng ta gọi video đi."

Sau khi chỉnh trang lại mái tóc rối bù của mình, Vương Nhất Bác đeo tai nghe và bấm gọi video.

Không mất nhiều thời gian để Tiêu Chiến nhất máy, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào màn hình, quan sát một lúc lâu, Tiêu Chiến đang đeo kính mặc một cái áo phông dài tay màu trắng, trên tường sau lưng treo một bức tranh một chú mèo con.

Tiêu Chiến vẫn rất đẹp cho dù anh ấy có mặc gì đi nữa! ! Có lẽ vì anh ấy có dáng người đẹp nên mặc gì cũng đẹp? Thật rất muốn xem thử...

Vương Nhất Bác trên màn hình mím môi nhanh chóng bác bỏ ý kiến ​​đó.

"Nhất Bác, em còn sợ không?" Tiêu Chiến lo lắng hỏi khi thấy người bên kia nhất thời không lên tiếng.

Định thần lại, Vương Nhất Bác lập tức lắc đầu rồi lại gật đầu, "Hưmm, vẫn còn một chút, nhưng có Chiến ca ở chung là được rồi."

Tiêu Chiến cười nói: "Vậy thì đêm nay ca ca sẽ ở cùng em cho đến khi em không sợ nữa?"

Vương Nhất Bác lại gật đầu nói: "Được ạ!"

"Chiến ca vừa rồi anh có bận không? Sao anh lại đeo kính? Em sẽ không làm phiền anh, đúng không?"

"Anh không bận." Tiêu Chiến tháo kính xuống, nói: "Em cũng sẽ không quấy rầy anh. Chỉ là đeo kính trông đẹp hơn."

Tiêu Chiến khẽ cau mày, nhìn màn hình điện thoại di động trong ánh sáng yếu sẽ không tốt cho mắt, hơn nữa đèn trong phòng anh lại sáng như vậy, nhất định sẽ làm mắt bạn nhỏ bị tổn thương.

Tiêu Chiến vươn tay tắt đèn trong phòng, chỉ để lại chiếc đèn bàn nhỏ.

"Tại sao anh lại tắt đèn?" Vương Nhất Bác nghiêng đầu hỏi.

Tiêu Chiến trả lời: "Đèn quá sáng, anh nghĩ nên tắt đèn đi."

"Ồ ..." Vương Nhất Bác gật đầu cười: "Thật ra, Chiến ca cũng rất đẹp trai mà không cần đeo kính."

"Thật không?" Tiêu Chiến nghĩ gì đó, hỏi: " Vậy dó có phải là kiểu mà Nhất Bác thích không?"

Vương Nhất Bác nói mà không cần suy nghĩ, "Đương nhiên."

Tiêu Chiến trên màn hình đã cười thành tiếng ngay khi nghe thấy câu trả lời của bạn nhỏ và nói: "Vậy sao ~"

Vương Nhất Bác đột nhiên nhận ra mình vừa nói gì đó, hoảng hốt giải thích: "A, em, giống như Chiến ca. À, không, không, chỉ là -"

Tiêu Chiến cảm thấy thích thú với bộ dạng hoảng sợ của Vương Nhất Bác, cười đến híp mắt.

Thấy vậy, khuôn mặt Vương Nhất Bác lập tức đỏ lên, tức giận mắng: "Ngày nào anh cũng bắt nạt em, ỷ lớn hơn em rồi muốn là bắt nạt được em. Em xong chắc rồi!"

Lau nước mắt trên khóe mắt, Tiêu Chiến vội xua tay nói: "Đừng, đừng! Đừng cúp máy, anh sẽ không bắt nạt em nữa."

"Meo meo ~"

Tiêu Chiến đột nhiên biến mất khỏi màn hình điện thoại di động của Vương Nhất Bác, cậu chỉ còn nhìn thấy chiếc đèn bàn nhỏ trong phòng anh.

"Ca...?" Vương Nhất Bác trầm giọng hỏi, tiến lại gần màn hình.

Đột nhiên nhìn thấy bên tai của một chú mèo con, Vương Nhất Bác giật mình đến mức suýt ném điện thoại ra ngoài.

Tất cả là lỗi của Tống Tử Hàn vì đã ép mình phải xem bộ phim kinh dị đó . Nội dung bộ phim chính là một nhóm bạn đang trò chuyện video với nhau đột nhiên bị giết từng người một. Làm mình sợ!

"Kiên Quả, đừng quậy, đừng ấn bậy!"

"Kiên Quả đến đây, đến đây với baba."

Tiêu Chiến cuối cùng cũng xuất hiện tại màn hình điện thoại, chỉ thấy Vương Nhất Bác trên màn hình đang vỗ ngực.

Tiêu Chiến dời tầm mắt sang Kiên Quả đang nằm dài trên bàn cạnh giường, nhìn nó từ từ đi sang một bên rồi vươn móng vuốt móc điện thoại rồi mới lùi lại, "Nó không làm em sợ chứ, Nhất Bác?"

"A, không sao." Vương Nhất Bác vẫn là muốn lưu lại một chút thể diện cho bản thân, nên đương nhiên không nói sợ hãi.

"Anh không biết Kiên Quả vào đây bằng cách nào. Vừa vào đã muốn cướp điện thoại." Tiêu Chiến cười, đưa ngón tay xoa má Kiên Quả: "Em có muốn nựng Kiên Quả với anh không? "

"Haha, nó thậm chí còn chưa nhìn thấy em mà." Vương Nhất Bác nói với một nụ cười.

Tiêu Chiến ngạc nhiên.

Tất nhiên, Kiên Quả đã nhìn thấy sự xuất hiện của Vương Nhất Bác, và quyển sổ nhỏ của Tiêu Chiến cơ bản đều có liên quan đến cậu.

"Vài ngày nữa em sẽ được gặp, đừng quên ngày hẹn." Tiêu Chiến nheo mắt cười.

"Không, làm sao em có thể quên được chứ Chiến ca?" Vương Nhất Bác lại hỏi, "A đúng rồi, bức tranh treo sau lưng anh có phải là bức tranh vẽ Kiên Quả không?"

Tiêu Chiến cúi đầu liếc nhìn Kiên Quả đang vui vẻ cọ vào lòng bàn tay mình, tuy rằng trên mặt vẫn mang theo ý cười, nhưng Vương Nhất Bác có thể thấy Tiêu Chiến có chút buồn bã.

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, cười nhẹ, "Đúng a."

"Là anh vẽ sao?" Vương Nhất Bác tò mò hỏi.

"Ừm." Tiêu Chiến liếc nhìn tấm thảm trước giường nói: "Nếu em thích, anh cũng có thể vẽ cho em một bức."

"Oa! Thật sao?" Vương Nhất Bác hai mắt sáng lên: "Có thể sao?"

Tiêu Chiến gật đầu khẳng định: "Tất nhiên."

Kiên Quả đột nhiên nhảy ra khỏi giường một lần nữa, chạy đến bảng vẽ và bắt đầu vồ lấy nó. Tiêu Chiến nói "Chờ anh một chút", đặt điện thoại xuống, vội vàng ẳm nó trở lại.

"Kiên Quả, con càng ngày càng không thể kiểm soát được bản thân sao?" Tiêu Chiến dùng mũi xoa nhẹ lên má Kiên Quả.

Kiên Quả đẩy khuôn mặt của Tiêu Chiến ra một cách kinh tởm, nhảy ra khỏi vòng tay anh, lăn lộn trên giường vài lần.

Sau một lúc, Vương Nhất Bác bĩu môi, hỏi với giọng thật nghiêm túc "Chiến ca, nếu..., ý em là nếu, em thực sự thích anh, thì anh có thích em không?"

Tiêu Chiến cố giữ Kiên Quả đang cào vào quần áo của mình, không do dự nói: "Có."

Anh luôn thích em, bạn nhỏ.

Nghe vậy, khóe miệng Vương Nhất Bác hơi nhếch lên: Vậy thì em có thể chuẩn bị tỏ tình với anh được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro