Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác dựa vào cửa xe, mắt sáng lên khi nhìn thấy Tiêu Chiến từ xa, cậu vẫy tay và hét lên: "Đây."

Vương Nhất Bác hôm nay mặc một bộ quần áo rất bình thường, với một chiếc áo len rộng khiến cậu trông như lọt thỏm trong đó. Bước chân của Tiêu Chiến dừng lại, bàn tay chống bên hông khẽ buông lỏng, sau đó đi về phía trước.

"Em đợi lâu chưa?"

"Không lâu đâu, chỉ một lúc thôi."Vương Nhất Bác lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng, lọt vào tai Tiêu Chiến, đi thẳng vào lòng anh: "Hôm nay không có hoạt động gì cho công việc sao?

"Ừ."Tiêu Chiến đáp, suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Anh định thu âm một bài hát, nhưng nó đột nhiên bị hủy bỏ vì một số lý do." Vương Nhất Bác sững sờ, Tiêu Chiến đang ... là đang giải thích cho cậu sao? Nhận ra điều này,cậu kìm nén sự phấn khích của mình và dậm chân một chút. Tiêu Chiến, thần tượng của cậu ấy thế mà còn chủ động giải thích cho cậu hiểu. Cảm giác giống như một đống pháo hoa nổ trong trong đầu, nổ thành từng chùm, bắn lên trời, và sau đó bùng nổ sáng cả một bầu trời. Nhìn thấy động tác nhỏ của bạn nhỏ, Tiêu Chiến ho khan, cố gắng làm cho vẻ mặt tự nhiên hơn.

"Còn ... vé người nhà thì sao?"

"A vâng, vé đây." Vương Nhất Bác từ trong túi lấy ra một tấm vé đưa cho anh, sau đó mặt đầy hứng khởi nhìn anh: "Vậy thì anh đến cổ vũ cho em đi ~"

Trên vé có nền đỏ, có ghi rõ dòng chữ "Vé dành cho người nhà".

Trái tim của Tiêu Chiến nổi lên giông bão,như thể bức tường bên trong đột nhiên bị phá vỡ, đã rất lâu rồi anh không có được tâm trạng vui vẻ như vậy. Ngón tay cái xoa nhẹ tấm vé, khóe môi Tiêu Chiến bất giác cong lên: "Được."

Anh ấy đã đồng ý đúng không?! Anh ấy vậy mà đồng ý dễ dàng như vậy? Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến hôm nay có vẻ là người nói nhiều. "Tiêu Chiến" cậu kéo cửa xe ra, háo hức nhìn Tiêu Chiến: "Anh có thể cùng em đi ăn tối được không, em đói rồi ~"

Tiêu Chiến do dự một chút: "Em muốn ăn cái gì?"

"Doãn Chính ca giới thiệu cho tôi một nhà hàng. Nghe nói hương vị rất chân thực,chúng ta tới đó thử xem?"

"Doãn Chính ca?" Tiêu Chiến híp mắt,hai mắt đen như vực sâu,khóe môi vốn là nhếch lên từ hạ xuống, mím thành một đường: "Là ai?

"Đó là một tiền bối trong đội. A....anh đã gặp anh ấy. Anh ấy đã ở cùng em tại khách sạn Hoa Phong vào đêm qua."

"Thật không?" Tiêu Chiến giọng đều đều: "Anh không để ý."

"Ồ ..." Vương Nhất Bác gật đầu, xem xét tình huống của Tiêu Chiến tối hôm qua, bình thường không để ý: "Không sao, ngày mai anh ấy sẽ đến xem trận đấu, đến lúc đó sẽ giới thiệu em với anh ấy."

"Không cần."

"Doãn Chính ca rất tốt. Em nghĩ hai người có thể trở thành bằng hữu."

Tiêu Chiến vẫn im lặng, vẻ mặt có chút lạnh lùng. Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên và liếc nhìn Tiêu Chiến, mặc dù cậu rất hy vọng Tiêu Chiến có thể kết bạn nhiều hơn, nhưng cái cậu quan tâm nhiều hơn đến là việc anh có vui vẻ hay không.

"Không sao, nếu không muốn thì quên đi, sau đó chúng ta đi ăn cơm."

Khi Vương Nhất Bác nói điều này, đôi mắt của cậu bất giác tươi tỉnh hơn, thậm chí hai bên má của anh ấy đã xuất hiện một cặp dấu ngoặc nhỏ ngay lập tức, và má sữa thường không nhìn thấy cũng lộ ra rõ ràng. Như một nụ cười chân thành, nhẹ nhàng và ấm áp. Tim Tiêu Chiến đột nhiên run lên, trong lòng như có một luồng điện xẹt qua, giống như móng mèo nuôi nhiều năm nhẹ nhàng cào cào móc ra nhột nhạt. Thật là muốn cắn vào má sữa và để lại dấu răng thỏ trên mặt cậu. Chợt thấy như biểu hiện của mình không đúng, Tiêu Chiến gượng gạo nhìn sang chỗ khác: "Đi thôi."

Thấy vẻ mặt anh dịu đi, Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa xe cho anh rồi vòng ra ghế lái.



--------------------------------



Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đến một nhà hàng Tứ Xuyên, đã đến giờ ăn trưa, trong nhà hàng có rất nhiều người, Vương Nhất Bác đã đặt chỗ trước nên không phải chờ đợi mà đi thẳng vào phòng. Khi gọi món,Vương Nhất Bác gọi một vài món ăn yêu thích mà Tiêu Chiến đã đề cập trong cuộc phỏng vấn, sau đó đưa menu cho Tiêu Chiến: "Nhìn xem, anh có muốn thêm gì khác không?"

Tiêu Chiến cau mày và kéo dài lông mày của mình khi nhìn vào các món ăn mà Vương Nhất Bác gọi. Anh nhớ rằng Weibo của Vương Nhất Bác viết rằng cậu đến từ thành phố Lạc Dương. Và Thành phố Lạc Dương không ăn cay. Anh ngước nhìn Vương Nhất Bác, rồi kiểm tra hai món ăn nhẹ nhất trong thực đơn. Chắc chắn, sau khi các món ăn được dọn lên, Vương Nhất Bác không di chuyển đũa của mình nhiều lắm, về cơ bản,cậu chỉ nếm một miếng của mỗi món ăn và không bao giờ chạm vào nó lần nữa. Tiêu Chiến rót một ly nước lạnh đưa cho cậu: "Uống chút nước đi nó sẽ giúp em bớt cay hơn."

"cảm ơn."

Hương vị của nhà hàng này thực sự tốt và cũng thực sự cay. Vương Nhất Bác mặt đỏ bừng, cầm lấy cái chén rót xuống. Tiêu Chiến nhìn chăm chú vào yết hầu đang cuộn lên xuống của Vương Nhất Bác, anh lo lắng uống một hơi: "Em không ăn được cay, tại sao lại muốn đến một nhà hàng Tứ Xuyên?"

"Bởi vì anh thích nó." Không chút do dự, Vương Nhất Bác buột miệng nói. Nhận câu trả lời đó. Nhất thời một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng Tiêu Chiến, với sự phấn khích bị kìm nén và có chút bối rối như mưa rơi. "Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến mắt tối sầm lại: "Ở trong mắt em, Anh là người như thế nào? Tiêu Chiến đột nhiên hỏi một câu như vậy, làm cho Vương Nhất Bác có chút không phản ứng kịp, Vương Nhất Bác để đũa xuống, nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Nhẹ nhàng ấm áp nhưng lại rất uy lực."

"Tiêu Chiến,em luôn tin rằng anh sẽ tỏa sáng trong thế giới mà anh yêu thích." Tim Tiêu Chiến lệch đi một nhịp, ngón tay đang cầm đũa siết chặt: "Đây là điều em mong đợi ở anh sao?"

Mong sao? Vương Nhất Bác cụp mi xuống, che đi một tầng hơi nước đang đợi rơi xuống. Chỉ cần nhớ lại hình ảnh bác sĩ kiếp trước thông báo về cái chết của anh,y như rằng một con dao sắc bén cứa vào tim cậu, khiến cậu nghẹt thở và tuyệt vọng. Bây giờ cậu thực sự có cơ hội để làm lại tất cả, miễn là anh còn sống. Cậu không muốn bất cứ thứ gì,cậu không muốn danh tiếng,cậu không muốn nhiều mối quan hệ,cậu không muốn nhiều tài nguyên ... Đời này cậu chỉ muốn anh trên đời này bình yên vô sự. Cậu ngẩng đầu lên, môi cong lên nhẹ nhàng:

"Tiêu Chiến, cho dù anh có làm gì đi chăng nữa, em sẽ luôn dõi theo anh."

Tiêu Chiến cong lên khóe môi cười, trong mắt mang theo ý cười ôn nhu. Lúc này, nó dường như đã trở về quá khứ. Vương Nhất Bác ở dưới sân khấu, khệnh khạng chân, nhìn Tiêu Chiến trên màn hình lớn trên sân khấu. Thật nhẹ nhàng, thật ấm áp, như hội tụ tất cả những nét đẹp trên thế gian này. Anh thì thầm: "Anh sẽ cố gắng hết sức để xứng đáng với sự yêu thích của em".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro