Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình thường Vương Nhất Bác có chứng gắt ngủ, mỗi buổi sáng chính là luôn khó khăn để tỉnh dậy, nhưng hôm nay cậu đã thức dậy từ sớm.

Tiết Tĩnh Xu vừa ngồi dậy đã thấy Vương Nhất Bác từ phòng tắm đi ra, tuy rằng không nói gì nhưng nhìn vẻ mặt đó cũng biết hắn ngạc nhiên như thế nào.

Sau đó Tống Tử Hàn cũng thức dậy, vừa mở mắt liền nhìn thấy Vương Nhất Bác đang tập vài động tác thả lỏng cơ thể liền liên tục dụi dụi mắt để xác định bản thân đã tỉnh chứ không phải đang mơ, sau đó liền hỏi: "Hôm nay mặt trời mọc hướng Tây sao?"

Vương Nhất Bác quay đầu lại, cau mày nói: "Tối hôm qua đụng trúng đầu, ngủ dậy liền phát ngốc à?"

"Ngốc cái mông ấy! Cậu mới là tên ngốc!" Tống Tử Hàn trợn mắt một cái, "Cậu sao có thể dậy sớm hơn cả tôi vậy?"

"Làm sao lại không được?" Vương Nhất Bác cười cười nói: "Đây chính là sức mạnh của tình yêu nha ~"

"Tôi khinh!" Tống Tử Hàn mắng, "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị cậu chọc cho tức điên lên mất."

Tống Tử Hàn nhắm mắt hít sâu một hơi, xoa xoa thái dương tự trấn an bản thân: "Bình tĩnh, bình tĩnh. Không được đánh chết Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác nhìn Tống Tử Hàn vừa mới tỉnh lại đã bị cậu chọc cho tức đến đỏ mặt, cười thầm che mặt: "Để tôi lấy khăn cho cậu lau mặt thức dậy thêm lần nữa a ~"

Tống Tử Hàn ngáp một cái trả lời: "Này là lý do ngươi không chịu đứng dậy, có phải không?"

Lúc này, Tiết Tĩnh Xu vừa bước ra khỏi phòng tắm, lại nhìn thấy hai người đang cãi nhau, kịp thời ngăn cản: " Chào buổi sáng."

Vương Nhất Bác: "Chào buổi sáng."

Tống Tử Hàn: " Chào buổi sáng ~"

Trong lúc Tống Tư Hàn làm vệ sinh cá nhân, Vương Nhất Bác cầm quyển sổ trên bàn đi tới chỗ Tiết Tĩnh Xu đang xem điện thoại hỏi: "A Xu, cậu giúp tôi xem bài này. Làm như thế này được chưa?"

Tiết Tĩnh Xu hoang mang cầm lấy quyển sổ, vừa nhìn liền gật đầu nói: "Hừm, như thế này mà cậu cũng có thể viết ra được."

Tiết Tĩnh Xu cảm thấy vô cùng ngạc nhiên mà cũng không thể trách hắn ta được, bởi vì đây là lần đầu tiên trong những năm làm bạn với Vương Nhất Bác thấy cậu ta ham học đến vậy.

Sau khi Tống Tử Hàn ra khỏi phòng tắm, Vương Nhất Bác vẫn còn đang trao đổi một số bài tập mà giáo sư đã đưa ra trước đó với Tiết Tĩnh Xu.

Tống Tử Hàn đi tới chỗ hai người, cùng nhau nhìn vào quyển sổ của Vương Nhất Bác, hỏi: "Vương Nhất Bác, khi nào mà cậu học hành chăm chỉ như vậy?"

"Chậc chậc, tôi đã luôn học hành chăm chỉ, được không?" Vương Nhất Bác tự tin trả lời.

Tống Tử Hàn vẻ mặt bàn hoàng không tin nổi nói: "Phi, tôi mới không tin nổi cậu. Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà khiến cậu hôm nay thay đổi chóng mặt như vậy?"

"Đừng có làm kiểu khoa trương như thế chứ?" Vương Nhất Bác nhìn Tống Tử Hàn với ánh mắt kinh tởm, sau đó lại nhìn vào quyển sổ rồi nói.

"Vậy thì có chuyện gì sao? Đừng để tôi ăn ngủ mất ngon." Tống Tử Hàn sốt ruột hỏi.

Im lặng, Tiết Tĩnh Xu cũng tò mò nhìn Vương Nhất Bác, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cậu tích cực học hỏi đến vậy.

Vương Nhất Bác bĩu môi, trên mặt không giấu được ý cười nói: "Tối hôm qua Tiêu Chiến đồng ý cho tôi đến nhà anh ấy xem mèo của anh ấy, còn bảo tôi cố lên ~"

"Có thể anh ấy chỉ đang khách sáo với cậu thôi?" Tống Tử Hàn vừa nói vừa xoay người đi xuống giường.

Vương Nhất Bác lấy lại quyển sổ từ tay Tiết Tĩnh Xu, tự tin trả lời: "Đợi đó, sau khi có điểm thi, tôi sẽ biết đó có phải chỉ là một lời mời lịch sự hay không."

"Chỉ mới qua một đêm, cậu có cần tự tin như vậy không?" Tống Tử Hàn vừa nói vừa chỉnh lại tóc của hắn: "Không hổ danh là Vương Nhất Bác a!"

Ba người họ đã dọn dẹp gọn gàng chỗ ngủ của mình để chuẩn bị ra căn tin ăn sáng.

Trên đường đi, Vương Nhất Bác liên tục nói với Tống Tử Hàn và Tiết Tĩnh Xu rằng bé mèo con của Tiêu Chiến đáng yêu như thế nào, còn Tống Tử Hàn liên tục bảo cậu im lặng cho đến khi Tiết Tĩnh Xu đột ngột nói: "Dư Mộng Nhiên, hướng hai giờ."

Vương Nhất Bác và Tống Tử Hàn lập tức nhìn về hướng Tiết Tĩnh Xu nói.

"A, vậy bây giờ cậu có đi không?" Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đẩy vai Tống Tử Hàn ra.

Tống Tử Hàn khẽ hỏi: "Sao cậu lại đẩy tôi? Làm sao đây, tôi phải nói gì bây giờ?"

"Chậc chậc chậc," Vương Nhất Bác vỗ vỗ lưng hắn, nhỏ giọng nói: "Đương nhiên là trò chuyện tán gẫu và thử thêm WeChat của cô ấy!"

"Cậu nói dễ nghe quá—"

Không để Tống Tử Hàn nói xong, Vương Nhất Bác đã đẩy hắn đến gần Dư Mộng Nhiên.

Dư Mộng Nhiên bối rối nhìn ba người bọn họ nói: "Chào buổi sáng ...?"

Vương Nhất Bác thấy Tống Tử Hàn ngây người trên mặt đất như một kẻ ngốc, liền nhanh chóng vỗ nhẹ vào lưng cậu ta. Tống Tử Hàn quay đầu gượng cười nói: " Chào buổi sáng..."

"A đúng rồi, tôi quên mất mình phải đi nhà sách mua đồ." Vương Nhất Bác đột nhiên nói, "A Xu, cậu đi với tôi."

Tiết Tĩnh Xu: "Tại sao tôi lại ..."

Vương Nhất Bác dơ tay chặn miệng không cho Tiết Tĩnh Xu quyền từ chối, cậu dẫn hắn ta đi về phía thang máy và nói: "Tôi quên mất loại bút muốn mua, cậu đến đó xem với tôi!"

Sau khi nhìn thấy Tiết Tĩnh Xu bị Vương Nhất Bác kéo đi, Tống Tử Hàn xấu hổ nói: "Xin lỗi, Vương Nhất Bác đây là ..."

Dư Mộng Nhiên cười nói: "Không sao đâu. Vậy hai chúng ta đi nhà ăn trước đi?"

"Ừm!" Tống Tử Hàn nhanh chóng đồng ý, trong lòng thầm cảm ơn Vương Nhất Bác: Quả nhiên là anh em tốt của mình!

Sau khi Vương Nhất Bác đem Tiết Tĩnh Xu vào hiệu sách, cậu ta đi vòng ra ngoài đi về phía nhà ăn, nói: "Tôi chết đói mất."

"Vậy cậu kéo tôi đến hiệu sách làm gì?" Tiết Tĩnh Xu khó hiểu hỏi.

Vương Nhất Bác nói, "Không phải là muốn để cho Tống Tử Hàn có cơ hội làm thân với Dư Mộng Nhiên đó sao?"

Tiết Tĩnh Xu thở dài: "Vậy cậu có thể nói là muốn đi toilet, bảo bọn đến nhà ăn trước?"

Đột nhiên Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiết Tĩnh Xu, sau đó nhìn về phía trước nói: "Đúng vậy ... Sao cậu không nói sớm hơn?"

"Tôi có cơ hội nói chuyện hả?" Tiết Tĩnh Xu đáp.

"Không sao, coi như chúng ta hi sinh cho tình yêu của Tống Tử Hàn vậy." Vương Nhất Bác cười nói.

Vương Nhất Bác cùng Tiết Tĩnh Xu, cuối cùng cũng đến được căn tin, liếc nhìn một vòng nhưng thấy Tống Tử Hàn đang ngồi một mình.

Vương Nhất Bác và Tiết Tĩnh Xu liếc nhìn nhau trước khi vội vã chạy tới.

Vương Nhất Bác thậm chí còn không buồn nghĩ xem mình nên ăn gì liền ngồi xuống, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Tại sao chỉ có mình cậu ngồi đây?"

Thấy Tống Tử Hàn vẫn im lặng, Tiết Tĩnh Xu cũng bắt đầu lo lắng không biết cậu ấy có bị Dư Mộng Nhiên từ chối hay không.

"Đừng buồn." Tiết Tĩnh Xu chậm rãi an ủi.

Tống Tử Hàn nhìn vẻ mặt của hai người bạn, đột nhiên cười nói: "Sao lại nghiêm túc như vậy?"

"Là bởi vì tôi sợ cậu bị cự tuyệt cảm thấy không thoải mái." Vương Nhất Bác tiếp tục hỏi: "Vậy có chuyện gì sao?

"Không sao đâu! Mộng Nhiên chỉ muốn ôn bài thêm nên mua một cái bánh mì rồi trở về phòng học." Tống Tử Hàng giải thích: "Hơn nữa, tôi cũng đã được thêm WeChat của cô ấy rồi! Bây giờ tôi có được xem như cậu không?"

"Thật sao? Cô ấy có bảo cậu đến nhà cô ấy xem mèo sao?" Vương Nhất Bác le lưỡi nói.

Tống Tử Hàn: "Cậu đừng có tự mãn?"

Tiết Tĩnh Xu nhìn hai người bọn họ, trong lòng âm thầm thở dài: Lại tới nữa rồi, tôi có nên rời khỏi đây trước không?

Tiết Tĩnh Xu đột ngột đứng dậy nói: "Tôi đi mua bữa sáng" thành công cắt ngang cuộc chiến tranh giữa hai người họ.

Nhìn bóng lưng của Tiết Tĩnh Xu, hai người đều cảm thấy thèm thuồng.

"Chúng ta hiện tại, vẫn chưa có kết thúc." Vương Nhất Bấc đứng lên nói.

Tống Tử Hàn cũng đứng dậy gật đầu, "Được, vậy chờ xem."

Ăn sáng xong, ba người vội vàng đến lớp học dưới sự thúc giục của Vương Nhất Bác. Không giống như mọi khi, cậu bắt đầu ôn bài ngay khi vừa đến lớp những bạn học xung quanh cũng bắt đầu những ánh mắt kỳ lạ hướng Vương Nhất Bác.

Một bạn học lặng lẽ đi đến bên cạnh Tống Tử Hàn, nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì sao? Sao Vương Nhất Bác đột nhiên chăm chỉ học vậy?"

Tống Tử Hàn lắc đầu thở dài.

Vương Nhất Bác liếc nhìn Tống Tử Hàn và nói: "Im lặng. Đừng phá vỡ kế hoạch của tôi."

Tống Tử Hàn nheo mắt nhìn Vương Nhất Bác đang chăm chú ôn bài, ngay cả Tiết Tĩnh Xu cũng trở nên tò mò.

Sau khi bạn học tò mò đến hỏi rời đi, Tiết Tĩnh Xu cũng lên tiếng hỏi: "Kế hoạch gì?"

Vương Nhất Bác cười thần bí, trầm giọng nói: "Nếu lần kiểm tra này thành công, tôi sẽ hỏi Tiêu Chiến khi nào có thời gian sẽ đến nhà anh ấy ~"

"Dừng lại, tôi vẫn đang nghĩ có chuyện gì lớn, thì ra là nó?" Tống Tử Hàn lắc đầu nói, "Anh ấy chắc sẽ đồng ý chứ?"

"Này, cậu không hiểu gì cả." Vương Nhất Bác tiếp tục luyên thuyên kế hoạch của mình: "Hẳn là không có lý do gì khiến anh ấy không đồng ý, cho nên tôi sẽ nói là để ăn mừng bài thi đạt kết quả tốt của tôi."

"Chết tiệt, Vương Nhất Bác ..." Tống Tử Hàn âm thầm giơ ngón tay cái lên, "Lý do rất thuyết phục!"

"Hả, không phải sao?" Vương Nhất Bác hài lòng nói, dựa vào lưng ghế khoanh tay: "Ồ, bây giờ cậu biết thực lực của tôi đến đâu rồi phải không? Đừng quấy rầy tôi đến nhà bạn trai tương lai."

Thật trùng hợp, ngay lúc lão sư bước vào lớp, Vương Nhất Bác nhận được một tin nhắn thông báo trên điện thoại di động.

Cậu nhìn xuống, sau đó nhấn vào đi ra với một nụ cười nhếch mép.



Chiến ca:

Nhất Bác, làm bài kiểm tra tốt nhé!

1b0:

Ah ah ah

Thật là dễ thương! !

Em chắc chắn sẽ làm bài tốt! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro