Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ khi Vương Nhất Bác biết điểm của mình, nụ cười lúc nào cũng treo trên mặt, sau giờ học lại nhanh chóng chạy đến quán cà phê.

Tống Tử Hàn khinh bỉ ra mặt khi thấy cậu như vậy: "Cậu có cần vui đến như không chứ? Có khi nào Tiêu Chiến chỉ coi cậu như một đứa em trai không?"

Tống Tử Hàn tuy nói như vậy, nhưng thực ra vẫn hy vọng Vương Nhất Bác có thể ở bên Tiêu Chiến, dù sao thì từ khi còn nhỏ cũng chưa bao giờ thấy Vương Nhất Bác quan tâm đến ai nhiều như vậy.

Vương Nhất Bác tới quán cà phê, vừa lúc Tiêu Chiến cũng không bận lắm, Lâm Dịch đang dọn bàn, cửa hàng cũng không có nhiều người.

Vương Nhất Bác bước đến quầy chào hỏi: "Chiến ca, anh đang làm gì vậy?"

"Đến rồi à?" Tiêu Chiến quay lại cười nói: "Đợi một chút, anh lắp lại cho xong vòi đánh sữa này đã."

Vương Nhất Bác 'ừm' một tiếng  sau đó ngoan ngoãn chờ Tiêu Chiến.

Lúc này, Lâm Dịch đã dọn dẹp bàn, quay lại khu vực làm việc, nói đùa: "Wow, Vương Nhất Bác, trong mắt cậu chỉ nhìn thấy ông chủ tôi thôi sao? Cậu còn không thèm chào chị đây."

"A?" Vương Nhất Bác hoàn toàn không để ý Lâm Dịch có ở đó cậu tưởng hôm nay chỉ có mình và Tiêu Chiến nên có chút ngượng ngùng nói: "Chị Lâm, chị khỏe không?

Lâm Dịch mỉm cười, liếc nhìn Tiêu Chiến đang pha đồ ​​uống, nói nhỏ với Vương Nhất Bác: "Món nước mà ông chủ đang làm là đặc biệt làm cho em. Ngay cả chị cũng không biết cách làm đâu."

Tiêu Chiến vừa xong, quay lại đã thấy Lâm Dịch thì thầm với Vương Nhất Bác với vẻ mặt kỳ quái: "Lâm Dịch, đừng dạy hư bạn nhỏ của tôi."

Nghe vậy, Lâm Dịch nhanh chóng quay đầu lại nói: "Làm sao tôi có thể dạy hư cậu ta chứ? Chính là anh, ông chủ a..."

Tiêu Chiến nhướng mày hỏi: "Tôi, tôi như thế nào?"

"Ahahaha, không sao! Tốt, tốt lắm!" Lâm Dịch lấy điện thoại kiểm tra thời gian, nói tiếp: "Sáu giờ rồi, tôi đi ăn tối trước. Hai người từ từ tâm sự đi ~"

Lâm Dịch nhìn hai người, trong lòng thầm cầu nguyện: Vương Nhất Bác, chị đây chỉ mong cậu không bị anh ta ăn thịt.

Sau khi cả hai nhìn Lâm Dịch vội vàng rời đi, Tiêu Chiến đưa đồ uống trên tay đến trước mặt Vương Nhất Bác nói: "Em uống thử xem?"

Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến, một "ý tưởng hay" đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu. Thay vì cầm lấy cốc, cậu lại để Tiêu Chiến giúp mình cầm cốc, sau đó uống một ngụm từ ống hút.

"Thật ngon!" Vương Nhất Bác kinh ngạc cảm thán, nắm cổ tay Tiêu Chiến để giữ vững ly, uống thêm hai ngụm.

Tiêu Chiến cầm cốc nước nhìn Vương Nhất Bác đang nắm cổ tay mình, cười nói: "Được rồi, bạn nhỏ, anh sẽ ngồi đây uống cùng em."

Vương Nhất Bác nhướng mắt nhìn Tiêu Chiến trước mặt: "Hả?" Sau khi nghe Tiêu Chiến vừa nói gì, Vương Nhất Bác đã buông tay cậu ra và đi đến chỗ cậu thường ngồi.

Hai người ngồi cạnh nhau trò chuyện, lúc sau đột nhiên Tiêu Chiến hỏi: "Thứ hai, em sẽ đến đây lúc mấy giờ?"

Vương Nhất Bác lấy điện thoại xem thời khóa biểu của mình xong mới trả lời: "Mười hai giờ em đến được không? Có sớm quá hay không?"

"Không." Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác: "Không sao cả."

Bị Tiêu Chiến nhìn chằm chằm, Vương Nhất Bác lo lắng cắn ống hút: "Vậy... vậy gặp anh ở quán cà phê mười hai giờ?"

Ding dong ~

Tiêu Chiến quay lại nhìn khách hàng vừa vào cửa hàng, đứng dậy nhẹ nhàng xoa đầu Vương Nhất Bác nói nhỏ vào tai cậu: "Anh lái xe qua đón em, chỉ cần đợi anh ở cổng trường là được."

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, hai tai dần dần trở nên ửng hồng.

Vương Nhất Bác sờ sờ dái tai, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Chiến đang đứng trước quầy: Hình như mình đã nghe câu này ở đâu rồi ...?

"Bé Bo, anh đi xe đạp đón em, anh đợi em ở cổng trường nhé."

"A? Ca ca, anh có thể đi xe đạp không?"

"Không được! Anh bị bong gân chân rồi."

"Ca ca, em sai rồi..."

"... Trở lại lớp."

"Ca ca, anh Chiến, Chiến ca, đừng tức giận..."

-Kết thúc hồi tưởng-

Sau cơn ác mộng, và cuộc trò chuyện với Tiêu Chiến vào ngày hôm đó, Vương Nhất Bác đã luôn gọi video với Tiêu Chiến trước khi đi ngủ vào mỗi buổi tối, cho đến khi Tiêu Chiến hối thúc cậu phải đi ngủ sớm.

Tối chủ nhật cũng vậy, sau khi tắm rửa xong, Vương Nhất Bác lướt điện thoại xem tin tức trong khi đợi Tiêu Chiến gọi đến.

Không bao lâu đã thấy Tiêu Chiến gọi đến rồi. Sau đó Vương Nhất Bác bắt máy với một nụ cười rạng rỡ, cả hai liền bắt đầu kể cho nhau nghe về những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

Cho dù không phải là chuyện lớn gì, hai người có thể nói về vô số chủ đề, không cần lo lắng không có chủ đề, đột nhiên sẽ yên tĩnh lại.

Sau khi tán gẫu, Tiêu Chiến bắt đầu nói về kế hoạch của ngày mai, anh hỏi: "Vậy ngày mai em muốn ăn gì?"

Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút nói: "Lẩu?"

Tiêu Chiến gật đầu, nói: "Được, nhưng chúng ta phải đi siêu thị trước."

"Được a ~" Vương Nhất Bác cười gật đầu, vẻ mặt đầy tràn đầy mong đợi.

Ngày hôm sau.

Sau khi buổi học kết thúc Vương Nhất Bác liền lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác định đứng ở cổng trường đợi anh, nào ngờ vừa bước đến cổng lại nhìn thấy Tiêu Chiến đang ngồi trên ghế lái của một chiếc ô tô màu trắng đang nhìn chầm chầm vào điện thoại.

Vương Nhất Bác vẫy tay chào tạm biệt Tống Tử Hàn và Tiết Tĩnh Xu, đi đến gõ cửa xe. 

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, nheo mắt mỉm cười khi nhìn thấy Vương Nhất Bác, ra dấu rằng cửa không khóa.

Sau khi vào chỗ thắt dây an toàn, Vương Nhất Bác mới quay sang hỏi: "Anh đợi em lâu chưa?"

Tiêu Chiến cầm lấy ba lô của Vương Nhất Bác để ra ghế sau, nói: "Cũng không lâu lắm, anh mới tới thôi."

"Ồ, anh không cần đến sớm như vậy. Cũng may hôm nay lão sư không đến trễ, nếu không anh sẽ phải đợi lâu." Vương Nhất Bác sờ sờ dái tai ngại ngùng nói.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, đưa khăn giấy cho cậu nói: "Em không sợ mình sẽ bị tan chảy khi đứng dưới nắng sao?"

Vương Nhất Bác lau mồ hôi cười nói: "Không, anh cứ đợi."

Tiêu Chiến cười nói: "Được rồi vậy chúng ta đi siêu thị trước nhé?"

"Được." Vương Nhất Bác vươn tay chỉnh điều hòa trong xe.

Trong mắt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác hôm nay yên lặng lạ thường chỉ ậm ờ trả lời anh vài cậu hỏi, cứ một mực nhìn xuống điện thoại với vẻ bận tâm.

Nhưng thực ra Vương Nhất Bác rất bối rối, mặc dù đã tìm cách tỏ tình nhưng khi thực sự muốn nói ra, cậu lại thấy rằng rất khó thổ lộ.

May mắn thay, Tiêu Chiến đã không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa, mà Vương Nhất Bác hiển nhiên cũng thư giãn rất nhiều khi đến siêu thị.

Vừa đến siêu thị Tiêu Chiến đã nói với cậu: "Em muốn ăn gì cứ lấy, đừng lo, anh mời em."

Với lời nói của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không còn khách sáo nữa, cậu có thể lấy bất cứ thứ gì mình muốn. Dần dần quên đi sự hồi hộp lúc ban đầu, dần dần trở nên tự nhiên hơn.

"Anh ơi, em muốn lấy thêm rau mùi..." Vương Nhất Bác nhìn đống rau mùi bên cạnh.

Tiêu Chiến đẩy xe đẩy đầy nguyên liệu đến bên cạnh, nói: "Lấy thêm chút nữa đi, không sao cả."

Vương Nhất Bác vui vẻ bỏ một túi rau mùi vào xe: "Em nghĩ như vậy đủ rồi, mua thêm sẽ ăn  không hết đâu."

Tiêu Chiến gật đầu đồng ý, đẩy xe đẩy đến quầy thanh toán.

Hai người túi lớn túi nhỏ trở lại xe, đột nhiên Tiêu Chiến nhớ ra điều gì đó, chỉ vào thùng đồ trước mặt Vương Nhất Bác nói: "Nếu em đói bụng, có bánh quy ở đây. "

Vương Nhất Bác mở hộp đựng đồ, lấy ra một hộp đựng bánh quy nhỏ, nếm thử rồi nói: "Oa, bánh này ngon thật nha! Anh mua à?"

Tiêu Chiến cười lắc đầu: "Không có, là anh làm ngày hôm qua, có ngon không?"

Hai mắt Vương Nhất Bác lập tức sáng lên, nhìn Tiêu Chiến nghiêm túc lái xe mà trong lòng thở dài: Mình tìm được bảo bối gì rồi! Ai mà không muốn có một người chồng vừa đẹp trai, vừa đảm đang và biết nấu ăn chứ!

Mình sẽ không để ai dành lấy, dù sao thì cũng phải là của mình. Vương Nhất Bác cầm một cái bánh quy khác, gật gù tự nói với chính mình.

Tiêu Chiến nghĩ rằng Vương Nhất Bác đang nói về bánh quy, đáp lại với một nụ cười: "Nếu em thích thì ở nhà vẫn còn, không ai dành của em."

Vương Nhất Bác giật mình, nghĩ rằng Tiêu Chiến sao có thể nghe thấy những gì mình đang nói chứ.

Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại nói: "Chiến ca thật tuyệt vời nha, ngoài pha cà phê và nấu ăn, anh còn rất giỏi chăm sóc người khác."

"Chỉ muốn chăm mỗi em thôi, được không?" Tiêu Chiến liếc nhìn bạn nhỏ kế bên rồi nói.

Vương Nhất Bác nhất thời không biết trả lời như thế nào im lặng một lúc, sau khi Tiêu Chiến đậu xe xong mới chậm rãi nói: "Được rồi."

Tiêu Chiến lấy ba lô từ băng ghế sau, nhìn bạn nhỏ trước mặt mình một cách ngại ngùng.

Vương Nhất Bác bị nhìn chằm chằm cảm thấy khó chịu, dái tai dần dần đỏ lên, mím môi trầm giọng nói: "A, em em đến bấm thang máy trước."

Nhìn bạn nhỏ hoảng sợ bỏ chạy, Tiêu Chiến nhận ra rằng Vương Nhất Bác chỉ đang trốn trả lời câu hỏi của mình. Tiêu Chiến cúi đầu cười: Đúng thật Vương Nhất Bác vẫn chỉ là đứa nhỏ to xác, xong việc thì chạy đi mất.

Tiêu Chiến khóa cửa xe lại, đi tới chỗ Vương Nhất Bác với hai túi đựng nguyên liệu, nói: "Đứa nhỏ này chưa nói xong đã chạy mất? Anh còn không có cơ hội đáp lại."

"Ding!"

Vương Nhất Bác bước nhanh vào thang máy mà không nghe thấy lời của Tiêu Chiến.

Thứ duy nhất phản bội lại Vương Nhất Bác chính là vết ửng đỏ trên mặt, cổ và cả dái tai vốn dĩ đã đỏ giờ còn đỏ hơn.

Tiêu Chiến ở một bên nhìn Vương Nhất Bác, thấy không có ai bước vào thang máy, khóe miệng Tiêu Chiến nhếch lên càng ngày càng cao.

"Tầng mấy a?" Vương Nhất Bác bình tĩnh hỏi với cổ họng.

"Là tầng mười tám." Tiêu Chiến thản nhiên hướng Vương Nhất Bác trả lời.

Khi cửa thang máy đóng lại, Tiêu Chiến quay mặt về phía Vương Nhất Bác hỏi nhỏ: "Nhất Bác, sao em không trả lời câu hỏi của anh?"

Tiêu Chiến đến quá đột ngột, Vương Nhất Bác lo lắng nuốt nước bọt, cúi đầu vô thức lùi lại vài bước.

Thấy vậy, Tiêu Chiến cũng tiến thêm mấy bước, hỏi tiếp: "Nhất Bác, em có thích anh không?"

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến dồn vào chân tường không còn chỗ nào thoát ra, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, do dự hồi lâu cũng không nói được câu nào.

Vương Nhất Bác trong nội tâm thầm mắng bản thân dữ dội "Không phải ngươi đã chuẩn bị tỏ tình sao? Tại sao bây giờ lại không thể nói bất cứ điều gì chứ? "

Vương Nhất Bác liếc nhìn màn hình hiển thị tầng thang máy: Tại sao nó chỉ mới ở tầng sáu! ! !

Nhìn thấy Vương Nhất Bác quay đầu lại, Tiêu Chiến nhân cơ hội cúi xuống thì thầm vào tai cậu: "Thật ra anh vẫn luôn thích em. Anh chỉ thích em thôi. Còn có, ... giống như người yêu vậy."

Vương Nhất Bác tròn mắt, không ngờ rằng Tiêu Chiến sẽ tỏ tình với mình trước.

Vương Nhất Bác quay đầu qua, không ngờ khuôn mặt của Tiêu Chiến lại gần như vậy, cậu hít sâu một hơi mím chặt miệng: Làm sao đây, suýt nữa thì hôn môi luôn rồi! AAAAAAAA.

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, nói tiếp: "Nếu em không trả lời, anh sẽ không cho em đi."

Vương Nhất Bác lại nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Chiến một lúc lâu, tầm mắt rơi vào môi anh.

Nhìn nó có vẻ rất ngọt ngào ...

Sau khi suy nghĩ, Vương Nhất Bác hơi nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên nốt ruồi dưới môi của Tiêu Chiến: "Em cũng thích anh, Tiêu Chiến, chúng ta yêu nhau đi."

"Dinh!"

Vừa đúng lúc, cửa thang máy mở ra, tầng mười tám đã tới.

.

.

.

.

.

.

.

.

Tui tức cái thang máy ghê, không sớm không muộn chọn ngay lúc người ta đang tỏ tình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro