Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vương Nhất Bác đứng trên bục cao nhất với chiếc cúp và huy chương, cậu cầm micro cười với vẻ trẻ trung và đầy sức sống: "Để giành được giải thưởng này, trước hết, tôi xin cảm ơn huấn luyện viên của mình, và thứ hai, Tôi xin cảm ơn Ban tổ chức và Quý giám khảo. "

"Cuối cùng ..." Cậu nhìn về phía khán giả, ánh mắt mềm mại dán chặt nơi nào đó, thậm chí nhẹ giọng nói: "Tôi muốn cảm một người luôn luôn là động lực và ánh sáng của tôi."

Doãn Chính dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay Tiêu Chiến, cúi người xuống, thấp giọng nói: "Vừa rồi sao tôi lại có cảm giác cậu ấy đang nhìn chúng ta?"

Tiêu Chiến im lặng, lòng bàn tay trên đầu gối siết chặt từng chút một, từng chút một khiến chiếc quần jean trở nên nhăn nhúm.

Hóa ra cậu ấy thực sự tỏa sáng trong thế giới mà cậu yêu thích.

"Này! Tiêu Chiến, đừng tiếp tục bỏ qua tôi chứ." Doãn Chính còn đang nói chuyện phiếm bên tai anh: "Tôi thật sự cho rằng vừa rồi cậu ấy đang nhìn chúng ta, rốt cuộc lời cảm ơn mà cậu ấy nói là có ý gì?"

"Tiêu Chiến."

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc từ cách đó không xa truyền đến.

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên và nhìn thấy Nhất Bác đang đi về phía mình, trên tay cầm chiếc cúp và mặc một bộ đồ đua mà cậu đang yêu thích. Nó sẽ được trực tiếp trao tặng cho khán giả sau khi nhận giải thưởng. Vương Nhất Bác bước nhanh đến bên cạnh Tiêu Chiến ngồi xuống, mồ hôi trên trán lấm tấm nắng ấm. Cậu nhìn Tiêu Chiến, với nụ cười ấm áp lộ ra một chút tự hào: "Tiêu Chiến, em đã giành được giải thưởng."

Cậu trông giống như một đứa trẻ ở trường mẫu giáo khi nhận được một bông hoa nhỏ và đang chờ được ba mẹ khen ngợi. Đôi mắt sáng ấy như muốn nói: "Nhìn xem, tôi rất giỏi phải không? hãy khen ngợi tôi đi!" Tiêu Chiến khóe môi cong lên thành một nụ cười: "Chà, Em thật tuyệt vời."

Nụ cười trên khuôn mặt hạnh phúc của Nhất Bác khó có thể kìm lại được. Tiêu Chiến khen ngợi cậu. Thần tượng của cậu ấy thực sự đã khen ngợi cậu đấy. Nhất Bác cố gắng kìm nén sự hưng phấn của mình, tháo huy chương đeo trên cổ ra, đặt vào tay Tiêu Chiến: "Cái này cho anh."

Tiêu Chiến nhìn xuống huy chương trong tay,dường như cảm nhận được chút ấm áp của cậu thiếu niên trao đến cho anh: "Đây là huy chương lần đầu tiên thi đấu của em,em có chắc muốn đưa cho tôi?"

"Ừ!" Như thể sợ anh không tin,Vương Nhất Bác vội vàng gật đầu, vẻ mặt thật sự rất nghiêm túc. Tiêu Chiến sẽ không biết rằng đây là giấc mơ xa vời nhất của Vương Nhất Bác. Cậu đã mong chờ ngày có thể bước đến với Tiêu Chiến với niềm vinh dự của mình và nói với anh ấy rằng cậu cũng đã làm việc chăm chỉ trong thế giới của riêng mình. Sau cái chết của Tiêu Chiến ở kiếp trước,cậu cho rằng kiếp này sẽ không thể tiếp diễn như thế được. Và lúc này, khi anh đã ở ngay trước mặt. Cuối cùng,cậu cũng có thể trao cho anh huy chương của mình. Tiêu Chiến cảm thấy lòng mình rung động, anh cầm huy chương vàng, cụp mắt xuống, lặng lẽ mỉm cười.

Nhìn thấy anh cười, trái tim Vương Nhất Bác như tan chảy. Cậu thầm nguyện sẽ làm việc chăm chỉ để giành được nhiều huy chương hơn nữa, để Tiêu Chiến luôn được hạnh phúc như thế này.

"Này này này... Vương Nhất Bác, ta nói có người cậu liền bỏ qua tôi, cậu không cảm thấy quá đáng sao?" Doãn Chính rốt cuộc không chịu được nữa, không nhịn được than thở: "Bất quá, tôi đặc biệt tới xem trận đấu của cậu."

Vương Nhất Bác mím môi cười: "Cảm ơn."

Doãn Chính trợn tròn mắt: "Cậu chiếm vị trí thứ nhất trong nhóm người mới, Dịch Phong chiếm vị trí thứ hai. Đêm nay chúng ta nhất định phải tổ chức tiệc mừng cho hai cậu đi."

"Anh có thể thu xếp." Vương Nhất Bác nói xong, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong: "Tiêu Chiến, anh có tới không?

Tiêu Chiến lắc đầu từ chối: "Anh sẽ không đi đâu."

"Được." Vương Nhất Bác mặc dù có chút thất vọng, nhưng cũng biết Tiêu Chiến không thích những nơi đông người, nên lại cười: "Vậy thì cùng nhau ăn trưa đi."

"Ừm."

Nghe thấy câu nói của anh,Vương Nhất Bác lập tức đứng lên: "Vậy thì đợi em,em đi thay quần áo."

"Được." Sau khi Tiêu Chiến nói xong, anh liếc nhìn Doãn Chính đầy ẩn ý.

Doãn Chính xoa xoa cánh tay trong tiềm thức, không rõ có phải là ảo giác của mình hay không, hắn luôn cảm thấy Tiêu Chiến nhìn hắn có chút chán ghét vậy.

Doãn Chính đứng dậy đi theo Vương Nhất Bác đến khu vực nghỉ ngơi: "Cái kia ... Anh đi tìm Dịch Phong, buổi trưa em sẽ không ở cùng mọi người được."

Cuộc đua thứ hai trên đường đua đã bắt đầu, và khung cảnh rất ồn ào.

Vương Nhất Bác đã kết thúc cuộc đua của mình, Tiêu Chiến không muốn xem thêm nữa,liền gửi một tin nhắn cho Vương Nhất Bác, đứng dậy và đi về phía lối ra.

Khi Vương Nhất Bác thay quần áo và đi về phía lối ra, Tiêu Chiến đang đứng dưới cây Dã Hương bên ngoài lối ra. Vào mùa tháng tư, cây Dã Hương vừa bắt đầu đâm chồi, ánh nắng tinh khiết chiếu vào mặt anh xuyên qua cành tạo nên một thứ ánh sáng vàng mờ ảo. Anh lặng lẽ đứng đó, đẹp đến mức khiến người ta không thể không muốn lại gần. Vương Nhất Bác lon ton chạy tới, đứng yên ở trước mặt anh, có chút ngượng ngùng: "Anh đợi lâu chưa? Vừa rồi truyền thông đột nhiên tới phỏng vấn."

"Không lâu." Tiêu Chiến lắc đầu, trong mắt hiện lên ý cười: "Muốn ăn cái gì?

"Không có nhiều thứ để ăn quanh đây. Có một cửa hàng ramen ăn khá ngon."

"Ramen?" Tiêu Chiến cau mày suy nghĩ một chút, "Cho anh mượn nhà bếp của em được không?

"Mượn nhà bếp của em?" Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, sau đó che miệng đang mở ra vẻ không tin. Cậu đã nghe thấy cái gì vậy? ? ? Tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không? ? ? Tiêu Chiến có nghĩa là ... Anh ấy có định tự nấu ăn cho mình phải không? ? ? Tiêu Chiến thấy cậu hồi lâu không lên tiếng, trầm giọng nói: "Có phải hay không không tiện?"

"A... Không.....tiện....rất thuận tiện." Vương Nhất Bác rốt cục tỉnh táo lại, gật đầu lia lịa: "Đương nhiên là thuận tiện"! Thần tượng của mình có định nấu ăn cho mình không? ! ! ! Vương Nhất Bác tự nhéo vào má sữa của mình một cái. "Ais ui ..." Thật sự rất đau.

Trong kiếp trước, Vương Nhất Bác đã xem Tiêu Chiến nấu ăn trong nhiều chương trình tạp kỹ, lúc đó nhìn các khách mời khác trong chương trình tạp kỹ đó rất ghen tị. Nhưng cậu chưa bao giờ dám tưởng tượng sẽ có ngày được anh tự nấu ăn cho mình.

"Đi thôi, về trước đi, buổi sáng có lái xe tới đây không?"

"Em không lái xe." Vương Nhất Bác lắc đầu tỏ vẻ rất đắc ý: "Doãn Chính đưa chúng em tới đây."

"Được rồi, chúng ta bắt taxi đi." Tuy rằng nơi này hơi khuất một chút, bởi vì hôm nay lượng người tham gia trò chơi nhiều hơn, nên vẫn có rất nhiều taxi đậu ở ven đường chờ khách. Tiêu Chiến đi đến bên đường, mở cửa xe taxi và ra hiệu cho Vương Nhất Bác đi vào trước. Lúc Vương Nhất Bác ngồi vào, Tiêu Chiến cũng cẩn thận đưa tay bảo vệ đỉnh đầu của cậu. Vừa lên xe,Vương Nhất Bác liền lấy điện thoại di động gửi cho Doãn Chính một tin nhắn.

"Doãn Chính ca, em và Tiêu Chiến bắt taxi về. Giúp em lái mô tô trở lại đoàn xe."

Doãn Chính nhanh chóng trả lời. "? .....Còn xe của tôi thì sao?"

Vương Nhất Bác đáp lại anh ta một lần nữa. "Tìm một tài xế đem về đi. Em sẽ trả phí cho anh."

Nói xong câu này,Vương Nhất Bác liền cất điện thoại đi. Tiêu Chiến đóng cửa xe, quay đầu lại thấy khóe miệng thiếu niên gần như kéo lên tận mang tai. 

Trong mắt anh có chút bất lực: "Ở nhà có đồ ăn không?"

"Có." Ngày nào cũng có dì đến nấu cơm nên tủ lạnh ở nhà Vương Nhất Bác lúc nào cũng đầy ắp đồ. Nhưng hôm nay vì cậu còn có một cuộc đua. Vậy nên cậu đã báo với dì trước, để hôm nay dì không phải đến đây.

"Được rồi." Tiêu Chiến gật đầu: "Hôm nay cũng đã muộn rồi nên sẽ không đi mua đồ nữa,dùng tạm đồ trong tủ lạnh. Lần sau anh sẽ chuẩn bị tốt,có được không?"

Gì! lần sau! ! ! đầu Vương Nhất Bác như nổ pháo hoa luôn rồi trong mắt hiện lên vẻ vui mừng không kiềm chế được, cậu cảm thấy như sắp không thể nữa rồi......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro