Chương 9: Không muốn nhìn thấy mặt anh nữa!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đi tới quán bar của Quách Thừa, vốn muốn cùng Quách Thừa uống rượu nói chuyện, kết quả Quách Thừa chẳng có mặt ở đấy, Tào Tuấn Tường vừa trở lại thành phố X đã sớm đưa Quách Thừa ra ngoài từ lâu.

Vương Nhất Bác thật ước ao được như Tào Tuấn Tường và Quách Thừa, thậm chí là đố kị, cậu cứ tưởng rằng sau khi cùng Tiêu Chiến kết hôn, cũng có thể trở thành một cặp đôi được người khác ngưỡng mộ, vậy mà chẳng ngờ rằng, tình yêu của cậu và Tiêu Chiến lại ẩn giấu nhiều sự hung hiểm đến như thế, còn cậu, thực sự đã bị tổn thương rồi.

Vương Nhất Bác ngồi trước quầy bar, đã uống rất nhiều rượu, một tay chống đỡ ở trên bàn, không ngừng xoa trán, nhìn chất lỏng bên trong ly thủy tinh, cậu có một xúc động muốn bật khóc, cậu cứ ngỡ rằng cậu với Tiêu Chiến bây giờ đã có thể có được một cuộc sống êm đềm hạnh phúc, cứ mãi mãi như thế, chẳng ngờ khi quay đầu lại, lần thứ hai rơi xuống vực sâu đen ngòm.

Tại sao? Tại sao Tiêu Chiến lại muốn cậu trở thành một cái xác không hồn?

Cậu đã cùng hắn chung sống, tại sao hắn lại còn tàn nhẫn đến mức độ này. Lẽ nào ở trong mắt hắn, chỉ có khi cậu trở thành một kẻ khờ dại ngu si mới có thể vĩnh vĩnh viễn viễn ở bên cạnh hắn sao?

Điện thoại di động đột nhiên reo lên hồi chuông báo tin nhắn đến, Vương Nhất Bác cầm điện thoại di động lên xem, là tin nhắn Tiêu Chiến gửi tới, nội dung là “Tiểu Bác, một tiếng nữa là anh về thành phố X, tới lúc đó ra sân bay đón anh được không?”

Vương Nhất Bác bi thương nở nụ cười, đưa điện thoại di động thả xuống trước cốc thủy tinh, một lần nữa rót thêm rượu, tiếp tục uống, người phục vụ ở quầy bar nhìn thấy cảnh này cũng không nói gì, tiếp tục làm chuyện của mình.

Cuối cùng cậu trực tiếp gục trên quầy bar, bật khóc nức nở, hai vai thỉnh thoảng rung rung.

Nếu như cậu không yêu Tiêu Chiến thì cậu đã chẳng đau lòng đến mức độ này, cậu chẳng thà giống như lúc trước, đối với Tiêu Chiến chẳng hề có tình yêu, hận sâu hơn một chút cũng được, dù sao ít nhất thù hận so với đau lòng vì tình yêu còn dễ chịu hơn nhiều, ít nhất tim cậu cũng không đau đến mức này.

Thế nhưng, tình yêu của cậu lại mang theo sự lừa dối, cậu không thể nào chấp nhận được, cậu có thể vì yêu mà tha thứ cho những lỗi lầm Tiêu Chiến đã phạm phải với cậu, nhưng cậu không có cách nào tha thứ cho việc Tiêu Chiến hết lần này đến lần khác làm sai.

Tiêu Chiến sau khi xuống máy bay thì chẳng nhìn thấy Vương Nhất Bác đâu, cảm giác bất an mạnh mẽ trong lòng làm hắn vội vàng nhấn điện thoại gọi cho cậu, kết quả không gọi được, dưới tình thế cấp bách, hắn không trở về biệt thự mà trực tiếp liên hệ những thủ hạ phụ trách bảo vệ cậu, sau khi biết hiện giờ cậu đang ở đâu thì liền hỏa tốc đuổi tới.

Nhìn thấy Vương Nhất Bác một mình nằm nhoài trước quầy bar, bóng dáng cô đơn, Tiêu Chiến cảm thấy trong lòng đau nhói, bước nhanh về phía trước, ôm cậu đã thiếp ngủ vào trong lòng ôm ra khỏi quầy bar vào trong xe của mình.

Không biết đã ngủ bao lâu, Vương Nhất Bác cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, giật mình hoảng hốt ngồi dậy phát hiện bản thân đang trong phòng ở căn biệt thự, bình trà ở bên cạnh giường đã không còn nước, cậu không thể làm gì hơn là lảo đảo xuống giường, chuẩn bị đi xuống lầu dưới rót chút nước uống.

Mới vừa đi tới cầu thang, còn chưa bước xuống thì liền nghe được trong phòng khách truyền đến thanh âm quen thuộc, thanh âm kia, là Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác theo bản năng dừng chân lại, lập tức nhớ ra tin nhắn ban chiều nhận được.

Tiêu Chiến, anh ấy, đã trở về.

Vương Nhất Bác lặng lẽ trở lại lên lầu, trốn ở bên cạnh cây cột màu trắng trên hành lang lầu hai, cẩn thận từng chút từng chút một lén nhìn xem cảnh tượng ở phòng khách lầu dưới.

Tiêu Chiến ngồi trên ghế salong hướng quay lưng về phía cậu, Vu Bân đứng bên cạnh Tiêu Chiến, xung quanh còn có mấy tên thủ hạ vẻ mặt lạnh băng đứng, quản gia kế bên chẳng dám thở mạnh, nơm nớp lo sợ đứng trong phòng khách chờ đợi sai phái.

Phó Nhân đứng trước mặt Tiêu Chiến, trên mặt tràn ngập sợ hãi.

“Tiêu tổng, tôi thật sự không biết lọ thuốc Vương tiên sinh dùng đã trống rỗng, mỗi lần tôi nhắc Vương tiên sinh uống thuốc, Vương tiên sinh đều nói với tôi là đã uống rồi mà” Cho dù Phó Nhân có mục đích gì khác đi nữa thì giờ phút này hắn cũng chẳng dám chọc giận Tiêu Chiến, nếu như ở đây bị một phát súng giết chết, vậy thì đúng là cái được chẳng bù đắp nổi cái mất.

Kiếm mi Tiêu Chiến hơi nhướng lên, ánh mắt lạnh lùng, hắn biết chỉ cần Vương Nhất Bác muốn giấu giếm thì một Phó Nhân cũng không cách nào kiểm soát được.

“Ta muốn ngươi tiếp tục kê thuốc cho em ấy, bất kể liều lượng mạnh như thế nào, nhất định phải trong vòng một tháng đạt được hiệu quả.” Thanh âm trầm thấp tuyệt tình của Tiêu Chiến truyền ra, Phó Nhân gật đầu liên tục nói đã rõ.

Vương Nhất Bác nấp phía sau cột trụ ở lầu hai, thân thể đột nhiên chùng xuống rã rời, cậu không thể tin nổi mà nhìn Tiêu Chiến ở dưới lầu, trong khoảnh khắc, cậu cảm thấy người đàn ông kia vô cùng xa lạ.

Tại sao? Tại sao phải làm như vậy?

Cảm giác đau đớn ngày càng mãnh liệt không thể kiềm lại nổi, nước mắt rốt cuộc vỡ đê tràn ra, Vương Nhất Bác bụm miệng lại, ép chính mình không được phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Một thủ hạ bên ngoài đột nhiên chạy vào, đến trước mặt Tiêu Chiến, đưa lên một chiếc điện thoại di động, hết sức tập trung báo cáo “Đây là điện thoại di động của Vương tiên sinh, vừa mới được sửa lại, nhật ký tin nhắn cũng đã được thuộc hạ khôi phục.”

Mặt Tiêu Chiến không chút cảm xúc nhận lấy chiếc điện thoại di động, bình tĩnh lướt xem tin nhắn ở trong điện thoại di động, quả nhiên số lần trò chuyện với “bác sĩ Trương” nhiều không hề thua kém hắn, thậm chí có một lần lúc sáng nay.

“Lại là cái lão già không biết điều này!” Tiêu Chiến siết chặt điện thoại di động, khuôn mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng sắc bén, hắn rốt cuộc cũng biết tại sao Vương Nhất Bác lại uống rượu say khướt, khóc rống lên đập đánh hắn, điên cuồng gào thét tại sao hắn muốn cậu biến thành một kẻ đần độn.

Hóa ra là vì cậu đã biết tác dụng của loại thuốc kia là gì….

“Lập tức đưa người đi tìm cái tên bác sĩ Trương kia về đây!” Tiêu Chiến gằn giọng ra lệnh, đưa điện thoại di động ném qua phía Vu Bân bên cạnh “Ta muốn hắn vĩnh viễn biến mất khỏi thành phố X”

“Vương…. Diệp tiên sinh….” Vu Bân giật mình nhìn về phía người con trai đứng ở cửa cầu thang phía sau cách Tiêu Chiến không xa.

Tiêu Chiến nghe được âm thanh của Vu Bân, thân thể bỗng nhiên trở nên căng cứng, cấp tốc xoay người, sau đó liền nhìn thấy Vương Nhất Bác chẳng biết lúc nào đã đi xuống, khuôn mặt cậu tràn ngập kinh ngạc không thể tin nổi, viền mắt hơi có chút đỏ, trừng trừng nhìn hắn như thể nhìn một con quái vật máu lạnh.

Hiển nhiên, lời hắn vừa nói, Vương Nhất Bác đã nghe được toàn bộ.

Bên trong phòng khách đột nhiên yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều ngừng thở, lẳng lặng theo dõi cảnh tượng này, tim hắn như muốn rơi ra ngoài lồng ngực, hắn vội vàng đứng dậy, bước nhanh tới trước mặt cậu, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng.

“Tiểu Bác, không phải như em nghĩ, em nghe anh giải….”

Chát! Một tiếng tát tai vang dội ngắt lời hắn, mặt Tiêu Chiến bị cậu đánh lệch sang một bên, khóe miệng chảy ra máu tươi.

Một cái tát này, cậu đã dùng hết sức lực.

Bầu không khí càng trở nên quỷ dị hơn, có cô người hầu sợ đến run rẩy kịch liệt, Vu Bân biết tình thế đã bắt đầu phát triển theo hướng cực đoan, liền dương tay hướng về những người trong phòng khách ra hiệu, tất cả mọi người lập tức hiểu ý mà rời đi.

Vu Bân có chút bận tâm nhìn lại hai người đang đứng đối diện nhau, sắc mặt nghiêm nghị cũng rời khỏi phòng khách.

Tiêu Chiến chậm rãi quay đầu, giơ tay lau đi vết máu bên khóe miệng, nhẹ giọng nói “Nếu như cảm thấy không nguôi giận, em có thể tiếp tục đánh anh, anh sẽ không phản kháng lại.”

Ánh mắt Vương Nhất Bác lạnh lùng bi thương, lãnh đạm nói “Tiêu Chiến, tôi nói cho anh biết, nếu như bất kỳ người nào trong nhà bác sĩ Trương xảy ra chuyện, mãi mãi tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh!”

“Anh sẽ không làm gì ông ta cả, tuyệt đối sẽ không.” Tiêu Chiến vội vàng nói “Là anh sai rồi, anh chỉ là tức giận quá nên mới ra lệnh như thế.”

Cậu nhìn Tiêu Chiến, giờ khắc này quả thật đối với hắn càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt, trước đây ở trong mắt cậu, Tiêu Chiến đã từng đối diện với cậu bằng ánh mắt rất thẳng thắn, thế nhưng hiện tại, cậu phát hiện cậu căn bản không thấy rõ được bên trong đôi mắt sắc bén kia rốt cuộc là đang ẩn giấu điều gì.

“Em đi đâu?” Tiêu Chiến cuống quýt kéo tay cậu đang muốn rời đi “Đừng đi mà Tiểu Bác, hôm nay anh mới vừa trở về.”

Vương Nhất Bác ngay cả quay đầu lại cũng không “Tiêu Chiến, để tôi yên tĩnh một chút, hiện tại, tôi không muốn nhìn thấy mặt của anh nữa.” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww