Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đột nhiên tỉnh lại, vội vàng nhìn qua điện thoại: "Cũng may, vẫn chưa trễ..."

Vương Nhất Bác lười biếng nằm trên giường, vươn tay tắt ngọn đèn nhỏ trên tường.

Chợt nhớ mình vẫn đang trò chuyện với Tiêu Chiến trước khi đi ngủ, ngay lập tức mở điện thoại ra và thấy tin nhắn của Tiêu Chiến "Chúc ngủ ngon, bạn nhỏ" sau khi cậu đã ngủ say.

Tối hôm qua Vương Nhất Bác vừa nói chuyện vừa nằm ở trên giường, đặt điện thoại lên đầu giường, hai tay đặt dưới cằm, ôn nhu nhìn Tiêu Chiến trên màn hình.

Tiêu Chiến cũng kê điện thoại một bên, bế Kiên Quả đang nằm bên cạnh lên nói: "Em buồn ngủ à?"

Vương Nhất Bác mím môi lắc đầu: "Không buồn ngủ..."

Ngay cả như vậy, Vương Nhất Bác cũng không thể không dụi mắt nói: "Kiên Quả thật đáng yêu."

Nghe vậy, Kiên Quả trong tay Tiêu Chiến duỗi bàn chân ra như thể mình hiểu được điều đó, cố gắng tìm kím người vừa khen mình. Khi bàn chân nhỏ chạm vào màn hình điện thoại thay vì Vương Nhất Bác, cô nàng kiên nhẫn duỗi ra một chiếc chân khác như muốn nói: Tôi không tin là tôi không thể chạm vào Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến miễn cưỡng giữ Kiên Quả trở lại, nói: "Anh hiểu rồi, Kiên Quả nhất định là không muốn em rời đi."

Vương Nhất Bác đã bị thu hút bởi Kiên Quả dễ thương, mỉm cười nói: "Kiên Quả, có muốn đến đây với anh không?"

Kiên Quả có vẻ rất thích thú muốn thoát khỏi vòng tay của Tiêu Chiến, nhưng khi thấy mình không thể thoát được, tức giận cào cào vào tay Tiêu Chiến "meo~ meo" vài cái.

"Oái? Kiên Quả, sao con lại làm vậy? Baba có bỏ con khi nhìn thấy anh đẹp trai nào không?" Tiêu Chiến lắc đầu, vỗ nhẹ vào bàn chân của Kiên Quả, nói, "Sao em lại nói vậy? Muốn đưa Kiên Quả của anh đi? Cái gì chứ? "

"A em... em."

Tiêu Chiến đặt Kiên Quả sang một bên để nó không thể đến gần điện thoại cười nói, "Những thứ khác thì không sao, nhưng đừng trộm Kiên Quả của anh."

Vương Nhất Bác ngáp một cái, cười nói: "Không đâu."

"Chính là anh nói." Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác ngáp một cái, liếc mắt nhìn thời gian nói: "Ngủ sớm đi, ca kể chuyện cho em nghe?

"A? Cũng không muộn lắm?" Vương Nhất Bác lắc đầu.

Mới hai giờ sáng, sao mình có thể cúp máy sớm như vậy ...

"Không được, ngày mai chín giờ em cần phải lên lớp." Tiêu Chiến nói tiếp: "Nếu em sợ, vậy khi nào em ngủ quên anh sẽ tắt máy giúp em?"

"Vậy thì được ạ, hihi." Vương Nhất Bác nghiêng đầu cười: "Anh muốn kể chuyện gì?"

Tiêu Chiến suy nghĩ vài giây,nói : "Là chuyện thỏ anh và một bạn nhỏ."

"Thỏ anh? Là anh sao?" Vương Nhất Bác cười nói.

Tiêu Chiến chỉ cười không có ý phủ nhận: "Nhắm mắt lại."

Sau khi Vương Nhất Bác điều chỉnh tư thế, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Tiêu Chiến bắt đầu kể về lần đầu tiên thỏ anh nhìn thấy bạn nhỏ, ngày đầu tiên nói chuyện cùng anh, lần đầu tiên chơi chung với anh, lần đầu tiên ...

Vương Nhất Bác nhắm mắt lắng nghe câu chuyện của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác người không buồn ngủ ban đầu, dần dần bắt đầu cảm thấy buồn ngủ vì giọng nói dịu dàng của Tiêu Chiến.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Vương Nhất Bác như mơ hồ nhớ ra điều gì đó, ngơ ngác lẩm bẩm: "Chiến ca, em quen anh lâu rồi hả?"

Tiêu Chiến sững sờ một lúc trước khi nói, "Ừm ..."

Một lúc sau, Tiêu Chiến nhận ra rằng mình đã ngủ thiếp đi mà không nghe thấy tiếng trả lời của bạn nhỏ. 

Tiêu Chiến không vội cúp điện thoại mà nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác trên màn hình hồi lâu mới mờ mịt: Tại sao khi ngủ vẫn còn đáng yêu như vậy?

Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon!"

Sau khi xem một hồi, xác định Vương Nhất Bác đã hoàn toàn ngủ say, anh mới yên tâm cúp điện thoại, nhân tiện gửi "Chúc ngủ ngon, bạn nhỏ".

Vương Nhất Bác ngồi trên giường cười tủm tỉm một hồi mới chịu rời giường tắm rửa.

Nhìn thấy Vương Nhất Bác sáng nay dậy sớm hơn mình, Tống Tử Hàn cau mày khó hiểu nói: "Hôm nay là cậu dậy sớm, hay là bọn tôi dậy muộn?"

"Là tôi dậy sớm, chứ không như cậu ngày nào cũng ngủ nướng như vậy." Vương Nhất Bác vừa lầm bầm nói.

Tống Tử Hàn chỉ vào chính mình không tin lớn tiếng: "Tôi? Vương nhị ca, cậu còn không biết xấu hổ, cậu thật sự là nói tôi?"

"Đúng, là cậu." Vương Nhất Bác quay đầu lè lưỡi với Tống Tử Hàn.

"Được rồi, cậu hay lắm!" Tống Tử Hàn đứng dậy đi tới chỗ Tiết Tĩnh Xu đang thay quần áo, than thở: "A Xu! Nhìn cậu ta đi! Với cả Tiêu Chiến, thật là bực mình!

Sau khi mặc quần áo, Tiết Tĩnh Xu xoay người cầm khăn tắm của Tống Tử Hàn đưa tới cửa phòng tắm: "Mặc kệ cậu ta đi, cậu trước tiên đi tắm rửa."

"A Xu! Cậu lo cho cậu ta đi." Tống Tử Hàng nhận lấy khăn tắm nói.

Tiết Tĩnh Xu đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, cầm lấy máy sấy tóc: "Đừng chọc giận cậu ấy, nếu không..., không phải cậu không biết cậu ấy sẽ làm ra chuyện ngu ngốc gì."

"Được rồi, không trêu chọc bảo bối Tử Hàn của cậu nữa." Vương Nhất Bác dựng tóc gáy nói với Tiết Tĩnh Xu ở phía sau, "Thành thật mà nói, cậu..."

Tiết Tĩnh Xu dừng lại một chút, sau đó nhìn đi chỗ khác, bật công tắt trên máy sấy không muốn nghe Vương Nhất Bác muốn nói tiếp.

"Được, được rồi, không nói, không nói nữa có được không?" Vương Nhất Bác xua tay, cầm điện thoại ngồi lên giường Tống Tử Hàn.

Vương Nhất Bác mỉm cười, gửi voice chat cho Tiêu Chiến: "Chiến ca, buổi sáng tốt lành! Cảm ơn anh tối hôm qua."

"Cái gì? Cậu và Tiêu Chiến đã ở chung với nhau sao?" Tống Tử Hàn ngạc nhiên hỏi khi cậu ta bước ra từ phòng tắm.

Vương Nhất Bác mỉm cười tự hào, nói: "Vẫn còn sớm. Nhưng mà tôi sẽ tỏ tình khi đến nhà anh ấy."

"Vậy thì tôi cũng nên tỏ tình với Mộng Nhiên chứ?" Tống Tử Hàn nghĩ đến đó, hỏi.

Vương Nhất Bác tắt điện thoai, ngẩng đầu nhìn Tống Tử Hàn: "Thật ra thì cậu không cần phải làm thế. Dù sao thì -"

Tiết Tĩnh Xu cất máy sấy tóc cắt ngang, "Đừng nghe Vương Nhất Bác nói bậy, muốn làm gì thì làm. Đừng lo lắng."

Tiết Tĩnh Xu đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác thì thào nói: "Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa..."

Tống Tử Hàn đang chỉnh lại tóc bên hông không để ý đến cuộc nói chuyện của hai người họ, nói: "Ừ, tôi cũng không vội. Hay là tôi mời hai cậu một bữa."

"Đúng vậy." Vương Nhất Bác đứng dậy, sắp xếp balo nói: "Bây giờ, việc quan trọng là chuẩn bị lên lớp. Hôm nay giáo sư sẽ báo điểm."

"Được rồi, tôi biết hai ngày qua cậu đang rất hy vọng về điểm số của mình." Tống Tử Hàn cũng thu dọn giường của mình.

Ba người họ đi về hướng phòng học như mọi khi, trên đường đi vẫn có tiếng ồn ào của Vương Nhất Bác và Tống Tử Hàn. Điều khác biệt là Tiết Tĩnh Xu đứng bên cạnh hai người.

Tiết Tĩnh Xu tuy rằng từ trước đến nay vẫn luôn trầm mặc, nhưng là chưa bao giờ giống như vậy, nhìn kỹ thật có chút lo lắng.

--Buổi chiều, trong quán cà phê--

"Chào ông chủ ~" Lâm Dịch đúng giờ bước vào quán cà phê, chào hỏi Tiêu Chiến.

Sau khi người khách trả tiền và rời đi, Tiêu Chiến cười nói: "Chào buổi chiều."

Lâm Dịch nhanh chóng mặc tạp dề vào, liếc nhìn Tiêu Chiến vẫn đang cười nói: "Ông chủ, hôm nay có chuyện gì, sao anh vui vẻ như vậy?"

Tiêu Chiến nhìn Lâm Dịch, không giải thích gì chỉ cười cười lắc đầu: "Không có chuyện gì."

Sáng nay ngay sau khi Vương Nhất Bác biết được điểm của mình, đã nóng lòng gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến nói rằng bài kiểm tra rất tốt, cậu ấy còn không quên gửi kèm một bức ảnh để chứng minh điều đó.

Lý Yến Phàm thầm nghĩ: Thần bí như vậy, chỉ có thể là có liên quan gì đến Vương Nhất Bác?

"A." Tiêu Chiến nghĩ rằng anh muốn nhờ Lâm Dịch giúp đỡ, cô ấy sẽ không từ chối nói "Tôi cần cô và A Phàm đến xem cửa hàng vào thứ hai.

"Hẹn hò?" Lâm Dịch tò mò hỏi, đang nghĩ cách nói cho người khác nghe.

Tiêu Chiến nhướng mày hỏi lại: "Có chuyện gì sao?"

Lâm Dịch không hiểu sao lại mỉm cười, xua tay nói: "Ahahaha, không có, không có gì. Các người chơi vui vẻ."

Tiêu Chiến khoanh tay nhìn Lâm Dịch có chút thích thú: "Tại sao tôi có cảm giác cô còn mong chờ hơn cả tôi a?"

"Không có chuyện gì." Lâm Dịch cười khẩy, nhanh chóng tìm cớ trốn tránh đề tài này.

Một lúc sau, Tiêu Chiến cũng tập trung vào việc chuẩn bị đồ uống, không quan tâm đến Lâm Dịch. Sau đó Lâm Dịch mới dám lấy điện thoại di động ra, dựa vào quầy bắt đầu báo tin mới trong nhóm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro