Chương 11: Trò vui sắp xảy ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù ngoài miệng thì cậu nói tha thứ cho Tiêu Chiến, nhưng thật sự tới khi đối mặt với Tiêu Chiến, bộ dạng của cậu vẫn hết sức thờ ơ lạnh nhạt, có một số việc, mặc dù không đành lòng tiếp tục trách cứ, nhưng ở trong lòng vẫn sẽ còn lưu lại tàn ảnh, thậm chí cậu còn cảm thấy thật kinh khủng, giống như người mà cậu mỗi ngày đối diện, không phải là người yêu người chồng đã tiến tới hôn nhân, mà là một con quỷ dữ!

Tiêu Chiến biết chuyện này đã tạo ra bức tường ngăn cách hắn và Vương Nhất Bác, nhưng hiện tại điều hắn có thể làm, là cẩn thận từng chút từng chút một che chắn phần tình yêu này, ở trước mặt cậu, hắn lại càng trở nên thận trọng e dè hơn, giống như nâng một khối đậu hũ nhuyễn nhuyễn nộn nộn, nếu không cẩn thận mà quăng ngã, tất cả mọi thứ, đều sẽ chia năm xẻ bảy.

Đêm nay, ỡm ờ, Vương Nhất Bác vẫn tiếp nhận sự đòi hỏi của Tiêu Chiến, cậu không từ chối khi Tiêu Chiến khẽ cắn lỗ tai của cậu, từng lần từng lần một ở bên tai cậu thì thầm gọi tên cậu, thanh âm trầm thấp khiêu gợi lộ ra ma lực đầu độc khó có thể cưỡng lại được.

Có lẽ là do mấy ngày qua không làm nên hiển nhiên lần này Tiêu Chiến có chút quá mức, sờ soạng khắp người cậu đang nửa tỉnh nửa mê dưới thân hắn, ở bên tai cậu thở ra hơi thở nóng rẫy, chậm rãi dụ dỗ cậu lại tới một lần nữa.

Vương Nhất Bác gắt gao kẹp chặt hai chân lại, không nói lấy một lời, sự phản kháng của cậu đó chính là không hề phát ra bất kỳ thanh âm nào cả, mãi đến tận khi những ngón tay của Tiêu Chiến đặt ở mông cậu vò vuốt, cậu mới khó nhọc xoay người, thở hổn hển nhìn hắn đầy bất mãn.

Mấy ngày nay, cậu thực sự không có sức để cùng Tiêu Chiến đối diện nói chuyện rõ ràng, cậu nhất định phải giận thêm mấy ngày nữa mới có thể biểu hiện được sự tức giận của cậu, bằng không nếu chỉ dựa vào một câu xin lỗi một câu tha thứ liền trở lại như trước, vậy yêu cầu của cậu đối với hắn cũng quá rẻ mạt rồi.

Vương Nhất Bác trợn mắt lên giận dữ nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lộ ra vẻ mặt vô tội, thấp giọng nói một tiếng Tiểu Bác, sau đó thu hồi lại lệ quang trong mắt, nhu tình như nước cùng cậu đối diện.

Vương Nhất Bác đột nhiên bóp mạnh lấy mặt Tiêu Chiến cấu xé, gắt gao siết chặt, hận không thể bóp mặt hắn trở nên méo mó, bởi vì cậu dùng khí lực không nhỏ nên khiến Tiêu Chiến cảm thấy hơi đau, nhưng hắn chỉ nhíu mày, không dám phản kháng.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến vẫn để mặc cho cậu trừng phạt không dám cử động gì, trái tim sắt đá cứng rắn của cậu cũng chầm chậm trở nên mềm lòng, tay vẫn không buông ra nhưng cường độ đã thoáng giảm xuống.

“Về sau còn đối với tôi như vậy nữa không?!!” Cậu làm ra vẻ mặt hung thần ác sát, nhưng có lẽ bởi vì lúc nãy vừa chấp thuận nhân nhượng cùng Tiêu Chiến lăn lộn một hồi nên sắc mặt cậu hiện tại có chút ửng hồng, dáng vẻ phẫn nộ cũng có loại đáng yêu khó có thể diễn tả, ở trong mắt Tiêu Chiến thì đó chính là sự mê hoặc khác thường.

“Không dám, tuyệt đối không dám.” Tiêu Chiến toét miệng cười, vội vội vàng vàng nói “Về sau tất cả đều nghe theo em, không có lệnh của Tiểu Bác, anh sẽ không dám làm gì hết.”

Lời này, là lời thật lòng của hắn.

Tiêu Chiến đã nghĩ lại, không thể vì giữ lại Vương Nhất Bác mà làm ra bất cứ chuyện gì gây thương tổn đến cậu, Vương Nhất Bác bây giờ đã yêu hắn, hắn không thể để cho tình yêu này đi theo hướng cực đoan gây đổ vỡ tất cả.

Sau khi biết tin Vương Nhã qua đời, hắn quả thật lúc đó rất hỗn loạn không giữ được lý tính.

Kỳ thực chỉ cần dùng cách sửa mặt là có thể giải quyết được vấn đề này, lúc trước hắn có thể sửa mặt Thương Lý tạo ra một Vương Nhất Bác, dĩ nhiên hắn cũng có thể tạo ra được một Vương Nhã.

Tiêu Chiến trước giờ không hề nghĩ tới hướng sẽ thẳng thắn nói ra hết sự thật chuyện này với cậu, bởi vì hắn biết rõ vị trí của cô bé kia trong lòng cậu lớn như thế nào, cho dù cậu có chịu tha thứ cho hắn đi nữa thì em ấy cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ cùng chăn chung gối với hung thủ đã giết hại em gái mình.

Hắn có nghĩ tới chuyện dùng lời nói dối để che đậy sự thật về cái chết của Vương Nhã, hắn sẽ vẫn nói cho cậu biết Vương Nhã đã chết, nhưng sẽ ngụy tạo ra nguyên nhân cái chết của Vương Nhã, có điều khi nghĩ đến có thể cậu sẽ cực kỳ đau lòng, hắn lại cảm thấy một trận đao đau đớn, hắn không nỡ nhìn cậu như vậy, vô cùng, không nỡ!

Thế nên, trên thế gian này, nhất định sẽ phải có thêm một Vương Nhã!

Chuyện này, sẽ không được có bất kỳ sơ hở nào, và vĩnh viễn sẽ không có người nào biết được sự thật.

Huống gì bằng với năng lực của Tiêu Chiến hắn, chuyện như vậy dễ như ăn cháo.

Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Cuối cùng vô cùng thuần thục, cậu lại bị Tiêu Chiến “hành hạ” đến toàn thân không thể cử động, ngay cả khí lực oán giận cũng không có, cậu trực tiếp ngủ thẳng cẳng tới trưa mới tứ chi bải hoải rời giường.

Cậu đã sử dụng thuốc trong một thời gian dài nên hiện tại có ngưng lại thì tác dụng của thuốc vẫn còn hiệu lực, công việc thì luôn lực bất tòng tâm, thế nên trong khoảng thời gian này cậu chỉ có thể nhàn nhã nghỉ ngơi.

Vương Nhất Bác xuống lầu thì thấy Phó Nhân đang ngồi ở phòng khách chờ cậu, thấy cậu xuống lầu, liền vội vàng đứng dậy, nở nụ cười hướng về phía cậu chào hỏi.

Vương Nhất Bác đối với Phó Nhân không có ấn tượng gì đặc biệt, nhắc tới sự kiện kia, Phó Nhân cũng coi như là đồng lõa với Tiêu Chiến, nhưng nghĩ tới việc Phó Nhân cũng là vì sợ uy quyền của Tiêu Chiến nên mới cho cậu uống thứ thuốc kia nên cậu cũng chỉ ngoài mặt đối với Phó Nhân làm ra tư thái an tĩnh.

Kỳ thực thì cũng nhờ Phó Nhân nên cậu mới có kích động muốn đi xét nghiệm thuốc, nói cho cũng, cũng phải cảm tạ vị bác sĩ này.

“Đây là đơn thuốc mới kê cho Vương tiên sinh, có thể hòa giải được dược tính của loại thuốc trước, Vương tiên sinh hoàn toàn có thể an tâm uống nó.” Phó Nhân đặt thuốc lên trên bàn, tiếp tục cười nói “Chúc mừng Vương tiên sinh cùng Tiêu tổng đã hòa thuận được như lúc ban đầu.”

Từ sáng sớm hôm nay lúc nhìn thấy Tiêu Chiến thần thái sáng láng dáng dấp kiên nghị lãnh khốc, Phó Nhân liền biết cậu cùng hắn đã vượt qua cái nấc này.

Không nghĩ tới là lại nhanh như vậy.

Căn bản không có thời gian để tiến hành kế hoạch theo dự định, một khi Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến đã tin tưởng đến cực điểm thì bất kể Tiêu Chiến có nói gì đi nữa thì cậu ta cũng sẽ tin theo.

Vậy chỉ cần Tiêu Chiến muốn che giấu sự thật về cái chết của Vương Nhã thì vĩnh viễn Vương Nhất Bác cũng sẽ không biết được.

Cậu chỉ lễ phép cười cười “Cám ơn ngài bác sĩ Phó, nghe nói ngài ở lại đây nửa tháng nữa sẽ rời đi, khoảng thời gian này quả thực chân thành cảm ơn ngài đã chăm sóc tôi.”

“Vương tiên sinh đừng khách sáo.” Phó Nhân cung kính đáp lại nói, nhưng não quang lóe lên, lập tức nói “Kỳ thực tôi còn muốn chúc mừng Vương tiên sinh sắp được cùng em gái đoàn tụ.”

Vương Nhất Bác sững sờ, nghi ngờ nói “Bác sĩ Phó, ý của ngài là….”

“Vương tiên sinh không biết sao?” Phó Nhân giả bộ giật mình “Em gái ngài Vương tiểu thư ngày kia sẽ chuyển đến an dưỡng ở thành phố X, bác sĩ phụ trách cho Vương tiểu thư ở nước ngoài là bằng hữu của tôi, thỉnh thoảng tôi cũng có hỏi thăm vị bằng hữu kia về bệnh tình của tiểu thư nên mới biết được chuyện này.”

“Có thật không?” Hai mắt Vương Nhất Bác tỏa ánh sáng, kích động không thôi “Cái kia… bệnh tình của em gái tôi…”

“Đã hoàn toàn khôi phục.” Phó Nhân nhẹ nhàng nở nụ cười, tiếp đó giả vờ làm ra vẻ kỳ quái “Lẽ nào Tiêu tổng không nói cho ngài biết? Hay là muốn tạo cho Vương tiên sinh một niềm vui bất ngờ, làm sao bây giờ? Ngài xem cái miệng của tôi này, aizz, nếu như bị Tiêu tổng biết thì phải làm sao….”

“Bác sĩ Phó, ngài yên tâm, tôi tuyệt đối cái gì cũng chưa biết cả.” Vương Nhất Bác đã cao hứng đến mức mặt đỏ lừ lừ, không nghĩ tới lão Tiêu nhà cậu cũng là một tên đàn ông biết tạo bất ngờ lãng mạn, chẳng trách tối hôm qua không có câu chuyện nào liên quan tới Vương Nhã, hóa ra là muốn tạo cho cậu một niềm vui bất ngờ thật lớn.

“Vương tiên sinh, ngài phải tuyệt đối đừng nói với Tiêu tổng là tôi đã nói cho ngài biết a, nếu không….” Phó Nhân lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Tuy rằng có chút mạo hiểm, nhưng hiện giờ chỉ có thể làm như vậy.

Vương Nhất Bác thề thốt chắc chắn bảo đảm cho Phó Nhân, suốt cả ngày nay cậu đều nằm trong cảm giác hưng phấn, âm thầm tán thưởng Tiêu Chiến đã tăng trưởng được tế bào lãng mạn.

Nếu lão Tiêu đối với mình đã chân thành như thế, vậy những chuyện trước kia đều sẽ không tính toán với hắn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww