Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời Tiêu Chiến trở về ký túc xá, đã chín rưỡi tối. Vừa mở cửa bước vào phòng, nhìn thoáng qua chiếc đèn con thỏ trên bàn làm việc đã biến mất. Hạ Chi Quang và Trần Trạch Hy cũng không thấy ở trong phòng. Tiêu Chiến đứng ở cửa dừng lại, sau đó quay người đi đến phòng của Triệu Lỗi bên cạnh. Những người bạn cùng phòng của Tiêu Chiến cũng có mặt trong phòng của Triệu Lỗi,và họ đều ngạc nhiên khi thấy Tiêu Chiến bước vào. Triệu Lỗi đang ngậm điếu thuốc trong miệng,cảm thấy Tiêu Chiến chướng mắt lền lên tiếng.

"Tiêu Chiến,anh bước vào đây làm gì..."

Chưa kịp để Triệu lỗi nói xong, Tiêu Chiến đã lạnh lùng hỏi hắn: "Đèn lồng con thỏ trên bàn của tôi đâu?"

"Đèn lồng con thỏ gì?" Triệu Lỗi giơ chân đá lên ghế đẩu của Trần Trạch Hy: "Có thấy không?

Trần Trạch Hy thậm chí không dám ngẩng đầu: "Không ... không có." Triệu Lỗi ánh mắt lại rơi vào trên người Hạ Chi Quang: "Còn cậu?" Hạ Chi Quang liếc mắt nhìn Tiêu Chiến,ngay sau đó lại cúi đầu xuống: "Em không nhìn thấy." Triệu Lỗi nhún vai: "Người ở cùng phòng với anh cũng không biết, tôi làm sao mà biết..."

Hắn còn chưa kịp nói xong thì Tiêu Chiến đã túm cổ hắn và lôi dậy khỏi mặt đất. Triệu Lỗi vốn đang ngồi,khi bị Tiêu Chiến kéo lên, hắn không chuẩn bị,thân thể bỗng nhiên lảo đảo.

"Tiêu Chiến! Anh có bị điên không?!"

Tiêu Chiến đẩy lùi hắn chỉ vài bước lưng hắn đập mạnh vào cửa sổ đang đóng chặt vang lên một tiếng động lớn. Tiêu Chiến túm cổ áo hắn bằng một tay, tay kia mở cửa sổ,Triệu Lỗi chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thổi vào. Khi hắn nhận ra điều đó,một phần cơ thể của hắn đã buông ở bên ngoài cửa sổ. Bọn họ sống ở tầng mười tám, gió rít gào thét, xen lẫn cái se lạnh đầu xuân, làm hắn đau rát cả khuôn mặt. Triệu Lỗi sợ hãi trước bộ dạng man rợ đột ngột của anh tức giận hét lên: "Tất cả các người làm cái quái gì vậy?! Mau để tôi thoát khỏi anh ta!"

Trần Trạch Hy vừa định động thủ. Thì thấy Tiêu Chiến quay lại,anh liếc mắt sắc lẹm nhìn bọn họ, giọng nói lạnh như băng như từ trong địa ngục truyền ra: "Nếu các người không sợ chết thì đến đây!". Các thành viên khác nghe thấy động tĩnh đều chạy đến, và họ không khỏi bàng hoangg khi nhìn thấy cảnh này. Họ luôn cho rằng Tiêu Chiến yếu đuối và có thể bị bắt nạt. Nhưng họ không bao giờ biết rằng dưới vẻ ngoài lịch lãm và ngoan ngoãn của anh lại có thể tỏ ra một mặt nguy hiểm như vậy. Mọi người đang thuyết phục Tiêu Chiến nhanh chóng thả Triệu Lỗi ra. Tiêu Chiến như không có nghe thấy, hung hăng nhéo cổ Triệu Lỗi, như thể sẽ giết hắn trong giây tiếp theo: "Chiếc đèn đâu?!"

Bản thân anh so với Triệu Lỗi cao hơn một chút, lúc này lại bị Triệu Lỗi nhìn chằm chằm, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo. Triệu Lỗi cả người run lên, hai tay nắm chặt lưới cửa sổ. Vào lúc này, anh chắc chắn rằng Tiêu Chiến thực sự muốn giết anh.

"Ở....ở trong thùng rác trong phòng khách."

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào hắn và cảnh cáo từng chữ, "Tất cả các người hãy nghe đây. Nếu sau này các người dám động đến đồ của tôi, tôi không ngại để người thân thu thập xác của các người." Nói xong, anh giật mạnh Triệu Lỗi lại và ném hắn xuống sàn. Sau đó anh quay lại và lục tung thùng rác trong phòng khách để tìm chiếc đèn con thỏ. Anh ấy đã thử nó, và đèn bật sáng. May mắn thay, không có bị hỏng. Anh thở phào nhẹ nhõm và trở về phòng với vẻ mặt thất thần. Mọi người nhìn nhau và nhìn thấy trong mắt nhau sự sợ hãi.

-----------------

Sáng hôm sau, tất cả các thành viên của nhóm X được thông báo rằng họ sẽ đến công ty để họp vào buổi chiều. Mọi người đang trò chuyện,công ty có kế hoạch mới nào cho nhóm của họ hay họ có nguồn lực mới để phân bổ không? Tiêu Chiến mặc một chiếc áo khoác thể thao có mũ màu trắng và một chiếc quần jean mỏng màu xanh nhạt, khiến anh trông cao và gầy hơn. Anh từ trong phòng đi ra, đám người đang tụ tập ở phòng khách lập tức im bặt, tất cả đều nhìn về hướng anh, đặc biệt là Triệu Lỗi, sắc mặt vô cùng xấu xa, hắn ta chỉ liếc mắt nhìn Tiêu Chiến một cái, sau đó nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.

"Anh Chiến, Tiêu Chiến, anh muốn ra ngoài sao?" Hạ Chi Quang ngăn anh lại: "chị Diệp gửi thông báo buổi chiều mọi người sẽ đến công ty họp." Tiêu Chiến mặc kệ lời Hạ Chi Quang vừa nói, đi ngang qua phòng khách, và mở cửa. Tại ngã tư dưới tầng,anh dừng trước một chiếc taxi và báo địa chỉ trên vé.

Khi Tiêu Chiến đến, hiện trường đã chật cứng người, có ít nhất khoảng 18 nghìn người trong tầm mắt. May mắn thay, có rất nhiều cửa soát vé, bao gồm cửa soát vé thông thường, cửa soát vé VIP và cửa soát vé đặc biệt dành cho vé người nhà.

Bên phía soát vé người tương đối ít người,Tiêu Chiến rất nhanh chóng bước vào trong trường đua không lâu sau khi xếp hàng. Chỗ ngồi của anh rất dễ tìm, phía sau ghế huấn luyện, tầm nhìn rất rõ ràng, có thể nhìn thấy toàn bộ sân. Không lâu sau khi Tiêu Chiến ngồi xuống, điện thoại vang lên. Mở là tin nhắn do Nhất Bác gửi cho anh.

"Tiêu Chiến,anh đến rồi à?"

Tiêu Chiến cầm điện thoại, khóe mắt và lông mày hơi cong, bị giọng nói bên cạnh cắt ngang ngay khi đang sửa một chữ.

"Này ... Tiêu Chiến phải không?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, đang nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc bén. Tiêu Chiến không quen với loại ánh mắt này, vô thức nhíu mày, sắc mặt trở nên lạnh lùng.

"Tôi là Doãn Chính, Vương Nhất Bác có lẽ đã nhắc tới tôi với cậu đúng không ?" Doãn Chính? Nhất Bác có lẽ đã từng đề cập với anh rằng anh ấy là một tiền bối tốt của cậu. Tiêu Chiến ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói:

"Không có."

"Thật sao?" Doãn Chính cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ, sờ sờ mũi nói tiếp, "Nhất Bác chuẩn bị thi đấu. Đây là lần đầu tiên cậu ấy tham gia một cuộc thi."

Tiêu Chiến cúi đầu và gửi một tin nhắn cho Vương Nhất Bác.

"Vừa mới tới." Sau khi suy nghĩ về nó,anh gửi một câu khác. "Hãy thi đấu thật tốt."

"Tôi còn nhớ khi lần đầu tiên tham gia cuộc thi tân binh, tôi thực sự rất phấn khích. Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy rất phấn khích." Sau khi Tiêu Chiến gửi hai tin nhắn, Doãn Chính vẫn nói: "Chỉ là bạn gái không đồng ý cho tôi thi đấu nữa. Nguy hiểm quá, sang năm tôi cưới, không muốn cô ấy lo lắng quá nên định nghỉ sớm ".

Tiêu Chiến cau mày, khó chịu vì Doãn Chính cứ liên tục lải nhải bên cạnh. Đột nhiên, âm nhạc trong trường đua ngừng lại, và cuộc đua chính thức sắp bắt đầu. Doãn Chính bỏ đi nụ cười nhếch mép, quay đầu nhìn thẳng đường đua. Trên đường đua, tám tay đua cho nhóm đầu tiên đã có mặt.

"Chà, người mặc bộ đồ motor số 85 màu xanh lá cây chính là Nhất Bác." Anh ân cần giới thiệu Tiêu Chiến.

Tất nhiên Tiêu Chiến biết vì Nhất Bác đã gửi cho anh một đoạn video về motor. Anh nhận ra xe của cậu. Vạch xuất phát của đường đua hình chiếc nhẫn được sắp xếp theo đường chéo, và Nhất Bác đang ở đường đua thứ sáu.

"Tất cả các trình điều khiển đã sẵn sàng, khi súng báo hiệu vang lên, và các bạn có thể bắt đầu!". Với lệnh của người khởi động, tất cả các tay đua đều bỏ mặt nạ mũ bảo hiểm xuống.

3

2

1

"Đùng" Tiếng súng hiệu lệnh vang lên, và tiếng gầm rú liên hồi của những chiếc motor tại hiện trường vang lên khắp trường đua. Chiếc mô tô màu xanh mà Nhất Bác ngồi trên đó lập tức biến thành một con quái thú đang lao về phía trước. Cách cưỡi mô tô của Nhất Bác thậm chí còn gây sốc hơn trong video. Cậu thiếu niên phi nước đại một cách say mê trên đường đua, như thể không có gì trên đời có thể lọt vào mắt mình. Tiêu Chiến bị ánh sáng chói lọi của cậu thu hút đến không thể dời mắt, chỉ trong nháy mắt, cậu đã vượt qua khe hở giữa hai chiếc xe máy phía trước và lao lên dành vị trí thứ ba.

"Fuck!" Doãn Chính trợn tròn mắt há mồm, nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác bộ dáng không thể tin được: "Thằng nhóc này!" Lúc này,Nhất Bác trên sân đang cầm chắc tay lái của chiếc mô tô, cảm nhận sức mạnh tăng vọt từ động cơ xe máy. Cuộc đua này trông không khác gì những cuộc đua ở kiếp trước. Nhưng cậu biết rằng anh đang ở trong số khán giả có mặt trên sân vào lúc này. Ngồi đó với tư các người mà cậu rất thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro